Showbiz Phồn Hoa

Chương 100: Chú ý chừng mực



Nhà họ Cố, bấy giờ đang là thời khắc không hề yên ổn.

“Hoài Khang, chuyện của con nhóc Thi Anh chúng ta cũng chỉ vừa mới biết, trước đây cứ tưởng việc nó lên tiếng với mọi người trên mạng chỉ là làm càn, ai ngờ lại đến mức này?”

Trương Bội Bình nghe âm thanh đập đồ loảng xoảng từ phòng ngủ tầng trên, vẻ mặt đầy hổ thẹn hướng về phía Lưu Hoài Khang.

Nhưng trong lúc này, anh lại không còn bao dung như trước nữa, ngữ điệu lạnh như băng.

“Con gái bà đề nghị hủy hôn ước không chỉ một lần, nếu như cô ấy đã không muốn, vậy thì hủy đi.”

Không ngờ người đàn ông này lại dễ dàng đưa ra đề nghị như thế, Trương Bội Bình ruột gan như rối bời cả lên.

“Hoài Khang, từ nhỏ cháu đã chứng kiến Thi Anh trưởng thành, trong lòng con bé đương nhiên sẽ có cháu, chỉ là nó đang bị thằng nhóc thối tha không đâu vào đâu kia che mắt thôi, cháu cho nó chút thời gian, chúng ta sẽ khuyên bảo con bé cẩn thận.”

Lưu Hoài Khang đưa mắt nhìn lên tầng trên, thờ ơ mở miệng đáp lời: “Trong lòng cô ấy có ai tôi không quan tâm, nói tóm lại, cô ấy không có duyên với vị trí bà Lưu đâu.”

Nói câu này xong, anh liền quay đầu bỏ đi, Trương Bội Bình vô cùng hoảng sợ, toan đi đến phía trước ngăn anh, thì nhìn thấy quản gia đang đứng trước cửa đầy khó xử, hình như đang ngăn ai đó vào trong.

“Cô Khiết, đây không phải là nơi cô có thể tùy tiện đi vào được...”

“Tránh ra!” Khiết Nhi không khách khí đẩy người quản gia ra, dẫm trên giày cao gót sải bước vào phòng khách.

Sắc mặt Trương Bội Bình lập tức trở nên u ám: “Khiết Nhi, cô coi nhà họ Cố chúng tôi là nơi nào vậy?”

Khiết Nhi bước tới, trong lòng lo lắng không yên, cũng không để ý đến Lưu Hoài Khang đang có mặt ở đó, cô lập tức trút giận lên Trương Bội Bình: “Ai thích đến đây đâu chứ? Cố Thi Anh đâu? Tôi có chuyện muốn hỏi cô ta.”

Trong phòng ngủ bị khóa chặt trên tầng liên tục phát ra tiếng hét chói tai của Cố Thi Anh: “Thả tôi ra! Tôi phải đi tìm anh Thành, thả tôi ra!”

Khiết Nhi thấy thế là hiểu ngay: “Bà Cố, nhốt thiên kim tiểu thư lại không phải là cách để giải quyết vấn đề, em trai tôi mất tích rồi, tôi phải hỏi cô ta một số chuyện.”

“Em trai cô mất tích thì liên quan gì đến Thi Anh nhà chúng tôi?” Trương Bội Bình nói, sắc mặt ngày càng u ám, ánh mắt như hận không thể xé xác Khiết Nhi ra: “Còn cô nữa, rõ ràng biết Hoài Khang và Anh Anh nhà chúng tôi đã có hôn ước, còn không biết liêm sỉ mà dây dưa vào, đúng là...”

“Bà Cố, Khiết Nhi là người của tôi, bà nói chuyện hãy chú ý chừng mực.”

Giọng nói của anh vẫn cứ lạnh lùng như thế, khiến Trương Bội Bình mặt cắt không còn giọt máu.

“Hoài Khang, cậu nói thế là có ý gì? Cái gì gọi là người của cháu? Chẳng nhẽ cậu coi người phụ nữ này quan trọng hơn cả Thi Anh nhà tôi sao?”

Lưu Hoài Khang chẳng tỏ ý kiến gì: “Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ. Bà Cố, đưa Cố Thi Anh ra đây đi.”

Khiết Nhi bị câu nói “đánh chó phải nhìn mặt chủ” động chạm, trong mắt anh cô chỉ giống như thú cưng thôi sao?

Lúc này chồng thì không có nhà, khí trường của Lưu Hoài Khang lại quá mạnh mẽ, Trương Bội Bình chỉ có thể thỏa hiệp mà thôi.

