[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 53: Hoạt Địa Lôi



Nhiều người đều biết tôi có nuôi mười ba con mèo Garfield, nhưng chắc ít người biết tôi đã trải qua hai sự kiện siêu nhiên, mà những sự kiện siêu nhiên này đều liên quan đến mèo.

Có người nói rằng họ đã trải qua những sự kiện siêu nhiên, nhưng chúng không được tính.

Điều gì được coi là một sự kiện siêu nhiên thực sự?

Trước hết, bạn phải hết sức tỉnh táo, không phải đang trong mơ, hay ảo giác, hốt hoảng. Thứ hai, vấn đề này hoàn toàn đi ngược lại hiện tượng vật lý, không thể giải thích được bằng khoa học, và không lặp lại.

Đây mới được gọi là một sự kiện siêu nhiên.

Tôi trước đây là người hoàn toàn theo chủ nghĩa vô thần, nhưng quả thực tôi đã trải qua một vài sự kiện siêu nhiên. Nếu bạn hỏi tôi rằng có điều gì siêu nhiên trên thế giới này không, những điều như thế này, chưa trải qua thì thật khó nói cho bạn biết, nếu đã trải qua rồi thì thật khó để diễn tả.

Dù sao thì câu chuyện tôi sẽ kể tiếp theo là sự thật trăm phần trăm, tôi không thường nói về những chuyện như thế này, tôi sẽ nói lý do sau.

Câu chuyện xảy ra cách đây năm năm và địa điểm là trong một tiểu khu ở Viện Khoa học và Công nghệ Nam Sơn Thâm Quyến, gọi tắt là khu XX.

Phong thủy của tiểu khu này không tốt, đối diện với đại lộ Nam Hải, phía dưới là nơi giao nhau của hai con đường, hơi giống cái kéo.

Hình dáng của nó cũng rất kỳ lạ, khu vườn của nó không phải ở lầu một mà là lầu ba, một toà nhà bỗng nhiên phình ra bên dưới, hơn nữa lại chỉ là một tòa nhà đơn độc nhìn từ xa trông như một bia mộ.

Năm năm trước, tôi và bạn gái sống ở đây và nuôi một con mèo con.

Đây là một con mèo màu xám xanh. Nó còn nhỏ, mới chỉ một tháng rưỡi. Nó rất bám người, đuổi theo chân người ta suốt ngày, cứ như muốn bám chặt lấy. Tôi luôn lo dẫm phải nó, mỗi lần bước đi đều rất cẩn thận,giống như đột nhập vào một bãi mìn, vì vậy tôi đặt tên nó là "Hoạt Địa Lôi".

Chúng tôi mới nuôi Hoạt Địa Lôi được một tháng thì xảy ra chuyện.

Nguyên nhân của vụ việc là bởi một con Gumantong.

Một người bạn làm âm nhạc ở Bắc Kinh nhờ tôi mang cho anh ấy một con Gumantong từ Hong Kong, vì Thâm Quyến khá gần Hong Kong nên thứ này không thể chuyển phát nhanh, mà chỉ có thể đích thân đi lấy.

Sau khi lấy được thứ này, tôi nghĩ nó khá “dữ”, không đem về nhà nên đã bỏ vào tủ công ty rồi khóa lại.

Sau đó, bắt đầu gặp xui xẻo.

Thật sự rất xui xẻo, đầu tiên là công việc đang tốt bỗng nhiên xôi hỏng bỏng không, hợp đồng đã thương lượng lúc đầu đột nhiên bị chấm dứt, đối phương bỗng nhiên thanh lý hợp đồng, thậm chí kiện cáo cũng không thành. Rồi là những cuộc cãi vã với gia đình, cả người hỏa khí như ăn phải thuốc súng.

Sau đó, một người bạn cũng cảm thấy không ổn, liền âm thầm thuyết phục tôi bái kiến ​​thần phật, sao lại xui xẻo như vậy, hay là trúng tà?

Tôi cũng nghĩ có điều gì đó không ổn, tôi nghĩ đi nghĩ lại, chết tiệt, có thể là Gumantong đang làm loạn!

