[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 89: Chuyện Ma Khách Sạn



Hôm nay tôi sẽ nói về một số điều kỳ lạ trong khách sạn.

Luôn luôn có nhiều câu chuyện ma về khách sạn, và chúng được lan truyền với nội dung khá tà ác.

Có người nói khách sạn thường xây trên những nấm mộ nên âm khí rất nặng, hành lang khách sạn giăng đầy đèn dài mờ ảo, thích hợp cho âm linh trú ngụ, hơn nữa người sống trong khách sạn cơ bản là thay đổi hàng ngày, khiến từ trường ở đây bị rối loạn cho nên dễ xảy ra chuyện tà môn.

Cách nói này có đúng không?

Thật khó để nói rõ, điều này phải được phân tích chi tiết.

Hãy để tôi nói về vị trí của khách sạn trước.

Nhiều khách sạn, đặc biệt là các chuỗi khách sạn lớn, thực sự được xây dựng trên hung địa, bởi vì rất đơn giản, đất ở nơi đó rẻ tiền.

Và có một điều dễ hiểu khác là bởi vì những người ở trong khách sạn đều là người qua đường, ngày đầu tiên dương khí còn khá nặng, kể cả có tiêu hao một chút thì ngày hôm sau cũng thay đổi nơi ở, nói chung là sẽ không chết.

Vì vậy, bạn sẽ thấy rằng một số khách sạn bạn ở cảm thấy đặc biệt thoải mái, và một số khách sạn lại cho bạn cảm giác ngột ngạt, khiến bạn dễ cáu kỉnh sau khi chuyển đến, lúc nóng lúc lạnh rất khó chịu. Thực ra là trong khách sạn có những thứ không sạch sẽ.

Do đó, các khách sạn và trường học thường được xây dựng ở những nơi hung địa. Thứ nhất, những người trẻ tuổi dương khí thịnh, và thứ hai, Khổng thánh nhân sẽ phù hộ cho người đọc sách, có niệm lực. Nói chung, các tu viện và đền thờ Đạo giáo thường được xây dựng ở những nơi hung địa nhất, và chúng bị đàn áp bởi niệm lực vô hạn.

Có một số thương nhân xây trung tâm mua sắm trên hung địa. Điều này rất dễ phân biệt. Chính là ở những nơi thế này thường có người nhảy lầu. Chắc hẳn mọi người cũng đã từng nghe qua. Về cơ bản, thành phố lớn nào cũng có.

Nhiều người có thể sẽ ngạc nhiên, tại sao họ vẫn muốn xây dựng một trung tâm thương mại dù biết đó là hung địa?

Trên thực tế, điều này không chỉ do giá đất rẻ mà còn do việc lợi dụng tà khí để thu nạp của cải.

Có một nơi ở Thượng Hải, vị trí không tốt lắm, xung quanh cũng không có cơ sở thương mại, nhưng lại xây dựng một trung tâm mua sắm, kết quả là rất hot, nghe nói là có cao nhân chỉ điểm. Nhà đầu tư đã xây dựng ba tòa nhà cao và mỏng ngay đối diện trung tâm mua sắm.

Vì đây là nơi đặc biệt tà khí, âm khí xung thiên nên ba toà nhà được xây đối diện, chính là ba cây hương. Ba cây hương này ngày đêm thắp đối diện với trung tâm, những âm linh nhận hương hỏa liền ngày đêm hút tài lộc cho nó, vì vậy trung tâm mua sắm rất phát triển.

Nên ít đi trung tâm mua sắm ở những hung địa, bạn sẽ dễ bị cảm xúc tiêu cực nặng nề, nhất là khi tâm trạng không vui, bạn dễ bị ma điều khiển, như thôi miên, rồi tự sát.

Những âm hồn này thực sự giống như từ trường âm, chúng cứ lải nhải bên tai bạn, khiến bạn ngày càng cảm thấy tồi tệ, và cuối cùng bỏ rơi bản thân, rồi nhảy lầu.

