[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 68: Lễ Cầu Phúc



Mấy hôm nay vẫn luôn bận lo liệu chuyện làm lễ cầu phúc đầu năm mới.

Trước kia từng đáp ứng mọi người, sẽ làm một đại pháp hội khai vận đầu năm mà.

Chỉ có thể trách tôi còn quá trẻ, không hiểu rõ ý nghĩa của lễ cầu phúc đầu năm, suýt thì lại thành chuyện cười.

Phải biết rằng, năm mới chỉ có một ngày, đây là tiễn cũ đón mới, là một ngày lễ lớn có truyền thống lâu đời, chùa chiền đều sẽ tự mở, đây là buổi lễ rất long trọng, đừng nói một nhà văn nghèo kiết hủ lậu như tôi, cho dù là minh tinh, phú thương thì cũng không nhất định có thể làm được.

Hoặc bản thân bạn cũng có thể làm, nhưng không thể làm một mình, chỉ có thể tham gia cùng khi bọn họ làm lễ, bạn vào cúng bái một hồi là được rồi.

Thực ra làm lễ là không cho phép chụp ảnh, đương nhiên càng không cho phép treo băng rôn biểu ngữ, cho nên chúng tôi đến lúc gần xong thì dừng lại một chút, tuỳ tiện chụp mấy tấm ảnh, nói là làm xong rồi, mọi người cũng không biết.

Thế nhưng tôi cảm thấy như vậy là không được.

Đã đồng ý tổ chức một lễ cầu phúc riêng cho độc giả thì phải là đại pháp hội, chạy theo sau người khác ăn cơm thừa canh cặn cũng không phải bổn ý của tôi.

Cho nên tôi đã tìm đến rất nhiều chùa chiền.

Từ chùa ở Bắc Kinh đến chùa ở Tây An, từ Thanh Đảo đến Quảng Châu, tôi thậm chí còn nhờ bạn bè liên hệ miếu Lạt ma ở đất Tạng, đạo quan ở núi Chung Nam, kết quả tất cả đều nói không được.

Chỉ có một đạo quan ở Thiểm Tây bảo có thể, không chỉ làm được mà còn không lấy tiền, ngược lại còn muốn cho tôi tiền.

Họ nói đạo quan của bọn họ chuẩn bị có một đợt cải cách lớn, chính đang định nhờ người tìm tôi thương thảo đại kế kiếm tiền đây!

Đại kế kiếm tiền của bọn họ là thế này đây. Để tôi dẫn dắt độc giả đến đạo quan của bọn họ đăng ký hội viên, hội viên có thể hưởng thụ các loại phúc lợi như siêu độ người đã mất, cúng tế bài vị tổ tiên miễn phí, nhờ Đạo nhân chỉ điểm nữa.

Tôi hỏi bọn họ đăng ký hội viên mất bao nhiêu tiền?

Họ nói là sáu mươi nghìn nhân dân tệ một năm, số tiền 6 vạn này chia đôi, tôi sẽ được chiết khấu 3 vạn hoa hồng.

Nói thật, lấy danh tiếng tốt mà tôi đã tích lũy nhiều năm nay và cả lòng tin tưởng sâu sắc của mọi người dành cho tôi, nếu tôi mặt dày đi giới thiệu với bọn họ, bịa thêm vài câu chuyện thần bí nữa thì dụ được tầm ngàn người là không thành vấn đề.

Vậy chúng ta tính xem, có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

Một người 3 vạn, một ngàn người chính là 30 triệu tệ đó!

30 triệu là khái niệm gì?

Bạn trúng giải độc đắc một lần mới được 5 triệu, vậy bạn sẽ phải trúng số liên tục 6 lần mới đủ đấy!

Mặc dù trước kia tôi đi làm cũng từng được lương hằng năm đến 1 triệu, nhưng thế thì cũng phải không ăn không uống đi làm liên tục 30 năm mới kiếm được từng ấy tiền.

