[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 71: Bạch Tiên



Kể một câu chuyện có thật về Xuất Mã Tiên nhé.

Bạn tôi là Lão Ngưu đã đích thân trải qua vào tháng 9 năm ngoái, địa điểm là Thành phố Khoa học và Công nghệ thuộc khu công nghệ cao Tô Châu.

Tôi và anh ấy khi đó khởi nghiệp tại đây nên tôi cũng đã chứng kiến ​​và tham gia vào vụ việc siêu nhiên này.

Bất cứ ai biết tôi đều biết rằng mặc dù tôi đã trải qua nhiều sự kiện siêu nhiên, nhưng sâu thẳm trong trái tim tôi vẫn là một kẻ vô thần, nhưng lần này, tôi thực sự gặp phải một sự kiện tà môn mà tôi không thể giải thích hay hiểu rõ được.

Cái kết của câu chuyện này rất bi thảm, và nó cũng khiến tôi lần đầu tiên cảm thấy kính sợ những vị thần này, hay có thể nói là những thế lực siêu nhiên.

Vâng, có rất nhiều điều, bạn có thể không tin vào nó, nhưng lại không thể coi thường.

Được rồi, nói dài dòng như vậy, chúng ta hãy bắt đầu câu chuyện đó ngay bây giờ nhé.

Bạn của tôi là Lão Ngưu quê ở Lai Dương, Tỉnh Sơn Đông, đẹp trai lại tài giỏi, kiểu người này thường hấp dẫn các cô gái, cho nên thường có những hành vi không đứng đắn. Nói trắng ra là không biết xấu hổ.

Anh ấy thường không có sở thích nào khác ngoài hai thứ là tán gái và câu cá.

Khỏi phải nói đến chuyện tán gái, thiếu niên phong lưu, chơi bời trác táng, khẳng định là bày ra rất nhiều chuyện nợ phong lưu. Anh ta cũng không để tâm, và tôi cũng không muốn nói anh ta, tóm lại không đi tán khách hàng nữ và không ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty là được.

Còn về câu cá, anh ấy thích câu cá hoang dã.

Đi câu hoang dã mà giống như phạm tội vậy, đều thích đến hồ nước vắng, càng hoang vắng càng tốt. Mặt trăng chiếu xuống đất, đặt một ngọn đèn đêm ánh sáng màu xanh mờ mờ ảo ảo. Quả thực trăng cao gió mát, núi cao nước dài gần giống với cảnh vứt xác đêm khuya:))

Bên Tô Châu chúng tôi, khắp nơi đều là núi non xanh biếc, cộng thêm kế bên là Thái Hồ, thế nên là đâu đâu cũng là những nơi câu cá hoang dã tuyệt vời.

Cổ thành ngàn năm Tô Châu, chuyện tà môn cũng không ít, nghe nói Lão Ngưu không ngại gió mây, sau một tháng ròng rã câu cá, sự có chí tất thành, cuối cùng cũng gặp ma rồi!!!

Cái gọi là gặp ma thực ra không phải tà ác như người ta nói như kiểu ban ngày gặp quỷ, ban đêm đòi mạng, nhưng sẽ có một số điềm báo.

Chẳng hạn, anh ta nằm mơ trong nhiều ngày liên tục, mơ thấy một đám trẻ con trần như nhộng dính đầy máu bò lên người, cắn vào cổ anh ta, gọi anh là cha, khiến anh ta không dám ngủ thức cả đêm, sau đó vào ban ngày, tinh thần bấn loạn, mấy lần suýt bị tai nạn ô tô.

Sau đó thì vận may giảm, một số dự án mà công ty đã đàm phán xong rồi đều vì nhiều nguyên nhân mà bị mất, tóm lại mọi việc đều không thuận

Nhưng anh ấy cũng không coi trọng mấy chuyện lạ này, chỉ cảm thấy khá xui xẻo, nghĩ ngày nào đó sẽ phải đến Huyền Diệu Quan để thắp hương, nhưng không ngờ đêm đó lại xảy ra một chuyện, hơn nữa còn là một chuyện hết sức kỳ lạ và quỷ dị.