Nhiều người được cứu khi nhảy lầu cho biết, khi nhảy lầu, đầu óc họ trống rỗng, họ nghe thấy giọng nói đầy giận dữ và cám dỗ, khiến bạn tức giận, khiến bạn tuyệt vọng và khiến bạn đi đến đường cùng.

Đặc biệt là trong xã hội hiện đại, nơi mà sự thù địch quá nặng nề, từ trường âm ở khắp nơi, áp lực cao thì ở nơi này càng dễ bị dụ, rất nguy hiểm.

Vậy nên trong bài phân tích cuối cùng, mọi người nên củng cố niềm tin, ở bên những người tích cực nhiều hơn, tự tin, vững vàng; yếu đuối quá thì có thể đeo bùa hộ mệnh, cái gọi là xua đuổi tà ma chính vào thời khắc đó bạn có thể giữ được tỉnh táo, không bị kiểm soát.

Tuy nhiên, có một lý do khác khiến khách sạn có nhiều thứ ma quỷ hơn, đó là vì nó không khai hỏa (không có lửa nhà bếp).

Nói rằng khách sạn không khai hỏa nên không khí u ám nặng nề, điều này là thật.

Theo huyền học, tà ma và những thứ xấu đánh giá một căn phòng có dương khí không, chỉ dựa vào có người là không đủ, mà còn phải xem có lửa bếp hay không.

Bếp lửa này dùng để chỉ việc nhà có khai hỏa hay không. Nếu căn phòng không có lửa bếp tương đương với việc không có gia thần bảo hộ, dễ xảy ra chuyện tà ma.

Chuyện gia thần thì khá phức tạp, nói một hai câu không thể nói rõ, liên quan đến một số tục lệ cũ.

Tôi luôn có một tâm nguyện, muốn nói nhiều hơn về điều này trên tài khoản chính thức của chúng tôi. Nhiều quy tắc và truyền thuyết do tổ tiên chúng ta để lại thực sự khá thú vị. Hầu hết chúng hiện đã bị mất, điều này thật đáng tiếc.

Thực ra, những phong tục dân gian thôn quê vẫn rất quan trọng, nếu bạn không theo thì có thể sẽ phải chịu thiệt.

Thôi thì cứ để sang bài sau, giờ chúng ta hãy nói về sự quái đản của khách sạn trong lần này.

Nhân tiện, mọi người thường nghĩ rằng phòng cuối trong khách sạn không được ở vì nó bị ma ám.

Thành thật mà nói, tôi thường ở trong khách sạn khi đi công tác và thường ở phòng cuối cùng.

Còn về căn phòng ma ám vừa rồi, tôi lại chưa trải qua.

Trên thực tế, không phải là cứ căn phòng cuối cùng là bị ma ám, nhưng nói chung, căn phòng cuối cùng là loại phòng xa xôi nhất, tối nhất và hình thế kỳ lạ nhất. Loại phòng này dễ bị ma ám hơn.

Vì vậy, chúng ta hãy tóm tắt một chút:

Bởi vì khách sạn không có minh hỏa (thiếu thần bếp, bảo gia tiên), ánh đèn mờ (linh thể thích môi trường u ám), và luôn có nam nữ “tập thể dục” (tiểu quỷ thích nơi này, có nghĩa là có cơ hội luân hồi). Cũng có một thực tế là con người luôn thay đổi, ở những nơi như vậy từ trường không ổn định nên rất dễ bị ma ám.

Chà, đây là những phân tích lý tính về việc dễ bị ma ám trong khách sạn, giờ thì mọi người đã hiểu rồi chứ!

Được rồi, bây giờ hãy nói đến một số điều kỳ lạ phi lý về ma ám trong khách sạn.

Lần đầu tiên tôi đụng phải thứ "không sạch sẽ" trong khách sạn là khi tôi học đại học.

Kỳ nghỉ đông năm nhất, tôi đi từ Bắc Kinh đến nhà dì ở Vi Sơn. Trước tiên phải đi tàu đến Từ Châu, nhưng lại gặp sương mù ở Từ Châu vào ngày hôm đó (ở Từ Châu thường gặp phải sương mù lớn bao phủ mặt đất và che khuất mặt trời, tốc độ rất nhanh, chỉ một lát đã phủ tới, che lấp ánh sáng, rất thần bí, người ta nói rằng đó là oán khí bất tán của trận Hoài Hải).