Nói không động tâm là giả, mặc dù tôi cũng có chút tích lũy, nhưng ai lại ngại nhiều tiền cơ chứ?

Thế nhưng tôi vẫn từ chối bọn họ.

Có nghe “Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo”, chúng ta vẫn nên vững lòng hướng về phía trước đi.

Cho dù đi có chậm một chút, nhưng từng bước đều rất vững vàng, đêm ngủ không lo gặp ác mộng!

Được rồi, chúng ta tiếp tục chuyện lễ cầu phúc nhé.

Mấy hôm trước, có người bạn đề cử cho tôi một ngôi chùa.

Người bạn này là nhà sản xuất phim, hắn cực lực giới thiệu cho tôi, nói ngôi chùa này ghê gớm lắm, có từ thời Liêu Kim rồi, Gia Kinh này, Khang Hy này, cả Càn Long nữa, đều từng đến nơi này, là thiên cổ danh sát* chân chính đấy!

(*sát: chùa)

Nghe thế, trong lòng tôi lạnh đi nửa phần.

Nói thật, bây giờ tôi sợ nhất là chùa miếu có danh, càng có danh, hương hỏa càng thịnh, họ chắc chắn không thèm để ý đến tôi nha!

Cái tôi thích nhất chính là chùa chiền trước kia không tồi, hiện tại thì không quá ổn, tồn tại một cách miễn cưỡng, tốt nhất là không còn hương hoả gì, chùa chiền như vậy dễ đàm phán nhất, chắc chắn thành công.

Cho nên tôi vội hỏi anh ta: "Chùa đó bây giờ vắng vẻ lắm à?"

Hắn đáp: "Éo gì! Hương hoả tốt lắm nha, mấy cậu tiểu thịt tươi* đều tới đây thắp hương đấy!"

(*“Tiểu thịt tươi": là khái niệm đặc biệt, được nền giải trí Hoa ngữ khai sinh và dần phổ biến rộng rãi trên toàn Châu Á để chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính - định nghĩa tham khảo tại website L'OFFICIEL VIETNAM.)

Tôi nghe nói thế, trong đầu biết xong đời rồi! Chùa này khỏi cần hỏi luôn, kiểu gì cũng không thành!

Nhưng ông bạn này nhiệt tình nhiều chuyện lắm, khăng khăng kéo tôi đi, bảo cho dù việc không thành thì đến cảm ngộ một chút cũng được nha.

Sau đó hắn còn cố ý nói một câu, phàm là người đến đó dâng hương thì chùa sẽ lo hết cơm nước, bánh nhân nấm sốt cay hấp ở đó ngon cực, bánh bông lan cũng không tồi!

“Hả, bánh nhân nấm sốt cay bên trong có dầu mè không?!” - tôi hứng thú.

Hắn đáp: “Đương nhiên là có! Thơm lắm luôn!”

Tôi đã không còn lý do gì phải do dự nữa: “Đi ngay đi!”

Sáng sớm 5 giờ, chúng tôi lái xe đến ngôi chùa ấy.

Ngôi chùa này tọa lạc trên một ngọn núi nhỏ, không lái xe lên được, phải leo từng bước lên.

Hiếm khi dậy sớm đến thế, tôi buồn ngủ đến váng cả đầu, mơ hồ bước về phía trước, lại phát hiện xung quanh có rất nhiều tín đồ, nghiêm túc nhất bộ nhất bái, theo bậc thang đá hướng lên núi.

Tôi hết hồn, vội hỏi ông bạn: “Đây là miếu Lạt-ma hả?”

Hắn lắc lắc đầu: “Không nha, chính là chùa của người Hán chúng ta mà.”

“Vậy sao có nhiều tín đồ thế?” - tôi nghi hoặc.

Hắn bật cười: “Cậu đây là cô lậu quả văn đấy biết không, đất Hán chúng ta cũng có không ít chùa thiêng mà!”

