[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 72: Ma Quỷ Lộng Hành



*”hoạt tử nhân”: có thể hiểu như “xác sống”

Hôm nay kể vài chuyện liên quan đến hoạt tử nhân.

Thế nào là hoạt tử nhân?

Như cách gọi có thể thấy rõ ràng là một người đã chết rồi nhưng anh ta không biết vẫn có thể sống lại.

Khi đó, anh nằm giữa ranh giới âm dương, mơ mơ hồ hồ không biết rốt cuộc bản thân là sống hay chết, có chút giống cảm giác giống người bán thực vật, nhưng đích thị là vẫn còn sống.

Chuyện thế này không thể bị người khác nói thẳng ra, một khi nói thẳng ra, anh ta sẽ lập tức nhớ lại sự thật rằng bản thân mình đã chết, lập tức ngã xuống đất, hoàn toàn chết đi.

Người ta nói đây là một loại ám ảnh mãnh liệt đến cực điểm, loại ám ảnh này còn lớn hơn cả sống chết, khiến người ta ngoan cường duy trì một hơi thở để tiếp tục sống sót.

Chuyện này nhìn qua rất vô lý nhưng dường như lại thực sự tồn tại.

Trước đây, ông tôi từng kể qua một câu chuyện về hoạt tử nhân.

Ông nói, lúc ông còn nhỏ là thời buổi chiến tranh loạn lạc, khi đó quyền lực nằm trên báng súng, tùy tiện cầm mười mấy khẩu súng, tìm vài người đến liền được xem là một đội quân.

Cho nên khi đó cướp người đều cướp điên loạn, bình thường có người nửa đêm bị bắt đi, mơ hồ làm tráng đinh, bị đưa vào quân trại, mặc lên bộ quân phục, lưng đeo súng, trở thành một binh lính.

Lúc đầu ai cũng nghĩ ở đây trước đến lúc thích hợp sẽ lẻn ra ngoài, sau đó cởi bỏ quân phục, bán súng kiếm chút tiền về nhà.

Sự thật thì sao, làm binh lính sao có thể dễ dàng như vậy?

Vào những năm đó, cát cứ quân phiệt, giao chiến nhiều năm, quân đội lúc thì bị cử đến đây, chốc lại bị cử đến kia, rất nhiều người còn không tìm được cơ hội để đào tẩu, lúc đầu thì hoang mang trở thành binh lính, sau cùng lại chết trên đất khách quê người, làm một con quỷ chết oan.

Những người này không cam lòng, vất vả nửa đời người, không sá gì hơn nửa cái mạng, không dễ dàng mới kiếm được vài đồng bạc Viên, đồng hồ quả quýt, nhẫn vàng trên chiến trường, muốn cầm nó quay về để cưới vợ, làm sao mà có thể chết như vậy được?

(*袁大头: đồng bạc Viên là đồng bạc có hình đầu của Viên thế Khải phát hành vào đầu năm dân quốc)

Vì thế trên chiến trường thỉnh thoảng sẽ xuất hiện chuyện này.

Trong trận bom nổ liên tiếp của địch, trận địa bị nổ tung, người bị súng máy bắn tan xác, tuyệt nhiên không có khả năng sống sót.

Tuy nhiên, sau khi mọi chuyện yên bình trở lại, dưới đống xác chết, có một cái xác chết từ từ bò lên, cùng lúc dùng tay và chân lồm cồm bò về phía quê nhà.

Người này lúc đó bởi vì chấp niệm quá mãnh liệt, anh ta không tin bản thân mình đã chết, cũng không muốn thừa nhận bản thân chết rồi, kiên trì muốn đi hết đoạn đường cuối cùng này, muốn quay trở về nhà.

Nhiều người sau cùng cũng trở về quê nhà, vào khoảnh khắc đẩy mở cửa ra liền đã bịch một cái xuống đất, chết ngay tại chỗ.

Mọi người kiểm tra thì phát hiện trong bụng của anh ta đã thối rữa và bốc mùi rồi, người này sao có thể kiên trì đi đến đây được?

Còn có một chuyện quái gở hơn, loại người này sau khi về quê nhà vẫn có thể tiếp tục “sống”, chỉ là cả người trông như khúc gỗ, ít có nhân khí.

Cho đến một ngày, người đồng đội của anh quay trở về, hoảng hốt nhìn anh ta, hét lên, "Mỗ Mỗ, không phải anh đã chết trên chiến trường rồi sao?!"

Lúc này, anh ta sẽ đột nhiên tỉnh ngộ, nhớ ra bản thân mình đã chết rồi, sau đó đột nhiên ngã xuống đất biến thành một cái xác, mà cái xác đó cũng sẽ nhanh chóng thối rữa, như thể đã chết từ lâu.

