[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 88: Vận Khí



Hôm nay chúng ta nói về vận khí.

Trên mạng lúc nào cũng có mấy topic kiểu: Tiền bạc, Quyền thế, Sức khỏe, Nhan sắc, Trí tuệ… vân vân, bạn chọn cái nào?

Hồi nhỏ tôi từng xem một bộ phim hoạt hình của nước ngoài tên là "Garfield: Chú Mèo Siêu Quậy". Garfield vừa béo vừa lười vừa ham ăn cũng từng phải đối mặt vấn đề này: Thượng Đế cho nó ba điều ước, để nó chọn.

Hai điều ước đầu tiên của nó là: Hi vọng có rất nhiều rất nhiều rất nhiều thịt xông khói và mong có nhiều thịt xông khói hơn điều ước trước.

Đến điều ước thứ ba, nó ngoái đầu nhìn người xem, nói: "Bạn cho rằng tôi sẽ muốn thêm thịt xông khói sao? Ngu dốt!"

Sau đó nó quay lại nhìn Thượng Đế: "Điều ước thứ ba của con là, con muốn có nhiều nhiều nhiều điều ước…"

Vô lại đến khẳng khái hùng hồn như vậy, đơn giản chẳng khác nào Triết học gia, cho nên sau này tôi đã nuôi tận mười ba chú mèo Garfield phúc hắc đáng yêu.

Thuận tiện nói một chút, loài mèo mặt dày này có tên khoa học là "mèo lông ngắn nước ngoài", cái tên "Garfield" thật ra là tên của chú mèo phúc hắc trong bộ phim hoạt hình ấy. Bởi vì nó vô cùng nổi tiếng, cho nên tất cả mọi người gọi loài mèo này là Garfield.

Ừm, câu chuyện này cũng nói cho chúng ta biết, nếu như chỉ có một lựa chọn, nhất định phải chọn: Vận khí.

Bởi vì chỉ cần bạn có được vận khí, vậy là tương đương với có được vô số điều ước.

Hôm nay tôi sẽ kể ba câu chuyện về vận khí.

Câu chuyện đầu tiên là chính bản thân một người bạn học cấp 3 của tôi gặp phải.

Năm tôi lớp 11, có một học đệ lớp 10 mua vé số lần đầu tiên trong đời, sau đó trúng giải nhất.

Tôi chưa bao giờ mua vé số, cũng không hiểu nhiều, tôi chỉ nhớ là chọn mấy con số, phát hiện trúng giải nhất, mấy trăm vạn.

Đấy là hai mươi năm trước, suy nghĩ một chút, giá trị cũng ngang ngửa mấy ngàn vạn bây giờ.

Đương nhiên, nếu kết hợp với mạng lưới tin tức thời hiện tại, nhìn thấy cũng chỉ có thể nói anh ta vận khí thật sự là quá tốt, khi đó tiền xổ số còn chưa bị tham ô hết.

Nói đến chuyện cậu ta trúng thưởng, tôi chỉ có thể quy về vận khí.

Vì gia đình cậu chàng này vô cùng nghèo, cha cậu ta là một tên du thủ du thực, suốt ngày chơi bời lêu lổng chưa tính, thỉnh thoảng còn đi trộm cướp.

Mẹ cậu ta ngược lại là một người phụ nữ nữ nội trợ cần kiệm chăm chỉ, hơn nữa rất đoan trang xinh đẹp, tất cả mọi người đều kinh ngạc, cái này thật sự là hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Gia đình như vậy, sống gần như chỉ gắng gượng cho qua ngày, hết lần này tới lần khác, cậu bạn lại chẳng khác gì cha mình, cũng chơi bời lêu lổng, hơn nữa đặc biệt thích chơi game, vay tiền cũng muốn đi, lúc ấy còn chưa có game online, phải đi ra quán game chơi.

Tôi lúc ấy còn có một bạn học cùng lớp, cũng là thành viên đội bóng của trường, gọi là A Phiên, sống bên cạnh nhà cậu ta. Mỗi ngày, sau khi tan học, hai người ra quán game đánh hai ván, sau đó cùng nhau về nhà, như vậy có thể bao che cho nhau.