Nói là thế, tôi nhìn kỹ lại, những người này xác thực là tín đồ, nhất bộ nhất bái tới, kiên định mà bình tĩnh, người hành hương thế này ở đất Tạng rất thường thấy, trên đất Hán thì vẫn là lần đầu tiên tôi gặp được đấy.

Mọi người đều biết, tôi là người theo chủ nghĩa vô thần, bình thường cũng hay chế giễu Phật giáo đạo đức giả.

Nhưng vào giây phút ấy, tôi vẫn cảm thấy vô cùng thần thánh và trang nghiêm.

Đến cửa chùa, hắn kéo tôi đi hậu viện, tôi nghĩ rằng để gặp sư thầy phụ trách tiếp đón.

Bình thường, chùa miếu đều có tăng nhân chuyên môn đảm nhận việc tiếp đãi hương khách, gọi là “Tri khách tăng”, đặc biệt là những vị khách ra tay hào phóng, đều được chiêu đãi vô cùng ân cần.

Nhưng ở đây thì không có, hắn dẫn tôi đi thẳng đến hậu viện. Trong khuôn viên chùa có rất nhiều cây cổ thụ, cành lá xanh tốt sum xuê, lá rụng đầy trên đất, nhiều tăng nhân và cư sĩ đang đứng đó quét sân.

Hắn nhặt lấy hai chiếc chổi, đưa cho tôi: “Trước tiên quét hết bụi phàm trên người cậu đi đã!”

Tôi lòng như lửa đốt, đứng đó bất động, nhưng nhìn mọi người đều đang ung dung quét dọn, cũng chỉ có thể nhịn xuống, theo sau bọn họ, bắt đầu chậm rãi đưa chổi quét.

Lá vàng rụng khắp cả sân, không dễ gì quét sạch được một góc nhỏ, một cơn gió thổi qua, rất nhanh sau đó, lá lại rụng đầy mặt đất, khiến tôi phiền lại thêm phiền.

Ngửa đầu lên xem, chủ yếu là do hai cây bạch quả, thân của chúng to đến nỗi phải mấy người ôm mới hết, không biết đã sống bao nhiêu năm rồi, trông dạt dào sức sống, gió nhẹ thoảng qua, lá rơi đầy đất, quét thế nào cũng không hết.

Tôi nóng lòng cầu thành, rất nhanh đã mệt đến đổ mồ hôi, cuối cùng bỏ chổi xuống, ngồi phịch xuống bậc thềm đá thở hổn hển.

Một vị tăng nhân phía sau tôi bật cười, nói: “Hai gốc cây này đáng ghét lắm phải không? Nó đã tám trăm năm tuổi rồi, từ năm Vĩnh Lạc đời Minh đã ở đây, nhiều năm như thế, sét từng đánh vào nó, sâu mọt từng gặm nhấm nó, đến cả lửa cũng từng đốt cháy nó, nhưng vẫn không thể làm nó chết. Cậu xem, ngay cả phong hỏa lôi điện đều không nhẫn tâm giết nó, vậy chúng ta cũng nên nhẫn nhịn nhiều hơn.”

Vị tăng nhân nói nghe rất hay, tôi cũng cảm thấy có đạo lý.

Lại nhìn lên hai gốc cây cổ thụ, cũng cảm thấy cuộc đời của nó thực chẳng dễ dàng gì, nghĩ thế mà cảm giác thân thiết hơn không ít.

Tôi hỏi sư thầy: “Lá rụng đã quét cũng không hết, vậy vì sao ngày nào cũng phải dọn?”

Ông đáp: “Việc quét lá này kỳ thực giống như uống trà vậy, không phải để giải khát, mà là để tịnh tâm.”

Tôi ngẫm nghĩ, có đạo lý, khi đứng lên tiếp tục quét đã không còn nóng nảy như trước nữa, từng chổi quét qua đều rất hữu lực.

Quét rất lâu, sư thầy gọi tôi đi ăn cơm, tôi nói: “Không cần đâu, đợi tôi quét xong đã rồi tính.”