Lúc đó tôi nghĩ, thôi bỏ đi, tìm một khách sạn nhỏ để ở trước.

Khi đó, gia đình chúng tôi phá sản, tiền sinh hoạt hàng tháng của tôi chỉ có ba trăm tệ, ba trăm tệ này vẫn là tiền học bổng của chị gái tôi sau khi chị ấy được nhận vào Đại học Vũ Hán dành cho nghiên cứu sinh do chính phủ tài trợ. Dù sao cũng chỉ có từng ấy, tiêu hết thì nhịn đói.

Đó là lý do tại sao tôi thường xuyên nhịn đói. Khi đó tôi cao một mét bảy mươi lăm và chỉ nặng bốn mươi bảy ký rưỡi, cảm thấy gầy đến nỗi gió thổi là bay, nhiều cô gái không muốn đi cùng tôi chút nào.

Tuy nhiên tôi tính đi tính lại, nếu không muốn đi bộ đến nhà dì của mình, bắt xe xong thì tôi vẫn còn gần ba mươi tệ.

Ba mươi tệ này làm sao đủ tiền trải qua một đêm? Đây là một câu hỏi siêu hình.

Nhưng ngay sau đó, tôi nhìn thấy một khách sạn nhỏ bên cạnh nhà ga, có một ông già một mắt đang đứng đó, ông ta dường như nhìn thấy sự do dự của tôi và hỏi tôi: "Hai mươi tệ, có ở không?"

Lúc đó tôi rất sốc, đây có phải là kỳ tích trong truyền thuyết không?

Tôi không nói hai lời, đồng ý luôn.

Ông lão đưa tay ra nói: "Trả tiền trước, còn phải đưa chứng minh thư."

Những ngày đó tôi còn chưa trải đời cho lắm, lòng dạ đơn giản, không chút nghĩ ngợi liền đưa tiền cho ông ta.

Sau khi thanh toán tiền, tôi đi lên và xem xét, đó là một nơi rất kỳ lạ.

Đầu tiên phải kể đến cấu trúc. Nơi này rất hẹp, như lối thoát hiểm, vừa đủ một người qua lại, sau đó là một cửa sắt hàn ở đầu cầu thang, phải mở cửa sắt để đi lên.

Thứ hai, nơi này vắng vẻ, không giống khách sạn, bên trong là đại sảnh kê nhiều giường lớn, hai bên các phòng như tấm lưới, chỉ có thể nằm một người, cảm giác rất kỳ quái.

Và mặc dù có mùi sơn nồng nặc trong phòng, nhưng không thể che giấu được mùi cháy khét, giống như có người đốt giấy ở đây.

Tôi nhìn lại, ông già đứng ở cầu thang, không biết là vô tình hay cố ý, như thể đang chặn tôi đi xuống.

Sau đó, ông ta thực sự đóng sập cửa sắt bên trong, rồi lạch cạch khóa cửa.

Mọe nó chứ, may mà tôi là thanh niên mình đồng da sắt, nếu không tôi thực sự nghi ngờ rằng ông ta đang mưu đồ quấy rối tôi!

Trời tối dần, đèn trong đại sảnh vẫn chưa bật, tôi và ông già đối mặt với nhau, bầu không khí vô cùng áp bức.

Thực sự lúc đó tôi rất sợ, cũng may là cái khó ló cái khôn nói: "Phòng này không vấn đề gì!"

Ông ta rõ ràng thở nhẹ một hơi và vẻ mặt cũng bình thường lại.

Tôi lại nói: "Nhưng cháu chưa ăn, cháu xuống ăn cơm trước rồi lại lên!"

Không ngờ, ông lão nói: "Cậu muốn ăn gì, tôi đi mua cho."

Khi ông ta nói điều này, rõ ràng là ông ta không muốn tôi xuống nhà.