Tối hôm đó, chúng tôi làm thêm giờ để bắt kịp một dự án của Tencent, và cuối cùng chúng tôi đã hoàn thành việc, mọi người đến "Lẩu DEZHUANG" ở “Thành phố của những giấc mơ” để ăn mừng.

Công ty chúng tôi tọa lạc tại khu công nghệ cao Tô Châu, thành phố Khoa học và Công nghệ, nơi có sự nổi tiếng là chưa đủ, được bao quanh bởi hoang sơn địa thủy, núi sâu và những ngôi chùa cổ kính. Sau chín giờ tối, chẳng có một bóng ma nào trên đường phố. Bạn có thể đi ngang trên trục đường chính, dựng bối cảnh của bộ phim ma chỉ trong vài phút:))

Chúng tôi tăng ca muộn, mỗi khi tan làm cũng chỉ có quán lẩu này vẫn mở cửa, đây đã trở thành căn cứ địa của chúng tôi, chủ yếu là do quán đó có khá nhiều cô phục vụ trẻ đẹp.

Trong khi uống rượu, cô phục vụ nhỏ giọng nhắc nhở chúng tôi rằng đã mười một giờ, gần mười hai giờ, đề nghị chúng tôi nên về càng sớm càng tốt.

Tôi hơi bực mình hỏi cô ấy không phải mở cửa đến ba giờ sáng sao, sao cô vội vậy?!

Lão Ngưu lập tức an ủi cô và hỏi cô ấy mấy giờ tan ca, chút nữa có muốn đi ăn đêm với chúng tôi không, thêm WeChat trước đi.

Người phục vụ lườm lão Ngưu, quay người bỏ đi.

Sau đó, tôi mới biết rằng bên trong có chuyện, người ta tốt bụng bị tôi coi thành lòng lang dạ sói.

Chúng tôi trở ra, đã 11 giờ rưỡi, khi chúng tôi xuống cầu thang, chúng tôi nhìn thấy một thứ gì đó giống như một con chồn đuôi dài đang nhảy qua chúng tôi.

“Con chồn đâu rồi?!” Lão Ngưu chửi rủa.

“Đừng nói nhảm, đó là Hoàng đại tiên!” Lão Điền, ​​một người khác của công ty, cung kính nói.

Tôi lúc đó đã uống rất nhiều rượu, đá vào bình rượu và chửi: "Con rắm Hoàng Đại Tiên ấy, không phải là con chồn thôi sao! Nghe nói thứ này lột ra ngâm với nước giếng qua đêm để chữa bệnh thận! Lão Ngưu, anh không phải bị thận hư sao, làm vài đường như vậy, bảo đảm tiểu tử cậu thông như có điện chạy qua!

Lão Ngưu cũng cười xấu xa: "Ngày nào đó phải thử thật mới được!"

Vẻ mặt của Lão Điền đại biến, đến nỗi hai chúng tôi vội vàng im lặng, và thốt ra vài câu như "Hoàng Đại Tiên bỏ qua" hay gì đó.

Lão Điền là người Đông Bắc, người ở Đông Bắc đều tin vào Hoàng đại tiên, nói những thứ này đều rất tà tính, cho rằng nó chiếm đoạt thân thể người ta, lấy ma che mắt.

Lão Điền càng kiêng kỵ chuyện này, thêm nữa không biết lúc nào trời mù sương mù mịt, đèn đường phía xa giống như đèn lồng, mờ mờ ảo ảo, còn có một bầu không khí ma quái. Chúng tôi không dám nói gì cả.

Khởi động xe đi về, nhìn đồng hồ, mười một giờ rưỡi không lệch một phút.

Trên thực tế, nơi chúng tôi sống, chỉ cách nhà hàng lẩu hai dãy nhà. Ra cửa lên xuống cầu vượt chỉ mất 15 phút và lái xe cũng chỉ như mới khởi động xe.

Nhưng hôm đó, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, có lẽ sương mù quá dày, có lẽ chúng tôi đã uống rượu quá nhiều, chiếc xe loạng choạng và đi lòng vòng trong sương mù dày đặc, khắp nơi đều có ngõ cụt và sai đường, giọng nói điều hướng thay đổi một cách vội vàng, réo rắt và quyến rũ, như một con hoàng bì tử.

