[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 70: Tà Đạo Nhân



Để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện về tôi và chú Mãn, câu chuyện về xã hội hỗn loạn thời đó.

Đây là câu chuyện có thật, thậm chí liên quan đến tà giáo, là một câu chuyện rất quỷ dị.

Bởi vì câu chuyện hôm qua vừa kể, chúng tôi ngay cả chuyện làm ăn với vận người chết cũng không nhận nữa, nên hoàn toàn rảnh rỗi. May mà công việc làm ăn đó kiếm được rất nhiều tiền, đủ cho cả hai ăn tiêu trong một thời gian dài. Vì vậy chúng tôi lại quay về với cuộc sống quần là áo lụa, nuôi chim, nghe nhạc, ăn lẩu.

Không ngờ lại có mối làm ăn tự mình tìm đến cửa.

Việc làm ăn này do một cô bảo mẫu chủ động tìm đến, cô ấy nói với chúng tôi rằng chỗ cô ấy có một mối làm ăn cần chúng tôi đi Quảng Châu một chuyến, hỏi bao nhiêu tiền là phù hợp.

Lão Mãn liền trêu cô ấy, nói cô gái à, cô trước tiên phải nói cho chúng tôi biết có chuyện gì, chúng tôi mới báo giá được! Cô xem, nếu chúng tôi chạy đến tận Quảng Châu, dù bảo chúng tôi buôn lậu sang Hồng Kông hay bắt người nhập cảnh trái phép thì cũng đều phải có quy trình!

Cô bảo mẫu do dự một hồi, cuối cùng nói ra sự thật, thật sự vô cùng quỷ dị.

Cô ấy nói rằng cô ấy đến từ huyện Vô Vi, An Huy. Người ta thường nói, "Thiên hạ bảo mẫu xuất An Huy, An Huy bảo mẫu xuất Vô Vi."

Chính là đất Vô Vi này có nhiều bảo mẫu.

Đây là nói về nghề nghiệp, không có phân biệt đối xử. Cũng giống như các nhà sư từ Trấn Giang và Thường Châu, các võ sư từ Dương Châu, chỉ có thể nói rằng phong tục và văn hóa địa phương là như vậy, điều đó cũng tốt mà.

Cô bảo mẫu này xinh đẹp thanh cao, từng làm bảo mẫu trong một gia đình tương đối cao cấp, sau này làm bảo mẫu cho một ông lão.

Ông cụ từng là một lãnh đạo không to không nhỏ, được đơn vị tặng một căn nhà, lại mua thêm một căn nữa, lương hưu hàng tháng cũng không tệ, lại không có con cái nên cuộc sống khá giả.

Cô bảo mẫu đã ở nhà ông ta gần mười năm, siêng năng cần mẫn chăm sóc ông, tuy rằng giữa hai người là quan hệ công việc, nhưng không khác gì người nhà.

Tất nhiên, cô bảo mẫu nhỏ cũng thừa nhận có lý do vì sao cô lại tốt với ông lão như vậy.

Bởi vì ông lão nhân gia từng nói với cô, ông ta không có con cái, sau này chết cũng không ai chăm sóc cho lão đến hết đời, cho nên ông ta coi cô bảo mẫu như con gái, đợi sau này ông ta chết, hai cái nhà đó cùng mấy chục vạn tiền gửi ngân hàng của ông ta đều thuộc về cô bảo mẫu.

Ông lão này từng là người trong hệ thống chính trị pháp luật, làm việc gì cũng mạnh mẽ dứt khoát, lúc đó tìm luật sư, đích thân soạn thảo di chúc, ông viết rõ ràng mọi chuyện, để mọi người đều yên tâm.

Vì vậy, cô bảo mẫu này thực sự coi ông lão như cha của mình, và cứ thế bình an vô sự.

Nhưng tháng trước, ông lão đột nhiên gọi cô lại và yêu cầu cô đưa thẻ ngân hàng cho mình, sau đó đi công tác.

Cô bảo mẫu cho biết cuộc sống của ông cụ rất đơn giản, ngày nào cũng ngủ sau khi xem tin tức, buổi sáng thức dậy đọc báo, đọc sách, không có hoạt động giải trí gì, mối quan hệ trong gia đình cũng rất đơn giản. Có bốn người anh em ở quê, cơ bản cũng rất ít về thăm.

Nhưng có một lần, ông lão rời đi rất vội vàng và ở đó một tuần rồi mới về.

Sau khi ông ta quay lại, thẻ ngân hàng đã được trả lại cho cô bảo mẫu.