Tôi nhanh trí: "Không cần đâu, đây lần đầu tiên cháu đén đây nên cũng muốn ra ngoài đi dạo. Thôi thế này, cháu để ba lô ở đây đi, cho đỡ mệt!"

Ông già nhìn tôi hồi lâu rồi nói: "Vậy cũng được, nhưng cậu phải về trước mười hai giờ, nếu không sẽ không về được đâu."

Tôi nói: "Không thành vấn đề, vậy cháu đi ăn trước đây!"

Ông già run rẩy mở cửa, cánh cửa sắt dường như đã gỉ, phải mất rất nhiều công sức mới mở được, tôi miễn cưỡng giả vờ bình thường đi xuống, đến góc cua thì liều mạng chạy về phía trước.

Chỉ còn mười tệ, tôi tìm được một quán Internet, mua vài gói mì và nước khoáng, cuối cùng tôi thức cả đêm trong quán internet.

Tôi chỉ nhớ rằng tôi đầu nặng chân nhẹ bước ra khỏi quán Internet, và sau khi lên xe khách, tôi nhìn thấy một tờ báo cũ ở chỗ ngồi của tôi với một tin tức quan trọng trên đó.

Tin tức nói về một quán Internet đen gần ga Từ Châu, vì sợ người ta lấy trộm máy tính của mình nên họ đã dựng một cánh cửa sắt ở đầu cầu thang tầng hai. Mười hai giờ hàng ngày họ khóa cửa lại. Sau đó, xảy ra hỏa hoạn, có mười ba sinh viên đại học bên trong bị thiêu chết.

Cuối cùng, tờ báo cũng đề cập đến việc chủ quán Internet là một ông già chột mắt, và sau đó đã tự tử vì sợ tội.

Tôi sợ đến mức suýt nhảy dựng lên.

Chỉ vài phút trước, tôi đang suy nghĩ xem có nên quay lại lấy ba lô Semir của mình không, và lúc này, tôi chỉ muốn nhắm mắt chắp tay cảm tạ tổ tiên đã phù hộ.

Đây là chuyện có thật đó.

Chuyện đã qua hơn mười năm, tôi không nhớ được nhiều chi tiết, nhưng lại vẫn nhớ như in con mắt còn lại đen láy của ông lão và căn nhà nát mùi giấy cháy.

Sau đó, tôi cũng đã thảo luận với chị gái mình, chuyện này có vẻ rất bất thường và không hợp logic, nhưng chính vì vậy mà nó càng thêm kinh khủng hơn.

Lại kể một câu chuyện có thật nữa, lần này nó xảy ra ở Thượng Hải.

Khi ấy tôi đi công tác ở Thượng Hải, lúc đó là tháng 4 năm 2014. Tôi nhớ rõ như vậy vì đêm đó tôi nhận được khoản thanh toán đầu tiên sau khi cuốn ebook “Quỷ Tàng Nhân” ra mắt, là gần bốn mươi nghìn tệ.

Vâng, mặc dù lúc đó lương hàng năm của tôi đã rất cao, nhưng tôi vẫn cảm thấy số tiền đó rất nhiều, chủ yếu là vì viết lách thực sự không kiếm được tiền.

Tối hôm đó, trợ lý nữ của tôi đã đặt cho tôi một phòng ở khách sạn cổ điển gần Hoàng miếu, dường như đã tồn tại từ thời Trung Hoa Dân Quốc, vì vậy nó vẫn giữ phong cách của những năm ấy.

Lúc đó tôi không để tâm, muốn trải nghiệm một chút cuộc sống của Thượng Hải cũ.

Vừa đi vào, tôi thấy khách sạn toàn đồ đạc bằng gỗ đỏ, thành thật mà nói, nó giống như cung đình nhà Thanh.

Kiểu cung đình nhà Thanh này, chúng ta xem trên TV còn được chứ nếu sống ở đó, thực sự khá “rén”.

Tuy nhiên, khi nhận được tiền nhuận bút bản thảo, trong lòng cũng rất vui mừng, muốn là đi cmn luôn, sao phải xoắn. Tiền có thể sai khiến cả ma quỷ cơ mà, sợ cái mẹ gì!