Bạn tôi nói rằng Gumantong là một đứa trẻ, bụng dạ hẹp hòi, vì vậy bảo tôi phải đối xử tốt với nó và thường xuyên cho nó ăn vặt, đồ chơi, nếu không nó sẽ không vui.

Càng nghĩ lại càng sợ hãi, khổ sở chờ đến buổi tối, tiện tay cầm lon coca và socola ở trên bàn cho nó, nói nhỏ: "Bé nhỏ, đừng có náo loạn nữa, ba con đang ở Bắc Kinh, mấy ngày nữa sẽ đón con, đừng làm khổ tôi nữa!

Loại chuyện này nói thế nào nhỉ? Nói là chuyển biến ngay trong ngày thì thật vô lý, nhưng kể từ đó, vận may quả thực ngày một tốt lên, công việc dần suôn sẻ, gia đình hòa thuận, thậm chí đi ngang qua tiệm bán vé số tùy tiện mua đều trúng thưởng. Tám trăm tệ!

Đừng nghĩ rằng Gumantong này là thứ tốt đẹp gì, sau này mọi người sẽ biết nó xấu xa như thế nào.

Kể từ đó, tôi đối với Gumantong, hay có thể nói là tất cả những thứ như này có ý phản kháng, và tôi cũng khuyên mọi người tránh xa những thứ này, nó rất tà môn, những vận may này đổi lấy số mạng, thực sự là sẽ chết người đó.

Tối hôm trước khi tôi đến Bắc Kinh, tôi nghiến răng đưa Gumantong trở về nhà, đặt ở phòng khách, nghĩ đến ngày hôm sau sẽ nhanh chóng tiễn nó đi.

Vì đang làm việc ở công ty Internet nên tôi thường đi ngủ muộn, tôi thường đi ngủ lúc hai, ba giờ sáng. Nhưng hôm đó, không hiểu sao khi về đến nhà, tôi hơi chệnh choạng, giống như bị cảm lạnh, tôi lăn ra ngủ khi vừa nằm xuống giường.

Giữa đêm nửa tỉnh nửa mơ, tôi nghe thấy tràng tiếng lạch cạch, giống như một đứa trẻ chân trần chạy trên sàn, kèm theo tiếng cười như chuông bạc, âm thanh càng lúc càng gần.Tiếp đó cảm thấy có một bé con đang từ từ đến gần, như thể muốn nhìn ngó bạn, bạn có thể cảm thấy rõ ràng, nhưng bạn không thể phản kháng lại.

Đột nhiên bên tai vang lên một tiếng nổ lớn, một tiếng gầm thét uy nghiêm vang dội thiên địa, thanh âm vô cùng tráng lệ uy nghiêm, giống như chuông Đại Lữ, lại giống tiếng gầm thét của thần Kim Cang. Ngay lúc đó, cả người hay có thể nói là cả ngôi nhà, hay cả thế giới đều bị đánh tan bởi tiếng gầm uy nghiêm đó, tất cả yêu ma quỷ quái đều bị quét sạch trong chốc lát. Tất nhiên tôi cũng bị kích động bởi âm thanh này và tôi đột ngột ngồi bật dậy.

Thật kỳ lạ, sau khi ngồi dậy, tôi không tự chủ thốt lên một câu: Hoạt Địa Lôi chết rồi!

Cho đến ngày hôm nay sau năm năm, tôi cũng không biết tiếng gầm đó là gì, và tại sao tôi lại đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Nhưng lúc đó, trong lòng tôi ý thức rõ ràng: Địa Lôi, chết rồi!

Tôi bắt đầu đi tìm Hoạt Địa Lôi khắp nơi, không có ở gầm giường, gầm bàn, không ở nhà vệ sinh, không có trong phòng khách, cũng không ở bếp.

Tôi nhìn kỹ hơn và thấy rằng chỉ có một nửa cửa sổ ở trên cùng của phòng khách là mở, vì vậy nó chỉ có một khả năng là nhảy ra khỏi đây.

Nhưng về mặt lý thuyết, nó không thể nhảy xuống được, trừ khi nó có thể nhảy cao hơn hai mét trong không trung, nó chỉ là một con mèo con chưa đầy hai tháng tuổi!