Cô bảo mẫu lúc đó cẩn thận liền đến ngân hàng kiểm tra, khi tra ra khiến cô có chút giật mình, ông đi ra ngoài lần này tiêu mất 8 vạn 7 ( 87000 tệ)!

Cô bảo mẫu liền không vui, cảm thấy tiền này là ông để lại cho mình, cô ấy còn không dám tiêu xài, làm sao có thể hoang phí như thế này?

Không ngờ rằng, ông lão rất khó chịu với những vấn đề như này, lúc đó liền mắng cô vài câu, nói là tiền của chính mình, còn cần phải thông qua cô sao?

Sau đó ông ta nói với cô bảo mẫu rằng số tiền này còn không đủ, và ông ta sắp bán căn nhà cũ này để lấy tiền!

Bảo mẫu lúc đó tức giận và cãi nhau với ông ta, rồi bị ông đuổi ra khỏi nhà.

Nói đến đây, cô bảo mẫu hai mắt đỏ lên, có ý là cô ấy tức giận không phải vì tiền, mà là sợ ông lão bị lừa.

Khi nghe điều này, tôi đã rất sốc, nghĩ, tiền là của ông lão đó, muốn tiêu thế nào thì tiêu, một cô bảo mẫu như cô cũng quản hơi nhiều thì phải?!

Lão Mãn sau đó nói cho tôi biết, bảo mẫu cái con khỉ! Cậu nghĩ bảo mẫu nào đi mua thức ăn mà còn trang điểm, làm bảo mẫu mấy năm mà được cho hẳn 2 căn nhà? Cậu có phải là ngốc không? Đây rõ ràng là bị ông lão kia bao nuôi rồi!

Lúc này tôi mới hiểu được, aizz, lão già này,… Trong chuyện tình cảm chính là người già nhưng tâm không già!

Cô bảo mẫu cuối cùng kết luận rằng cô ấy nghi ngờ anh em của ông già đang lừa tiền của lão, vì lợi ích của ông, sau cùng cô phải bảo vệ tài sản này.

Lão Mãn hỏi cô ấy, cô muốn chúng tôi làm gì?

Cô bảo mẫu nói cô đã nghĩ kỹ rồi, sống chết cũng theo lão về quê, khi đó chúng tôi sẽ đi theo cô ấy, trên đường nếu xảy ra chuyện, chúng tôi có thể bảo vệ cô ấy!

Nói qua nói lại nửa ngày, cô ấy coi chúng tôi là vệ sĩ.

Không quan trọng anh có là vệ sĩ hay không. Tôi chưa đến Quảng Đông bao giờ. Người ta nói rằng ở đó tiết trời ấm áp, bốn mùa như xuân. Mùa đông Bắc Kinh lạnh giá, gió Tây Bắc thổi cắt da cắt thịt, nếu có dịp rong chơi thì tội gì không đi?

Vì vậy, chúng tôi rất nhanh đã đồng ý.

Cô bảo mẫu làm việc rất đơn giản dứt khoát, ngay lúc đó liền đặt cọc cho chúng tôi, nói rằng tiền để chúng tôi mua vé tàu, hẹn ba ngày nữa đi thẳng đến Quảng Châu.

Hồi đó tàu chưa nhanh như bây giờ, đừng nói đường sắt cao tốc, lúc đó từ Bắc Kinh đến Quảng Châu còn gần 40 tiếng, trên tàu đầy rẫy những kẻ lừa đảo, xã hội đen, và các thầy bói, các lạt ma, quan chức… Là thế đấy, tất cả chen chúc trên một xe, rất náo nhiệt.

Lão Mãn rất thích những dịp thế này, đặc biệt là đóng vai một tên ngốc lắm tiền, rồi quanh quẩn với mấy trò bói toán vớ vẩn, lừa đảo, khiến cả nhóm tưởng rằng mình đã gặp một con cừu to béo và liều lĩnh mời chúng tôi đi uống rượu. Kết quả là khi xuống tàu, chúng tôi không những không tốn một xu mà còn được thêm rất nhiều đồ đặc sản.

Khi đến Quảng Châu, chúng tôi lang thang khắp nơi, ăn canh rắn ở Xà Vương Mãn, ăn ngỗng quay kỹ ở Trường Châu đảo, ăn no bụng cháo đĩnh tử, và cuối cùng nhận được cuộc gọi từ cô bảo mẫu.

Cô bảo mẫu rất mất kiên nhẫn, bảo chúng tôi nhanh chóng qua đó và nói rằng tình hình không ổn, sắp giết người rồi.

