Showbiz Phồn Hoa

Chương 97: Đồ Của tôi



“Anh Lưu.” Đột nhiên có giọng của Hồ Thành Dương xen vào, cậu ta lặng lẽ đứng phía sau Khiết Ninh từ lúc nào, ánh mắt có chút khó chịu và nghi ngờ, vô cùng phức tạp.

Thấy cậu ta, tâm trạng của Khiết Ninh cũng vô cùng phức tạp.

Lưu Hoài Khang chẳng để tâm, liếc nhìn cậu ta, lạnh nhạt “ừ” một tiếng rồi thôi, hoàn toàn không có ý định trò chuyện gì thêm.

“Chị Khiết Khiết, em muốn nói chuyện riêng với anh Lưu.” Hồ Thành Dương đột nhiên nói.

Khiết Ninh không yên tâm lắm: “Hai người... có chuyện gì để nói chứ?”

Hồ Thành Dương cố chấp mở miệng: “Đây là việc riêng giữa em và anh Lưu, chị Khiết Khiết không cần phải hỏi dò đâu?”

Nhóc con giỏi lắm, lúc rắn lên thì đúng là không cho người ta cơ hội xoay chuyển.

Khiết Ninh liếc mắt nhìn Lưu Hoài Khang, phát hiện người đàn ông này cũng không có ý định từ chối, đành nhường không gian riêng lại cho bọn họ.

Chờ đến khi người phụ nữ tránh đi với vẻ thấp thỏm rồi, Hồ Thành Dương mới hùng hổ tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào mắt Lưu Hoài Khang, vào thẳng vấn đề nói: “Anh Lưu, xin anh hãy buông tha cho chị Khiết Khiết được không?”

Trong mắt Lưu Hoài Khang, cậu thanh niên này hoàn toàn không phải là một đối tượng xứng để anh nói chuyện nghiêm túc.

“Buông tha? Là cô ấy nói thế sao?”

“Tuy rằng chị ấy không có nói như vậy, nhưng anh đã là người có hôn ước, sau này cũng không thể cho chị ấy được gì, cũng không thể bảo đảm tương lai cho chị ấy, cho nên xin anh hãy nương tay đi.”

Hồ Thành Dương rất biết ăn nói, tuy rằng cậu chưa bao giờ trò chuyện với Lưu Hoài Khang, nhưng cũng nghe được về tính tình và thủ đoạn của người đàn ông này từ các bậc cha chú, cho dù có không hiểu chuyện đến đâu cũng sẽ biết giữ chừng mực.

Lưu Hoài Khang lại khẽ cười: “Từ khi nào mà đến phiên người khác dám khoa tay múa chân với đồ của tôi vậy.”

Hồ Thành Dương nghe ra được ý khinh thường trong giọng điệu của anh ta, không phục mở miệng nói: “Anh Lưu, chị Khiết Khiết không phải một món hàng, xin anh tôn trọng chị ấy một chút.”

Dừng một lát, cậu lại nghiêm túc nói: “Tôi không giống anh, tôi không phải chỉ muốn chơi đùa với chị Khiết Khiết, tôi có thể cho chị ấy một lời hứa, sau này tôi nhất định sẽ không phụ lòng chị ấy.”

Lưu Hoài Khang gần như muốn cười lạnh, nhưng mà đi so đo với một cậu nhóc thì không phải tác phong làm việc của anh, cho nên anh chỉ lạnh nhạt mở miệng nói: “Ai bảo tôi chỉ chơi đùa với cô ấy hả?”

Hồ Thành Dương sửng sốt.

“Hồ Thành Dương, coi như nể mặt ông nội của cậu, chuyện hôm nay tôi tạm thời không so đó nữa, nhưng mà sẽ không có lần sau.” Gương mặt điển trai của Lưu Hoài Khang thoáng vẻ hờ hững, cảnh cáo: “Nhớ kỹ, tôi không muốn người khác dòm ngó đồ của tôi.”

Nói xong, anh không nhìn Hồ Thành Dương thêm lần nào nữa, lạnh nhạt lướt qua cậu ta, đi tìm Khiết Ninh.