Hôm ấy, vừa đi đến cửa quán game, cậu bạn này đột nhiên nói: "Tao không muốn chơi game nữa, cho tao vay hai tệ đi, tao định mua tờ vé số. Nếu tao trúng, chia cho mày một nửa!"

Lúc này, A Phiên đã nói một câu khiến anh ta hối hận cả đời.

Anh ta nói: "Mày mà trúng được chắc! Biến đi mua đi, ngày mai nhớ mời tao chơi game là được! "

Cậu ta đến tiệm xổ số, bắt đầu chọn số, lại không biết chọn cái nào, sau đó A Phiên bảo: “Lằng nhằng làm gì, hay là lấy năm sinh của mày…”

Kết quả còn thiếu mấy số, A Phiên liền nói: “Hôm nay là ngày bao nhiêu thì mày lấy số đó đi!”

Sau đó vài ngày, cậu lớp 10 kia không đến trường nữa.

A Phiên cảm thấy rất kỳ quái, đến gõ cửa nhà cậu ta, lại phát hiện không có ai ở nhà.

Lại qua vài ngày, ông lão chủ tiệm tạp hóa đến tìm A Phiên, hỏi anh ta có biết gia đình bọn họ đi đâu rồi không?

A Phiên nói: "Không biết a..., con trai bọn họ cũng không đi học!"

Ông lão kể, tên du thủ du thực này tối mấy hôm trước không biết bị sao, đến tiệm của ông mua rất nhiều thứ, còn tự tay viết phiếu nợ, bảo mấy ngày sau trả lại gấp đôi!

Trong lúc nói chuyện lại có thêm vài người tới, đều nói tên du thủ du thực kia nợ tiền bọn họ, cũng hứa trả gấp vài lần, cao nhất ghi gấp năm lần.

Mọi người bắt đầu nghi ngờ, có người trèo qua tường xem mà trợn tròn cả mắt. Trong nhà một mảng hỗn độn. Mẹ kiếp! Cả nhà thằng này trốn rồi!

Về sau, A Phiên cảm thấy không đúng, anh ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Một lần, khi đi ngang qua tiệm xổ số kia, anh ta đột nhiên nhớ lại, vội vàng đi nhìn dãy số trúng giải, sụp đổ tại chỗ.

Dãy số trúng giải nhất, một số cũng không sai, chính là dãy số anh ta nói với cậu bạn kia.

A Phiên về sau trở thành kẻ người gặp người ghét, anh ta thấy ai cũng sụt sịt nói: "Ca, anh biết không? Đã từng có 500 vạn bày ở trước mặt của em, em lại đá nó đi!"

Có điều, bây giờ ngẫm lại, việc gia đình kia làm quả thực không thể chê trách vào đâu, bởi sợ bị dòm ngó, cho nên dọn nhà ngay trong đêm, cũng có thể lý giải.

Nhưng con mẹ nó có nhiều tiền như thế rồi thì cũng phải trả nợ cho chủ tiệm tạp hóa người ta chứ!

À, còn cả hai tệ tiền mua vé số bạn học A Phiên cho vay nữa...

Câu chuyện thứ hai là do một fan của tôi kể.

Lúc ấy tôi chưa nổi tiếng như bây giờ, WeChat chỉ có mười độc giả, ngày nào cô ấy cũng trò chuyện với tôi, trên trời dưới biển… đủ loại.

Cô kể, cô nàng có một vị thân thích là dân cờ bạc, cũng chuyên nghề gian lận bài bạc.

Tôi cảm thấy cái này rất thú vị, hỏi nhiều vài câu.

Hội gian lận bài bạc của anh ta cũng không phải Thần bài như trong phim, mà có một tiểu đội, bắt tay với nhau, đi đến tất cả sòng bạc lớn nhỏ khắp cả nước, mỗi sòng vài ngày, kiếm lời hai ba mươi vạn liền đi, không thương cân động cốt, sòng bạc cũng không động đến bọn họ.

