Showbiz Phồn Hoa

Chương 98: Vật sở hữu của ai



Khiết Thành nhíu chặt mày lại: “Làm sao bà biết được hoàn cảnh gia đình của tôi?”

“Chậc, còn cảnh giác rất cao.” Trương Bội Bình đã chuẩn bị từ sớm, hôm nay bà lại đây cũng chỉ định hù dọa một chút mà thôi.

Một tấm ảnh lọt vào tầm mắt của Khiết Thành, người trong ảnh có gương mặt vô cùng giống cậu, cậu không khỏi lui về phía sau một bước, mặt tái nhợt, giống như đã mơ hồ đoán ra được lời mà người phụ nữ này sắp sửa nói.

“Biết người này là ai không? Là ba của Thi Anh.” Trương Bội Bình cất tấm ảnh chụp của Cố Nghiệp Minh đi, giọng điệu hời hợt nói ra một sự thật như sét đánh ngang tai: “Cũng chính là người ba chưa bao giờ quan tâm đến mày.”

Khiết Thành thiếu chút nữa là không đứng vững nổi.

Cho dù việc này rất khó tin, nhưng mà trực giác của cậu nói cho cậu biết, tất cả những gì người phụ nữ này nói đều là sự thật.

“Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng mà hai người thật sự là anh em.” Trương Bội Bình thu ý cười châm chọc lại, gương mặt trở nên lạnh lùng: “Tự mày nói thử xem, mày có phải là tên không biết xấu hổ, ngay cả em gái của mình mà cũng muốn nhúng chàm không? Chỉ cần còn có chút tính người thì cũng biết nên làm như thế nào rồi đó.”

Nói xong những lời này, nhìn cậu thanh niên ngơ ngác, Trương Bội Bình thỏa mãn rời đi.

***

Mới chớp mắt đã hai ngày trôi qua, trạng thái quay phim của Khiết Ninh vô cùng tốt.

Bộ phim “Đồng trung nhân” này làm cho kỹ thuật diễn xuất của cô được tăng cao thêm một bậc, đặc biệt là khi cô đắm chìm trong nhân vật, cho dù là Lưu Hoài Khang ngẫu nhiên đến thị sát cũng không khỏi tán thưởng.

Người phụ nữ anh nhìn trúng, quả nhiên không tệ.

Hôm nay không có cảnh diễn cùng với Hồ Thành Dương, chỉ có diễn cùng Triệu Giai Kỳ, tâm trạng của Khiết Ninh càng thêm nhẹ nhàng hơn.

Có trời mới biết từ sau khi bị cậu nhóc kia tỏ tình rồi, Khiết Ninh rất muốn trốn, may mà diễn xuất của cô được rèn luyện mỗi ngày cũng coi như không tệ, nếu không thật sự ảnh hưởng đến trạng thái diễn.

“Giai Kỳ, hôm nay cô thật xinh đẹp.”

Lúc nhìn thấy Triệu Giai Kỳ bước vào đoàn phim, mắt Khiết Ninh sáng lên, khen thật lòng.

Hôm nay Triệu Giai Kỳ trang điểm rất kỹ lưỡng, mặc một chiếc váy ngắn ngang gối nhìn qua vô cùng trẻ tuổi thanh xuân, còn đẹp hơn tạo hình ở trong phim nữa.

“Hôm nay là sinh nhật của tôi.” Triệu Giai Kỳ ngượng ngùng cười.”

“A, chúc sinh nhật vui vẻ.” Khiết Ninh lập tức chúc mừng: “Chưa chuẩn bị quà gì cho cô hết, xin lỗi, hay là chờ lát nữa quay phim xong, tôi mời cô ăn một bữa, cô chọn địa điểm.”

Triệu Giai Kỳ cố ý nhìn về phía Lưu Hoài Khang đang ngồi rồi nói: “Thôi đi, đừng để chậm trễ thời gian của cô và anh Lưu.”

“Không chậm trễ, nếu anh ấy có việc thì cứ đi làm trước, hai chúng ta chơi riêng.”

Nghe câu này, trong mắt Triệu Giai Kỳ lại tối xuống một chút.

Lần này kịch bản lấy nữ chính làm trung tâm, trong mưa gió, Triệu Giai Kỳ muốn đóng cảnh chật vật mất mát, bởi vì hôm nay thời tiết quá trong xanh, cho nên phải sử dụng đạo cụ phun nước.

Triệu Giai Kỳ ướt đẫm cả người nhìn qua rất đáng thương, Khiết Ninh nhịn không được cảm thán: “Nếu như tôi mà là nam chính, chắc chắn sẽ ôm cô ấy lên ngay.”

Ai ngờ, Lưu Hoài Khang đứng ở một bên lại mở miệng: “Không cho phép.”

Khiết Ninh không khỏi buồn cười: “Lưu Hoài Khang, sao anh còn ghen với cả một cô gái thế hả?”

