Showbiz Phồn Hoa

Chương 115: Năm ấy



Khiết Ninh quay đầu nhìn lại, bèn trông thấy gương mặt đắc ý khi thấy người khác gặp nạn của Âu Thiên Dao.

Không thể không nói rằng người phụ nữ này thật đẹp, cho dù cô ta đang giễu cợt người khác cũng khó lòng phớt lờ sự duyên dáng của cô ta được.

Khiết Ninh nhìn cô ta chăm chú, gương mặt cô hoàn toàn không bộc lộ chút cảm xúc nào: “Cô tới đây làm gì?”

Âu Thiên Dao đủng đỉnh đi về phía trước, nhìn tài liệu ở trên bàn rồi hờ hững nói:”Đương nhiên là đến ký hợp đồng với Điền Hoàn chứ còn chi nữa. Vốn dĩ còn nghĩ rằng có thể làm đồ nghiệp với cô, nhưng nào ngờ cô lại vô tích sự như vậy. Hứ, thảo nào tổng giám đốc Lưu nâng đỡ cô trong nhiều năm nay, nhưng vẫn không thể đưa cô thành danh, tiếc ghê nhỉ.”

Khiết Ninh nghe thấy thế, trong lòng lạnh toát, cô vừa đi thì đã có người thay thế vị trí của cô rồi.

Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng thôi, thứ mà cô vứt bỏ, lại có bao nhiêu người giành nhau sứt đầu mẻ trán, có lẽ Lưu Hoài Khang dùng cách này để nói với cô, có thêm cô cũng không nhiều, bớt đi cô cũng không ít.

“Thế thì chúc mừng cô Âu.” Khiết Ninh không muốn nói nhiều với cô ta, sau khi cất hợp đồng vào túi bèn bỏ đi.

“Cứ đi như thế à?” Âu Thiên Dao nhướn mày một cách khiêu khích: “Hóa ra cô cũng chỉ có thế mà thôi.”

Khiết Ninh nghiêng đầu nhìn thẳng vào cô: “Sao hả, lẽ nào cô Âu muốn dạy tôi điều gì ư?”

Âu Thiên Dao đi đến bên cạnh cô: “Dạy thì không dám, nhưng muốn nhắc nhở cô rằng, sau khi cô bước chân ra khỏi nơi này thì không còn công ty giải trí nào chịu nhận cô nữa đâu, cô đã nghĩ kỹ chưa?”

“Không cần cô Âu nhọc lòng, cô lo giải quyết scandal của mình đi.”

Khiết Ninh hờ hững nói, nếu như cô không nhớ nhầm thì hôm nay tin cô ta giở thói ngôi sao, hủy bỏ hợp đồng với công ty cũng lên bảng Hotsearch chung với cô.

“Chết đến nơi rồi mà còn già mồm, thảo nào tổng giám đốc Lưu thích cô lâu như thế.” Âu Thiên Dao cười nhạt, cô ta hếch cằm lên: “Để tôi đoán xem, lúc cô ở cạnh anh ấy thì cũng tỏ vẻ hài lòng trong khi trong lòng bất mãn như thế này hay sao? Ha, năm ấy tôi ngu ngốc thật.”

Cơ thể Khiết Ninh lập tức trở nên cứng đờ, cô buột miệng trong vô thức.

“Năm ấy?”

Âu Thiên Dao cười tươi rói: “Tò mò lắm đúng không? Thực chất cũng chẳng có gì giấu giếm cô đâu, quan hệ giữa tôi và anh Lưu cũng giống như quan hệ giữa cô và anh ta bây giờ vậy.”

Khiết Ninh sững sờ.

Năm ấy...quan hệ như nhau...có nghĩa là không chỉ mình cô có mối quan hệ như thế này với Lưu Hoài Khang à?

Đột nhiên cô nhớ ra, lúc còn học trong trường nghệ thuật đã từng nghe nói đến chuyện này, Lưu Hoài Khang có một người phụ nữ bí mật, nhưng vì đây chỉ là chuyện đuổi hình bắt bóng chứ không hề có bằng chứng xác thật, bởi thế chỉ có thể bàn tán cho vui mà thôi, cũng không để lại ấn tượng sâu đậm gì.

“Nhờ có Lưu Hoài Khang nên tôi mới có danh tiếng như bây giờ, bởi vậy tôi mới tốt bụng nhắc nhở cô một câu, làm người thì phải thức thời, ở lại Điền Hoan thêm vài năm nữa, mặc dù cô không có thiên phú như tôi, nhưng với khả năng tạo scandal để nổi tiếng của cô thì vẫn có thể phát triển trong giới giải trí đấy.”

Âu Thiên Dao nói như thể đang an tủi cô, nhưng câu nào câu nấy đều cắm sâu vào tim.

Nắm tay của Khiết Ninh lúc lỏng lúc chặt.

Quả nhiên cô không thể nào điềm tĩnh nổi, nhất là trên vài chuyện có liên quan đến Lưu Hoài Khang.

“Cô Âu, cô không cần phải lo lắng cho tương lai của Khiết Ninh nhà chúng tôi đâu.” Tô Mẫn xen lời đúng lúc: “Phiền cô nhường đường, chúng tôi còn có chuyện phải làm.”

Âu Thiên Dao chậm rãi nhường đường, cô ta nhếch môi: “Khiết Ninh, tôi cảnh cáo cô câu cuối cùng, sau khi bước ra khỏi cửa Phong Hành, sau này có muốn vào cũng không còn cơ hội nữa.”

Khiết Ninh mỉm cười: “Vậy à? Nghe giọng điệu của cô Âu, tôi còn tưởng tập đoàn Phong Hành là do nhà cô mở đấy.”

Âu Thiên Dao tức giận đến không nói nổi nên lời.