Chúng tôi sửng sốt, vội hỏi xem ai muốn ra tay sát hại ông lão? Mau chóng gọi cảnh sát!

Cô bảo mẫu nói không phải có người muốn giết ông lão, mà là ông lão muốn giết người khác, chuyện này phức tạp quá, cô không nói rõ được, mau qua đi!

Nhà của ông cụ ở Vân Phủ, cách hai giờ lái xe. Sự việc gấp quá, chúng tôi vội vẫy một chiếc taxi chạy vội đến đó.

Vân Phủ là thành phố đá nổi tiếng nhất Trung Quốc, đặc biệt là ngôi làng mà chúng tôi sắp đến, hầu như nhà nào cũng có xưởng sản xuất đá, công nhân đang cắt đá, tất cả đều bận rộn.

Ba người em của ông lão đều kinh doanh một xưởng đá, thấy việc làm ăn cũng không tồi, tôi và Lão Mãn cũng thấy hơi lạ, nói ra thì buôn bán nhỏ nên hẳn không thiếu tiền, ông lão vừa kiếm tiền vừa bán nhà. Rốt cuộc là muốn làm gì?

Vì thân phận có chút nhạy cảm, cô bảo mẫu đã tìm một khách sạn gần nhà để cho chúng tôi ở trước, theo lời của cô ta thì đó là: túc trực 24/24, sẵn sàng tiếp viện vũ lực.

Lão Mãn vội vàng hỏi cô ta, ông lão này thế nào, đừng để đến lúc đánh thật thì chuyện này ăn nói thế nào?

Cô cô bảo mẫu cũng không rõ, nói là ông già bán nhà là thật, không chỉ ông ta mà ba anh em khác của ông lão cũng bán nhà, chuyển nhượng cửa hàng. Bốn anh em kiếm được gần năm sáu trăm vạn, âm mưu gì ở đó cả ngày, có vẻ như sắp thực hiện một việc lớn.

Chúng tôi cũng sửng sốt, bốn ông già này cộng vào cũng gần 300 tuổi, định trừ yêu sao?

Cô bảo mẫu không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô ấy đã cung cấp hai chi tiết rất quan trọng.

Thứ nhất là không ai trong bốn ông già này có con.

Thứ hai là ông già thứ ba sắp mất, bệnh ung thư đã ở giai đoạn cuối.

Tôi hỏi: Họ có lấy tiền chữa bệnh cho ông ấy không?

Cô bảo mẫu lắc đầu, nói rằng cô ấy đã hỏi từ lâu rồi, không có cách nào chữa khỏi ung thư phổi giai đoạn cuối.

Một vài người trong chúng tôi cũng xì xào, cho rằng người Quảng Đông mê tín dị đoan, hễ có tiền là phải tu sửa lăng mộ tổ tiên, nhưng tu sửa có xa xỉ cũng không đến năm sáu trăm vạn!

Thật không ngờ, chúng tôi đã nhầm, họ thực sự cần tiền xây dựng mộ tổ, hơn nữa là một ngôi mộ tổ lớn đến kinh ngạc.

Chúng tôi đợi thêm vài ngày nữa, cô bảo mẫu tìm chúng tôi với vẻ mặt lo lắng, nói rằng họ đã có bước tiến mới, nhưng nhìn rất quỷ dị. Bọn họ mua mấy trăm cân chu sa, một đống giấy vàng cao đến nửa mét và cả rất nhiều thứ cô ấy không thể hiểu được, có vẻ như đang làm trận pháp gì đó.

Hơn nữa ông lão còn nói với cô một câu rất kỳ quái, ý là cô đã ở cùng lão bao nhiêu năm, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, tối nay cô hãy mau chóng về đi, nhà cửa và số tiền còn lại đều để lại cho cô ấy.

Cuối cùng ông ta đã nói một điều rất kỳ lạ: Chờ ta sau khi thành tiên sẽ tự mình tìm đến em.

Cô bảo mẫu nói, tôi cảm thấy ông ấy có chút tẩu hỏa nhập ma, với bộ dạng đó, giống như theo tà giáo, khá là đáng sợ.

Chúng tôi cũng nghĩ có chút nguy hiểm, khuyên rằng vốn cô ấy đến đây vì tiền, bây giờ tiền bạc cũng cầm trong tay, tuy rằng hơi ít một chút nhưng dù sao cũng không lỗ, mau về đi thì hơn.

