[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 90: Bảo Châu Hồ Cao Bưu



Kể một câu chuyện về Dương Châu.

Câu chuyện này xảy ra ở Cao Bưu Dương Châu.

Rất nhiều người từng nghe nói đến “Trứng vịt Cao Bưu”, kỳ thực đây là một tòa thành cổ, có rất nhiều di tích cổ xưa, thí dụ như sông Đại Vận cổ, dịch trạm* Vu thành, hay là một nhà văn mà tôi thích nhất - Uông Tăng Kỳ tiên sinh.

(Dịch trạm: trạm ngựa)

Có điều câu chuyện của chúng ta hôm nay cũng không phải nói về thành cổ Cao Bưu, mà là một viên bảo châu trong hồ Cao Bưu.

Chính xác mà nói, hòn bảo châu này do một con trai đã thành tinh luyện thành, là một viên dạ minh châu to chừng nắm tay.

Con trai khổng lồ này đã sống ít nhất một ngàn năm.

Nó thường xuyên xuất hiện vào lúc đêm khuya thanh vắng, vỏ trai hơi hé mở, hào quang tỏa ra bốn phía, rất nhiều nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trong lịch sử cũng từng ghi chép lại, còn chuyên chọn thời gian đi chèo thuyền du ngoạn trên hồ, chiêm ngưỡng ánh sáng mà viên châu phát ra.

Đây là thật đó.

Học giả nổi tiếng nghiêm cẩn thời Tống Thẩm Quát từng ghi lại về nó trong tác phẩm tiêu biểu Mộng Khê Bút Đàm: “Vào năm Gia Hữu, Dương Châu có một viên bảo châu, thường xuyên xuất hiện vào ngày mưa dầm, ban đầu là ở trong hồ Bì Trạch huyện Thiên Trường, sau đó đến hồ Bích Xã, cuối cùng lại đi hồ Tân Khai, vài chục năm nay, rất nhiều người đã gặp… Con trai này to bằng nửa cái chiếu lau, bảo châu phải bằng nắm tay, phát ra ánh sáng, chiếu rọi khắp mười dặm, từ xa nhìn lại, như là đang cháy lên.”

Vốn tưởng rằng đây chỉ là một truyền thuyết, một loại văn nhân đàm tiếu, nếp xưa, không ngờ lại có thật.

Bởi vì tôi đã thấy nó tận mắt.

Đó là ba bốn năm trước, tôi còn giữ chức cao trong một công ty đã lên sàn chứng khoán tại Thượng Hải, công ty đã lên sàn chứng khoán mà, chính là người ngốc nhiều tiền, cho nên thường xuyên có thời gian ra ngoài du lịch.

Tôi có một người bạn xấu*, còn nhàn tản hơn cả tôi, sau khi du học trở về, quản lý tập đoàn của gia tộc, thích nhất du sơn ngoạn thủy khắp nơi, cho nên chúng tôi thường xuyên kết bạn cùng đi.

(Bạn xấu: nguyên văn "损友", trái ngược với bạn tốt)

Câu chuyện quỷ dị hiếm thấy như vậy xảy ra trên người, quả thực còn nhiều hơn cả tôi, xà thê quỷ mẫu hồ mị các loại, sau này tôi sẽ viết thành hẳn một chương.

Lần ấy, chúng tôi đến Cao Bưu.

Hồ Cao Bưu không quá nổi danh, cũng rất thanh nhã, tôm cá nhiều, dân ca nhiều, các ngư dân chèo một con thuyền nhỏ, tung lưới bắt cá trên hồ, hái củ ấu, bắt tôm sông, thường thường hát dân ca, nghe mà cũng thấy cảm động thay, đây mới là sống!

Chúng tôi thuê một chiếc thuyền lớn có khoang. Chiếc thuyền này rất cổ quái. Người khác đều là thuyền đánh cá, nó thì không, trên thuyền chỉ có ông lão chèo thuyền trầm mặc ít nói, một chú chó mực lười biếng, một con gà trống đỏ khoẻ khoắn bị nhốt trong lồng.