Chuyện kỳ lạ này được gọi là "hoạt tử nhân".

Chuyện này không hề là bịa đặt, nó không chỉ xuất hiện trong các ghi chép cổ của Trung Quốc mà còn xuất hiện ở nước ngoài, đến nay vẫn chưa thể giải thích được.

Sau đó tôi nói chuyện với Lão Mãn, ông ấy nói trước đây ở Bắc Kinh cũ cũng có chuyện thế này.

Bây giờ khi chúng ta xem các bộ phim truyền hình, thường thấy hoàng đế khi nổi trận lôi đình liền nói lôi người nào đó đến Ngọ Môn chém đầu, sự thật là nói như vậy nhưng trên thực tế giết người là ở cổng chợ bán đồ ăn.

Cho nên ở thời cổ, khu vực cổng chợ tương đối đìu hiu, nên những tiệm may tương đối nhiều.

Tại sao lại có nhiều tiệm may như vậy?

Đó là bởi vì người xưa c.h.é.m đ.ầ.u rất nhiều, người Trung Quốc chúng ta rất coi trọng việc chết cũng phải toàn thây, cho nên trước khi hành hình đều lén nhét bạc cho đao phủ để hắn thủ hạ lưu tình.

Thủ hạ lưu tình ở đây không phải nói là không g.i.ế.t.n.g.ư.ời mà khi chặt đầu kiểm soát lực tay một chút, lúc chặt đừng một đao đoạn tuyệt, chỗ sau gáy lưu lại chút da thịt, đầu như vậy vẫn có thể nguyên vẹn ở trên cổ, cũng xem như là giữ toàn thây.

Vì thế ở thời đó trở thành một đao phủ giỏi, có thể kiếm rất nhiều tiền.

Lão Mãn cũng đặc biệt nói, đao phủ được phát trên phim truyền hình không chỉ có một người, mà là hai người, một người đứng phía trước lúc hành hình, cầm một cây đao quỷ giơ lên, gọi là “dẫn đao” dùng để thu hút sự chú ý của tù nhân.

Kẻ đứng sau im lặng chính là tên đao phủ thực sự, hắn đã lợi dụng tình hình giơ lên liền chém xuống một đao, mà kết quả nhất định chỉ được chém một đao, đao phủ không thể thêm đao, nếu không sẽ làm sai quy tắc.

Điều này cũng giống như quy định về việc xử bắn tù nhân trên pháp trường, chuyện này tôi sẽ kể sau.

Vậy tại sao ở cổng chợ lại có nhiều tiệm may như vậy?

Như đã nói lúc nãy, đao phủ sẽ dùng một đao đoạt mệnh nên lực nhất định phải mạnh, nếu một đao chém xuống mà người vẫn còn sống vậy thì xong rồi. Nên rất nhiều người dù nhét rất nhiều tiền nhưng đầu vẫn rơi ra.

Khi đó phải lập tức đến các tiệm may mua kim chỉ để khâu cái đầu lại, sau đó liền mang đi an táng.

Những tiệm may này chính là làm những việc như vậy.

Người chết đột ngột sát khí rất nặng, cho nên trong tiệm may có một quy tắc đặc biệt, đó là ban đêm dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được mở cửa.

Người ta kể rằng ban đêm sẽ có mấy xác chết không đầu không ai mang đi đến gõ cửa, họ sau khi vào trong liền tự tìm kim chỉ sau đó may đầu vào, rồi xiêu xiêu vẹo vẹo mà đi ra ngoài.

Tất cả cổng chợ ở thời cổ, khi tuần tra vào ban đầu nếu thấy người có bộ dạng khả nghi, đều sẽ yêu cầu họ cởi bỏ khăn quàng cổ xuống để xem có vết sẹo khâu nào trên cổ không, nếu không có mới thả họ đi.

Đương nhiên những điều đó đều là do ông tôi kể lại, không biết có thật hay không.

Ông đã từng gặp qua thứ như vậy, thực sự rất đáng sợ.

Khi đó, ông làm giúp việc cho một nông trường quốc doanh, trong nông trường có một nữ kế toán. Nữ kế toán này là một sinh viên đại học mới ra trường, sớm bị lãnh đạo nông trường dụ dỗ, sau đó theo ý đồ của lãnh đạo, cô đã lập khống một số tài khoản biển thủ tiền.

Khi bị kiểm tra các tài khoản trên, người lãnh đạo đã mang tất cả chuyện này đổ lên người cô rồi tống cô vào tù.

Lãnh đạo nhờ người nhắn với cô ấy bảo cô tự mình gánh vác chuyện này trước, ông ta ở bên ngoài sẽ tìm cách đưa cô ra, nếu không thì cả hai đều vào tù sẽ không có ai móc nối quan hệ giúp bọn họ.