Nói lạc đề rồi. Ngày hôm sau tôi mở phần mềm định vị và xem xét kỹ hơn lộ trình lái xe của chúng tôi, tôi thấy rằng chúng tôi đang đi vòng vòng trong khu vực nhỏ đó, giống như bị nhốt vậy.

Mọi người ai cũng căng thẳng, biết là gặp phải “quỷ đả tường”, nhưng trời đã khuya, không ai dám nói lời nào, không khí vô cùng áp bức.

Khó khăn lắm chúng tôi cũng thoát khỏi đó, cuối cùng nhìn thấy tiểu khu quen thuộc, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tôi quay đầu lại, hỏi Lão Ngưu: "Anh vẫn nằm mơ thấy mấy đứa trẻ chết ấy à?"

Lão Ngưu gật đầu lia lịa: "Tối hôm qua vẫn nằm mơ! Đm, trở về phải đến Huyền Diệu Quan tìm đạo sĩ bấm quẻ mới được!"

Tôi nói: "Không cần bấm quẻ! Nhất định là nợ phong lưu, đúng là đáng đời!"

Hai người đang nói chuyện thì Lão Điền đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó phanh gấp, “két” một tiếng, suýt chút nữa văng tôi ra ngoài.

Tôi mắng: "Anh ăn nhiều quá rồi à!"

Lão Điền sắc mặt tái nhợt, run rẩy chỉ vào phía trước nói: "Hoàng... Hoàng đại tiên cản đường!"

Tôi đang ngồi trong ghế phụ, và nhìn về hướng chỉ của anh ta, không kìm nổi mà rùng mình.

Dưới hai cột đèn sáng choang, một con chồn to bằng con mèo đang ngồi thẳng lưng giữa đường, hai con mắt đen nhỏ đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi...

Tôi nhìn xuống điện thoại, hiển thị đúng 12 giờ không lệch một giây.

Tôi lúc đó mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cảm thấy “quỷ đả tường” vừa rồi chính là để kéo dài thời gian, đây mới là chính chủ á!

Đèn xe sáng trưng chiếu sáng con đường, có một con thú nhỏ màu vàng đang ngồi xổm cách chúng tôi ba - năm mét, hai con mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào chúng tôi, trong con mắt nhỏ dường như có một chút cảm giác lãnh đạm chế nhạo.

Nói thật, trong bầu không khí lúc đó, nói không sợ cũng hoàn toàn là giả dối, toàn thân mồ hôi lạnh chảy xuống.

Chúng tôi có thể thấy rõ đó là một con chồn màu vàng, tức là con chồn một trong ngũ đại tiên trong truyền thuyết vùng Đông Bắc, Hoàng đại tiên.

Trong năm vị đại tiên, kẻ ác độc nhất và cũng đáng sợ nhất chính là Hoàng đại tiên.

Bởi vì Hoàng đại tiên có lòng dạ nhỏ nhen, biết hoán mệnh, vô cùng quỷ dị đẫm máu

Hoàng đại tiên này rõ ràng đang đợi chúng tôi, chỉ là không biết nó đang đợi người nào.

Quang huynh đã từng nói qua anh sợ nhất những con vật chặn xe khi lái xe vào ban đêm, con vật này chặn xe hẳn là một việc lớn sắp xảy ra hơn nữa khẳng định đều chuyện kỳ quái tà môn.

Có hai khả năng để Hoàng đại tiên chặn xe, một là đòi mạng hai là cứu mạng.

Chỉ không biết được, Hoàng đại tiên này đến đây để đòi mạng hay đến cứu mạng chúng tôi?

Lão Ngưu uống say quá rồi, đến ông trời cũng không sợ, lúc đó cầm gậy đánh bóng bước xuống xe, bị tôi sống chết giữ chặt lấy.

Tôi quay lại và hỏi Lão Điền, "Làm sao bây giờ? Hay là chúng ta cũng xuống xe đi!"

Lão Điền cũng rùng mình nói: " lúc này không được xuống xe, ai xuống xe thì người đó chết..."

Lão Ngưu cũng có chút cáu kỉnh, vò đầu bứt tai hỏi: "Con mẹ nó phải làm sao đây?"

Tôi đột nhiên nhớ tới Quang huynh đã nói qua chuyện này, vội hỏi: "Mọi người nhanh móc lấy hết tiền trong túi ra!"