Sư thầy bật cười, bảo: “Quét sân cũng như danh lợi, càng quét càng nhiều, nhưng có quét được hết sao? Trước cứ đi ăn cơm đã, ăn no rồi, cái tâm danh lợi cũng giảm đi mấy phần.”

Tôi cũng cười to ha hả, theo thầy đi ăn cơm.

Sư thầy dẫn tôi đến một gian thiền phòng, có tiểu sa di mang cơm chay lên, các món đều rất đơn giản, làm gì có bánh sốt nấm thêm dầu vừng, cũng không có bánh bông lan thơm ngào ngạt, chỉ có mấy cái bánh nhân rau trông rất khó coi, vừa đắng vừa chát, không nuốt trôi được.

May là trà cực ngon, tôi chủ yếu uống trà, miễn cưỡng ăn hai cái bánh nhân rau.

Sư thầy còn khuyên tôi ăn nhiều vào, tôi nghe thế vội xua tay, nói: “Không cần, không cần, bánh nhân rau này của thầy giống y nửa đời đã qua của tôi vậy, thực sự là phú quý chưa hưởng, khổ nạn trùng trùng.”

Sư thầy lại bật cười, nói tôi trong tâm có Phật, chỉ cần chịu xuất gia, ngày sau nhất định đại thành!

Tôi khoát tay chối từ, kêu: “Tôi trời sinh ngu dốt, lại còn đặc biệt si mê hồng trần, tốt hơn hết vẫn nên làm một tên nhóc vô tri trong hồng trần ấy đi!”

Sư thầy vẫn cười, hỏi tôi vì cớ gì đến nơi này?

Tôi nói với ông, là muốn tới làm lễ cầu phúc, nhưng ông bạn không được việc kia của tôi bỏ tôi một mình chạy đi mất rồi.

Thầy hỏi tên người bạn kia, rồi nói: “À, hoá ra là cậu ta.”

Sau đó thầy bảo tôi, chuyện lễ cầu phúc, ông cũng không hiểu lắm, có cơ hội sẽ hỏi giúp tôi.

Rồi ông nâng ly trà lên, tiễn khách.

Tôi cảm thấy ở cùng với sư thầy quá đè nén, nhanh chóng rời đi, tìm đến ông bạn kia của tôi.

Hắn vốn là chạy đi tìm tri khách tăng, vì rất quen thuộc với người ở đây nên đi thẳng đến tìm người phụ trách, nói về chuyện của tôi, hỏi bên đó liệu có thể giúp không.

Tri khách tăng quả quyết từ chối, bảo những việc khác đều dễ nói, nhưng riêng lễ cầu phúc đầu năm mới ở đây là không được. Đương nhiên, nếu tôi đồng ý đổi thời gian, ví dụ vào mùng Ba, mùng Bốn, vậy còn có thể xem xét.

Bạn tôi nói: “Là thế này, ngài khả năng không hiểu bạn tôi lắm. Cậu ta là nhà văn rất nổi tiếng tại quốc nội, có cực nhiều fan, phải đến 50 vạn người, và tất cả mọi người đều mong đợi kỳ lễ này.”

Tri khách tăng hàm xúc nở nụ cười, đạo: “Nơi này của chúng tôi từng tiếp đãi rất nhiều danh nhân, Hoàng đế cổ đại không nói, các loại danh nhân thời hiện đại đều từng đến đây, giới nhà văn các cậu, cơ hồ tất cả những người nổi tiếng nhất cũng đã thắp hương cầu phúc ở đây một lần. Vì thế cho dù là Mạc Ngôn tiên sinh tới, năm mới cũng sẽ không tiếp đón.”

Bạn tôi còn định nói gì đó, tôi vội kéo kéo tay áo cậu ta, ý bảo cậu ta mau đi thôi.

Bước ra khỏi chùa, bạn tôi cũng có chút bực mình, ngồi trên bậc thang đá hút thuốc, cục cằn thốt ra hai chữ: “Mẹ kiếp!”

