Showbiz Phồn Hoa

Chương 126: Đổ thêm dầu vào lửa



Lưu Hoài Khang ngồi bất động nhìn hai người phụ nữ ở trước mặt cô một câu tôi một câu, rốt cuộc cũng lên tiếng: "Nói đủ chưa?"

Âu Thiên Dao ngượng ngùng thu hồi lời nói vẫn còn muốn nói, mà Khiết Ninh lại không hề dừng lại: "Tổng giám đốc Lưu, ý của anh là gì đây?"

Đuôi lông mày của Lưu Hoài Khang khẽ nhướng lên, sự miệt thị trong mắt nhìn không xót một chút gì: "Bây giờ tôi còn chưa cảm thấy tâm trạng của mình tốt lắm."

Sắc mặt của Khiết Ninh cứng đờ, nhưng vẫn mang theo giọng nói dịu dàng mà hỏi: "Tổng giám đốc Lưu, muốn dặn dò cái gì cứ việc nói đi, tôi chắc chắn sẽ có đủ khả năng để thỏa mãn."

Trong mắt của Lưu Hoài Khang nhiễm lên hơi thở lạnh lẽo, Khiết Ninh nhìn thấy không rét mà run, trực giác của cô cảm thấy tối hôm nay người đàn ông này sẽ không khiến cho cô cảm thấy thoải mái.

"Ồ, cô Khiết cũng đã nói như vậy rồi, vậy không bằng chơi trò chơi kích thích đi." Tên họ Phương ở một bên xem kịch vui đã sớm khó chịu, tại sao mấy người phụ nữ đều cứ thích dính lên người của Lưu Hoài Khang, hắn ta có ý định muốn chơi đùa một chút.

Thấy Lưu Hoài Khang không phản đối, mấy người ở đây rõ ràng đã kích động, tên họ Phương liền rỉ tai vài câu với nhân viên phục vụ.

Chỉ một chốc lát sau, có người đã mang đến ba thùng đá, ở bên trong đang bốc lên khói lạnh.

Đột nhiên Khiết Ninh bắt đầu xuất hiện một dự cảm không tốt.

Quả nhiên nghe thấy tiếng cười hề hề đê tiện của tên họ Phương: "Cô Khiết, nếu như cô muốn nói chuyện riêng với tổng giám đốc Lưu một chút, yêu cầu này cũng không tính là khó, nếu không thì... cô thử đứng một lúc trong cái thùng này xem."

Giọng nói của hắn ta vừa dứt, có hai người phụ nữ đang hầu hạ ở bên cạnh của bọn họ hiểu ý, cực kỳ tự giác mà đứng lên đi vào trong thùng đá.

"Cũng không tệ, những thứ này liền cho các cô vậy, thật thú vị."

Tên họ Phương ném một xấp tiền lên trên người của hai người phụ nữ kia, ngược lại mở miệng nói với Khiết Ninh: "Nếu như cô Khiết cũng đi vào đứng một chút xem, nói không chừng tổng giám đốc Lưu nhìn thấy đau lòng thì sẽ đồng ý với cô."

Khiết Ninh biết cách chơi này, đây chính là trò chơi giải trí thường nhìn thấy ở các quán bar, nói trắng ra thì chính là thỏa mãn lòng hư vinh và hứng thú ác độc của bọn họ.

Để cho nhóm "Tiểu Thư' nói chuyện uống rượu chung đứng ở bên trong đó chịu tội, sau đó ai đứng được càng lâu thì tiền sẽ càng nhiều, cách này rất hấp dẫn người khác. Mấy người phụ nữ ham mê giàu đương nhiên cầu còn không được, chỉ cần cơ thể chịu đựng một chút là có thể đổi lại một số tiền lớn, nhịn một chút liền xong thôi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Khiết Ninh gần như muốn bộc phát hết sự tức giận.

"Không đồng ý à?" Tên họ Phương, người bày ra trò này lại mang dáng vẻ đáng tiếc: "Haiz, tôi còn tưởng rằng cô Khiết thành tâm biết bao nhiêu chứ."

Trong ánh mắt của Âu Thiên Dao lướt qua vệt sáng cười trên nỗi đau của người khác: "Khiết Ninh, nếu không thì cô thử một chút đi, cô đã muốn trở lại bên cạnh của tổng giám đốc Lưu như vậy rồi, cô cũng nên can đảm một chút đi chứ."

Người phụ nữ này thật sự đúng là cao thủ đổ thêm dầu vào lửa.

Khiết Ninh nhìn về phía Lưu Hoài Khang, hi vọng anh có thể ngăn cản, cho dù chỉ là nhăn mày thôi cũng được.

Nhưng mà khiến cô thất vọng chính là Lưu Hoài Khang vẫn ung dung ngửa ra dựa người lên lưng ghế sofa, thờ ơ, thậm chí còn mang theo chút hứng thú giống như những người khác mà nhìn về phía cô.

Cô bỗng nhiên hiểu ra mục đích của Lưu Hoài Khang kêu cô đến đây, thật ra chính là để tra tấn cô, chờ đến lúc nào giày vò đủ rồi thì anh mới có thể nhả ra.

"Được."

