Showbiz Phồn Hoa

Chương 125: Người phụ nữ của cậu



Lưu Hoài Khang không trả lời người phụ nữ, mà là chậm rãi cầm một ly rượu khác ở bên cạnh lên, dù bận nhưng vẫn ung dung dựa lưng trên ghế sofa, trong mắt không có cảm xúc gì.

Khiết Ninh hiểu, hôm nay cô đến đây là để cầu xin anh, hoặc rời đi, hoặc là nghe theo mệnh lệnh của anh, không được nói thêm lời nào khác.

Một ly Vodka rót vào bụng, chảy vào cổ họng cay đến nỗi không chịu được, thiếu chút nữa là Khiết Ninh bị độ nóng của nó ép chảy ra nước mắt.

Tống Tuấn Phong nhìn thấy cục diện như thế này, lúc này mới dâng lên cảm giác đàn ông phong độ đau lòng người đẹp, thoải mái nói với Lưu Hoài Khang: "Cậu Lưu, trừng phạt thôi mà, một chút là được rồi. Rượu này quá nồng, không thích hợp cho phụ nữ uống, không bằng chúng ta chơi chút chuyện thú vị hơn đi."

Khiết Ninh nghe ra được mối quan hệ của Lưu Hoài Khang và chủ của Tống thị cũng không coi như là tệ, bởi vì cô đã từng nghe người ta nói xưng hô cậu Lưu như thế này, kể từ khi ba của Lưu Hoài Khang qua đời, sau khi anh hoàn toàn tiếp quản Phong Hành thì cũng không có mấy người không biết lớn nhỏ như vậy, còn có thể kêu ra miệng điềm nhiên như không có việc gì, đó chắc chắn là người có mối quan hệ không tệ.

Cô cảm kích nhìn thoáng qua Tống Tuấn Phong.

Nhưng mà bây giờ rõ ràng tâm trạng của Lưu Hoài Khang không tốt, cho dù là bạn bè nhiều năm đã nói giúp, anh cũng chỉ nhẹ nhàng giương mắt nhìn: "Cảm thấy hứng thú với cô ta à?"

Cơ mặt của Tống Tuấn Phong cứng đờ, ánh mắt ngước nhìn về phía Âu Thiên Dao xem cô ta có phản ứng gì. Nhưng mà ánh mắt của người phụ nữ này cũng chỉ dừng lại ở trên người của Lưu Hoài Khang, không hề chú ý đến anh ta chút nào, anh ta liền hầm hực lên tiếng nói: "Người phụ nữ của cậu, tôi có thể cảm thấy hứng thú được à?"

"Hiện tại đã không phải nữa rồi." Không ngờ đến khi anh ta nói như thế này, Âu Thiên Dao lập tức mở miệng.

Lời nói này đến quá đột ngột, dường như là đang cố gắng rũ sạch mối quan hệ của bọn họ, Âu Thiên Dao lập tức bổ sung thêm: "Ý của tôi chính là nói, mối quan hệ của cô Khiết và tổng giám đốc Lưu không phải như mọi người nghĩ, cho nên đừng nói như vậy, không cần phải để cho cô ấy cảm thấy khó xử."

Nghe thử một chút, lời nói này an ủi bao nhiêu, người không biết thì còn tưởng rằng Âu Thiên Dao đang giải vây cho Khiết Ninh.

"Hừ, chẳng phải chỉ là một ly rượu thôi sao? Uống xong thì xong việc, lằng nhằng làm cái gì chứ?" Có một cậu ấm đời thứ hai nào đó bắt đầu thúc giục.

Bọn họ đến đây đều là để chơi đùa, huống hồ gì chút chuyện thường thấy giữa nam nữ, chỉ cần không mất hứng là được. Đối xử với một người phụ nữ như thế nào, đối với bọn họ mà nói hoàn toàn không phải là một vấn đề cần phải suy nghĩ, lại nói Khiết Ninh này chủ động tìm đến đây, này không phải là đã chuẩn bị tốt để đối mặt với tình huống như thế này rồi sao? Giả vờ dè dặt cái gì nữa?

Khiết Ninh mấp máy môi sau đó cô tự cổ vũ mình uống hết chỗ rượu nóng còn sót lại vào trong cổ họng.

"Không tệ lắm, cô Khiết bạn có thể chơi nổi." Tên thương nhân đời thứ hai kia thuận thế kéo cô ngồi xuống: "Đã từng đến nơi này chưa, có muốn tôi dẫn cô ra ngoài khiêu vũ hay không?"