Nhưng cô bảo mẫu không đồng ý, cô ấy nói rằng cô ấy biết tất cả chúng tôi đều coi thường cô ấy, nghĩ cô ấy ở bên ông lão chỉ vì tiền, nhưng thực ra cô thực sự có tình cảm với ông lão.

Gia đình cô rất trọng nam khinh nữ nên cô mới học tiểu học đã bị gia đình cho đi làm kiếm tiền, vì vậy, cô luôn ngưỡng mộ những người hiểu biết và có học. Ông cụ học cao hiểu rộng và rất tôn trọng cô nên cô thực sự có cảm tình với ông.

Cô ấy quyết định đi theo họ vào ban đêm, nếu như có nguy hiểm sẽ thông báo cho chúng tôi.

Trước khi đến Lão Mãn đã chuẩn bị hết rồi, đưa cho cô ấy một thứ tương tự như máy nghe trộm, để cô ấy mang trong người. Đến lúc đó chúng tôi sẽ đi theo sau cô ấy, có thể bảo vệ cô ấy.

Đêm đó, đến hơn một giờ rưỡi sáng, ba ông lão khiêng cáng (trên cáng là ông lão bị ung thư) bắt đầu lặng lẽ đi ra ngoài.

Cô bảo mẫu đã báo tin cho chúng tôi và theo dõi họ một cách bí mật, chúng tôi cũng bí mật theo dõi họ ở phía sau.

Ba ông già rõ ràng là rất phấn khích, đều bước những bước dài hơn bình thường, cả ba ông đều mặc bộ áo dài Trung Sơn màu đen, trong bóng tối không nhìn rõ, chỉ có thể mơ hồ nhìn cáng thuận theo đường núi đi lên.

Quảng Đông về đêm không lạnh, nhưng nhìn hoang sơn cùng người già, mặt đất trăng lạnh, thỉnh thoảng có vài tiếng chim kêu quái dị, đặc biệt là mấy người lén lút, thật sự có chút sợ hãi.

Chúng tôi đi theo một lúc, ba ông già quay quanh một ngọn đồi nhỏ rồi đột ngột biến mất.

Chúng tôi tưởng đã bị phát hiện nên vội vàng nằm dưới đất không dám ngẩng đầu, đứng dậy nhìn phía trước trống rỗng, không thấy bóng người?

Tôi và Lão Mãn hơi ngạc nhiên, người đâu?

Tôi nhắc nhở anh ta: Mau nghe máy nghe trộm!

Máy nghe trộm cũng không có tín hiệu, tôi vỗ mạnh nhưng vô dụng, khả năng là tín hiệu kém quá.

Lúc đó chúng tôi rất lo lắng cho cô bảo mẫu, thật lòng mà nói, những câu cuối của cô ấy vẫn khiến chúng tôi xúc động, nếu không sẽ chẳng ai muốn tham gia vào chuyện thế này.

Thử nghĩ xem, bốn người già cộng vào cũng trên 300 tuổi, trải qua bao sóng gió trong cuộc đời này, về già lại tính toán làm ra những chuyện như vậy, ai có thể ngăn cản chứ?

Hơn nữa ở cái tuổi như vậy, sinh tử sớm đã thấy rõ, chỉ dùng một nhát dao đã giết chết anh, anh còn có thể làm gì?

Đúng lúc này, từ dưới lòng đất vang lên tiếng hét xuyên tim của cô bảo mẫu, sau đó, âm thanh đột ngột dừng lại, như thể bị ai đó bịt miệng.

Lão Mãn vành tai khẽ động: Dưới lòng đất!

Tôi cũng phát hiện ra một sườn đồi phủ đầy cỏ khô có chút kỳ lạ, bới ra xem, bên trong là một chiếc cáng, và bên dưới chiếc cáng hình như là lối vào một ngôi mộ.

Hai chúng tôi bước nhanh xuống lối vào của ngôi mộ, và thấy nó trông giống như một tầng hầm được xây dựng bên dưới, ngoằn ngoèo, trên tường có một số hình vẽ thăng tiên của Đạo giáo, nhưng tầng hầm này rõ ràng là một ngôi nhà bán thành phẩm, vẫn chưa xây dựng xong, còn nhiều mảng tường chưa kịp ốp gạch.

Ở phía dưới, có một ngôi mộ lớn, thắp sáng bởi một số ngọn đèn mỏ. Các bức tường đều được phủ bằng giấy vàng, và phần dưới lòng đất lát đá cẩm thạch, rực rỡ dưới ánh đèn, rất chói mắt.