Cô nói, đám bọn họ có một cái quy định, chính là sau khi thắng tiền, nhất định phải trắng trợn vung tiền, đi night club các thứ, gặp ai thì cho người đấy tiền.

Cô bảo, bởi vì loại này là thiên tài*, thiên tài cần người mệnh cách cứng rắn với người mệnh rất tốt mới có thể ngăn chặn, cho nên trong hội của anh ta có một tên đồ tể, còn có một anh chàng thư sinh.

(“Thiên” trong thiên vị, “tài" trong tiền tài.)

Người đồ tể chủ yếu là lái xe, lúc có vấn đề thì ra tay, tương đương với tay chân.

Bạch diện thư sinh thì tốt nghiệp đại học danh giá, nhã nhặn, phụ trách sổ sách, không đánh bạc không chơi gái, khi mọi người tưng bừng khoái hoạt trong quán bar, anh ta một mình ở khách sạn đọc sách Thánh hiền, đọc Luận Ngữ với Đạo Đức Kinh.

Tôi thấy có chút kỳ quái, đồ tể làm tay chân có thể lý giải, vì sao lại phải dẫn theo một tên thư sinh?

Cô cũng từng hỏi vị thân thích kia, thân thích nói đó là bởi vì thiên tài cần sát khí trấn áp (đồ tể), cũng cần chính khí đỡ, chính khí rất dễ tìm, chính là sách Thánh hiền, cho nên thời cổ đại, nếu gặp chuyện ma quái, liền lấy một quyển Luận Ngữ, nhất là Đạo Đức Kinh, có thể trấn áp.

Cô nói, đó đã là chuyện của mấy chục năm trước, hiện tại hội cờ bạc kia đã sớm rửa tay gác kiếm, cô nói ra mấy cái tên, có một số người còn là chủ xí nghiệp nổi tiếng ở địa phương.

Cô kể, có đôi khi huynh đệ cũ tụ họp, mọi người còn có thể cảm khái, nói bây giờ làm ăn quá khó khăn, không thể so được với mấy ván bài ngày xưa a…!

Mọi người liền cười, nói trước kia là chúng ta làm cho người khác ăn, bây giờ là làm cho chính mình ăn, vậy có thể giống nhau sao?

Có điều đám bọn họ vẫn rất may mắn, dù sao loại chuyện kiếm tiền chênh lệch như vậy, có thể toàn thân trở ra là rất khó.

Cuối cùng mấy người quy kết cho việc bọn họ tuân thủ quy định, dùng sát khí với chính khí chặn thiên tài vận, rất tốt.

Câu chuyện thứ ba là về một người đồng nghiệp cũ của tôi, tên gọi Vương Dương Danh.

Người đồng nghiệp này á hả, rất lắm miệng, vô cùng thích lải nhải, nhất là sau khi uống say, quả thực hơn cả rap battle.

A, điểm này khá giống bạn học A Phiên của chúng ta ở trên.

Dương Danh ca đáng yêu của chúng ta lải nhải cái gì nhỉ?

Anh ta chủ yếu lải nhải mình là một thằng xui xẻo, đặc biệt đặc biệt không may mắn, ví dụ như từ lúc sinh ra đến bây giờ, luôn luôn không được thuận lợi.

Nếu bạn muốn biết là chuyện gì, thực ra cũng chỉ là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, ví dụ như đi đường trẹo chân, trèo tường bị gãy thang các loại, chỉ bị thương ngoài da, không thương cân động cốt, nhưng lại khiến người ta rất bực bội.

Năm trước, chúng tôi tới Văn Thù tự trên núi Đại Dương Tô Châu, phương trượng đại sư đã giải thích nghi hoặc cho chúng tôi.

Lúc ấy tôi bắt đầu khởi nghiệp ở Khu công nghệ cao Tô Châu, ở ngay dưới chân núi Đại Dương, thường xuyên lên tản bộ, ăn tô mì chay (mì ở Văn Thù tự đúng là mì chay ngon nhất mà tôi từng ăn), cho nên rất quen.

Núi Văn Thù tự không phải rất dốc, nhưng đặc biệt dài, một hơi đi lên, nửa cái mạng cũng mất.