Thứ chúng tôi để ý đến chính là chiếc bếp lửa nhỏ trên thuyền, mấy chiếc nồi, còn có vài vò hoàng tửu.

Nghĩ tí nữa xuống hồ câu cá, câu được cá rửa mổ sạch sẽ xong, trực tiếp cho vào nồi nấu, ăn cá uống rượu.

Cái này rất có phong vị xưa, thời cổ đại gọi là “xuất thuỷ tiên”. Thịt cá ngon vô cùng, thêm củ ấu mới hái, trái cây, quả thật là sướng như tiên.

Không biết vì sao, thuyền xung quanh có vẻ rất sợ chúng tôi, chính xác hơn, là sợ chiếc thuyền này của chúng tôi, nhìn thấy chúng tôi liền lộ ra thần sắc kinh khủng, sau đó xa xa tránh đi.

Thời tiết không tốt, trời u ám, gió cũng bắt đầu nổi lên, các thuyền đánh cá khác nhao nhao trở về địa điểm xuất phát, tôi cũng muốn trở về, bạn của tôi lại nói nơi này có một con trai nổi tiếng có luyện ngọc, trong năm Càn Long còn thường xuyên xuất hiện, về sau thì càng ít người thấy.

Nhưng hắn cảm thấy người hữu duyên thì sẽ gặp, hôm nay vừa vặn thời tiết âm u, chẳng hay thử xem?

Bản thân tôi vốn cũng cảm thấy hứng thú với những chuyện như vậy, vì thế quyết định đốt đèn lồng câu đêm, chờ con trai kia mắc câu.

Không lâu sau, trong nước chìm chìm nổi nổi, có một vật to như vạc nước, theo sóng nước trôi về phía chúng tôi.

Lúc này tôi cũng nhìn thấy, cái kia đích xác là một cái vạc to màu đen, vạc lớn một nửa ở trong nước, một nửa nổi trên nước, theo gợn sóng cuồn cuộn, từ xa nhìn lại, giống như là một con quái vật đang bơi đến.

Nhưng bạn tôi lại nói cái vạc này hình thù cổ quái, bảo người chèo thuyền lấy sào trúc kéo lên xem.

Cái vạc kia trôi nổi trong nước thế này không biết đã bao nhiêu năm, bên ngoài kết một lớp vỏ vôi hoá dày, còn có cả rong rêu bám vào. Tôi lật cái vạc lại, phát hiện nó cũng khá nhẹ. Hoá ra chỗ miệng vạc bị bịt rất kín, một giọt nước cũng không lọt, khó trách có thể trôi lơ lửng trong Hoàng Hà.

Bạn tôi xem một lúc, cả kinh nói: "Cái vạc này bị bịt bằng sắt nung."

Tôi nhìn kĩ, miệng vạc bị rót một lớp sắt nung màu ngăm đen, đoán chừng là một loại kĩ thuật phong kín, cái này có gì kỳ quái đâu?

Bạn tôi lại nói, trước kia hắn từng nghe người có tuổi nói, nơi đây là thành cổ, hồ cũng là hồ lâu năm, từ thời Đường đã có, thường xuyên xuất hiện một vài thứ cổ quái.

Vật trong nước này không thể so với trên mặt đất, thường là vật tà môn, không biết từ triều đại nào. Trước Giải phóng, có người đào được một cái chuông đồng ở ngay bãi sông, Thiết Tê*, về sau đã xảy ra rất nhiều chuyện lạ, khoa học không cách nào giải thích, cuối cùng chỉ có thể dùng sắt nung phong mấy cổ vật đó lại, bỏ nó vào dòng nước một lần nữa.

(Thiết Tê: tượng tê giác được đúc bằng gang, sắt, chôn bên bờ sông để ngăn lũ lụt)

Cái vạc này cổ quái như vậy, liệu có phải cổ vật bị bỏ vào sông trước kia không?