Hồ Thành Dương nghiến rang ken két, trong mắt phun trào oán hận.

Vì sao, vì sao những thứ cậu thích, đều có người muốn cướp!

Bởi vì Lưu Hoài Khang đến đây, nhân viên trong đoàn phim đều tò mò nhiều chuyện mà nhìn lén, Khiết Ninh có vẻ bất đắc dĩ, chỉ muốn nhanh chóng đuổi Lưu Hoài Khang đi nhanh lên, người đàn ông này lại cứ có hứng thú ở lại nơi này, giống như hôm nay anh rất rảnh rỗi vậy.

Cảnh diễn tiếp theo, vẫn là Khiết Ninh phối hợp diễn cùng Hồ Thành Dương, hơn nữa còn là cảnh diễn hành động.

Bởi vì là phim dạng kinh dị phá án, trong đó có rất nhiều cảnh mạo hiểm, cho dù đã làm đủ các biện pháp phòng hộ rồi, nhưng mà Khiết Ninh vẫn bất cẩn để Hồ Thành Dương huých khuỷu tay vào, đụng vào cột trụ bên vách tường, trán sưng phù lên.

“Chị Khiết Khiết, thật xin lỗi!”

Đạo diễn vừa mới kêu “Cut!”, Hồ Thành Dương lập tức gấp gáp nói xin lỗi, vừa định bước lên, Lưu Hoài Khang đã nhanh chân hơn, nghiêng đầu Khiết Ninh qua kiểm tra, khẽ nhíu mày lại.

Khiết Ninh sợ anh không vui sẽ trực tiếp yêu cầu cắt bỏ một phần kịch bản, phải biết là những động tác mạo hiểm này là cảnh rất quan trọng, vì vậy vội vàng chủ động mở miệng: “Tôi không có sao, đợi một lát nữa là hết sưng ngay thôi.”

“Nếu không cẩn thận như vậy nữa thì hôm nay nghỉ quay đi.” Lưu Hoài Khang trực tiếp hạ mệnh lệnh, tất cả nhân viên trong đoàn phim, bao gồm cả đạo diễn đều cảm thấy tim như run lên.

Khiết Ninh không chú ý lại dùng giọng điệu nhõng nhẽo mở miệng: “Tôi sẽ cẩn thận hơn. Nếu như anh có việc bận thì cứ đi trước đi, không cần ở đây chờ đâu.”

Lưu Hoài Khang làm như không nghe thấy, nhận lấy khăn ướt Tô Mẫn đưa đến đắp lên trán cô, Khiết Ninh được quan tâm mà hoảng sợ, nhưng mà càng “sợ đến mất hồn” nhiều hơn nữa.

Anh dám ở trước mặt nhiều người trong đoàn phim làm ra hành động này với cô, là đang chê scandal của cô chưa đủ lớn hay sao hả?

Cuối cùng, chắc là đạo diễn cũng thật sự chịu không nổi việc có một lãnh đạo khí thế lạnh băng ngồi nhìn chằm chằm bên cạnh được nữa, cho nên vội vàng tuyên bố hôm nay đã quay xong.

Khiết Ninh ngồi trong xe Lưu Hoài Khang, không nhịn được mà hỏi: “Lưu Hoài Khang, hôm nay rốt cuộc anh đến đây để làm gì hả?”

“Tôi đã nói rồi.” Lưu Hoài Khang trả lời làm cô giật mình, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Yên tâm đi, tôi rất hiểu bản thân, sẽ không trái ôm phải ấp, lời cảnh cáo của tổng giám đốc Lưu, tôi đã khắc sâu ở trong lòng.” Khiết Ninh làm bộ ung dung mở miệng nói: “Cho nên tổng giám đốc Lưu không cần cố ý lại đây kiểm tra, thời gian của anh quá quý giá, không đáng lãng phí ở chỗ của tôi.”

Lưu Hoài Khang liếc mắt nhìn cô một lúc lâu nói: “Có đáng hay không, cũng phải coi là ai nữa.”