Nhưng sau khi leo đến nơi, ngắm nhìn những dãy núi trong làn mây mù mờ ảo, còn thấy đáng lắm.

Trên núi có một cái đình, một thiện phòng, bán mì hoành thánh, còn có các loại trà xanh.

Mỗi lần đi lên đến nơi, mồ hôi đầm đìa, bị gió thổi lạnh hết cả người, cho nên tôi đều gọi một bình trà nóng, một tô mì hoành thánh, vui chơi giải trí, ngồi tán gẫu.

Một lần nọ, đồng nghiệp Dương Danh của chúng ta lại bắt đầu lấy cái tên “không may mắn" của mình ra than thở, kết quả nói cả buổi, đằng sau có người tiếp một câu, nói: “Thí chủ sai rồi, ngài đây không phải mệnh không tốt, mà là vô cùng tốt.”

Mấy người chúng tôi giật mình, quay đầu lại nhìn, là một vị cư sĩ.

Cư sĩ này mặc một thân Hán phục, leo bậc thang đi tới mà như giẫm trên đất bằng, không đổ một giọt mồ hôi.

Tôi thấy có vẻ là dị nhân, liền mời ông uống chén trà.

Cư sĩ gật gật đầu, uống trà, nói cảm ơn chúng tôi.

Tôi hỏi ông từ đâu đến?

Ông chỉ nói, xuất từ Chung Nam sơn.

Xem ra đây là người tu hành.

Tôi liền hỏi, vì sao vừa rồi lại nói Dương Danh mệnh tốt?

Cư sĩ nở nụ cười, nói ông vừa rồi nghe Dương Danh kể muốn đi ra sau núi, lại đau chân, cho nên đi không được. Phía sau núi thật ra đúng là không được đi, Văn Thù tự sở dĩ được dựng ở chỗ này, cũng là bởi vì phía sau có một vách núi, gọi là "Xá Sinh Đài".

Xá Sinh Đài dưới có ma chướng, mê hoặc chúng sinh, ngàn năm qua thường có nam nữ si tình tới đây nhảy xuống, cho nên về sau mới xây nên ngôi chùa cổ này, để Đại Phật trấn áp tà khí.

Vốn trước vực luôn có hương nến trấn áp, có cả biển báo "Cấm thông hành", nhưng do mấy ngày trước gió bão thổi hết đi rồi, còn chưa kịp đặt mua, bây giờ sắc trời dần tối, nếu vị này thực sự đi tới, không khéo còn sẽ "hy sinh vì nghĩa" thật.

Dương Danh nghe xong, toát mồ hôi lạnh, ngẫm lại chính mình thật đúng là mệnh tốt.

Dương Danh vội hỏi ông, là ai đang phù hộ cho mình?

Cư sĩ nói, vận thế của con người chủ yếu đến từ tổ tiên, tự nhiên là tổ tông phù hộ. Tổ tiên của anh đã cứu một con hắc hồ ly, cho nên hậu nhân một mực Xuất Mã Tiên, Mã Tiên dù có thể bảo hộ anh, nhưng phần nhân quả này cũng do gia đình anh gánh chịu.

Tựa như khi anh đi trên đường, đột nhiên có một chậu hoa rơi xuống, trúng ngay bàn chân anh, vậy có thể nói anh vô cùng may mắn.

Bởi vì anh biết đấy, chậu hoa này vốn phải rơi trúng đầu anh, nhưng có tổ tiên phù hộ, âm thầm kéo anh một chút, cho anh đi chậm lại, cho nên chỉ chịu vết thương nhẹ.

Cư sĩ nói, nhưng anh đã từng nghĩ tới, chậu hoa này hoàn toàn là bởi vì tổ tiên anh chấp niệm quá nhiều, mới có chưa? Người bình thường tựu cũng không gặp được loại chuyện này, cho nên chuyện số mệnh đều có nhân quả, không thể nói rõ tốt xấu.

Dương Danh trầm mặc không nói.

Tôi hỏi vị cư sĩ: “Vậy vận khí của con người có thể sửa không?”