Nói vậy nhưng tôi vẫn còn hơi rén nên bật điện thoại lên xem phim, bộ phim “Điện thoại di động” mà tôi yêu thích.

Kết quả là càng xem trong lòng càng rợn, nhất là ở đầu phim, Nghiêm gia trang đã có người chết, tôi vốn thích nghe Dự kịch (ca kịch địa phương, ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc), nhưng bây giờ càng nghe, nó càng trở nên thê lương.

Sau đó không dám xem nữa, tắt video rồi đi tắm, kết quả là vòi cũng bị hỏng, một lúc sau thì có nước nóng chảy ra, sau đó lại có nước lạnh, khiến tôi vừa tắm vừa nhảy.

Mãi mới tắm xong, tôi nghe thấy giọng hát yếu ớt vọng từ trong phòng.

Tim tôi nảy một nhịp, cái gì đang xảy ra vậy?

Chẳng lẽ là có "chuyện" thật à?

Tôi vội lau người chạy ra xem xét thì thấy điện thoại của mình ở trên giường, đã sập nguồn từ lâu (những người thân add tôi trên WeChat chắc cũng thấy mỗi lần tôi chụp ảnh màn hình là pin lại bị chai).

Vậy âm thanh đó đến từ đâu?

Tôi suy nghĩ một lúc, hình như khi tôi bước vào, tôi thấy một chiếc máy hát cổ điển ở hành lang, có lẽ nào là âm thanh của nó?

Thứ không biết ra sao thì mới là đáng sợ nhất, khi tôi nhận ra điểm này thì đã không còn sợ nữa, sau đó tìm một ấm trà, chuẩn bị đun nước pha trà.

Nước còn chưa sôi, âm thanh đó lại vang lên, giọng chậm rãi, kéo lê như hát show, lại giống đám ma, âm thanh ngân dài hòa với khung cảnh đồ gỗ cung đình, thật là dọa người.

Mặc dù lúc đó tôi không chắc chắn lắm, nhưng trong lòng tôi lại cương quyết, hơn nữa bản thân bát tự thuần dương, tràn đầy dương khí, lại vừa nhận được ít tài lộc, vận khí vượng phát, theo huyền học gọi đây là vận may phủ đầu, gặp ma không nổi ấy chứ!

Nhưng, bạn thấy đó, lý do tại sao huyền học được gọi là huyền học chính là bởi vì nó rất bí ẩn, và hoàn toàn xuất hiện không theo lẽ thường!

Càng nhìn tôi càng sợ, nên gọi điện cho một vài người bạn và bảo họ đến Hồng Kiều hát karaoke.

Bên Hồng Kiều ấy mà, mọi người biết đấy, tốn khá nhiều tiền, khi mọi người nghiêng ngả ra về thì trời sáng rồi.

Ngay sau khi tôi trả phòng, tôi thấy không hơn không kém, chính xác là bốn mươi nghìn nhân dân tệ.

Tôi vốn nghĩ, chuyện đó không xấu, mất tiền tránh được tai họa, cũng không gọi là lỗ.

Sau này mới thấy có gì đó sai sai, Tencent còn phải khấu trừ nhiều khoản thuế nữa, lỗ lớn rồi!!!

Câu chuyện cuối cùng không phải do tôi trải qua, mà là của thầy Lâm độc mồm độc miệng.

Nói về điều này, nhân tiện tôi chèn thêm một chuyện.

Hôm qua là sinh nhật lần thứ ba mươi tư của tôi. Sau khi thông báo vòng bạn bè, tôi đã nhận được hàng nghìn lời chúc mừng, thậm chí hàng trăm người đã đợi đến thời khắc chuyển giao để gửi lời chúc. Điện thoại nhận cơn mưa tin nhắn cả đêm.

Cảm ơn các bạn rất nhiều, cả đời này tôi chưa bao giờ nhận được nhiều lời chúc sinh nhật như đêm qua.

Ba mươi tư tuổi, dù không muốn cũng đã là người trưởng thành rồi.