Cũng không thể trách người này không có mắt nhìn mà bắt chuyện với Khiết Ninh, bởi vì nhìn thấy thái độ đó của Lưu Hoài Khang, hắn ta cho rằng người phụ nữ này cũng giống như mấy mặt hàng kia mà thôi, có thể tùy ý đối xử. Huống hồ gì diễn viên nhỏ này gần đây đã giải ước, hiện tại chắc chắn nóng lòng bấu víu được một kim chủ khác để phát triển lần nữa, hắn ta làm vậy là đã cho cô chút mặt mũi rồi.

"Không đi." Khiết Ninh cũng không khách khí mà ngồi xuống.

Không có cách nào khác, sau khi uống rượu xong thì đầu của cô cứ choáng váng, mà mùi rượu cay độc kia đốt cháy khiến cô khó chịu, thế là cô chuẩn bị tự rót cho mình một chén nước sôi để nguội để làm thấm giọng.

Ai ngờ tay của cô còn chưa đụng đến ly nước, một ly rượu khác đã để ở trước mặt của cô: "Nào nào nào, lại uống hết một ly nữa đi, tôi tin tưởng là cô Khiết đây chắc chắn có thể ngàn chén không say."

Khiết Ninh ngẩng đầu lên, lông mày của cô nhẹ nhàng nhíu lại, nhưng mà người đàn ông ở bên cạnh giống như là không nhìn thấy cô không hề tình nguyện, vẫn cười hì hì như cũ mà nâng ly lên nhét vào trong tay của cô.

Cô bất giác liếc nhìn về phía Lưu Hoài Khang, Âu Thiên Dao ở bên cạnh đang nói gì đó với anh, hoàn toàn không chú ý đến nơi này.

Khiết Ninh cắn răng, lại một ly rượu nóng rót vào trong bụng, cô choáng váng càng dữ dội hơn.

Không được, nếu cứ tiếp tục uống như thế, e là cho dù có cơ hội cô cũng không có sức để nói chuyện chính với Lưu Hoài Khang, thế là cô uyển chuyển mở miệng nói: "Thật sự xin lỗi, tôi muốn đến nhà vệ sinh."

"Mới ngồi xuống mà đã đi à?" Tên thương nhân đời thứ hai kia bất mãn giữ chặt cô lại: "Đợi một lát nữa đi, uống xong ly rượu này rồi đi cũng không muộn."

"Không được, tôi thật sự uống không nổi nữa, một lát nữa sẽ say đó."

Tên thương nhi đại (*)kia mỉm cười có âm mưu khác: "Say thì cứ say đi, còn sợ tôi đây không thể chăm sóc cho cô à?"

Nói xong, tay của hắn ta không an phận mà chạm vào Khiết Ninh.

Khiết Ninh nhíu mày, đẩy bàn tay dê xồm của hắn ta ra: "Anh Phương, xin tự trọng."

"Ồ, còn biết tôi là ai à." Tên họ Phương càng vui vẻ hơn: "Biết thì còn không nghe lời một chút đi."

Một chút kiên nhẫn cuối cùng của Khiết Ninh cũng đã dùng hết, cô uốn người thuận theo người khác cũng đều là bởi vì Lưu Hoài Khang, nhưng mà bây giờ bị người đàn ông không quen này cứ dây dưa, muốn làm cái gì đây chứ?

Nghĩ đến đây, cô dứt khoát đứng lên, đang chuẩn bị mở miệng nói với Lưu Hoài Khang.

Tên họ Phương ở bên cạnh không thích nhíu mày, hành động này của Khiết Ninh rõ ràng là không nể mặt hắn ta, lời nói cũng dứt khoát không khách khí nữa: "Không nhìn thấy tổng giám đốc Lưu không rảnh để nói chuyện với cô hả? Hơn nữa cô đã bị tổng giám đốc Lưu bỏ rồi, cũng đừng có đến dây dưa nữa, cậu Lưu của chúng tôi từ xưa đến nay không ăn những gì đã bỏ."

Khiết Ninh nghe vậy, trong lòng của cô hơi run một chút, nghe thấy lời nói này của hắn ta, chính là trước kia Lưu Hoài Khang cũng đã từng có phụ nữ, nếu không thì cái gì gọi là "xưa nay không ăn".

"Vậy à? Vậy trước kia đã từng có ai?"

