Showbiz Phồn Hoa

Chương 116: Đồ Của tôi



Chiếc xe màu đen lướt êm ru trên phố, trên ghế lái, Thẩm Trường Trạch mở miệng phá vỡ đi bầu không khí yên lặng chưa hề có trước đây.

“Cô bị sao thế, bộ dạng bán sống bán chết như vậy, người không biết chắc còn tưởng là tôi ức hiếp cô nữa.”

Khiết Ninh lúc này giống như mới hồi thần lại, ngước cái đầu đang cúi gằm kia lên, biểu cảm nặng nề thoáng qua: “Không có gì, đây còn không phải là mới vừa huỷ hợp đồng với ‘Điền Hoan’ sao? Không cho người ta có vài phút u buồn à?”

Thẩm Trường Trạch thở dài, sau đó nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn mà lên tiếng: “Cô thật sự chấm dứt hợp đồng rồi sao? Vậy há không phải là phải bồi thường một khoản tiền ư? Hay là để tôi chi viện cho cô một ít, tôi còn rất có lương tâm đó.”

“Được rồi, tôi không dám tìm Thẩm đại minh tinh mượn tiền đâu, để tránh sau này bị lộ ra, phải bị đám fans của anh đuổi khắp 10 con phố nữa.” Khiết Ninh nói đùa.

Thấy tâm trạng của người phụ nữ cuối cùng cũng ổn hơn một chút, Thẩm Trường Trạch lúc này mới cất giọng với ngữ khí nghiêm túc.

“Khiết Ninh, cô thật sự suy nghĩ kỹ rồi sao? Rời khỏi ‘Điền Hoan’ sẽ không có con đường tốt hơn nữa đâu, hơn nữa chuyện của cô và tổng…cô và Lưu Hoài Khang, thật sự giống như những gì ở trên mạng sao?”

Khiết Ninh hờ hững mà cong khoé miệng lên: “Anh cảm thấy sao?”

“Tôi tin tưởng nhân phẩm của cô, mấy lời đó có phải là Lưu Hoài Khang ép cô nói không?”

Vẻ mặt tin tưởng chắc nịch của Thẩm Trường Trạch khiến Khiết Ninh bật cười, nhưng vẫn bình tĩnh đáp lại: “Không phải, đều là sự thật. Tôi thực sự là tình nhân ngầm của anh ta, tôi cũng rất không biết xấu hổ mà bá chiếm những tài nguyên chất lượng tốt, nhưng mà rất đáng tiếc, vẫn không thể nổi tiếng được như anh, có thể đây là số mệnh.”

Thẩm Trường Trạch nhất thời yên lặng, sau một hồi mới an ủi nói: “Khiết Ninh, đây thật không giống mấy lời mà cô sẽ nói a, đừng có nhụt chí như vậy được không, khiến tôi không quen luôn rồi. Hay là---nể tình tâm trạng của cô đang không tốt, tôi mời cô ăn một bữa?”

Đôi mắt Khiết Ninh sáng lên: “Được a, bị anh nhắc như vậy, tôi cũng thật sự cảm thấy có chút đói bụng rồi.”

Bị mấy lời nói dông dài của Thẩm Trường Trạch chen vào, tâm trạng của Khiết Ninh đã nhẹ nhõm đi không ít, có một người luôn ở bên tai nói nhảm nói bây, cũng rất có thể làm di dời sự chú ý.

Hai người che mình lại thật kín mít, đeo đôi mắt kính râm đến một nhà hàng Tây.

Những nhà hàng có mức tiêu thụ cao như vậy đều rất yên lặng, không ai để ý đến bọn họ, cho dù có chú ý thì cũng sẽ không đặc biệt đến quấy rầy, vì vậy bọn họ ăn rất thoải mái cởi mở.

“Cô đã bao lâu chưa ăn một bữa đàng hoàng rồi thế.” Nhìn bộ dạng cúi đầu chuyên tâm ăn uống của Khiết Ninh, Thẩm Trường Trạch không nhịn được mà đùa bỡn.

Khiết Ninh ngẩng đầu lên: “Mấy ngày nay tinh thần và sức lực của tôi đều kiệt quệ, căn bản chưa có ăn qua một bữa cơm nào đàng hoàng hết.”

Hai người trò chuyện câu được câu không, nhưng lại không biết ở bên ngoài nhà hàng không xa có một chiếc xe đang đậu, Trần Nhạn ngồi ở bên trong nhíu mày nhìn về phía tầng nhà.