Có điều người tri khách tăng nói cũng không sai, một năm cũng chỉ một đợt lễ năm mới, tất cả mọi người đều đang tranh giành, nếu đáp ứng tôi thì lại đắc tội với tất cả mọi người, cho nên chỉ có thể từ chối tất cả, tự mình mở.

Tôi có thể lý giải, nhưng trong lòng vẫn là có chút thất vọng.

Rất nhiều sự tình chính là như vậy, anh muốn làm một chuyện tốt, nhưng như thế nào cũng làm không thành, thường thường người ngăn được bạn cũng không phải người xấu, mà là người tốt, đây mới là điều buồn nhất.

Tôi thuận miệng hỏi hắn, tại sao lại biết ngôi chùa này, trước kia không nghe thấy hắn nhắc tới bao giờ.

Bởi vì người bạn này của tôi, là một nhà sản xuất phim, điện ảnh và truyền hình cái này mọi người cũng biết, vô cùng táo bạo, nhất là nhà sản xuất, trên cả nhà đầu tư và đạo diễn, quyền lực rất lớn, đều là nhân vật chạm tay có thể bỏng, không phải hò hát suốt ngày sao, làm sao lại chạy đến ngôi chùa này?

Hắn đốt một điếu thuốc, híp mắt nhìn về phía xa, kể cho tôi nghe chuyện xưa của hắn.

Hắn nói, tôi là người Hà Nam, Tân Huyện Đại Biệt sơn, nếu cậu từng nghiên cứu lịch sử cận đại, sẽ biết đây là một huyện tướng quân, xuất hiện rất nhiều tướng quân, riêng tướng quân khai quốc thôi đã có 43 vị rồi.

Ông cố của tôi tuy không phải tướng quân khai quốc, nhưng dầu gì cũng đi theo mấy vị đại tướng quân, cho nên sau đó ngày tháng trải qua cũng không tồi.

Cũng bởi vì ông cố, nhà của chúng tôi cơ hồ đều là binh sĩ, mặc dù không có tướng quân nhưng cũng coi như không tồi lắm.

Về quân đội, tất cả mọi người đều nói có nội tình, nhưng là nói thật, vấn đề nhỏ rất nhiều, nhưng vấn đề quá vi phạm quy tắc thì không có đâu.

Đến đời của tôi, người nhà đã định sẵn cho tôi vào trường quân đội. Quân tam đại như tôi thi vào trường quân đội rất dễ dàng. Hệ thống chiêu sinh của trường quân đội không giống với hệ thống của Bộ giáo dục, cơ bản thì qua mấy thủ tục là vào được rồi.

Nhưng mà tôi không muốn, có lẽ là bởi vì tức nước vỡ bờ, cũng có lẽ là bởi vì phản nghịch, dù sao con mẹ nó chứ tôi ghét nhất nơi toàn quy định như thế, cho nên liền trộm trốn khỏi nhà.

Tôi có tiền, cũng có quan hệ, mỗi ngày cùng một đám hồ bằng cẩu hữu ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm. Lúc ấy tôi lúc nào cũng đeo một cái balo trên lưng, bên trong là một đống tiền mặt, ở hộp đêm vung tiền như tuyết rơi.

Lúc ấy ông ngoại tặng cho tôi một chiếc đồng hồ, là của Omega, vừa đeo lên không đến vài ngày, tôi đi hộp đêm uống rượu, liền ném cho cô em tiếp rượu rồi.

Rất nhiều người nói, người trẻ tuổi bây giờ khốn khiếp ghê không, phóng túng ghê không, thức dậy cũng không biết mình đã ngủ trên giường của ai.

Tôi thì còn càng khốn nạn hơn, thức dậy trên giường tất cả đều là người, cả nam cả nữ, cũng không biết tối hôm qua ngủ với ai.

Loại tình huống này kéo dài không bao lâu, cha tôi liền phái lính cần vụ đến bắt tôi về, ông tự mình lấy còng khóa tay tôi lại, dùng xe quân đội đưa tôi đến một ngôi chùa ở trong núi.