Sau khi sắp xếp những chuyện không thể xảy ra, điều không thể lại sẽ trở thành sự thật, vậy thì địa lôi chắc đã nhảy ra rồi.

Nhưng nó nhỏ như vậy, cùng tôi sống ở tầng mười bốn, rất có thể ngã không chết, nhưng cũng bị thương nặng, tôi muốn mau chóng đưa nó đi chữa trị!

Tôi tùy tiện mặc một bộ quần áo, cầm theo đèn pin và một con dao, cùng bạn gái đi tìm con mèo.

Khi tôi đi ra ngoài, nhìn đồng hồ lúc đó là 12:05.

Không tính năm phút chúng tôi dành để tìm mèo ở nhà, thì khi tôi bị đánh thức bởi âm thanh đó, chắc là vừa đúng mười hai giờ.

Tôi đã nói trước rằng tòa nhà của chúng tôi rất đặc biệt, khu vườn không được xây dựng ở tầng một mà ở tầng ba. Vì vậy nếu con mèo nhảy xuống thì nó phải ở tầng ba.

Tôi đi thang máy đến tầng ba. Đây là lần đầu tiên tôi đến đây. Thang máy là loại thang máy kiểu cũ, đèn nhấp nháy, như bị hỏng, khi thang máy mở ra, tôi không khỏi hít một hơi lạnh.

Toàn bộ tầng ba là cái gọi là khu vườn trên cao, nhưng ước chừng bình thường sẽ không có ai tới khu vườn này, vì vậy nó đã bị bỏ hoang từ lâu.

Nhiều người ném rác trực tiếp từ trên lầu xuống, không ai quét dọn, bên dưới chất thành núi rác, chỗ nào cũng có bụi cỏ cao ngang người. Cả tầng lầu cũng không có lấy một tia sáng. Chỉ có một bóng đèn mờ mờ ở lối vào thang máy và phần còn lại tối đen như mực. Nơi như này thì tìm thế nào được?

Lúc này, tôi chợt nghe thấy tiếng meo meo từ bãi cỏ.

Nói một cách chính xác, đó không phải là tiếng mèo kêu mà là một âm thanh lười biếng, quyến rũ, đó là tiếng rên cực kỳ thỏa mãn sâu trong cổ họng của con mèo sau khi được ăn no.

m thanh này, tôi đã quá quen thuộc rồi!

Đấy là lúc tôi cho Địa Lôi ăn no đồ hộp hàng ngày, khi tôi lật người xoa bụng cho nó, nó nằm lăn ra đất một cách thoải mái và thích thú phát ra tiếng kêu độc đáo này, nhiều khi tôi cười nó bảo nó như một con lợn nái già.

Địa Lôi của tôi vẫn chưa chết!

Nó đang nằm sâu trong bụi cỏ!

Nó có thể bị thương rồi, có thể bị gãy chân, cũng có thể bị thủng dạ dày, nó có thể bị chảy máu, nó đang chờ tôi cứu nó!

Tôi không chần chừ nữa, để bạn gái ở cửa thang máy đợi, tôi một tay cầm đèn pin, tay kia cầm con dao rồi đi tìm.

Đó là một đêm tối tĩnh mịch, đêm đen kịt, không một chút ánh trăng, hố sâu dưới chân tôi, toàn là đá vỡ, rác rưởi, bụi rậm, tôi cầm đèn pin lờ mờ đi trong bụi cây thì thầm gọi Địa Lôi.

Tôi tìm hết nơi này đến nơi khác, và đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng sột soạt từ phía trước!

Tôi vui mừng: Đó là Địa Lôi!

Tôi chạy đến và thấy trước mặt là một nhà vệ sinh khô ráo.

Trong góc vườn trên lầu ba, tại sao lại có một nhà vệ sinh khô ráo này, thật kỳ quái, hai cánh cửa nhà vệ sinh này cũng có hình dáng rất lạ. Ban đầu được sơn màu trắng, nhưng về sau màu sơn bị bong ra, trông giống như hai cửa quan tài dựng thẳng vào tường.

Lúc đó, tôi không nghĩ nhiều, tôi chạy nhanh đến, định đẩy ra thì cửa toilet đã bị khóa từ bên trong!