Tổng giám đốc nửa đường đổi cho mình một chiếc xe, chở theo cô Âu rời khỏi, nhưng lại kêu anh theo dõi tung tích của cô Khiết, cái hành động này…thực sự là không hiểu nổi, rốt cuộc là thích cô Âu, hay là thích cô Khiết hơn nhỉ?

Cùng lúc đó, trong một nhà hàng sang trọng nào đó, Âu Thiên Dao và Lưu Hoài Khang ngồi đối mặt nhau cùng dùng bữa.

“Hoài Khang, mùi vị đồ ăn ở cái nhà hàng này vẫn không tệ giống như trước đây.” Âu Thiên Dao kiếm chuyện để nói: “Xem ta chưa có đổi đầu bếp.”

Nói xong, cô ta quan sát sắc mặt của người đàn ông, thế mà Lưu Hoài Khang lại giống như là không có nghe thấy vậy, không có trả lời câu nói của cô ta, thậm chí ngay cả đầu cũng không có ngẩng lên nữa.

Âu Thiên Dao có chút không vui, bao nhiêu năm nay, Lưu Hoài Khang vẫn là người đầu tiên ở trước mặt cô ta mà bụng dạ lại để ở đâu đâu, có bao nhiêu người đàn ông lúc dùng bữa cùng với cô ta, sự chú ý luôn đặt ở trên người cô ta, cô ta không tin điều này.

“Hoài Khang, sao thế?”

Lưu Hoài Khang cuối cùng cũng ngước mắt lên, sự xa cách trong ánh mắt rất rõ ràng dễ thấy: “Mối quan hệ giữa chúng ta còn không đủ để cô gọi tên của tôi.”

“...” Âu Thiên Dao nghẹn lời, sau đó cố tỏ vẻ hào phóng mà lộ ra một nụ cười: “Hoài Khang, anh nói như vậy quá là xa cách rồi, trước đây chúng ta tốt xấu gì cũng đã từng ở cùng với nhau mà, bây giờ trở nên lạnh nhạt như vậy, là bởi vì cô Khiết Ninh đó sao?”

Động tác của Lưu Hoài Khang khẽ khựng lại.

Âu Thiên Dao thấy vậy thì lập tức hiểu ý, trong mắt loé qua một tia đố kỵ, nhưng miệng thì vẫn không nhanh không chậm mà nói: “Nếu như anh không buông được người phụ nữ đó, thực ra có thể quay lại tìm cô ta a, có những người phụ nữ cứ thích ra vẻ vậy đó, muốn đàn ông dỗ dành mới được, cô ta…”

Lời còn chưa nói xong thì đã bị thanh âm lạnh lẽo của người đàn ông ngắt lại: “Âu Thiên Dao, cô nói nhiều quá rồi đó.”

Người phụ nữ sững sờ, sự lúng túng trên gương mặt hiện lên như có như không, hậm hực cúi đầu không nói nhiều nữa.

Bầu không khí yên lặng bao trùm một hồi lâu, Lưu Hoài Khang đột nhiên nói: “Ngoài ra, cũng đừng làm những chuyện dư thừa, tôi không hy vọng nghe thấy những scandals liên quan đến Khiết Ninh nữa.”

Âu Thiên Dao khẽ trừng to mắt, sự ngạc nhiên trên mặt hiện lên rất rõ ràng: “Tổng giám đốc Lục, anh đang nói gì vậy? Sao em lại nghe không hiểu thế?”

“Tôi không thích phụ nữ tự cho mình là thông minh.” Đôi con ngươi của Lưu Hoài Khang thoáng qua sự sắc bén: “Những chuyện mà cô làm sau lưng, tôi có thể tạm thời không so đo, coi như là quà tặng đã ký với ‘Điền Hoan’, nhưng mà, cũng đến đây là dừng rồi.”

Âu Thiên Dao nghe vậy, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.

Người đàn ông này, quả nhiên là cái gì cũng biết! Cô ta còn tưởng là mình có thể giấu giếm một cách hoàn mỹ.

Trước đây lộ ra những tin tức tiêu cực về mối quan hệ sống chung của Khiết Ninh và Lưu Hoài Khang, còn có người phụ nữ đó mắc bệnh ngôi sao tự cho mình là giỏi, làm lỡ tiến độ của đoàn làm phim, thực ra đều là cô ta phát tán ra ngoài, vốn tưởng là mình che giấu rất kỹ rồi, không ngờ lại bị người đàn ông phát giác ra nhanh như vậy.