Ông ta trấn an nữ kế toán bảo rằng không ai thoát khỏi chuyện này được đâu, ông ta tuyệt đối đảm bảo nữ kế toán sẽ không sao.

Sau đó, vị lãnh đạo này đã lấy một khoản tiền mang đi vận động, thực sự đã đi móc mối quan hệ.

Tuy nhiên, những gì anh ta làm là muốn vấn đề này sẽ không tiếp tục trong phiên tòa tiếp theo, mà mang tất cả tội danh quy hết lên người nữ kế toán, trực tiếp xử bắn.

Nữ kế toán đáng thường này trước khi rời đi, cũng nhận được lời nhắn của lãnh đạo, nói cô ấy đã không sao rồi, nhưng ngày mai sẽ diễn ra đại hội xét xử công khai, đến khi đó tất cả mọi người đều sẽ bị đưa đến pháp trường để quan sát thực tế, thực ra chỉ là làm thế thôi bảo cô ấy không cần lo lắng.

Ông còn hứa rằng, đợi sau khi nữ kế toán ra ngoài, ông ta sẽ lập tức ly hôn sau đó cưới cô ấy.

Ngày hôm sau, mãi đến khi phát súng đó nổ ra, nữ kế toán vẫn không tin chính cô là người bị bắn.

Với một loạt tiếng súng nổ, một viên đạn ghim vào sọ cô, nửa đầu bị viên đạn cực nhanh xốc lên, não bị bắn ra ngoài, sương máu bắn tung tóe khắp nơi.

Lúc này, người đó khẳng định đã chết tại chỗ, phía sau còn có một bác sĩ pháp y, một nhân viên lò hỏa táng chờ làm thủ tục.

Vị bác sĩ pháp y sẽ đá vài cái vào chân để xem người đó đã chết hay chưa, nếu chưa chết sẽ dùng tay để vào, sau đó sẽ tiếp tục có thêm một phát súng nữa.

Nhìn cô ấy thế này khẳng định đã chết rồi, bác sĩ pháp y đạp một cái thấy không có phản ứng liền đến đến xem mấy tù nhân khác.

Không ai ngờ tới chính vào lúc này, thi thể của nữ tù nhân này đột nhiên co giật mấy cái, tiếp đó vậy mà lại chậm rãi đứng dậy sau đó xoay người.

Cô ấy đứng đối diện với một vài hình cảnh, miệng cười toe toét, một nửa khuôn mặt đó bị viên đạn kia bắn nát một nửa trông như đang cười.

Bạn có thể tưởng tượng rằng trên pháp trường nơi tử tù bị xử bắn này, một nữ tử tù bị mất nửa đầu, mặt bê bết máu, nhãn cầu vẫn còn nằm trên khuôn mặt, đối diện với bạn cười u ám, bạn sẽ có cảm giác gì?

Không cần nghĩ cũng biết, khi đó toàn bộ pháp trường đều bị dọa cho kinh hãi, súng trường trong tay hình cảnh đều nâng lên và nhắm thẳng vào cô ấy nhưng cô ấy không chút sợ hãi mà còn từng bước từng bước đi về phía họ.

(*hình cảnh: cảnh sát vũ trang)

Một số hình cảnh cũng sợ hãi, lần lượt lùi về phía sau.

Câu nói này cũng thật thừa thải, giữa thanh thiên bạch nhật có xác chết vùng dậy bảo ai mà không sợ cho được chứ.

Các hình cảnh lùi lại, toàn bộ phía sau đều náo loạn.

Bởi vì pháp trường trông như thế này, tử tù đều bị trói chặt hai tay, quỳ trên mặt đất, quay lưng lại với mọi người, rồi há to miệng ra (viên đạn sẽ xuyên qua sau đầu, từ trong miệng bay ra, há miệng để tạo điều kiện cho viên đạn dễ bay ra, gương mặt sẽ không quá nghiêm trọng).

Khoảng một hoặc hai mét đằng sau họ, chính là người hành quyết mang súng và mặt nạ, cũng là hình cảnh.

Khoảng bốn mươi đến năm mươi mét phía sau họ là những đám đông người xem. Hồi đó (thực tế là bây giờ vẫn vậy), nhiều đám đông nhàm chán xem việc hành quyết các tử tù là một loại thú vui lớn.

Nhưng thực tế, những người đó ở rất xa nên không nhìn thấy tình huống cụ thể là gì, tốt lắm thì chỉ có thể nghe thấy tiếng súng, người tinh mắt sẽ nhìn thấy não bắn khắp nơi.