Ông nói: “Mệnh không thể cải, tính không thể dời, nhưng vận đúng là có thể sửa.”

Tôi vội hỏi tiếp: “Vậy sửa thế nào?”

Ông bảo: “Vận là thứ bất định vô cùng. Rất nhiều người trời sinh phú quý, sanh ở gia đình đại phú đại quý, đây là tiên thiên chi vận, cũng chính là tổ tiên tích đức, là vận thế lớn nhất của đời người.

Cái gọi là hậu thiên chi vận, chính là mỗi người đều có mười năm long đầu vận, chỉ cần nắm được, có thể dần dần tốt lên.

Có điều hai cái trên vẫn phải dựa vào mệnh, muốn sửa vận là phải dựa vào chính mình bình thường tích lũy, làm người có tín niệm, làm việc có thiện niệm, trên người phải có hạo nhiên khí, vận khí sẽ dần tích tụ lại.

Có long hành thừa vân, hổ hành thuận phong, thì vận thế cũng theo người đi. Cái gọi là ấn đường biến thành màu đen, kỳ thật chính là mất vận khí, nói tử khí vờn quanh, vậy chính là vận thế đang vượng."

Tôi lại kể chuyện bạn học cấp 3 trúng xổ số, hỏi ông có phải là người này vận khí siêu tốt hay không?

Ông nói, mười năm long đầu vận, một khi đã dùng hết, nửa đời sau phải vô cùng cẩn thận.

Tôi lại hỏi ông, thuyết pháp của sòng bạc có đáng tin không?

Ông tức thì cười ha ha, nói dân gian quả nhiên nhiều kỳ nhân, ấy thế mà dùng sách Thánh hiền áp chế sát khí, bất quá ngẫu nhiên làm vậy coi như cũng được, chung quy cũng không vào đại đạo, cũng may bọn họ kịp thời dừng tay.

Tôi vội hỏi ông, đại đạo này ở đâu?

Ông nở nụ cười, nói đại đạo như mỹ nhân, mỹ nhân như hoa cách tầng mây, đại đạo đang ở trước mắt, đẩy cửa ra là thấy!

Nói xong, ông đẩy chén trà lại, ngang nhiên đi về phía sau núi.

Chúng tôi cũng biết gặp cao nhân, đợi ở đó rất lâu, lại một mực không thấy ông đi ra.

Trời tối dần, mấy người chúng tôi chậm rãi xuống núi.

Trên đường trở về, tôi hỏi Dương Danh, chuyện hồ ly có thật hay không?

Anh ta nói nhà bọn họ xác thực Xuất Mã Tiên, đại khái là vào năm Quang Tự, lúc tổ tiên anh ta lên núi đốn củi cứu được một con hắc hồ ly, về sau hắc hồ ly liền biến thành Mã Tiên nhà bọn họ, hơn nữa hương khói cực thịnh, không riêng Hồ Tam thái gia (con hắc hồ ly đó), còn có Thanh Yên, Bạch Yên (nghe nói là tổ tông).

Trưởng bối lúc nào cũng nói những vị này có thể phù hộ bọn họ, hiện tại xem ra cũng không quá chuẩn xác, bởi vì người nhà bọn họ sức khỏe không tốt, rất nhiều người mới ngũ tuần, lục tuần đã tạ thế.

Đi đến chân núi, tôi ngửa đầu lên nhìn, trên núi lấp lóe ánh đèn dầu, khó bề phân biệt, thần thánh mà trang nghiêm.

Tôi nghĩ, vị cư sĩ kia, giờ phút này đang làm gì ở Xá Sinh Đài nhỉ?

Nhớ tới mấy câu thơ của Lý Bạch:

"Đường đi rộng lớn trời xanh,

Mà ta không thoát, vướng vành chi đây.

Trường An trẻ nhỏ trốn thay,

Chó, gà cá độ lấy ngay lúa về."

(Trích thơ Hành lộ nan kỳ - Bản dịch tham khảo tại thivien.net)

Ừm, bên ngoài gió lớn, mưa rào, đêm thiên tướng, về nhà nghỉ ngơi sớm một chút thôi.