Lưu Hoài Khang không phủ nhận, chỉ lạnh nhạt nói: “Nhớ kỹ cô là vật sở hữu của ai.”

Khiết Ninh nhíu đôi mày xinh đẹp lại, định phản bác nhưng mà cuối cùng vẫn không mở miệng.

Dù sao cô có nói mấy câu kiểu như cô là của chính cô, không phải là vật sở hữu của người khác này nọ, cũng chỉ nhận được sự khinh thường của anh mà thôi.

Quay xong cảnh trời mưa này, Triệu Giai Kỳ hắt xì mấy cái liên tiếp, ngay cả đạo diễn cũng nhịn không được lên tiếng kêu ngừng, để cô được nghỉ ngơi trong một lúc rồi tiếp tục.

Ra khỏi set quay, Khiết Ninh vội vàng đưa khăn lông cho Triệu Giai Kỳ, lại đặt một tách trà gừng ở trước mặt cô ta, quan tâm hỏi: “Nếu hôm nay cô không thoải mái thì đổi sang hôm khác quay có được không? Tôi thấy sắc mặt của cô không được ổn cho lắm, đừng để bị cảm lạnh đó.”

Chỗ Triệu Giai Kỳ đứng vừa khéo ngay phía trước Lưu Hoài Khang, cô nâng trán xoa xoa huyệt thái dương, “Không có gì, tôi có thể cố gắng thêm một lúc nữa...”

Lời còn chưa nói xong, cô đột nhiên ngã ra phía sau, nhào thẳng vào lòng của Lưu Hoài Khang.

Khiết Ninh đột nhiên căng thẳng trong lòng, phải biết là Lưu Hoài Khang mắc bệnh sạch sẽ, cũng không biết khi đụng phải một cô gái yếu đuối xinh đẹp thế này có thể...

Sự thật chứng minh cô suy nghĩ nhiều rồi, trên mặt Lưu Hoài Khang xuất hiện chút không kiên nhẫn và chán ghét, nhưng mà xuất phát từ sự lễ phép lịch thiệp nên cũng không lập tức đẩy cô ra ngoài, chỉ ra hiệu cho Trần Nhạn ra tay.

Trần Nhạn lập tức bước lên ôm Triệu Giai Kỳ, đặt cô ta ngồi lên ghế, lúc này cô ta mới yếu ớt mở mắt ra, ngượng ngùng mỏi mệt mở miệng nói: “Xin lỗi, lúc nãy đột nhiên choáng váng.”

Đáng ghét, sao tay chân của tên trợ lý này lại nhanh nhẹn như thế chứ!

“Hay là chúng ta đi bệnh viện đi được không?” Khiết Ninh không yên tâm hỏi.

Triệu Giai Kỳ kiên trì không muốn đến bệnh viện, một lúc lâu sau hình như cũng đã không còn vấn đề gì nữa, Khiết Ninh chỉ đành bỏ cuộc.

Thật ra Triệu Giai Kỳ vốn chẳng phải choáng váng bệnh tật gì cả, tất cả đều là kỹ thuật diễn xuất không tầm thường của cô mà thôi, cô chỉ muốn thử xem phản ứng của Lưu Hoài Khang đối với cô như thế nào, thật đáng tiếc, cảm giác tồn tại của cô gần như bằng không.

Xem ra, loại thủ đoạn dựa vào sắc đẹp kém cỏi này không sử dụng được rồi, có loại sắc đẹp nào mà người đàn ông này chưa từng gặp qua cơ chứ?

Sau khi quay phim xong, gần nửa đoàn phim cũng đã biết được hôm nay là sinh nhật của Triệu Giai Kỳ, vì thế đều đề nghị ăn liên hoan, chúc mừng sinh nhật cho cô, Khiết Ninh đương nhiên cũng nằm trong số đó.

“Lát nữa tôi còn muốn dự tiệc sinh nhật, nếu như anh còn vội việc gì thì về trước đi.” Khiết Ninh nói với Lưu Hoài Khang.

Người đàn ông trả lời lại: “Không vội.”

“Lưu Hoài Khang, nói thật, tôi không đề nghị anh đến.” Khiết Ninh nghiêm túc ho nhẹ: “Chúng tôi đều là người chung một đoàn phim, anh xem anh là một tổng giám đốc, rảnh rỗi không có việc gì đi tham gia loại liên hoan này để làm gì, làm người ta sợ hãi.”

“Hử?” Lưu Hoài Khang nhướng mày nhìn cô.

Khiết Ninh cũng không sợ, vô cùng đương nhiên nói: “Là làm người ta sợ đó, anh ngồi xuống đó rồi, người ta sao dám trò chuyện vui vẻ nữa hả? Chỗ này cũng không phải mấy bữa tiệc của mấy người nhà giàu mà anh tham gia, làm ơn tha cho mấy người dân bình thường bọn tôi đi.”

Mặt Lưu Hoài Khang không chút biểu tình: “Tôi không đi, cô cũng không cho đi.”

