Showbiz Phồn Hoa

Chương 99: Mất tích



Ở bên trong nhà vệ sinh, Khiết Ninh đương nhiên không nghe thấy những lời bàn tán về cô của thành viên trong đoàn kịch, cô vừa hong khô tay, thì bị một người đàn ông giữ lại, từ sau tai cô vang lên giọng nói ấm áp quen thuộc.

“Hôm nay, có hài lòng không?

Lưu Hoài Khang đưa giọng nói đầy thích thú truyền đến bên tai cô, chỉ trong một khoảnh khắc này, Khiết Ninh thậm chí đã có một ảo giác, cô tưởng rằng người đàn ông này là tình nhân thực sự thuộc về cô, một mực nuông chiều cô.

May mà cô tự mình hiểu mình mà phản ứng lại được, cô cong khóe môi lên phối hợp theo: “Rất hài lòng, cực kỳ hài lòng, xem như là Lưu tổng đã giúp tôi được nở mày nở mặt không ít, lần này, đoán chắc tất cả mọi người trong đoàn kịch đều biết tôi và anh có chuyện như vậy rồi.”

Người đàn ông rõ ràng không hề để ý đến chuyện này, chỉ chuyên tâm nhấm nháp dái tai của cô, ý đồ tiến hành bước tiếp theo.

Khiết Ninh lập tức quay người đi, cau chặt mày nhìn Lưu Hoài Khang.

“Rốt cuộc anh nghĩ cái gì thế hả? Thực sự muốn công khai mối quan hệ với tôi sao?”

Lưu Hoài Khang thờ ơ vén một sợi tóc của cô lên: “Có gì không thể chứ.”

“Đương nhiên là không thể.” Khiết Ninh sững người, sau đó mở miệng nói chắc nịch: “Chẳng nhẽ anh thực sự nguyện vì tôi mà hủy bỏ hôn ước với nhà họ Cố sao?”

Người đàn ông dừng ngón tay đang vuốt ve lại.

Hủy bỏ hôn ước... Anh thực sự đã từng nghĩ đến.

Nhưng việc Lưu Hoài Khang tạm ngưng động tác, lại khiến Khiết Ninh hiểu nhầm anh ta vốn không hề có dự định này, sắc mặt cô càng trở nên lạnh nhạt hơn nữa.

“Nếu Lưu tổng sớm đã biết lựa chọn của mình, thì hà cớ gì phải làm mối quan hệ này phức tạp thêm? Chúng ta chỉ đơn thuần duy trì quan hệ bí mật không phải là được rồi sao? Bây giờ mà công khai, không biết sẽ có bao nhiêu cô gái ngoài kia coi tôi là cái gai trong mắt.”

Lưu Hoài Khang nhướng mày: “Sợ rồi?”. Truyện Dị Năng

Khiết Ninh mỉm cười: “Lúc đầu tôi dám chủ động bước tới trước mặt anh, là tôi chưa từng sợ.”

Nhìn thấy dòng nước lấp lánh đang sóng sánh nơi đáy mắt cô, Lưu Hoài Khang bất ngờ hôn lên.

***

Đợi đến khi hai người kẻ trước người sau đi đến cửa phòng riêng, Khiết Ninh khẽ mím đôi môi vừa tô lại son, đương chuẩn bị đẩy cửa bước vào, bỗng dưng nghe thấy từ bên trong truyền ra giọng nói đầy mỉa mai của một diễn viên nào đó.

“Giai Kỳ, tôi thấy cô đúng là ngốc nghếch, cô xem Khiết Nhi lừa cô nhiều như thế, cô ta với Lưu tổng đã phát triển quan hệ đến mức này rồi, cũng không thấy cô ta giúp cô được lần nào, cô coi người ta như chị em tốt, cái gì cũng nghĩ cho cô ta, nhưng trong mắt cô ta chưa chắc đã có cô đâu.”

Giọng nói của Triệu Giai Kỳ vang lên hết sức rõ ràng: “Thứ tôi muốn tự tôi sẽ giành lấy, không cần Khiết Khiết phải giúp tôi cái gì cả, hơn nữa chuyện giữa cô ấy và Lục tổng là duyên phận của người ta, tôi kết bạn với cô ấy cũng không phải là để có được thứ lợi ích này.”

“Chà, tôi thấy chính vì cô ngây thơ như thế, nên mới khiến cô ta ngầm cảm thấy cô ngu xuẩn đấy.”