Cũng có chút xúc động, thiếu niên áo trắng cưỡi ngựa dựa cầu nghiêng, mãn lầu tụ hồng chiêu cuối cùng cũng trở thành một ông chú hiền lành, hào hiệp.

Thời thơ ấu phú quý, tuổi trẻ phóng túng, thanh niên nỗ lực, nửa đời dời non lấp bể, chỉ mong nửa đời sau sẽ ít tai họa hơn, năm tháng sẽ như vậy. An yên.

Cũng may là có các bạn ở bên tôi.

Cảm ơn tất cả các bạn một lần nữa.

Được rồi, vậy thôi, chúng ta tiếp tục câu chuyện thứ ba.

Thầy Lâm nói rằng nhà xuất bản của họ đã nhận một người mới tốt nghiệp năm đó. Một em gái tốt nghiệp Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, cha cô ấy là xưởng trưởng một nhà máy rượu nổi tiếng ở Hồ Nam.

Để bày tỏ lòng biết ơn của mình, xưởng trưởng đã mời tất cả người của nhà xuất bản đến Hồ Nam chơi vài ngày.

Vài ngày này là bao lâu?

Cả tháng rưỡi!!!

Aizzzz, tôi thực sự ghen tị với phúc lợi tốt của nhà xuất bản, không cần phải làm việc sao?

Trong một tháng rưỡi này, thầy Lâm đã bị ma ám.

Thầy Lâm kể, thật ra ngày đầu tiên ông đã gặp ma rồi, tối ngủ trên giường, càng ngủ càng thấy lạnh, luôn cảm thấy có người kéo chăn, nói rằng thầy Lâm đã cướp chỗ của nó, đuổi ông ấy xuống.

Thầy Lâm chế nhạo trong bóng tối: Chăn bông của mày? Mày gọi nó trả lời mày không?

Trong bóng tối mờ mịt, ông ấy đã bị đẩy xuống gầm giường.

Thầy Lâm vô cùng tức giận, ông leo lên giường, cưỡi cả người lên chăn bông và chơi trò kéo co với con quỷ nhỏ.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, ông nhận ra đêm qua mình nằm mơ, nhưng ông ấy cảm thấy cơ thể đau nhức, giống như bị đá ra khỏi giường không biết bao nhiêu lần.

Hầu hết mọi người khi gặp phải chuyện này đều vội vàng đi tắm, phơi nắng buổi trưa, thậm chí lên chùa thắp hương, nhưng sự thật đã chứng minh rằng thầy Lâm của chúng ta không phải người thường.

Thầy Lâm tức giận, nói với không khí: Có giỏi thì mày đừng đi, đêm nay chúng ta tiếp tục chiến đấu!

Ngày hôm sau, mọi người đến Nhạc Dương, và thầy Lâm lại bị thương...

Vào ngày thứ ba, họ đến Tương Tây, và thầy Lâm cũng bị thương...

Vào ngày thứ bốn mươi bảy, thầy Lâm hung ác nói trước máy bay: Loại mày trở về Bắc Kinh với tao, chúng ta tiếp tục chiến đấu!

Tuy nhiên, con ma đó không trở về Bắc Kinh cùng ông ấy, và trận chiến kết thúc với thất bại thảm hại cho thầy Lâm.

Tuy nhiên, khi thầy Lâm đề cập đến vấn đề này, ông lại có vẻ rất tự hào, nói: Không làm điều xấu, đừng sợ ma gõ cửa, Lâm tôi là người ngay thẳng, sao phải sợ mấy con ma vớ vẩn đấy!

Tôi nói: Vâng vâng, cái này tôi tin, điều này cũng được ghi lại trong sách cổ mà!

Thầy Lâm hài lòng: Mặc dù truyện của cậu viết kém lắm nhưng vẫn có thể trau dồi thêm bằng cách đọc thêm sách. À, mà đấy là sách cổ nào ghi lại vậy?

Tôi nói: "Liêu trai chí dị" ấy, trong đấy viết nước tiểu của trẻ con có thể xua đuổi tà ma mà!