Khiết Ninh thỏa mãn bước ra khỏi ngưỡng cửa, có điều cô lại bất cẩn sa sầm vào lồng ngực của một người, khiến cô đau đến nỗi phải bụm mũi lại, lúc ngẩng đầu lên định nói chuyện, người đàn ông trước mặt lại khiến cô choáng váng.

Gương mặt của Lưu Hoài Khang vẫn lạnh lùng cự tuyệt người từ ngàn dặm, áo vest đen làm anh trông có vẻ gợi cảm và cấm dục, nhưng đôi mắt anh lại vô cùng lạnh lùng, khiến cho Khiết Ninh phải rùng mình khi nhìn thấy.

Có phải anh ta đến để làm khó làm dễ cô không không?

Khiết Ninh nghĩ thế, rồi vội vàng lùi ra sau để giữ khoảng cách với anh ta, chuẩn bị từ ngữ để tiếp nhận sự chất vấn lạnh lùng của anh ta.

Nhưng mà, cô đã cả nghĩ rồi.

Sau khi nhìn thoáng qua cô, Lưu Hoài Khang quay đầu đi nơi khác, dường như cô chỉ là bức tường chặn đường thôi vậy, ánh mắt của anh dừng trên gương mặt của người phụ nữ đứng sau lưng cô.

“Tổng giám đốc Lưu, anh làm xong rồi à?” Giọng nói của Âu Thiên Kiều rất yêu kiều, không có vẻ giả tạo như những cô gái khác, cô ta bước đến đẩy Khiết Ninh ra, gương mặt tỏ vẻ vui đùa: “Đến tẩy trần cho tôi à?”

Trần Nhạn đứng sau lưng anh ta trả lời với giọng điềm tĩnh: “Cô Âu, tổng giám đốc Lưu đã đặt phòng ăn rồ, nếu như trưa nay cô không còn việc gì khác thì có thể cùng nhau đi ăn.”

Âu Thiên Dương vừa nghe thấy thế, ánh mắt cô ta sáng bừng: “Nếu tổng giám đốc Lưu có lời mời thì cho dù không có thời gian, tôi cũng phải kiếm thời gian đến buổi hẹn chứ. À phải rồi, tổng giám đốc Lưu, trên hợp đồng có nói...”

Bọn họ đi xa dần, để Khiết Ninh đứng lặng thinh tại chỗ.

Cho dù đứng kế bên người đàn ông nho nhã như Lưu Hoài Khang, sự gợi cảm của người phụ nữ ấy cũng không hề bị pha mờ, Khiết Ninh nhìn theo bóng lưng bọn họ, trong lòng dậy lên nỗi không cam tâm và tức giận.

Không nên như thế, mình đã tự cảnh cáo với lòng bao nhiêu lần rồi, cho dù Lưu Hoài Khagn đối xử với mình bằng thái độ như thế nào thì cô cũng phải bình tĩnh, không được dao động, không được đặt trong lòng.

Cô muốn giữ vững bình tĩnh, nhưng tại sao trái tim lại đau tấy lên thế này...

“Khiết Ninh, chị không sao chứ?” Tô Mẫn quan sát sắc mặt cô, trong lòng không khỏi lo lắng.

Khiết Ninh ráng làm ra vẻ thoải mái, cô cất bước: “Không sao đâu, chúng ta đi thôi.”

Lúc bước ra từ ‘cửa lớn’ của Phong Hành, Khiết Ninh cảm thấy nhẹ nhõm cả người, nhưng cũng hiểu rằng, bây giờ bản thân mình thật sự chẳng còn gì nữa.

Hủy bỏ hợp đồng giữa chừng không dễ xử lý, chỉ mỗi tiền đền bù hợp đồng thôi cũng cả một khoản lớn rồi, may mà mấy năm sống chung với Lưu Hoài Khang, cô cũng để dành được không ít tiền, vừa vặn đủ để trả tiền bồi thường.

Mọi người đều cho rằng cô đã để mất đi một cơ hội lớn, nhưng chỉ có một mình cô biết, dùng tiền để đổi lại sự tự do đã lâu không có được cho mình thì rất hợp lý. Vốn dĩ cô còn nghĩ Lưu Hoài Kha sẽ làm khó làm dễ mình, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy người ta đã chơi đến chán chê rồi, bởi vậy không còn cố chấp muốn giữ cô ở lại nữa.

Khiết Ninh vẫy tay gọi xe với tâm trạng vui phơi phới, chỉ có điều cô không may mắn cho lắm, chẳng có chiếc xe nào chịu bắt khách cả.

Ở gần đó, trong chiếc Ferrary đen mới từ dưới hầm lên, Lưu Hoài Khang nhìn về phía người phụ nữ đang đón xe trước cửa công ty.

Tràn Nhạn nhìn gương mặt của cấp trên của mình qua kính chiếu hậu: “Tổng giám đốc Lưu, hình như cô Ninh không bắt được xe.”

Lưu Hoài Khang không trả lời, Trần Nhạn cũng không dám nói thêm gì nữa.

Ở hàng ghế sau, Âu Thiên Dao hơi nheo mắt, cô ta hờ hững nói: “Cô ta không bắt được xe thì có liên quan gì đến tổng giám đốc Lưu đâu? Hơn nữa không phải cô ta quen biết rất nhiều người sao? Đâu đến lượt chúng ta quan tâm.”

Cô ta nói đúng, bởi vì có một chiếc ô tô đen trờ đến trước mặt Khiết Ninh, gương mặt sáng bừng nụ cười của Thẩm Trường Trạch thò ra, rồi sau đó, Khiết Ninh bèn ngồi vào xe của đối phương.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sự u ám trong mắt Lưu Hoài Khang càng đậm hơn.