Giữa lăng mộ có bốn cỗ quan tài bằng bạch ngọc, chiếc thứ ba đã có người nằm sẵn bên trong, chắc là người em trai bị ung thư.

Tư thế của ba người còn lại thật là dọa người.

Một cụ già nằm sõng soài trên mặt đất và kêu ông cụ khác dùng dây thừng siết cổ đến chết.

Một ông già khác, có lẽ là ông ta, ôm chặt cô bảo mẫu, bịt chặt miệng cô không cho cô hét lên.

Tính mạng là quan trọng nhất, chúng tôi vội đẩy ông lão ra và cứu ông lão sắp bị siết cổ chết.

Không ngờ ông già vốn đã bị siết đến mắt trợn ngược rồi, lúc này ông ta ôm cổ ho một cách tuyệt vọng rồi chỉ vào chúng tôi quát mắng đừng có nhiều chuyện.

Tôi và lão Mãn như bị trúng gió. Nếu kẻ sát nhân nói rằng chúng tôi tọc mạch thì không nói, đằng này là chúng tôi vừa cứu ông đó.

Sau đó, chúng tôi đã gọi cảnh sát, và sau khi cảnh sát biết được tình hình, họ đã cho chúng tôi quay trở lại.

Sau nửa tháng, cô bảo mẫu trở lại Bắc Kinh, thanh toán số tiền còn lại cho chúng tôi, nói cho chúng tôi biết sự thật.

Thì ra bốn anh em này cha mẹ mất sớm, bốn anh em lớn lên đùm bọc lẫn nhau nên cuộc sống đương nhiên khốn khổ.

Sau đó, một đạo sĩ lang thang đi ngang qua và chỉ điểm cho họ, bày một trận phong thủy.

Trận phong thủy này khá tà tính, đó là đào mộ cha mẹ ra khỏi mộ tổ tiên, đầu chúi xuống, chân dựng lên, chôn thẳng đứng và còn chôn cha trước rồi mới đến mẹ.

Mấy ông già này từ nhỏ không phải con ngoan gì, khi đó cắn răng làm, không ngờ sau này làm ăn phát đạt, lão đại (ông già Bắc Kinh) trở thành quan chức không lớn không nhỏ. Ba người còn lại người là hiệu trưởng, người là thương nhân, đều không tồi.

Sau đó, họ tìm gặp lại đạo sĩ này và hỏi ông ta có cách nào để đi xa hơn không?

Đạo sĩ nói với ông ta, nhân gian tiến thêm một bước thì sao chứ, sung sướng thật sự là trở thành tiên, tự do tự tại, vô pháp vô thiên, mới là vương đạo.

Sau đó ông dạy cho bốn anh em một phương pháp, đó là bốn anh em phải xây mộ trước khi còn sống, sau đó bốn người phải chết từng người một, tức là anh cả chết trước, sau đó đến người thứ hai, thứ ba, và thứ tư. Như vậy mới có thể lên tiên giới tụ họp đoàn viên.

Hậu quả là ngôi mộ chưa xây xong, người con thứ ba mắc bệnh ung thư sắp mất nên bốn anh em bàn bạc quyết định chôn cất trước, đầu tiên bóp cổ người con cả cho đến chết, sau đó bóp cổ người thứ 2, cuối cùng còn lại ông tư, sau khi xong việc thì tự sát là xong.

Quả là người tính không bằng trời tính, cuối cùng là do cô bảo mẫu sơ ý làm hỏng chuyện của bọn họ, sau này mới bị bại lộ.

Cô bảo mẫu nói rằng cô ấy đã đưa ông lão đến Đạo quán để tìm trụ trì, trụ trì nói rằng người kia là tà đạo nhân. Ông ấy nói đó vốn dĩ không phải phép thành tiên mà là một loại pháp mượn vận rất ác độc. Sau khi làm cả gia đình tuyệt hậu, liền trộm vận khí của gia tộc nhà họ tu hành tà pháp, may mà bị bọn họ làm hỏng chuyện.

Sau sự việc này, ông lão cũng tỉnh ngộ, không còn bị ám ảnh bởi việc trở thành tiên nữa và chính thức kết hôn với cô bảo mẫu, họ sắp đi du lịch khắp đất nước.

Lần này cô bảo mẫu đến đây, đầu tiên là thanh toán số tiền còn lại để bày tỏ lòng biết ơn của mình; thứ hai là gửi cho chúng tôi quà mừng cưới.

Chà, chúc phúc cho họ.