[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 60: Thuỷ Quái Sông Ussuri



Đây là câu chuyện do một cựu chiến binh kể lại.

Ông ta là người gốc Cam Túc, đi lính ở vùng Đông Bắc, sau khi xuất ngũ không về quê, thay vào đó, ông ở lại vùng Đông Bắc làm ăn và bán lại vật tư ở Tuy Phân Hà.

Vào thời điểm đó, đúng lúc Liên Xô tan rã, tài sản của bọn Tây mũi lõ trong một đêm đã bị thu hẹp hàng trăm lần, thực sự là nghèo rớt mồng tơi, quần áo bằng da và đồ trang sức đều giấu lại để đổi lấy thức ăn với người Trung Quốc.

Khi đó, chỉ cần bạn có cách vận chuyển vật tư, bạn có thể đổi bất cứ thứ gì, thậm chí xe tăng cũng có thể mở ra. Vào thời điểm đó, ông ta rất to gan, thế chấp căn nhà, đi quan hệ lớn, có được một vài chiếc xe hàng da vật tư, chẳng mấy chốc mà phát tài.

Sau đó, ông ta lấy vợ sinh con, định cư ở vùng Đông Bắc. Ông là một người rất hào phóng. Hồi đó có nhiều đồng đội nhưng hầu hết đều sống không tốt, ông đều giúp đỡ họ, sau này còn mua một nhà hàng lớn để chiêu đãi người thân và bạn bè cũ.

Đây cũng chính là nơi tôi được nghe ông kể câu chuyện này.

Ông ta kể về một trận chiến bí mật giữa Trung Quốc và Liên Xô, nhưng trọng tâm của trận chiến bí mật thực sự là con thủy quái.

Ông ta kể, tôi quê ở Cam Túc, nhập ngũ năm 63, đi huấn luyện ở Quân đoàn mới được ba tháng đã trốn vào toa tàu chở về phía Đông Bắc. Lúc đó bọn họ đi rất vội vàng, quân đội không huy động bất cứ thứ gì, mọi người xúm lại trong xe, xì xào đoán xem bọn họ đang đi đâu.

Sau đó, một vị cựu binh tính xem la bàn, nói rằng sẽ đi về phía Đông Bắc, nhìn tình hình thế này, có lẽ sẽ chiến đấu với bọn Tây mũi lõ!

Nghe đến đây ai cũng chết lặng, bạn biết không, năm đó quan hệ giữa chúng tầm Đại ca Liên Xô bắt đầu xảy ra mâu thuẫn. Ban đầu còn chỉ trích ngầm, sau này báo đài trực tiếp mắng chửi, danh xưng là Đại ca Liên Xô cũng không được nhắc đến nữa mà đổi tên thành “Chủ nghĩa xét lại của Liên Xô”.

Đài phát thanh mắng “Chủ nghĩa xét lại của Liên Xô” suốt ngày, nói họ muốn liên thủ hạm đội chiếm đóng Trung Quốc, còn sơ tán tất cả chuyên gia cử sang Trung Quốc, sau này có tin đồn rằng những chuyên gia này đều là chuyên gia do “chủ nghĩa xét lại của Liên Xô” cử tới, họ đều bị bí mật bắn chết.

Tất cả mọi người đều chửi rủa, Liên Xô không phải là Đại ca sao?

Tại sao trong nháy mắt đã trở thành những người theo chủ nghĩa xét lại?

Khi nghe tin chiến tranh, một số tân binh đã khóc, một người khóc, kéo theo người khác cũng khóc, sự tình thành chuyện lớn. Khi chính ủy trung đoàn đến hỏi thăm tình hình, trước hết là vui vẻ, nói rằng không trách các anh, trách là trách lãnh đạo không chỉ đạo rõ, mọi người không phải đi chiến đấu, mà là hỗ trợ xây dựng Đông Bắc! Sửa đường sắt ở Đông Bắc đều là lính đường sắt, lại được cấp súng trường, muốn đánh cũng không có chỗ nào để đánh!

Cứ như vậy, chúng tôi đến Giai Mộc Tự trước, và sau khi tổ chức lại việc huấn luyện ở đó, chúng tôi đến núi Đại Hưng An để sửa đường sắt.