Tôi phát hỏa, đạp tung cánh cửa nhà vệ sinh và choáng váng khi nhìn thấy bên trong.

Phòng vệ sinh đầu tiên trống không, phòng vệ sinh thứ hai có một con chuột rất lớn, gần bằng một cái ấm đun nước.

Điều kỳ lạ hơn nữa là con chuột khổng lồ không nằm trên mặt đất mà chỉ ngồi xổm ở đó như một gã đàn ông, nhìn thẳng vào tôi.

Khi đó cảm thấy thật kỳ lạ. Dưới ánh đèn pin mờ ảo, bạn hoàn toàn không nhìn thấy biểu hiện của con chuột khổng lồ, nhưng bạn có thể cảm nhận rõ ràng thái độ coi thường của con chuột khổng lồ dành cho bạn và nó đang hỏi bạn tại sao lại đột nhập vào lãnh thổ của nó.

Nếu là ban ngày, hoặc trong các môi trường khác, bạn có thể thấy cảnh này rất nực cười, một con người lại bị một con chuột dọa cho sợ hãi.

Nhưng trong bầu không khí đó, bạn sẽ thực sự cảm thấy kinh hãi.

Nhưng cơn tức giận lấn át nỗi kinh hoàng, tôi cầm con dao, giọng lạnh lùng pha chút run rẩy nói với nó từng chữ: “Tôi đến mang con mèo của tôi về, dù ai ngăn cản tôi cũng sẽ giết người đó!"

Nó nhìn tôi chằm chằm mà không hề sợ hãi, với một cái nhìn hoàn toàn chế giễu và khinh thường. Bạn không thể nhìn thấy nó, nhưng bạn có thể cảm nhận rõ ràng.

Không biết mất bao lâu, có thể chỉ vài giây, có thể vài phút, con chuột khổng lồ kêu chít chít rồi nhảy xuống hố phân của nhà vệ sinh khô và biến mất.

Thần kinh của tôi thả lỏng, hít một hơi thật sâu, cảm thấy toàn bộ lưng của mình ướt đẫm.

Tôi tiếp tục tìm kiếm con mèo.

Nhưng cả khu vườn thực sự quá lớn, tôi tìm hết bụi này đến bụi khác, bụi rậm khắp nơi, ánh đèn pin yếu ớt không nhìn thấy chút nào, trong đám cỏ tối om, phải mất rất nhiều công sức vạch ra mới thấy mặt đất. Nếu chỉ có một mình thì không thể tìm được!

Tôi ngồi trên mặt đất, tưởng tượng Địa Lôi ở ngay bên cạnh, cách đó không xa giãy giụa chảy máu đau đớn, thân thể dần dần lạnh lẽo, sau đó chết đi, nhưng vẫn là tìm không thấy.

Nước mắt tôi chảy dài, tôi hét lên với bụi cây đen phía xa: Địa Lôi!

Giọng tôi đầy lạnh lẽo và buồn bã, vì tôi nghĩ rằng tôi sẽ mất nó mãi mãi.

Đúng lúc này, một kỳ tích, hay một phép màu đã xuất hiện.

Như tôi đã nói trước đây, cái gọi là sự kiện siêu nhiên phải là một sự thay đổi hoàn toàn kiến thức vật lý trong nhận thức của bạn, mới có thể chứng minh là một sự kiện siêu nhiên thực thụ.

Tất nhiên, nó diễn ra trước mắt tôi.

Đây cũng là lần thứ hai trong đời tôi xảy ra một sự kiện siêu nhiên với một con mèo.

Lúc đó vốn là đêm đen, khắp nơi đều là bụi rậm đen ngòm, ánh sáng đèn pin càng ngày càng yếu, căn bản chỉ có thể bao quát khu vực xung quanh khoảng một mét.

Nhưng, đột nhiên, một tia sáng trắng xuất hiện trước mắt tôi, và sau đó ánh sáng trước mắt tôi đột nhiên trở nên sáng hơn, từ đen như mực chuyển sang đen xám, rồi xám nhạt, rồi xám trắng, giống như trước khi mặt trời mọc. Trong vòng vài phút, bầu trời đột nhiên chuyển từ đen sang trắng.