Tên họ Phương nhếch khóe môi, ánh mắt liếc nhìn về phía Âu Thiên Dao: "Có thấy không? Là cô Âu, ngôi sao lớn đó. Thật ra thì mấy năm trước đã lén lút qua lại với tổng giám đốc Lưu rồi, có điều là chưa có công khai mà thôi, bây giờ người ta không phải là muốn nối lại tình xưa đó ư? Đáng tiếc là tổng giám đốc Lưu của chúng tôi đã chán ngấy cô ta rồi, căn bản cũng không phản ứng lại với ám hiệu của cô ta."

Khó trách, ngay từ lúc đầu Âu Thiên Dao đã có địch ý với cô.

Trong lòng của Khiết Ninh hiểu rõ, mấy năm trước, vậy thì chắc chắn là trước khi cô và Lưu Hoài Khang gặp nhau, nghĩ lại thì cũng đúng thôi, sao cô có thể là người phụ nữ duy nhất của Lưu Hoài Khang được chứ.

"Cho nên cô cứ thành thành thật thật ở chỗ này đi, nếu như để cho tôi hài lòng, nói không chừng cô còn có cơ hội khác." Tên họ Phương vẫn mang theo khuôn mặt tươi cười như cũ: "Âu Thiên Dao người ta cũng không có cách nào để cậu ấy quay đầu lại, cô càng không thể, cam chịu số phận đi."

Căn bản Khiết Ninh cũng không nghe thấy vế sau của hắn ta, mà là trực tiếp tiến lên hai bước đi đến trước mặt của Lưu Hoài Khang.

"Tổng giám đốc Lưu, không biết là khi nào anh mới có thời gian để nói chuyện riêng với tôi vậy?"

Cô vừa mới dứt lời, tên họ Phương ở bên cạnh lập tức la lên: "Cô Khiết, người muốn nói chuyện riêng với tổng giám đốc Lưu nhiều lắm đó nha, sợ là hôm nay cũng chưa đến lượt cô đâu."

Khiết Ninh lạnh lùng liếc nhìn hắn ta một cái: "Đấy cũng là việc riêng giữa tôi và tổng giám đốc Lưu, anh Phương không cần phải quan tâm đâu."

Rốt cuộc Lưu Hoài Khang cũng đã nhìn vào mắt của cô, nhưng mà vẻ hờ hững trong mắt khiến nội tâm của cô chột dạ.

"Muốn nói cái gì?"

Khiết Ninh sửng sờ, cũng không thể trực tiếp hỏi chuyện em của mình ở đây, thế nhưng mà nhìn bộ dạng của Lưu Hoài Khang, rõ ràng là cô "hầu hạ" chưa tới.

Nhìn Khiết Ninh do dự, Âu Thiên Dao ở bên cạnh cực kỳ tự giác mà rớt một ly rượu, chuẩn bị đưa cho Lưu Hoài Khang, cười đến nỗi lẳng lơ: "Hoài Khang, nếu không thì anh nói chuyện riêng với cô Khiết một chút đi, xem ra là cô ấy rất sốt ruột."

Lời nói nói ra rất thật thà, nhưng mà nghe trong tai của những người khác, càng lộ ra Khiết Ninh không cần mặt mũi, cứ nhất quyết đòi tiếp xúc với Lưu Hoài Khang.

Khiết Ninh không quan tâm mà cười một tiếng, cô thật sự không muốn mặt đến cùng.

"Đúng vậy, đối với tổng giám đốc Lưu, tôi vẫn luôn đó gấp gáp."

Nói xong, cô thế mà lại đánh bạo chen vào ngồi bên cạnh của Lưu Hoài Khang, thuận thế giật lấy ly rượu trong tay của Âu Thiên Dao đặt lên trên bàn, trong miệng nhẹ nhàng nói: "Tôi nhớ là tổng giám đốc Lưu không thích uống rượu đỏ này, với lại uống cũng đủ nhiều rồi."

Sắc mặt của Âu Thiên Dao thay đổi, nhưng vẫn duy trì nụ cười: "Vậy thật đúng là ngại quá, trước kia tổng giám đốc Lưu thật sự thích loại rượu này, tôi còn tưởng rằng bây giờ cũng vậy."

"Có thể hiểu được mà, có điều khẩu vị của con người sẽ thay đổi, tôi với tổng giám đốc Lưu đã ở cùng nhau lâu như vậy rồi, đương nhiên hiểu anh ấy rõ hơn rồi." Một câu nói của Khiết Ninh bật trở lại.

Thương nhi đại(*): giống như ‘ phú nhị đại’,ba mẹ làm ăn, nhưng con cái nhà họ thường không nỗ lực chỉ biết tiêu tiền như chảy nước, thường có ý châm biến.