... Đây là cái điều kiện ngang ngược gì thế!

“Được, tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh, dẫn anh tới cảm nhận trận liên hoan hữu nghị của chúng tôi vậy.” Khiết Ninh ngoài cười nhưng trong không cười.

Nhân viên trong đoàn phim hiển nhiên cũng không ngờ rằng Lưu Hoài Khang cũng sẽ đi cùng, mọi người không ai dám đùa giỡn gì cả, người nào cũng vô cùng gò bó, hơn nữa vốn dĩ đã nói rằng sẽ không xa xỉ lãng phí, chỉ cần chọn một nhà hàng bình thường để ăn mừng mà thôi, nhưng mà Lưu Hoài Khang lại gia nhập vào, lập tức làm cho thành viên trở nên cao lớn hơn nhiều, không đặt bàn ở một nhà hàng xa hoa thì thật sự không thể nào nói nổi.

Vì thế, trong một nhà hàng năm sao cao cấp nào đó ở Yến Kinh...

“Tổng giám đốc Lưu, mời anh ngồi.”

“Tổng giám đốc Lưu, anh xem thực đơn đi ạ.”

“Tổng giám đốc Lưu, anh muốn uống gì? Xin cứ việc nói.”

Khiết Ninh nghe suốt một đường, tất cả người trong phòng đều lấy người đàn ông này làm trung tâm, rõ ràng Triệu Giai Kỳ mới là vai chính, cô lập tức nhỏ giọng nói với anh: “Có thể chừa cho Giai Kỳ chút mặt mũi được không vậy? Anh xem anh đi, chuyện gì cũng tự quyết định hết, vậy mấy người bọn tôi thì sao?”

Lưu Hoài Khang nghe vậy thì ngước mắt lên nhìn: “Không cần gò bó, hôm nay là sinh nhật của thành viên trong đoàn phim, mọi người cứ chơi vui hết mình đi.”

Nói thì nói như thế, nhưng mà ai dám chơi vui hết mình chứ?

Khiết Ninh dán sát vào người anh nhắc nhở: “Anh còn chưa chúc mừng sinh nhật cho Giai Kỳ đó.”

Lưu Hoài Khang nhướng mày, Khiết Ninh trừng mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn chứ, là tự anh muốn lại đây, còn không chịu mở miệng chủ động một chút sao?”

Tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy tư thế cô thân mật thì thầm với Lưu Hoài Khang, trong lòng ai cũng đều vô cùng khiếp sợ

Tổng giám đốc Lưu cũng quá... cưng chiều Khiết Ninh rồi nhỉ? Không lẽ đúng như những gì hot search nói, thật ra anh và Khiết Ninh là từ diễn thành thật, thật sự đang yêu nhau? Nếu không loại thân phận như Khiết Ninh, làm sao mà dám “ra lệnh” cho tổng giám đốc Lưu như vậy chứ, hơn nữa tư thế thân mật này, vừa thấy là biết ngay không phải chỉ mới có một hai ngày.

Mọi người đang thì thầm, Lưu Hoài Khang đã nâng ly rượu lên, hướng về Triệu Giai Kỳ nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Triệu Giai Kỳ vội vàng đứng lên, vẻ hoảng sợ khi được nhắc đến tên thể hiện rõ ra mặt, bưng rượu lên đỏ mặt nói: “Cảm, cảm ơn tổng giám đốc Lưu!”

Nói xong, cô ta nhìn Khiết Ninh bằng ánh mắt biết ơn, cảm ơn cô đã giải quyết hoàn cảnh xấu hổ giúp cô.

Bởi vì có Khiết Ninh ở giữa điều hòa, không khí dần dần trở nên nhẹ nhàng hơn, trong bữa tiệc cô đi nhà vệ sinh một lần, Lưu Hoài Khang cũng đi ra ngoài theo, mọi người trên bàn cơm lập tức bàn tán xôn xao.

“Nhìn sơ qua thì hình như Khiết Ninh và tổng giám đốc Lưu đúng là đang có chuyện gì đó, không tệ, sau này cô ấy muốn không nổi tiếng cũng khó.”

“Cái này thì chưa chắc, không nghe nói tổng giám đốc Lưu còn có một vị hôn thê sao? Cô ấy bây giờ đang là kẻ thứ ba, hơn nữa danh tiếng của cô ấy ở trên mạng cũng chẳng tốt lành gì, ai biết sau khi leo lên một chỗ dựa lớn sau này có thể rớt đài hay không, tôi thấy còn chưa chắc đâu.”

Triệu Giai Kỳ khó chịu nhíu mày: “Mấy người đừng nói như thế, cho dù Khiết Khiết thật sự yêu đương với tổng giám đốc Lưu thì cũng không được tính là xen vào tình cảm người khác được, không phải lúc trước cô hai nhà họ Cố không muốn đính hôn sao? Hai người bọn họ cũng không phải vị hôn thê trên danh nghĩa thật sự.”