Sau đó, trước mắt tôi hiện ra một tia sáng như cầu vồng, tia sáng nhẹ nhàng, nơi nơi có tia sáng xuyên qua có thể nhìn thấy rõ ràng, có cây cối ngang dọc, bụi cỏ cao nửa mét, trên bãi rác có một lon Coca-Cola. Ở cuối tia sáng, xuất hiện Địa Lôi của tôi, Địa Lôi thân yêu nhất của tôi, Địa Lôi mà có chết tôi cũng phải tìm thấy!

Tôi nhìn chằm chằm nó, nó cũng nhìn chằm chằm tôi. Nó còn quay đầu lại để nhìn tôi cho rõ. Thậm chí tôi còn cảm nhận được nó mắng tôi nữa. Tôi hét lên: "Tìm thấy Địa Lôi rồi!"

Tôi vứt con dao và chạy về phía nó, tôi chạy nhanh đến nỗi xuyên qua những bụi cây rậm rạp mà không có cảm giác gì cả. Mặt đất vốn đã lồi lõm, đầy rác và đá vỡ, nhưng những thứ này không làm tôi bị thương chút nào, như thể chúng không tồn tại, tôi dường như chạy đến chỗ Địa Lôi ngay lập tức.

Tôi run rẩy đưa tay ra, tôi muốn ôm nó thật chặt, tôi muốn đưa nó về nhà, tôi muốn xem vết thương của nó có nghiêm trọng không.

Tuy nhiên, khi tay tôi chạm vào nó thì có cảm giác lạnh, nó đã chết từ lâu, đã cứng lại rồi.Đầu nó quay gần 180 độ, nhìn về phía xa trong một tư thế rất lạ.

Phương hướng đó là nơi tôi tìm nó trong suốt quãng đường.

Nó đang nhìn tôi phải không?

Nước mắt tôi rơi từng giọt lớn.

Lúc này, bạn gái tôi hét lớn: "Thế nào rồi? Nó thế nào?"

Tôi không nói, cởi áo len và quấn nó thật chặt, tôi đã làm mất nó một lần, lần này sẽ không để mất nó nữa.

Tôi ôm nó như ôm cả thế giới, bước từng bước về phía cửa thang máy, áp mặt vào cơ thể lạnh ngắt của nó mà nói với nó: “Đừng sợ, bố đưa con về ngay”.

Khi tôi đi đến lối vào thang máy, cơ thể nó đột nhiên giãy giụa, thực sự là một cuộc vật lộn bất ngờ, tôi không thể giữ được, nó đột nhiên ngã xuống đất rơi ra khỏi áo len, một thân hình nhỏ bé lăn đến chân bạn gái,lăn đến cửa thang máy.

Tôi nói "Nó muốn nhìn em lần cuối."

Bạn gái tôi ngồi xổm xuống khóc thảm thiết.

Tôi cũng rất mệt, càng thêm đau lòng, cơn tức giận ban đầu đều biến thành nỗi buồn, lặng lẽ nhìn nó.

Lúc này, tôi phát hiện trong thang máy có một bóng trắng, giống như một cô gái, mặc một chiếc váy trắng, dáng người rất cao, trong thang máy chỉ chiếu được đến cổ, phía trên cổ không nhìn thấy gì.

Tôi khi đó rất mệt cũng không nghĩ nhiều về chuyện đó, tôi nghĩ chắc là hình ảnh phản chiếu của bạn gái trong thang máy.

Sau khi làm mai táng cho địa lôi, trở về nhà và thảo luận lại sự việc, chúng tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, vì lúc đó bạn gái tôi không mặc váy và cũng không phải màu trắng.

Sau đó, tôi nghe nói tầng ba không được sạch sẽ cho lắm, một cô gái mặc váy trắng đã nhảy lầu và chết ở đây, đó là lý do tại sao tầng ba đổ nát và kỳ dị đến vậy.

Sau đêm đó, chúng tôi đều lâm bệnh nặng, nửa năm sau mới từ từ bình phục.

Địa Lôi cũng trở thành một điều cấm kỵ giữa chúng tôi, hiếm khi nhắc đến nó.