Tôi có khoảng hơn một trăm tệ, tiền lẻ tiền chẵn đều có, Lão Điền có chừng hai ba trăm, Lão Ngưu lần mò hồi lâu lấy ra năm, sáu mươi tệ.

Tôi nói: "Mở cửa xe từ từ rồi ném hết tiền ra!"

Lão Ngưu sửng sốt: "Ném tiền?! Ném tiền làm gì?"

Lão Điền nói: "Nhanh lên, đây là tiền mua mạng đó!"

Ba người đàn ông ném tiền ra ngoài.

Lúc này, một điều kỳ diệu đã xảy ra.

Con chồn ngồi xổm ở đó, sau khi chúng ôi vứt tiền xong, nó mới chậm rãi đứng lên, sau đó chậm rãi thả lỏng, bắt đầu chậm rãi đi tới gara xe không xa phía trước.

Khi nó bước vào gara xe, còn quay lại nhìn chúng tôi sau đó biến mất.

Lão Ngưu ở bên cạnh quan sát, lúc này mới nuốt nước bọt và nói: "Bà nó chứ, thứ này thành tinh rồi!"

Mặc kệ anh ta mắng mỏ, tôi nói với Lão Điền, "Mau lái xe đi!"

Lão Điền lắc đầu: "Hôm nay xe này không lái được rồi, không biết tại sao nó lại chắn đường, dù sao cũng nên cẩn thận. Hôm nay đừng về nữa, đừng mang những thứ bẩn thỉu về nhà."

Nghĩ cũng đúng, ba người xuống xe gọi xe taxi, đi thẳng đến khách sạn gần nhất, nghĩ cũng không dám ở riêng, đặt một căn phòng đơn giản, kết quả là khi đăng ký phòng ở quầy, lễ tân nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ quái.

Đêm đó trôi qua bình yên vô sự, không có tai họa gì, đến Lão Ngưu cũng không gặp ác mộng, tưởng rằng chuyện này cứ thế qua đi, không ngờ lại chỉ mới vừa bắt đầu.

Lão Ngưu là người đầu tiên gặp tai nạn.

Sau đó, tôi biết được rằng khi ném tiền vào đêm hôm đó, lão Ngưu trên người còn có 2000 tệ mới lấy được còn chưa vứt, chỉ vứt tiền lẻ thôi.

Khi thấy con vật dừng xe, thì phải ném tiền, đây là điều mà các tài xế chạy đường dài, đặc biệt là những người chạy xe đêm hay làm.

Chạy đường dài, nhất là đêm khuya, có khi gặp đủ thứ chuyện lạ khó tin, lúc đó không còn cách nào khác là phải bỏ tiền ra mua đường, là nhờ ngưu ma xà thần cản đường,và cũng để mua mạng.

Lão Ngưu không bỏ tiền ra mua mạng, vậy tiếp theo sẽ có người đến đòi mạng.

Cách lão Ngưu trúng tà cũng rất kỳ lạ, không giống ma nhập hay gì khác, dù sao cũng rất kỳ quái, đáng sợ.

Như là chúng tôi đang họp, anh ấy đột nhiên quay đầu từ từ, gần như trực diện, nhìn thẳng vào bạn, rồi đột nhiên nói: Bạn sắp chết rồi.

Mịa nó chứ có cần phải dọa người ta chết đi vậy không!

Lúc đó chúng tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn với anh ấy, nhưng cũng không đến nỗi nghiêm trọng, vì ngoài đột nhiên nói ra những câu kỳ quái thì cần ăn vẫn ăn, cần uống vẫn uống, không mắc bệnh gì thì vẫn khá là bình thường

Nhưng chúng tôi thường xuyên làm thêm giờ vào đêm khuya, tên chết tiệt này đang làm PPT, anh ta đột nhiên vươn đầu nói cho bạn một câu có thể khiến bạn thót tim.

Do đó, vẫn phải chữa!

Đầu tiên đưa anh ấy đến Huyền Diệu Quan thắp hương, sau đó đến chùa Văn Thù lễ Phật, tiền nhang cúng dường không ít, nhưng thật lòng mà nói, chả có tác dụng gì, việc phạm phải vẫn cứ phạm, hơn nữa tần suất còn nhiều hơn.