Hắn càng nói càng dũng cảm, lấy dao bổ củi đã mang ra, cạo lớp rong rêu trên vạc đi, trên bề mặt hiện ra hoa văn được khắc chằng chịt, văn tự rất cổ quái, thoạt nhìn tựa như rắn nước quấn lại một chỗ, vừa giống như một đống côn trùng, chỉ có điều bị nước ăn mòn quá nghiêm trọng, thấy không rõ lắm. Nhưng có nhìn rõ ràng được cũng vô dụng, chúng tôi cũng không có khả năng xem hiểu.

Ngồi nhìn miệng vạc nghiên cứu cả buổi, cũng nghiên cứu không ra cái gì, sau đó liền dùng dao quân đội Thụy Sĩ cạy sắt bịt miệng vạc ra.

Cái vạc kia ngâm trong nước không biết đã bao lâu, sắt nung đã sớm gỉ hết, chỉ nghe thấy lạch cạch một tiếng, mảng sắt bị nạy ra đã gãy, rơi vào trong nước.

Cùng lúc đó, cái vạc trượt đi, chậm rãi lăn mấy vòng trong nước, nước ùng ục chảy vào, tiếp đó, từ trong vạc truyền ra tiếng răng rắc răng rắc, nghe vô cùng quỷ dị, giống như là có người đang cười quái dị.

Bạn tôi giật mình, kinh ngạc nhìn cái vạc, kêu: "Trong… Trong cái vạc này cư nhiên có vật sống!"

Trong vạc lại đột nhiên tiếp tục phát ra tiếng cười quái dị, truyền rất xa trên mặt hồ trống rỗng, khiến tôi dựng cả tóc gáy.

Cái vạc này bị che rất kĩ, giọt nước cũng chẳng lọt, lại không biết đã chìm trong nước bao nhiêu năm, bên trong làm sao có thể sẽ có vật sống?

Coi như là bên trong nhốt một con vật có thể nhịn ăn nhịn uống thì con của nợ này cũng sớm nhịn không nổi mà chết rồi chứ!

Lúc này, trời đã tối, âm vân mật bố, hướng thẳng về phía chúng tôi mà đến, thuyền thì lại đang ở giữa hồ, căn bản chính là lên trời không cửa, xuống đất không đường.

Tôi âm thầm kêu khổ, cái này mây đen áp đỉnh, gió lớn bắt đầu thổi, đúng là thời tiết lý tưởng cho chuyện ma quái, lẽ nào trong cái hồ này thực sự có quỷ?

Nghĩ đến bất kể như thế nào, cũng đừng chết làm quỷ hồ đồ, vì vậy khẽ cắn môi, lật cái vạc qua, thấy bên trong không có động tĩnh, mới lấy gậy kéo vào, một đống bột nhão trắng như vôi tràn ra, bên trong lẫn mấy viên bi sáng long lanh, thoạt nhìn thập phần cổ quái.

Múc lên trên thuyền, dùng nước hồ rửa qua, trong đống bùn nhão như vôi kia lại xuất hiện những viên bi nhỏ vàng óng ánh, cầm lên xem thử, cái này cư nhiên là vàng lẫn với cát, hay là vàng Ngọc Mễ!

Cái vạc bị sắt nung bịt lại này làm sao có vàng Ngọc Mễ được chứ?

Đập vỡ những hạt này ra, bên trong xuất hiện vật màu trắng hơi mốc như vôi. Bạn tôi cũng quay qua xem, dùng ngón tay bóp vụn, lại ngửi ngửi, sắc mặt đại biến: “A, đây là tro xương!”

Cái này càng xem càng thấy cổ quái, tôi quyết định mau chóng ném nó xuống nước, liều lĩnh quay thuyền về bờ.

Kết quả lúc dùng sào trúc đẩy vạc ra, sào trúc cong lên, để lộ ra một chiếc xích sắt to bằng bắp tay dưới phần chìm của vạc nước.

Dây xích sắt này bám rất nhiều rong rêu, han gỉ, còn mang theo cả đám ốc đồng, chìm sâu dưới nước, không biết dài bao nhiêu.

Bạn tôi lúc này đã rất khẩn trương, hai tay hắn nắm lấy xích sắt, dùng hết sức kéo một phát, chỉ nghe dưới nước có tiếng lạch cạch truyền lên, như là đụng phải cơ quan nào đó, dây xích sắt cuối cùng bị hắn kéo ra khỏi mặt nước.