Mặc dù thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến, nghĩ đến bộ dạng đáng thương, thân hình cứng đờ của nó, nghĩ đến đêm đen đó, tôi như phát điên gọi tên nó.

Đôi khi nghĩ lại, tôi cảm thấy rất xúc động.

Bạn chỉ nuôi nó trong một tháng, nhưng nó lại dùng cả đời sau này của nó để báo đáp bạn.

Về sau tôi biết được rằng nó còn hơn cả một đời người.

Nhiều năm trôi qua, tôi rời Thâm Quyến đến Bắc Kinh, tôi gặp một cư sĩ, hai người tình cờ trò chuyện và nói về chuyện đó.

Không ngờ, cuối cùng anh ấy thở dài cảm khái, nói rằng tôi còn trẻ, không biết con mèo này tốt với tôi như thế nào.

Anh ấy nói rằng con mèo đang gọi cậu, để cậu đi qua, và cuối cùng cố gắng thoát ra khỏi chiếc áo len, không phải để gặp bạn gái của cậu lần cuối, mà là để cứu cậu.

Như cậu đã nói, người phụ nữ mặc váy trắng trong thang máy phải là một hồn ma hoặc một ác quỷ.

Đêm hôm đó, mây đen che trăng, oán khí xung thiên, lúc này ngay cả Diêm Vương cũng mắt nhắm mắt mở, nên ngay cả con chuột khổng lồ cũng phải trốn đi. Đây rõ ràng là thời điểm để lấy mạng.

Thử nghĩ xem, thang máy cao bao nhiêu, làm sao không nhìn thấy đầu người?

Vì vậy, chỉ có một khả năng, người phụ nữ đó đang lơ lửng giữa không trung nên không thể nhìn thấy đầu.

Con mèo dù đã chết nhưng vẫn nhất quyết dùng linh lực của mình, thậm chí dùng một tia linh lực cuối cùng để bảo vệ được các cậu.

Nếu không, có thể các cậu bây giờ đều đã là người chết rồi.

Tôi cố nén nước mắt, run rẩy hỏi anh ấy: "Còn Địa Lôi thì sao?"

Anh thở dài nói linh lực cuối cùng của con mèo là phù hộ cho nó vượt qua vòng luân hồi đeo bám sáu nẻo, hơi thở này không được tiêu hao, hơi này mất đi sẽ bị hồn phi phách tán.

Nước mắt tôi chảy dài, tôi nắm lấy tay cư sĩ và hỏi anh ấy, làm sao cứu được nó.

Lão cư sĩ thở dài: "Cái gọi là hồn phi phách tán cũng không hoàn toàn quét sạch, dù sao linh lực của con mèo vẫn rất mạnh, nhưng linh hồn tiêu tán ở trần gian, nếu tụ lại được thì vẫn có thể đầu thai."

Anh ta nói: "Cậu có thể cầu phúc cho nó nhiều hơn để nhiều người biết về chuyện của nó, đây đều là niệm lực, khi niệm lực đủ thì nó sẽ được đầu thai."

Hôm nay là một ngày đặc biệt, hơi nóng đã bắt đầu và cơn nóng bức đang đến gần, là một ngày tốt để cầu phúc và tụ tập các vong linh.

Vào thời điểm này hàng năm, tôi đều cầu phúc cho Địa Lôi vào đêm khuya, và tôi cũng xin mọi người tụ tập niệm lực, giúp nó vãn sinh.

Cư sĩ nói rằng nó chết để cứu người nên càng nhiều người biết đến nó thì niệm lực càng mạnh. Nó sẽ đầu thai sớm hơn. Đây là cầu phúc cho nó cũng là tăng vận cho bản thân, cho nên cầu mọi người giúp đỡ.

Hãy kể câu chuyện này cho bạn bè của bạn, để nhiều người biết câu chuyện của nó, và giúp nó tái sinh càng sớm càng tốt.

Có một con mèo yêu tôi như sinh mệnh, và tôi hy vọng sẽ có một sinh mệnh cũng yêu các bạn như vậy.

Chú Ngư ở đây để cảm ơn tất cả các bạn.

Cảm ơn các bạn rất nhiều.

__________________________________