Khiết Nhi đẩy cửa mở ra, đối mắt với cô diễn viên kia, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ cảm thấy cô ngu xuẩn thôi.”

Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngịu khó xử.

Người nào đó đang định phá vỡ sự im lặng, đúng lúc ấy, điện thoại của Khiết Nhi reo lên, trên màn hình hiển thị người gọi đến là em trai cô.

Cô ngẩng đầu vui vẻ, nếu như Khiết Thành đã chủ động liên lạc với cô, chứng tỏ cậu đã thực sự nghĩ thông rồi.

Nhưng ở đầu dây bên kia, lại là một giọng nữ vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

“Xin chào, cho hỏi đây có phải là số điện thoại của chị gái Thành không?”

Khiết Nhi vừa nghe đã nhận ra ngay, đây là giọng của Cố Thi Anh, cô chắc chắn không nghe nhầm, ban đầu cô cảm thấy lạ lẫm, là vì trước giờ cô chưa từng nghe qua giọng điệu lo lắng sốt ruột như vậy của đối phương.

“Là tôi.”

Cố Thi Anh vì đang nôn nóng, nên khi mới nghe còn chưa nhận ra giọng của Khiết Nhi, cô tiếp tục nói: “Rất xin lỗi vì đã làm phiền, chị, em là bạn gái của Thành, cho em hỏi chị có gặp anh ấy không ạ? Đã hai ngày rồi em không liên lạc được với anh ấy.”

Khiết Nhi sững người: “Cô nói cái gì?”

“Em nói...” Ở đầu dây bên kia, Cố Thi Anh bỗng nhiên nhận thức được điều gì đó, đột ngột dừng lại: “Cô là Khiết Nhi?”

Khiết Nhi bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy, tôi chính là chị gái của Khiết Thành.”

“Không, không thể nào!” Cố Thi Anh kinh ngạc, chị gái của Thành làm sao có thể là người phụ nữ như thế này chứ?

Khiết Nhi lúc đó không có tâm tư gì để đi soi mói quan hệ giữa cô ta và Khiết Thành, cô tiếp tục hỏi: “Cô vừa nói không liên lạc được với Thành, thế là thế nào?”

Nhưng bên kia đã vội vàng cúp điện thoại.

Vì thấp thỏm lo lắng cho tình hình của em trai, Khiết Nhi đành xin lỗi các thành viên đoàn kịch rồi vội vàng lao đến căn nhà độc lập kiểu Tây kia, cô nghe em trai mình từng nhắc đến nơi đó.

Vừa đến cổng lớn, đã nhìn thấy Cố Thi Anh cầm túi vội vã đi ra, cô ta vừa nhìn thấy Khiết Nhi, liền bừng bừng giận dữ lao đến.

“Là cô, tất cả đều là do cô giở trò đúng không? Cho dù cô có ghét tôi thì cũng không nên ngăn cản tôi và Thành gặp nhau chứ!”

Khiết Nhi lạnh nhạt nhìn cô ta: “Cố Thi Anh, cô tỉnh táo một chút, bây giờ tôi đang hỏi cô để đòi người, em trai tôi đâu?”

Cô vừa mới biết người yêu của em trai là Cố Thi Anh, còn chưa kịp kinh ngạc nữa mà, làm gì có thời gian chia rẽ bọn họ chứ? Đương nhiên, nếu cô phát hiện ra chuyện của bọn họ sớm hơn một bước, dĩ nhiên là cô sẽ kiên quyết phản đối!

“Cô còn dám hỏi tôi á? Mau nói đi, cô giấu anh Thành của tôi đi đâu rồi!”

Khiết Nhi nhăn mặt: “Cố Thi Anh, cô nghe không hiểu lời tôi nói à? Em trai tôi một người không nhỏ bé gì đang sống sờ sờ ra đấy lại không thấy tăm tích, tôi còn phải hỏi cô cho ra nhẽ, trước đó nó luôn ở cùng với cô.”

“Cô đừng ngụy biện!” Cố Thi Anh không hề nghe cô nói, phẫn nộ hét lớn: “Chính là cô giở trò cản trở từ bên trong! Là cô không đồng ý chúng tôi ở bên nhau, nên không cho anh ấy liên lạc với tôi đúng không? Cô là người đàn bà xấu xa!”

Vừa nói, cô ta vừa đùng đùng tức giận giơ bàn tay lên...