Nói là sửa đường sắt, thực ra là khai khẩn đất hoang, đắp móng ở đó, thật sự rất khổ cực. Đâu đâu cũng toàn là những căn nhà bằng cây gỗ xù xì, những con rắn to như thùng phuy xăng, mặt đất đóng băng có thể dày đến vài mét, dùng rìu cũng bổ không vỡ, phải đổ xăng đốt trước rồi mới đào từ từ.

Còn có dã thú, hổ, báo, gấu đen, đại bàng vàng, và đủ thứ chết tiệt khác, những con thú ấy không sợ người chút nào, có lẽ chúng chưa từng thấy người bao giờ.

Có một tân binh nửa đêm thức dậy đi tiểu, đi tiểu được một nửa thì thấy một con gấu loạng choạng tiến lại dưới ánh trăng sáng, nó dựng thẳng người, tò mò nhìn anh ta, cuối cùng dọa anh ta sợ tè cả ra quần, từ đó anh ta nửa đêm không bao giờ dám ra ngoài nữa.

Đường sắt sửa chữa mấy năm còn thiếu một chút nữa là xong. Kết quả đột ngột có lệnh truyền tới, nói chúng tôi phải trở về trại ngay lập tức, nhanh chóng thu gọn hành lý và được nhét vào một chiếc xe tải lớn, sau đó được chuyển đến đây.

Khi chúng tôi ra khỏi xe, chúng tôi được bổ sung vào một biên chế mới, đổi phiên hiệu và được phát súng mới. Một chỉ huy khác đến và bắt đầu nói chuyện với chúng tôi, nói rằng kẻ thù truyền kiếp của chúng ta - Liên Xô, đang đe dọa biên giới, ý đồ thôn tính đất nước chúng ta. Đây sẽ là cuộc chiến mà các bạn chết vì Tổ quốc, chúng ta hãy thề sống chết để bảo vệ tổ quốc, bảo vệ Trân Châu cảng.

Đến lúc này chúng tôi mới biết, lần này thật sự là đi đánh nhau rồi.

Qua sông Ussuri, có thể thấy Liên Xô ở bên kia sông cũng đang triển khai quân đội, xe tăng khổng lồ, xe bọc thép và pháo binh khác nhau đều nhằm vào bờ đối diện, cuộc chiến sắp bắt đầu.

Mặc dù tình hình lúc đó rất căng thẳng nhưng không ai chịu bắn trước, nhiều nhất là tập luyện và dọa nhau.

Ông ấy nói rằng Trung Quốc vừa trải qua ba năm thiên tai, vào thời điểm đó chẳng còn gì cả. Đừng nhìn vào những lời chém gió của quân đội với thế giới bên ngoài, câu sau tàn nhẫn hơn câu trước.

Nhưng khi họ phân tích nó một cách tỉ mỉ, tất cả đều cảm thấy rằng trận chiến sẽ không diễn ra, nghĩa là dọa hùm dọa khỉ người Liên Xô và cho họ biết rằng chúng ta không dễ đối phó, giống như trẻ con cáu giận mà thôi, chứ thực sự có thể đánh nhau với Đại ca sao?!

Sự tự tin của họ chủ yếu là do quân khu quân lệnh nghiêm ngặt, thời đó nghiêm cấm nổ súng trên khu vực Liên Xô, không một viên đạn nào được bắn vào lãnh thổ Liên Xô.

Ba câu và năm sắc lệnh của chính quyền trung ương về phương châm đấu tranh với Liên Xô là “ba có” (có lý, có lợi, có tiết) và “mười sáu chữ” (người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta tất phạm người), không bao giờ được phép đánh vào tính mạng.

Thứ nhất, không được phép bắn súng về hướng Liên Xô, ngay cả khi phát hiện thấy gián điệp và nhóm nhỏ quân đội Liên Xô xâm lược trên lãnh thổ của chúng ta, cần phải ngăn chặn đạn bay vào lãnh thổ Liên Xô.

Thứ hai, không được phép bắn vào máy bay Liên Xô (chủ yếu là trực thăng) xâm phạm không phận của chúng ta, trừ khi bạn chắc chắn 100% rằng nó sẽ rơi vào địa phận lãnh thổ của chúng ta.