“...Tổng giám đốc Lưu, em cũng không có ý gì khác, chỉ là tuân theo quy luật ‘giậu đổ bìm leo’, để cho mình bớt đi một đối thủ cạnh tranh mà thôi, cái này không có gì đáng trách đúng không.” Âu Thiên Dao làm ổn định tinh thần lại, châm chước từng lời, rồi mới cố tỏ ra thản nhiên mà lên tiếng.

Lưu Hoài Khang cũng không ngẩng đầu lên: “Cô chỉ cần nhớ, Khiết Ninh không phải là đối tượng mà cô có thể ra tay.”

Âu Thiên Dao không cam tâm mà cắn cắn môi: “Tại sao? Không lẽ Tổng giám đốc Lưu có tình cảm gì đối với cô ta sao?”

Lưu Hoài Khang chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt nhìn thẳng đó khiến cô ta toàn thân cứng đờ.

“Đồ của tôi, cho dù là vứt đi rồi, thì người khác cũng không có quyền xử lý.”

Ngữ khí của người đàn ông tuy rất khiến người ta run rẩy, nhưng Âu Thiên Dao suy nghĩ kỹ lại, xem ra ả Khiết Ninh đó cũng chẳng qua chỉ tồn tại giống như một món đồ chơi mà thôi, thế là lập tức vui vẻ mà đáp: “Biết rồi, dặn dò của Tổng giám đốc Lưu, em nhất định ghi nhớ.”

Bầu không khí trên bàn ăn lúc này hồi phục lại sự ôn hoà.

Không bao lâu sâu, điện thoại của Trần Nhạn gọi tới: “Tổng giám đốc Lưu, cô Khiết và Thẩm Trường Trạch đã ra khỏi nhà hàng rồi, bọn họ chuẩn bị lên xe đi về, xin hỏi tôi có cần tiếp tục theo dõi không?”

Đôi con ngươi của Lưu Hoài Khang âm trầm: “Tiếp tục, nói cho tôi đích đến của cô ấy.”

Trần Nhạn đáp lại xong thì càng thêm khó mà hiểu nổi, vì một người phụ nữ mà ra một mệnh lệnh xoắn xuýt như vậy, điều này là chưa từng có qua ở cấp trên, có lẽ…Tổng giám đốc Lưu thật sự đối đãi với cô Khiết không bình thường?

Trên xe của Thẩm Trường Trạch, Khiết Ninh uống đến say bí tỉ, thật sự là tâm trạng hôm nay tệ đến không chịu được, nói chính xác là gần đây tâm trạng của cô cũng không ra làm sao cả, cô rất cần một chỗ để phát tiết, cho nên lúc này mới uống đến ý thức có chút rời rạc.

“Này, Khiết Ninh, cô đừng ngủ nha, nhà cô ở đâu còn chưa nói đó.” Thẩm Trường Trạch vội vàng lên tiếng.

Khiết Ninh mơ mơ hồ hồ mà nói ra một địa chỉ, Thẩm Trường Trạch liền kinh ngạc.

“Được quá nha đại minh tinh Khiết, vậy mà lại sống ở một khu vực hoàng kim như vậy, chả trách cô lại cứng rắn mà nói huỷ hợp đồng, đây chắc chắn là do không có thiếu tiền rồi. Này đợi đã, cái chỗ đó cũng phải xem thân phận đúng không? Trước đây tôi muốn mua một căn ở đó, nhưng còn chưa đạt tiêu chuẩn nữa, cô làm sao làm được vậy?”

Thẩm Trường Trạch lải lải nhải nhải một đống, không có nghe thấy người phụ nữ đáp lại, vội vàng liếc nhìn một cái thì phát hiện đối phương đã dựa vào ghế ngủ rồi, chỉ đành bất lực mà lái xe bay như tên bắn.

Khu biệt thự ‘Hoàn Long’, núi Tử Phong, xe của Thẩm Trường Trạch cuối cùng cũng dừng lại ở đây, dìu lấy Khiết Ninh xuống.

“Cô nói là căn nào vậy?”

Khiết Ninh rõ ràng là say không nhẹ: “Không nhớ lắm…bảo Lưu Hoài Khang tới đây đón tôi, anh ta biết.”

Thẩm Trường Trạch khóc không được mà cười cũng không xong: “Đại tiểu thư của tôi ơi, không phải cô đã không còn qua lại với Tổng giám đốc Lưu nữa rồi sao? Đợi đã, chỗ này…chắc không phải là chỗ ở của Lưu Hoài Khang đó chứ?”