Tay Khiết Nhi còn chưa kịp đưa lên đỡ, một bàn tay đàn ông to lớn đã nắm lấy cổ tay Cố Thi Anh, sau đó lạnh lùng hất ra.

Lưu Hoài Khang chỉ là dừng xe đến chậm một bước, mà tình cảnh lại thành như vậy, sắc mặt anh tối sầm lại: “Cố Thi Anh, cô lại đang làm trò gì thế hả?”

“Anh Hoài Khang, anh phải làm chủ chuyện này cho em, người đàn bà này bắt bạn trai em đi mất rồi! Anh phải tìm anh ấy về cho em!” Vừa nhìn thấy Lưu Hoài Khang, Cố Thi Anh không quan tâm gì hết, liền kêu ca với anh như ngày trước.

Khiết Nhi quả thực muốn phì cười: “Thú vị thật, đề nghị vị hôn phu đi tìm bạn trai cho mình, đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.”

“Cô còn dám nói! Nếu không phải tại cô, sao anh Thành lại rời xa tôi chứ?!” Cố Thi Anh lao đến hét chói tai, muốn cắn xé Khiết Nhi, nhưng bị Lưu Hoài Khang dùng sức cản lại.

“Đủ rồi, về ngay cho tôi.”

Nghe thấy người đàn ông này không hề có ý giúp mình chút nào, lại còn có thái độ lạnh lùng như thế, Cố Thi Anh ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Anh Hoài Khang, sao anh có thể đứng về phía người phụ nữ này?”

Lưu Hoài Khang hoàn toàn chán ngán trước thái độ ương ngạnh cứng đầu của cô ta, đôi mày cau chặt lại: “Cố Thi Anh, đừng để tôi nói lại lần thứ hai.”

“Anh Hoài Khang, cả anh cũng thay đổi rồi!” Cố Thi Anh vừa khóc vừa nói: “Chẳng qua em chỉ muốn được ở bên anh Thành thôi, rốt cuộc có gì sai sao? Tại sao nhất định phải bắt em lấy anh!”

Lưu Hoài Khanh lạnh lùng quan sát cô ta, ngày trước nhìn thấy cô ta khóc, anh sẽ theo bản năng an ủi vỗ về, còn bây giờ, anh chỉ giương mắt bàng quan.

“Vậy thì hủy bỏ hôn ước đi.”

Cố Thi Anh ngơ ngác, sau đó lập tức kêu lên: “Được thôi, đây là anh nói đấy nhé, hủy bỏ thì hủy bỏ! Tôi sẽ chỉ ở bên Thành thôi, trả anh Thành lại cho tôi!”

Cô ta như phát điên, nhe nanh múa vuốt về phía Khiết Nhi, nhưng lại bị Lưu Hoài Khang dễ dàng tống vào trong xe.

Lần này, Khiết Nhi coi như đã biết được rằng cô gái này thực sự không hề biết Khiết Thành đang ở đâu, hơn nữa nhìn bộ dạng này, tình cảm mà cô ta dành cho Khiết Thành ắt hẳn không tầm thường, nếu không cô ta sẽ không nôn nóng đến mức ngay cả lời của Lưu Hoài Khang cũng không chịu nghe.

Khi trở về nhà, Khiết Nhi phát hiện có người đã từng vào trong nhà, nơi này ngoại trừ cô và Lưu Hoài Khang có chìa khóa, thì cả Khiết Thành cũng có.

Trên bàn trà, có một tờ giấy ghi chú với nét chữ quen thuộc của em trai cô.

“Chị, em xin lỗi, hãy tha thứ cho em vì đã không từ mà biệt, nhưng em thực sự rất khó chịu, không ngờ chân tướng sự việc lại là như vậy... Em không muốn thi vào trường công nghệ quốc gia nữa, có lẽ nhập ngũ mới là lựa chọn ban đầu chính xác. Đừng lo lắng cho em.”

Một tờ giấy nhắn không đầu không cuối khiến cho Khiến Nhi cảm thấy rối bời, cùng lúc lại càng thêm lo lắng, cô liền lập tức xin nghỉ ở đoàn kịch, vội vội vàng vàng tìm đến nhà họ Cố.

Chuyện Khiết Thành bỏ nhà đi, mặc dù Cố Thi Anh không biết cụ thể là đi đâu, nhưng ắt hẳn chỉ có cô ta biết được manh mối, dù gì bọn họ vẫn luôn ở cạnh nhau.