Cố Thi Anh mắt đỏ hoe bị người giúp việc đưa ra ngoài, ngay trong khoảnh khắc cô nhìn thấy Khiết Nhi là lại bắt đầu lên cơn cuồng loạn.

“Rốt cuộc cô giấu anh Thành của tôi đi đâu rồi? Tôi biết cô không muốn nhìn thấy tôi, nhưng đừng ngăn cản chúng tôi qua lại với nhau, chúng tôi yêu nhau chân thành mà!”

Khiết Nhi cười lạnh: “Yêu nhau chân thành? Ai biết được cô ham muốn thứ gì của nó? Tim, hay là thận?”

Dựa vào thế lực của nhà họ Cố, nếu như thực sự muốn làm gì với chị em nhà họ Khiết, thì bọn họ chắc chắn không để chống lại được, Khiết Nhi nói như vậy, là muốn cố ý châm chọc Cố Thi Anh, xem xem cô ta phản ứng thế nào.

Cố Thi Anh sững sờ, ngay lập tức lắc đầu một cách quyết đoán: “Không phải, không phải như vậy đâu, tôi với anh Thành là thật lòng, trừ lúc đầu ở trường là cố ý tiếp cận anh ấy ra, tôi không hề có tính toán gì với anh ấy hết.”

Tâm trạng Khiết Nhi ngay tức khắc trở nên phức tạp.

Nếu Cố Thi Anh đối với Khiết Thành chỉ là tình cảm mới mẻ nhất thời, cô có thể phản đối bọn họ một cách quang minh chính đại, sau này cho dù có tìm thấy Khiết Thành thì cũng sẽ kiên quyết không đồng ý, nhưng bây giờ, biểu hiện của Cố Thi Anh lại hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của cô.

“Cô không xứng với Thành nhà chúng tôi, yêu nhau chân thành sao? Chà, cô nghĩ nó sẽ chấp nhận một người phụ nữ đã lấy đi quả thận của chị gái nó sao?”

Khiết Nhi nhả ra một câu độc ác.

Cố Thi Anh ngơ ngác, cơ thể bỗng mềm nhũn ra, rồi bất ngờ ngất đi, dọa Trương Bội Bình vội vã ôm lấy cô.

“Thi Anh, Thi Anh? Con sao vậy Thi Anh?” Bà tức giận trợn mắt nhìn Khiết Nhi: “Thi Anh nhà tôi mà có chuyện gì, tôi sẽ hỏi tội cô!”

Lưu Hoài Khang đứng chắn trước mặt Khiết Nhi, ánh mắt lạnh lùng.

Trương Bội Bình hẵng còn muốn lên cơn, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng người đàn ông rõ ràng đang bảo vệ cho Khiết Nhi, bà ta đành im lặng, sắc mặt tái mét, vội vàng đưa đứa con gái vừa đột ngột ngất xỉu đến bệnh viện.

Khiết Nhi cũng không mong chờ gì nhiều, đã không có được manh mối gì từ Cố Thi Anh, cô chỉ có thể không ngừng liên lạc cho những người bạn mà em trai từng quen biết.

Ba ngày trôi qua, không thu được bất cứ thứ gì, với Khiết Nhi thế giới như đã bốc hơi vậy.

Khiết Nhi cũng không có tâm trạng gì để đóng kịch, đã quá phép mất mấy ngày, cô vẫn không ngừng tìm kiếm.

May vì thường ngày cô đối đãi với mọi người không tồi, khi xảy ra chuyện mọi người cũng đều sẵn lòng khoan dung, huống hồ sau lưng cô lại là Lưu Hoài Khang, ai cũng không dám oán giận cô điều gì.

Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, Khiết Nhi đã gầy đi không ít.

Tòa nhà tập đoàn “Phong Hành”, trong văn phòng Tổng giám đốc...

“Lưu Hoài Khang, công ty anh... dạo này bận không?” Khiết Nhi sáng sớm đã tìm đến đây, tiều tụy mở miệng.

Anh dường như đang đợi cô nói câu này: “Muốn tôi giúp cô tìm Khiết Thành?”

“Đúng vậy...” Khiết Nhi khó khăn gật đầu.

Cô đã dốc hết sức rồi, nhưng khả năng của cô chỉ có hạn, căn bản không thể tìm ra tung tích của Khiết Thành, vốn dĩ cô không hề muốn tìm đến sự giúp đỡ của Lưu Hoài Khang, nhưng thực tế không thể không khiến cô cúi đầu.