Còn có thể như thế nào chứ?

Sau đó, vẫn là anh chàng Đông Bắc của chúng ta - Lão Điền nảy ra sáng kiến, hay là tìm xuất mã tiên xem thử!

Xuất mã tiên chủ yếu thịnh hành ở vùng Đông Bắc, có rất nhiều cách nói, chẳng hạn như "Khiêu đại thần", "Tẩu mã tiên", "Ngũ đại tiên gia". Nhưng cuối cùng vẫn quy về một mối, chính là linh thú mà loài người nhận định là thầy của họ: Hồ tiên (hồ ly), Hoàng tiên (chồn), Bạch tiên (nhím), Liễu tiên (rắn) và Khôi tiên (chuột).

Xuất mã tiên ở Đông Bắc khá tà môn, làm không tốt rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa vận mệnh của đệ tử xuất mã thường không được tốt cho lắm, vì vậy tôi luôn là kính nhi viễn chi.

Tuy nhiên, có một điều có thể khẳng định rằng: xuất mã đệ tử nhìn mọi việc rất chính xác, và họ dám nói ra.

Thế nào là dám nói ra?

Tôi sẽ cho bạn một ví dụ.

Bạn đến gặp đại sư kinh dịch để xem tướng số, thầy thấy rằng cuộc đời bạn còn một tháng nữa là sắp xảy ra tai ương, ông ta sẽ nói gì?

Ông ấy không thể nói bất cứ điều gì!

Ông ấy sẽ lịch sự tiễn bạn đi, nói rằng ông ấy thực sự xin lỗi, hôm nay sức khỏe không được tốt, không xem được, hoặc xem không chuẩn, lần sau hẵng đến.

Nếu là cao nhân, sẽ nói vài câu rất sáo rỗng, để cho bạn cảm thấy là chuyện thú vị, không nên đắc tội.

Trên thực tế, chả có tác dụng gì.

Tại sao vậy?

Sợ bị lộ thiên cơ, và cũng sợ bị trả thù.

Nhưng xuất mã tiên không thế, cái gì cũng dám nói.

Chữ “Tiên” của xuất mã Tiên là bậc trên cơ thể con người, dùng cơ thể con người để nói chuyện, giúp con người có thể nhìn ra được tà ma. Đối với họ, đây là để tích phúc cho bản thân để sau này tránh được tai họa, nên nói gì thì nói.

Cũng là do quá dám “lên tiếng” nên mới khiến mọi người sợ hãi, nhìn cũng thấy sợ.

Ví như bạn tới Tẩu mã tiên, vừa nhập vào người, liếc mắt một cái, quát cậu còn ở đây làm gì! Tên khốn kiếp, cậu đã hãm hại bao nhiêu cô gái, bây giờ cô gái đó đang tố cáo cậu với Diêm Vương, Diêm Vương đặc biệt cho cô ta nghỉ phép bảy ngày để đến đòi mạng cậu đó!

Bạn sợ đến mức quỳ xuống và hỏi bà ta phải làm sao?

Bà ta không sốt ruột xua tay, Quỷ đòi mạng của Diêm Vương phái tới, còn có thể làm gì, mau về nhà chuẩn bị tang lễ đi thôi! Khoảng ba ngày sau, ôi, 12 giờ đêm, cậu sẽ bị quỷ kéo đi, cứ đợi đấy!

Bạn thấy đấy, điều này đúng là “dám nói”, nhưng bạn sẽ sống ra sao trong những ngày này.

Tốt hơn hết là đừng quan tâm!

Nhưng mà thôi, cái gì cũng là từng bước một, hơn nữa lão Ngưu cũng không phải người thường, cho nên nên xem vẫn phải xem.

Bà cô họ của Lão Điền là xuất mã tiên nổi tiếng gần vùng Liêu Đông, vì vậy Lão Ngưu và Lão Điền đã đến Đan Đông.

Về sau, theo như Lão Ngưu nói thì xuất mã tiên cũng không có gì bí hiểm, người bên kia chỉ là một người bình thường, khi đến đó thì để anh ta ngồi ở đó nói chuyện phiếm.

Sau đó bà ấy nói một câu: Vậy thì tôi đi đây!