Cổ quái là, xích sắt kia ban đầu han gỉ rất nặng, càng hướng xuống càng mới, kéo đến cuối cùng, lại như được dùng giấy ráp đánh bóng, sáng bóng, trông như một đoạn bạch ngân, sáng chói cả mắt tôi.

Rất nhanh, xích sắt đã vòng thành một đống trên thuyền.

Kéo rồi lại kéo, dây xích sắt đột nhiên bất động, cùng lúc đó, một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu theo xích sắt truyền đến trong lòng tôi, tôi toát mồ hôi lạnh, đặt mông ngồi dưới đất, không dám cử động.

Cái loại cảm giác này rất cổ quái, miêu tả thế nào nhỉ?

Giống như là, giống như là dưới đáy nước có một vật vô cùng to lớn đang nhìn bạn, rồi đột nhiên cười với bạn. Tuy bạn không nhìn thấy nó, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện hữu của nó.

Mà đống dây sắt được xếp vòng trên thuyền lại tự nhiên chuyển động, từng vòng rơi vào trong nước, cuối cùng lại lần nữa thẳng băng, kéo cái vạc lớn chậm rãi xoay vòng vòng trong nước.

Tiếp đó, chỉ nghe thấy ùng ục một tiếng, dưới nước toát ra một đám bong bóng, lại thêm một đám lớn, kế tiếp, mặt hồ như biến thành một nồi nước đang sôi, không ngừng nổi bong bóng, chiếc thuyền bắt đầu tròng trành, chúng tôi vội bám chặt mạn thuyền, cẩn thận để không té xuống.

Theo đám bong bóng, nước hồ chợt bắt đầu phiếm hồng, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.

Không biết đây là máu con gì, toàn bộ hồ đã bị nhuộm đỏ, nhiều máu đến nỗi nhuộm đỏ cả một vùng như thế, con vật này ít nhất phải to bằng đầu xe lửa.

Da đầu tôi run lên, dưới đáy nước thực sự có gì đó!

Hơn nữa, nó muốn đi ra!

Chúng tôi liều mạng gọi ông lão chèo thuyền, thế nhưng hình như ông ngủ rồi, căn bản gọi không được.

Con chó mực nằm ngay bên cạnh ông, nhìn chằm chằm chúng tôi, chúng tôi căn bản không dám đến lay ông dậy.

Lúc này, trời đã tối thui, chẳng nhìn được gì trên mặt hồ, chỉ có thể ngửi được mùi máu tươi tanh nồng, cùng với chuyển động của con vật to lớn phía dưới.

Tôi vừa định đốt đèn lồng, bạn tôi lại quát, bảo tôi ngàn vạn không nên đốt đèn, cá lớn thích nuốt bóng trăng, nó ở dưới nước tăm tối mà nhìn thấy ánh sáng, có thể sẽ nuốt hết cả thuyền.

Thời điểm này, một màn thần bí hơn đã xảy ra.

Xung quanh vốn tối đen đột nhiên xuất hiện mấy bóng người, sau đó chính là kim quang mờ mờ, mấy người vừa quay đầu lại, đã bị cảnh sắc dưới nước làm rung động.

Lúc này bầu trời tối tới cực điểm, dưới nước vốn đen kịt, lại đột nhiên hiện lên một chùm ánh sáng.

Chùm sáng kia lúc đầu rất nhỏ, dần dần phóng đại, kim quang tỏa ra bốn phía, càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng sáng, một cột sáng phóng thẳng lên trời.

Chỉ thấy dưới nước có một vật to như mặt bàn, chiếu lấp lánh, đáy nước phảng phất bị một vòng mặt trời đỏ chiếu vào, tất cả cũng trở nên trong suốt, ngay cả những chú cá đang bơi quanh đám cỏ nước cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Giống như là có người ở dưới nước bật một chiếc đèn siêu sáng, ngọn đèn xuyên qua tầng tầng sóng nước, chiếu thẳng lên bầu trời, như là dưới nước cũng xuất hiện một vầng trăng sáng vậy.