Cha tôi con mẹ nó quá đáng lắm luôn, trước khi đi thì lấy giày của tôi ra đốt, sau đó ném cho tôi một đôi giày rơm, đi xuống đều là đường núi, lại đang giữa mùa đông, mang một đôi giày rơm thì có khi lạnh đến nỗi rớt đầu ngón chân luôn ấy chứ.

Lúc ấy tôi tức muốn nổ phổi, vớ được cái gì thì đập cái đó, đập nát vạc nước, nện nứt chuông đồng, vỡ cả tượng Phật, bà mẹ nó chứ đúng là điên thật, tôi thậm chí còn định đập chết mình luôn đi cơ.

Vị sư thầy trong chùa đứng ngay bên cạnh cười tủm tỉm nhìn tôi, mặc cho tôi đập phá, phảng phất đang nhìn một chuyện rất thú vị.

Bắt đầu tôi còn cố ý chọc tức ông, ông càng nhìn tôi, tôi lại đập càng hăng.

Về sau, tôi cũng cảm thấy có hơi vô nghĩa, chủ yếu là do mệt, tôi liền đặt mông ngồi dưới đất, bắt đầu mắng đám lừa trọc đầu này.

Rồi tôi mắng đến mệt, đập cũng đập không nổi nữa, thầy bảo tiểu sa di mang cho tôi một chén cơm, bên trong là hai chiếc bánh nhân rau đắng. Đó là thứ quỷ gì vậy, tôi mới không ăn đâu.

Sau đó hai ngày, tôi nhịn ăn suốt, gánh không được, quan tâm đếch gì đến rau nắm hay gì nữa, ăn trước rồi nói.

Ăn no rồi, tôi còn giận, lại cảm thấy có chút ủy khuất, về sau càng nghĩ càng khổ sở, cuối cùng ngồi dưới đất khóc rống lên.

Vị hòa thượng kia liền đi tới, hỏi tôi: Sao mà lại khóc?

Tôi nghĩ một hồi, đáp: Các người sao dám giam giữ tôi! Tôi sớm muộn gì cũng phải đi!

Vị hòa thượng nói: Trời đất bao la, ai có thể giam nổi nhân tâm? Tiểu thí chủ phải đi, vậy thì đi được rồi.

Tôi nói: Tôi không có giày, đi như thế nào?

Vị hòa thượng liền tháo giày của mình ra, đưa cho tôi, để cho tôi mang vào.

Tôi nghĩ cũng không thèm nghĩ, mang vào liền chạy.

Ngày đó tuyết rơi rất dày, tôi cứ thế chạy trong trời tuyết, không biết vì cái gì, trong lòng lại nhớ đến vị hoà thượng kia.

Về sau, sau khi trở về tôi lại phóng túng vài ngày, đột nhiên cảm thấy hết thảy hiện tại đều cực kì không có ý nghĩa, thế là bèn tìm đến cha, nói cho ông biết, tôi muốn học Đại học.

Cha tôi tìm quan hệ, để tôi đến học viện điện ảnh, tùy tiện chọn một chuyên ngành.

Sau khi tốt nghiệp, tôi bắt đầu làm điện ảnh, bởi vì quan hệ trong nhà, mà cũng bởi vì tôi xác thực có chút thiên phú về mảng này, cho nên làm được không tồi.

Giới điện ảnh và truyền hình cậu cũng biết, chính là một vòng tròn danh lợi, cho nên tôi lại bắt đầu trở lại quãng thời gian ngợp trong vàng son, hơn nữa còn thối nát hơn cả trước kia.

Một đêm nọ, tôi uống đến say khướt, lái xe từ Tửu Tiên Kiều đi sân bay. Kết quả, khi đi đến gần Bảo tàng Điện ảnh, đột nhiên có một chiếc xe ba bánh lái tới, tôi tránh không kịp, tông bay chiếc xe.

Tôi vô cùng sợ hãi, lúc ấy tốc độ xe rất nhanh, chiếc xe ba bánh kia bị tôi tông bay hẳn lên, tôi cảm thấy hắn nhất định là đã chết......