Thứ ba, trong mọi trường hợp, cấm bắn đạn thật và săn bắn trong phạm vi 2km tính từ biên giới.

Mặc dù chúng tôi đã thực hiện cực kỳ nghiêm khắc, nhưng không ai nghĩ rằng trận chiến này sẽ thực sự diễn ra, hơn nữa còn là phát súng đầu tiên của Trung Quốc nghèo nàn và yếu kém.

Ông ấy nói rằng ông cũng không biết có chuyện gì xảy ra, một đêm nọ, quân đội tập trung khẩn cấp, mọi người chuẩn bị cho trận chiến, sắp xếp đội hình chiến đấu và chờ lệnh trong bóng tối.

Sau đó, họ thấy bên bờ sông bất ngờ xảy ra hỏa hoạn, ngọn lửa phun ra ở ven sông, sau đó, họ mới biết rằng đêm ấy, Trung Quốc chủ lực mở cuộc tấn công vào Liên Xô, bố trí một trận phục kích ở sông Ussuri, tiêu diệt tất cả hơn 30 người của Liên Xô.

Nhưng chính Trung Quốc, và cả thế giới đã phải sửng sốt, Trung Quốc đang chơi với lửa, và là nước đầu tiên đi đầu chống lại quốc gia độc đoán và tham chiến nhất thế giới lúc bấy giờ!

Tất cả mọi người đều bị sốc, và nhanh chóng bước vào trạng thái chiến đấu, sẵn sàng đáp trả sự trả thù của Liên Xô bất cứ lúc nào.

Thông thường, một quốc gia như Liên Xô tuyệt đối có thù tất báo.

Đừng nói rằng bạn gây hấn với họ trước, ngay cả khi bạn không khiêu khích họ, họ vẫn sẽ đến và khiêu khích bạn!

Không ngờ rằng, đòn trả đũa này hơn mười ngày sau mới đến, Liên Xô đã phái một số lượng lớn pháo binh và thậm chí cả một trong những xe tăng tối tân nhất, tất cả đều lao xuống sông và dàn trận trên lớp băng dày của con sông.

Nhưng điều kỳ lạ là trận thế lớn này của họ lại không phải tấn công chúng tôi mà thay vào đó họ như đang chống chọi với những thứ dưới sông, hầu hết đạn pháo đều dội xuống sông.

Đây ngược lại là lợi thế cho Trung Quốc, còi xung kích thổi lên, mọi người đều nhảy lên khỏi ổ tuyết, không chỉ đẩy lùi được cuộc tấn công của họ mà còn chiếm được xe tăng của họ.

Chỉ huy đương nhiên rất vui mừng, trận đánh rất hoàn hảo, xem như không trắng tay, ngay cả Thủ tướng Chu cũng gửi điện chúc mừng từ Bắc Kinh và yêu cầu mọi người một cỗ tác khí, đồng thời đưa chiếc xe tăng đó trở lại để làm bằng chứng cho việc phe xét lại Liên Xô xâm lược nước ta.

Lão Đại bảo, chỉ huy là thằng chó chết, có nằm mơ cũng muốn thăng cấp, lúc đó còn cắn ngón tay viết sổ máu đăng ký đại đội của ta vào làm đội cảm tử cướp xe tăng. Cuối cùng, tư lệnh đánh giá rất cao và nâng ly chúc mừng từng người một. Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm một bát Mao Đài và ăn cả cân thịt bò sốt tương cứng đến ong tận đỉnh đầu.

Không biết tại sao “chủ nghĩa xét lại Liên Xô” lại không chủ động chiến đấu, với hỏa lực của bọn họ, nếu thật sự ra tay với chúng ta thì phe ta đã thất thủ.

Thử nghĩ xem, Nhật Bản đã đóng 300.000 quân Quan Đông tinh nhuệ nhất ở phía đông bắc, và xây dựng những công trình quân sự tốt nhất thế giới, nhưng nó đã bị bọn Tây mũi lõ hạ gục trong một tuần. Họ chiến đấu thực sự rất giỏi!