Bạn của tôi kinh ngạc kêu lên: "Con trai ngậm hạt châu! Con trai ngậm hạt châu! "

Nhất thời, hai người chúng tôi vừa mừng vừa sợ, cũng không biết nói cái gì cho phải, vui mừng chính là rốt cục gặp được thần tích trong truyền thuyết, kinh hãi là dưới nước có quái vật, xem chừng mạng nhỏ khó bảo toàn.

Cũng may thần châu xuất hiện, rốt cục kinh động đến ông lão chèo thuyền, ông liếc cũng không thèm liếc qua viên bảo châu, nhanh chóng đi vào trong khoang thuyền, bắt lấy con gà trống đỏ, giơ tay chém xuống, chặt phăng đầu nó, máu gà phun vào trong hồ.

Sau đó, ông lấy một cái bát mẻ ra hứng, miệng huýt một cái, chú chó mực lười biếng kia đột nhiên đứng dậy, ngậm lấy bát máu nhảy vào trong nước, bơi về phía cái vạc.

Chúng tôi ngơ người nhìn ông lão cùng con chó mực, theo động tác của bọn họ, vật tà dị đang làm sóng làm gió trong nước rất nhanh đã bình tĩnh lại, sau đó mặt hồ gió êm sóng lặng trở lại, ông lão một lần nữa khôi phục trầm mặc, cũng không nói gì.

Bạn của tôi ngược lại rất biết chuyện, lúc ấy bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt người chèo thuyền, nói tạ ơn lão tiên sinh cứu mạng, bằng không thì vừa rồi chúng tôi đã toi rồi.

Ông lão chèo thuyền lạnh nhạt nói, chuyện này không liên quan đến chúng tôi, thứ trong nước là nhằm vào ông mà đến, chúng tôi chẳng qua là trùng hợp gặp phải mà thôi!

Nhưng khi chúng tôi nói bóng nói gió hỏi vật dưới nước rốt cuộc là cái gì, ông lại không chịu nói.

Gió êm sóng lặng, chúng tôi cũng bình an về tới bờ.

Sau khi rời thuyền, tôi quay đầu nhìn lại, ông lão chèo thuyền vẫn như cũ, lạnh lùng đứng trên thuyền, bên cạnh là chú chó mực, như một bức tranh thuỷ mặc quỷ dị không màng danh lợi.

Thật đó, mãi cho đến hiện tại, tôi vẫn chưa biết được thân phận của ông lão, cái vạc kì quái kia, vàng cát, xương cốt người chết, dây xích sắt, với thủy quái và con trai thành tinh kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Có lẽ, cái này nên để lại cho người hữu duyên kế tiếp a!

Trích nguyên văn Mộng Khê Bút Đàm của Thẩm Quát:

Bắc Tống Thẩm Quát, Mộng Khê Bút Đàm quyển 21 ghi lại: "Năm Gia Hữu, Dương Châu có một viên châu lớn, dễ gặp vào ban đêm. Ban đầu xuất hiện ở hồ Bì Trạch huyện Thiên Trường, sau đi vào hồ Bích Xã, sau nữa là hồ Tân Khai. Mấy chục năm cuối triều, cư dân và người đi đường thường thường thấy được. Ta có một người bạn xây thư phòng bên hồ, đêm nọ chợt thấy hòn châu này đến gần. Ban đầu vỏ trai hơi hé, ánh sáng len lỏi qua như tia kim tuyến, rồi vỏ trai đột nhiên mở rộng ra, to bằng nửa ghế ngồi, bạch quang bàng bạc, châu to như quyền, sáng đến nỗi không thể nhìn thẳng, cây cối trong vòng mười dặm cũng có thể thấy rõ, tựa nắng ban mai, xa xa như lửa rừng đang cháy, đỏ rực cả trời. Đột nhiên viên châu bay lên, giống mặt trời đang nổi trên mặt nước. Cổ có minh nguyệt chi châu, ánh sáng viên châu này toả ra không giống ánh trăng, mà là hào quang vạn trượng, như ánh nắng vậy."