Tôi giết người rồi.

Tôi nhảy từ trên xe xuống, dốc sức liều mạng chạy, sau đó bắt taxi, kêu tài xế lái về phía trước, cứ lái về phía trước thôi.

Về sau xe taxi không biết chạy đến đâu, tôi đưa toàn bộ tiền trên người cho tài xế, xuống xe, thất hồn lạc phách lang thang trên đường.

Tôi không biết đã đi bao lâu rồi, cảm giác mình đi suốt cả đêm, tôi nghĩ rất nhiều, nghĩ đến nửa đời trước của chính mình đã qua đi một cách đần độn như thế, nếu hôm nay chết quách đi rồi thì liệu sẽ có mấy người thật tình thương tâm?

Tôi cứ nghĩ như vậy, cũng không thấy mệt mỏi, về sau đi thẳng đến khi trời đã sáng, lại phát hiện nơi này có chút quen thuộc.

Tôi nghĩ rất lâu, a, hoá ra đây chính là ngôi chùa trước kia cha tôi mang tôi đến!

Tôi hồi tưởng lại hình ảnh vị hoà thượng kia, cũng đã nhiều năm như vậy, không biết ông có còn sống không?

Tôi đặt chân leo lên núi, lúc này hai chân tôi vừa mỏi vừa đau, quả thực bước không nổi, khó khăn đi đến cửa vào chùa, tôi thoáng cái liền quỳ xuống, nước mắt ào ào chảy xuôi.

Vị tăng nhân kia vẫn còn, ông còn nhớ rõ tôi, cởi giày của tôi ra, phát hiện hai gót chân tôi đã bị mài nát, huyết nhục mơ hồ.

Tôi lúc ấy tâm loạn như ma, có nhiều chuyện muốn nói với ông, rớt nước mắt kể từng sai lầm tôi đã phạm phải cho ông nghe, ông chỉ sờ sờ đầu của tôi, nói cho tôi biết, cậu quá mệt mỏi, ngủ một giấc thì tốt rồi.

Tôi hỏi ông: Con phạm nhiều sai lầm như vậy, còn có thể quay đầu lại sao?

Ông gật gật đầu: Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ.

Tôi quá mệt mỏi, ngã đầu ngủ mất.

Tôi một hơi ngủ thẳng tới chiều, tỉnh dậy hồi tưởng lại chuyện xảy ra tối hôm qua, nghĩ thầy khẳng định sẽ báo cảnh sát, vậy thì chờ người đến bắt tôi đi.

Đợi hơn nửa ngày, không ai bắt tôi, lão hòa thượng cho tôi một cái cây chổi, bảo tôi đi quét lá rụng.

Quét xong lá rụng, ông lại kêu tôi đi múc nước, đi nhà bếp giúp làm cơm.

Tôi lúc ấy mất hết can đảm, cũng không có tâm lý phản kháng, dù sao nghĩ ông kêu tôi làm cái gì, tôi liền làm cái đó.

Về sau mỗi ngày tôi đều gánh nước, quét sân, ngẫu nhiên còn phải chẻ củi, nhóm lửa, cứ như vậy mà ở lại trong chùa.

Về sau có một ngày, tôi đang gánh nước, đột nhiên có người ở đằng sau gọi tên tôi, tôi quay đầu lại: Là cha tôi!

Phía sau ông là vị hòa thượng kia, đằng sau còn có mấy người, xem chừng là cảnh sát chìm.

Tôi sững sờ, rốt cục cũng tới bắt tôi rồi sao?

Tôi buông thùng nước, quỳ xuống với lão hòa thượng, dập đầu, cảm tạ ông trong khoảng thời gian này đã chiếu cố tôi, nói với ông, nếu về sau có cơ hội đi ra, nhất định sẽ chăm nghe ông giảng kinh Phật.

Không ngờ mọi người lại cười ha hả, nói vậy bây giờ cậu cũng có thể nghe mà.