Lão Ngưu không hiểu ý, tại sao người này không phải vẫn ngồi ở chỗ này sao? Đi đâu được chứ, sau này tôi mới biết "đi" của bà ấy có nghĩa khác.

Bà cô lão Điền nói xong liền bắt đầu hút thuốc trên ghế, hút rất đặc biệt, hít một hơi thật dài cũng không nhả ra ngoài, dài đến độ người ngoài nhìn vào lo lắng sợ bà cô đó chết ngạt.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng cọ xát, giống như có thứ gì đó từ từ bò tới, nhưng người này vẫn đang ngồi trên ghế, mắt híp lại không nhúc nhích, âm thanh này là do đâu mà ra?

Theo cùng với âm thanh cuối cùng, bà cô đột ngột mở mắt, và sau đó phả ra một làn khói dài.

Lão Ngưu lúc này mới phát run, rõ ràng cảm giác được người trước mắt đã trở thành người khác, người này ánh mắt sáng ngời, giống như một bà lão tốt bụng, làm cho bạn muốn đến gần.

Bà cụ trong mắt hiện lên ý cười: "Tiểu tử, cho ta xem tay của cậu."

Sau đó lại nhìn bóng lưng của anh, đọc xong, bà cô thở dài nói: "Tiểu tử này, cậu đã gặp chuyện rồi. Chút nữa ta sẽ đánh cậu vài cái, cậu đừng giận nhé!"

Lão Ngưu hoảng sợ quỳ xuống, cầm cốc nước không vững, vội vàng gật đầu đồng ý.

Lão bà gật đầu, để cho lão Ngưu cởi bỏ quần áo trên người, vỗ vỗ hai tay trên lưng trần, khiến anh ta đau đến nhe răng nghiến lợi nhưng lại không dám phát ra tiếng.

Đánh xong, bà cụ cười nói: "Chỗ cậu thường đến vào ban đêm, bờ sông đó, cậu không đi được nữa, quỷ nhỏ quá nhiều, đều bò lên lưng cậu, bị tôi đánh đi rồi."

Bà ấy lại nói: "Cậu khi đến bờ sông, đem theo một thứ, chỗ đó bị người ta yểm thứ bẩn thỉu vào rồi, cậu đến tìm đem đi đốt đi, sau đó đến bờ sông đốt chín thếp giấy, bày chín mâm quả là được "

Bà ấy lại nói: Tết về cúng tổ tiên đi, họ vẫn luôn che chở cho cậu đó.

Kể cũng lạ, trên đường về lão Ngưu thấy nhẹ cả người, bèn quay lại kiểm tra đồ câu thì thấy đồ câu được nhét đầy giấy bùa chú.

Anh nghe ngóng nơi thường câu cá, nơi đó ngày trước cạnh bệnh viện Phụ sản, nghe nói người ta vứt thai nhi sau khi phá thai xuống sông này, cho nên nơi này có rất nhiều cá lớn.

Anh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, anh ấy chợt nghĩ lúc trước anh đã đá một cô gái, sau khi chia tay cô ấy đưa cho anh bộ đồ câu này và giới thiệu anh đi câu cá ở đây. Anh ấy còn u mê, tưởng rằng mình rất hấp dẫn, không ngờ rằng sớm đã bị sập bẫy rồi.

Tuy nhiên trong lòng anh ta vẫn còn vướng mắc, con hoàng bì tử kia chặn xe là có chuyện gì, lúc đó anh ta cũng không dám hỏi, đành nhờ Lão Điền hỏi.

Lão Điền hỏi một hồi, bên kia nói rằng Hoàng bì tử này dừng xe lại để cứu mạng, đây là tổ tiên của lão Ngưu đã phù hộ cho lão nên đã nhờ Hoàng tiên cứu mạng.

Nếu không phải Hoàng đại tiên chủ động trấn áp đám quỷ nhỏ kia, thì khi đó chính là đợi thu xác anh ta về.

Trong những ngày Tết, anh ta về quê cúng giỗ tổ tiên, đốt rất nhiều vàng mã, một cơn gió thổi qua, làn khói xanh vây quanh người anh ta, như thể tổ tiên vỗ về anh ta vậy.

Lão Ngưu quỳ trên mặt đất, khóc như một kẻ ngốc.

Kể từ đó, anh ấy đã trở thành một người tốt….