“Được.” Lưu Hoài Khang đồng ý một cách dứt khoát. “Nhưng, cô sẽ đền đáp tôi bằng cái gì?”

Khiết Nhi không lấy làm ngạc nhiên với câu nói này, cô biết Lưu Hoài Khang trước giờ không trao đổi mà phải chịu lỗ vốn.

“Thù lao anh quyết, chỉ cần anh có thể tìm ra tin tức của Thành.”

Lưu Hoài Khang ngước mắt, câu trả lời của cô làm anh rất hài lòng.

Kỳ thực hai ngày này, anh cũng bí mật cho người tìm kiếm tung tích của Khiết Thành, đến hôm nay chắc hẳn cũng phải có tin tức rồi, nếu không thì phải cân nhắc lại hiệu suất làm việc của Trần Nhạn thôi.

Anh đang nghĩ thì Trần Nhạn nhận lệnh gõ cửa đi vào, đưa lên một tập tài liệu xong còn giả vờ vô tình liếc mắt qua Khiết Nhi.

Khiết Nhi đầy sắc bén bắt được một tia thương cảm mong manh trong ánh mắt anh.

“Tổng giám đốc, thứ anh muốn đây.” Nói xong, anh thầm thì vào tai Lưu Hoài Khang vài câu, làm cho Khiết Nhi càng trở nên sốt ruột.

“Lưu Hoài Khang, có phải anh đã có tin tức về Thành rồi không?” Khiết Nhi không nhịn được hỏi, cô không tin Lưu Hoài Khang không giúp cô từ trước, anh ta làm việc vốn rất tỉ mỉ, cho dù không liên quan đến mình thì nhất định cũng sẽ đi điều tra tình hình một lượt.

Lưu Hoài Khang khẽ nhíu mày, nhìn khuôn mặt của Khiết Nhi trong lòng đang nóng như lửa đốt, đột nhiên cảm thấy không nỡ.

Bây giờ mà nói cho cô ấy biết, thì quá tàn nhẫn rồi.

“Lưu Hoài Khang, anh mau nói đi.” Khiết Nhi liều lĩnh xông lên, kéo cánh tay người đàn ông, nôn nóng mở miệng: “Tôi biết anh nhất định có tin gì rồi mà đúng không? Xin anh hãy nói cho tôi biết đi, anh muốn điều kiện gì tôi cũng đáp ứng!”

Trong chốc lát, Lưu Hoài Khang thậm chí đã có thái độ thù địch với Khiết Thành, trước giờ chưa từng có ai khiến Khiết Nhi hoảng hốt lo sợ đến vậy, cho dù bọn họ là người thân, anh cũng cảm thấy đáng ghét.Đọc nhanh tại VietWriter

“Chiếc taxi chở Khiết Thành bị rơi xuống vực rồi.” Anh bình tĩnh ném ra một câu.

Khiết Nhi sửng sốt đến cứng đờ cả người, đầu ốc cô bỗng trở nên trống rỗng, trong vài giây cô vô thức từ chối tiếp nhận tin tàn khốc này.

“Anh, anh nói cái gì?” Cuối cùng cô cũng hoàn hồn lại một chút, liên tục lắc đầu: “Đừng đùa tôi, sao Khiết Thành lại...”

Trần Nhạn thuận theo tiếp lời: “Vì nguyên nhân vị trí địa lý, xác xe và người tạm thời chưa được đưa ra khỏi vực, dựa vào hình quét các đồ vật bị mất, thì đúng là đồ của anh Khiết.”

Từng câu từng chữ trần thuật tàn khốc cô đều nghe rất rõ ràng, Khiết Nhi không ngừng lắc đầu, rõ ràng cô đã bước đến bên bờ vực của sự sụp đổ.

“Không thể nào, không đâu, Thành chưa chết đâu, anh đang nói dối, các người đều đang lừa tôi, tôi không tin... không tin!”

Vừa nói ra câu cuối cùng, Khiết Nhi đột nhiên cứng đờ người ngã xuống, may mà có Lưu Hoài Khang ở bên cạnh, nhanh mắt nhanh tay ôm trọn lấy cô.

Nhìn gương mặt Khiết Nhi trắng bệch, hốc hác, giây phút ấy, trái tim Lưu Hoài Khang như bị kim đâm đau nhói.

“Hủy buổi họp hôm nay đi.”

Lưu Hoài Khang để lại một câu, rồi bế người phụ nữ trong tay anh thẳng bước rời khỏi văn phòng, Trần Nhạn thấy vậy, liền lập tức thông báo cho người ở ngoài cửa chuẩn bị xe.