Nhưng cũng lạ, vừa đến gần xe tăng, bọn họ lập tức nổi điên, đạn bắn như kiểu không mất tiền vậy, đầu đạn găm trên mặt băng như tổ ong bắp cày.

Chúng tôi không còn cách nào khác là nấp sau boong-ke và lạnh lùng hướng họng súng về phía Liên Xô, giữ súng mãi, chúng tôi phát hiện quân Liên Xô đột nhiên la hét, sau đó mọi người như phát điên và chạy ra ngoài, thậm chí còn làm rơi cả súng!

Chúng tôi quay ra nhìn người chỉ huy. Đây là một cơ hội tốt. Chúng tôi lao ra với súng trường trên lưng. Sau vài bước, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, giống như một trận động đất. Toàn bộ dòng sông đang rung chuyển, lớp băng dày kêu răng rắc, và sau đó, lớp băng nứt ra, và ngay cả người chỉ huy cũng rơi xuống sông.

Tôi là người Lan Châu. Lớn lên ở ven sông Hoàng Hà, tiếp xúc với nước thường xuyên. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, cởi áo khoác bông và nhảy xuống, kéo cánh tay của người chỉ huy lên. Một vài người lính vội vã khiêng chúng tôi lên, tất cả mọi người liều mạng chạy vào bờ.

Khi chạy, chúng tôi nghe thấy tiếng dòng sông băng vỡ răng rắc, như có thứ gì đó phát nổ bên dưới, đuổi theo chúng tôi.

Khi ấy âm 20, 30 độ, tôi và người chỉ huy nhanh chóng được khiêng vào doanh trại, vây quanh ngọn lửa, húp một bát canh gừng nóng hổi, ​​ngay cả người chỉ huy cũng bị sặc vài ngụm nước, rất nhanh đã tỉnh lại. Tuy nhiên, khi tỉnh dậy, biểu hiện của anh ấy rất lạ, đầu tiên anh ấy nói với tôi: “Cậu có nhìn thấy nó không?"

Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, anh ta dường như thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ: "Không nhìn thấy thì tốt, không nhìn thấy thì tốt..."

Sau đó, hắn nói với vẻ mặt kỳ quái: "Chết tiệt, không ngờ lại có chuyện như vậy, dù chết ở kiếp này cũng đáng!"

Tôi tưởng hắn bị đông cứng đến hồ đồ rồi nên vội vàng chạy tới với chăn bông để thử xem hắn có sốt không, nhưng hắn đẩy tôi ra và nói: "Đồ ranh con, tránh xa ông mày ra! Mẹ kiếp, mày biết tao là ai không? Còn dám động vào tao?!

Tôi lúc ấy cũng có chút khó chịu, nghĩ đến đồ chó chết này, ông đây cứu mi, mi còn mắng ông, ĐMM chứ!

Cứ như vậy, hắn ngồi một mình bên đống lửa, lúc thì khóc, lúc thì cười, rồi biến mất vào sáng sớm ngày hôm sau.

Trên tuyết bên ngoài doanh trại để lại một đường dấu chân rõ ràng, dấu chân dẫn thẳng ra sông. Có thể thấy qua dấu chân hắn lang thang bên sông một hồi, sau đó bước lên sông băng, đi tới động băng, rồi biến mất.

Mọi người suy đoán rằng hắn ta còn có thể đi đâu khác nữa, chắc chắn là đã đầu hàng kẻ thù, hoặc tự sát.

Nhưng tôi nghĩ đối với tính tình của hắn, hắn tuyệt đối không thể đầu hàng địch, cũng không thể tự sát.

Vấn đề này chắc có liên quan đến mấy từ mà hắn đã nói trong đêm đó, nhưng tôi không biết “nó” là gì.

Mọi người đều bị câu chuyện mê hoặc, liền hỏi đại ca, dưới sông lớn là cái quái gì vậy? Nó có phải là Long Vương đầu sắt không? Vậy bọn “chủ nghĩa xét lại Liên Xô” có phải phát hiện ra điều gì rồi không?!

Đại ca không nói gì. Chỉ biết dụi mắt

Rồi ông nâng ly lên và nói: “Uống rượu, uống rượu đi!”