Không thể không nói, kỹ thuật trêu chọc của người đàn ông này quá tuyệt vời, luôn có thể hời hợt nói ra những lời làm cô cảm thấy tim đập nhanh, không nhìn ra được ý đồ thật sự của anh.

Lúc cô và Lưu Hoài Khang đang “tình chàng ý thiếp”, cô không nghĩ đến em trai của mình đang gặp phải chuyện gì.

Một căn biệt thự ở khu vực ngoại thành yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng tát tai giòn vang.

“Bốp”, năm dấu tay rõ ràng in lên trên mặt của Khiết Thành, cậu hoàn toàn khiếp sợ nhìn người phụ nữ lớn tuổi trông khá ôn hòa lần đầu gặp này.

“Cái thứ không biết liêm sỉ, giống hệt như cô chị kia của mày!” Trương Bội Bình tức giận vô cùng, còn định ra tay đánh tiếp, Khiết Thành lại nhanh chóng né tránh.

“Bà dựa vào cái gì mà nói chị của tôi như thế?” Nghe thấy chị mình bị sỉ nhục, cho dù Khiết Thành có tính tình rất tốt cũng không nhịn được nữa.

Trương Bội Bình cười lạnh nói: “Dựa vào cái gì hả? Chỉ dựa vào hai chị em mày đều là một thứ như nhau! Một người thì dụ dỗ đàn ông có vợ, một người lại đi dụ dỗ cô con gái không hiểu chuyện đời của tao, đúng là tính toán giỏi thật mà!”

Khiết Thành nghệt mặt ra đó: “Bà, bà rốt cuộc đang nói cái gì thế?”

Trương Bội Bình chán ghét nhìn chằm chằm cậu nói: “Tôi hỏi cậu, cậu có biết con gái của tôi đã đính hôn rồi không?”

Khiết Thành sửng sốt, sau đó trên mặt hiện lên chút xấu hổ: “Biết... nhưng không phải là vẫn chưa đính hôn thành công sao? Hơn nữa Thi Anh cũng không muốn gả cho người khác.”

“Im ngay, cậu không có tư cách gọi con gái của tôi như thế!”

Nghĩ đến việc cậu thanh niên này dụ dỗ làm con gái bà đến chết mê chết mệt, thậm chí còn vì cậu ta mà không sợ đắc tội Lưu Hoài Khang, bà lại càng thêm tức giận, lời nói cũng trở nên kích động hơn.

“Mày nghĩ mày là thứ gì hả? Mày cũng chỉ là công cụ phục vụ cho nhà họ Cố chúng tao như chị của mày thôi. Sao nào, lúc trước dâng một cái thận lên chưa đủ, còn muốn dâng tặng thêm thứ gì nữa sao? Hà, còn phải xem xem nhà họ Cố chúng tao có đồng ý nhận hay kìa.”

Khiết Thành ngơ ngẩn: “Bà, bà vừa nói cái gì? Thận của chị tôi, là cho người nhà bà sao?’

Thấy sắc mặt của cậu thanh niên dần dần xám ngắt, Trương Bội Bình cảm thấy vô cùng hả giận, lời nói ra càng thêm không nể nang gì.

“Bây giờ mày mới biết à? Cô chị rẻ mạt kia của mày không nói cho mày biết sao? Bây giờ Thi Anh nhà chúng tao có sức sống khỏe mạnh như thế này, cũng coi như nhờ vào quả thận kia của Khiết Ninh, lại nói nữa thì cũng nên cảm ơn cô ta, nhưng mà cô ta lại không biết điều, vậy thì đừng trách tao không nể tình cũ.”

Sắc mặt Khiết Thành đã trắng bệch, kinh ngạc đứng đờ ra đó.

Thận của chị cậu, không ngờ lại hiến tặng cho người bạn gái cậu yêu? Sao có thể... sao có thể chứ!

“Còn nữa, mày và Thi Anh vĩnh viễn cũng không có khả năng.” Trương Bội Bình lộ ra một nụ cười tàn ác: “Mày có biết người ba bội bạc của mày là ai không?”