Hoá ra tôi hôm đó, chiếc xe tôi tông bay chở toàn giấy chống sốc, xe bay mất, người ngã trên đống giấy, chỉ bị gãy cánh tay, không ai bỏ mạng.

Tôi lúc ấy liền cửa xe cũng không đóng, người ta rất nhanh đã tìm được cha tôi, cha tôi lúc ấy quyết định tặng chiếc xe đó cho người ta luôn, hắn vui thích tìm người lái xe rời đi.

Về sau sư thầy gọi điện thoại cho cha tôi, nói tôi ở chỗ này, cảm thấy tôi có chút không đúng mà, ở lại đây vài ngày hẵng về.

Tôi lúc ấy theo cha rời đi, trên đường trở về, tôi thấy có gì đó không đúng lắm, cha tôi coi như là cấp bậc không thấp, sao lại cung kính với vị hòa thượng kia thế?

Trên xe, tôi hỏi phụ thân vấn đề này, ông tức thì nói, mày thì biết cái gì, ông lão này trước khi xuất gia là một nhân vật đỉnh đỉnh đại danh đấy!

Sau đó ông nói một cái tên làm tôi sợ tới mức suýt thì nhảy dựng lên, nghĩ về những chuyện đã xảy ra với ông, tôi cũng không kìm nổi mà thổn thức.

Từ đó về sau, tôi liền thường xuyên đến nơi đây, có đôi khi tới quét sân, đôi khi thì tới ăn cơm, còn ở lại vài ngày, thấy rất tốt.

Có điều sư thầy cũng không đến tìm tôi, ngẫu nhiên gặp, cũng mỉm cười chào hỏi rồi thôi.

Ông nói, tôi là người không có thiền tâm, chẳng qua có chút Phật duyên mà thôi, ngẫu nhiên tới đây chơi một chút, tĩnh tâm một chút là được rồi, đừng nghĩ tu hành, tu không được đâu.

Kể xong, vị tri khách tăng vừa rồi lại vội vàng chạy tới, từ xa đã gọi chúng tôi, nói may mắn chúng tôi chưa chạy đi, suýt thì làm lỡ đại sự!

Bạn của tôi hỏi thầy có chuyện gì vậy?

Thầy nói: Tôi sau khi trở về cẩn thận suy nghĩ, tuy rằng nơi này của chúng tôi có rất nhiều danh nhân đến cầu phúc, nhưng đều là cầu cho mình hoặc người nhà, chưa từng có người cầu phúc cho độc giả, cho nên chúng tôi quyết định phá lệ đáp ứng cậu, cho các cậu làm.

Tôi đại hỷ, vội nói cảm ơn.

Bạn của tôi ở bên cạnh lạnh mắt nhìn, hỏi: “Lời này là ai nói?”

Người tri khách liền ho khan vài tiếng, không hé nửa lời, sau đó trước khi tôi đi, hắn kéo tôi lại, thấp giọng nói một câu: X trưởng lão nhờ tôi chuyển lời tới cậu, thầy bảo cậu là bồ đề lạc lối*, đợi cậu tỉnh ngộ rồi, giữa hai người không chừng còn có một đoạn Phật duyên đấy!

(*Mọi người tìm hiểu về ngài Tsangyang Gyatso nhé. Bồ đề lạc lối được dùng để nói về việc ông đi ngược lại các nguyên tắc của trường phái Gelugpa, muốn chối bỏ cuộc sống khắc khổ của một tu sĩ.)

Tôi bật cười, nói: “Được nha, vậy cứ đợi đi!”

Bạn tôi nhìn tôi cười vậy, vừa hâm mộ lại vừa khinh bỉ, liên tục truy vấn sư thầy kia trông như thế nào, muốn xem có phải là người hắn quen hay không.

Tôi không nói cho hắn biết, làm hắn giận hừ lạnh một tiếng, một mình chạy xuống núi.

Hahaha, tôi mặc kệ cậu đấy!