Những cảnh sát vũ trang này lùi lại, quần chúng phía sau cũng phát hiện ra vấn đề.

Trên pháp trường tử hình vậy mà vẫn có người còn sống, còn dám đi về phía hình cảnh.

Đám đông chạy tán loạn, có người thấy cảnh náo loạn không sợ có chuyện còn ở đó điên cuồng gào thét, có người lại la lên rằng người này chắc chết oan, nhanh chóng thả cô ấy ra, vụ án phải xét xử lại.

Sau khi náo loạn hết nửa ngày, mấy người lãnh đạo cũng lập tức đến, sắc mặt tái mét, bảo lập tức nổ súng, nổ súng!

Người hành quyết năm đó là dùng súng trường tự động, trong mỗi cây súng chỉ có một viên đạn, một người khi đã bắn thì trong súng chẳng còn gì nữa, những viên đạn sau đều do hình cảnh bắn.

Lãnh đạo vừa nói ra mọi người đều như bừng tỉnh lại, sau đó đội hình cảnh lập tức nhắm chuẩn vào người nữ kế toán, đùng thêm một phát súng, đầu của nữ kế toán bị bắn rơi xuống nhưng người vẫn chưa chết, thi thể co giật dưới mặt đất.

Để đề phòng lại có chuyện ngoài ý muốn, người phía sau lập tức bước lên nổ súng, một hơi thở cuối cũng bị đánh cho nát bét, bên lãnh đạo lại bảo mấy hình cảnh theo xe áp giải, nhanh chóng đến lò hỏa thiêu lập tức thiêu ngay thành tro, sự việc này cuối cùng mới kết thúc.

Lão Mãn khi đó vẫn còn là tiểu Mãn, bị nhà máy quốc doanh cử xuống lo liệu hậu sự, khi đó ông đứng bên cạnh chờ thu lại thi thể, cho nên mới chứng kiến ​​tất cả chuyện này.

Tôi không nhịn được hỏi ông: Tên lãnh đạo của nữ kế toán kia đâu?

Lão Mãn kể: Ông ta sau khi nghe lão Mãn báo cáo, liền cố gắng hút thuốc, tay cũng run bần bật, dù cố gắng thế nào cũng không thể châm thuốc được.

Lão Mãn còn cố tình giả ngốc, chỉ đứng ở đó nhìn chứ không giúp ông ta.

Sau đó, trong nhà của tên lãnh đạo liền bắt đầu bị quỷ ám, nghe nói rất nghiêm trọng.

Tên lãnh đạo đó lập tức tìm thấy trong chuồng trâu một con đầu trâu mặt ngựa.

Nghe nói trước đây ở Bạch Vân quan có một lão đạo sĩ, lão đạo sĩ đưa cho ông một chiếc gương đồng, nói rằng lần sau nữ quỷ có đến hãy dùng chiếc gương trừ tà này soi vào xương trán của cô ta thì sẽ không sao nữa.

Tôi than thở: Xem ra thế giới này vẫn là không công bằng, có quyền có thế, là có thể tìm được người giải quyết khó khăn!

Lão Mãn cười khẩy nói: Có rắm ấy! Tên lãnh đạo đó không quá ba ngày đã chết rồi, khi lễ truy điệu được tổ chức, bên trên vẫn còn che một mặt cờ đảng, ông nhân lúc không có ai lén mở ra xem, phát hiện cả khuôn mặt bị gặm như trái đào nát, xương đầu cũng lộ ra hết.

Tôi có chút hiếu kỳ: Không phải lão đạo sĩ nói soi vào xương trán của nữ quỷ thì sẽ không sao sao?

Lão Mãn nói: Soi xương trán đương nhiên sẽ không sao rồi, nhưng cô gái đó đầu đã bị bắn nát hết rồi, lấy đâu ra xương trán mà soi chứ!

Tôi nói: Là lão đạo sĩ đó chính miệng nói với lãnh đạo nhà máy à?

Lão Mãn nói: Haizz, tên lãnh đạo nhà máy đó sao có thể nói chuyện với yêu ma quỷ quái chứ, còn không phải là do tôi nhanh tay làm giúp sao!

Tôi nói: Cho nên ông sớm đã biết cô gái đó không có xương trán sao?

Lão Mãn úp úp mở mở nói: Haizzz, vấn đề này ai có thể nhớ rõ ràng như thế chứ, có lẽ tôi đã quên nói chuyện đó đi, quan tâm ông ta làm mẹ gì chứ!

Ông châm điếu thuốc rồi ngâm nga một khúc kinh kịch đầy đắc ý: Tôi như chim trong lòng có cánh cũng khó bay, tôi như hổ rời núi chịu đựng sự cô độc…