Khiết Ninh bình tĩnh phun ra một chữ, giống như hai người phụ nữ kia, cô nhanh nhẹn và linh hoạt chôn hai chân vào trong thùng lạnh buốt.

Nước đá bao trùm bắp chân của cô, khí lạnh xông thẳng lên đầu gối, Khiết Ninh kiềm lòng không được mà run lập cập, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Hoài Khang, phát hiện sắc mặt của người đàn ông trở nên âm trầm, trong lòng của cô "lộp bộp".

Không phải là cô đã làm theo ý của anh hay sao? Sao mà nhìn thấy anh không mấy vui vẻ.

"Cô Khiết thật đúng là một người có tấm lòng chân thật." Tống Tuấn Phong đồng cảm nhìn về phía Khiết Ninh, sau đó quay đầu lại: "Cậu Lưu, cô ấy cũng đã chịu bước vào rồi, không bằng đồng ý với cô ấy đi."

Lưu Hoài Khang hơi cong môi, sự lạnh lùng trong nụ cười nhìn không sót chút nào.

"Tôi rất tò mò sự kiên trì của cô Khiết ra làm sao, không bằng chờ một chút nữa đi."

Một câu nói nhẹ nhàng đã quyết định sự sống chết của cô.

Đám người bọn họ cũng không nói thêm gì nữa, bọn họ đã nhìn thấy quen nên cũng không lạ lẫm gì, cho nên đều lần lượt bắt đầu vui đùa riêng mình, mang theo tâm thái xem kịch vui mà thỉnh thoảng ném một ánh mắt thương hại hay là ánh mắt khinh thường cho Khiết Ninh.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Khiết Ninh dần dần cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, cơn say choáng váng khiến cho cô đau đầu như muốn nứt ra, mà cái lạnh ở dưới chân còn kích thích cô, từ gan bàn chân chạy dọc đến toàn thân.

Cô có chút oán hận nhìn về phía Lưu Hoài Khang.

Câu nói "Đôi giày rách bị bỏ đi", đối với người đàn ông kia mà nói thì thật sự không phải là một câu nói đùa.

"Tổng giám đốc Lưu, thời gian đã đủ chưa?" Khiết Ninh rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng hỏi.

Hai người phụ nữ còn đang ở trong thùng đá trò chuyện vui vẻ với mấy người đàn ông kia, giống như là không bị ảnh hưởng đến, nhưng mà Khiết Ninh biết bọn họ đã tập mãi thành thói quen rồi, cho nên đã luyện được sức chống cự.

Nhưng mà cho dù cô có không cần mặt mũi như thế nào, cũng không phải là loại phụ nữ kia nha.

Lưu Hoài Khang quét mắt nhìn cô một chút, nhìn thấy đôi chân tinh tế của cô hơi run lên, trong mắt xuất hiện nét ảm đạm.

Người phụ nữ này, cho dù là như thế nào cũng không mở miệng cầu xin anh tha cho một con đường sống.

Trong lúc mà anh miễn cưỡng sử dụng lòng trắc ẩn của mình chuẩn bị nói chuyện, cửa phong bao bị người ta gõ vang.

Có người đi qua mở cửa: "Ai vậy?"

Đứng ở ngoài cửa chính là Tuyên Thành, cửa phòng vừa mới được mở ra, anh ấy liền lo lắng quan sát trong căn phòng.

"Khiết Ninh."

Lúc mà nhìn thấy sắc mặt của người phụ nữ trắng bệch đang ngâm ở trong thùng đá, Tuyên Thành không thèm quan tâm đến người đẩy cửa đang chắn ở cửa, trực tiếp xông vào.

"Khiết Ninh, cô làm sao vậy?"

Khiết Ninh không có sức lực: "Sao anh vào đây rồi, không phải là kêu anh chờ ở bên ngoài hả?"

"Nếu như mà tôi còn chờ đợi ở bên ngoài, sợ rằng hôm nay không thể gặp được cô nữa." Tuyên Thành tức giận mở miệng nói, muốn ôm người phụ nữ từ trong thùng đá ra ngoài.

Lúc này, Âu Thiên Dao mới nhẹ giọng chậc một tiếng: "Hóa ra còn dẫn thêm một người bảo vệ đến đây à, uổng công cho tôi còn tưởng rằng cô Khiết rất có can đảm."

Sắc mặt của Lưu Hoài Khang càng âm trầm hơn.

Tuyên Thành quay đầu lại, trong lòng đầy căm phẫn nhìn chằm chằm Lưu Hoài Khang: "Anh có còn tính người hay không hả? Rốt cuộc là Khiết Ninh đã làm sai chuyện gì mà anh cần phải tra tấn cô ấy như vậy?"

Có người không hề khách khí chút nào mà đánh gãy lời của anh ấy: "Cậu là cái thá gì chứ? Cũng có tư cách chạy đến chỗ này để nói chuyện, nhanh đi ra ngoài đi."

Tuyên Thành liếc nhìn một đám người trong phòng một lượt, đỡ lấy cánh tay của Khiết Ninh, tức giận nói: "Chúng ta đi thôi."

"Chờ đã..." Khiết Ninh nhíu mày, hai chân của cô lạnh cóng, không có cách nào lập tức cử động được, cảm giác choáng váng hoa mắt khiến cho cô buồn nôn muốn ói, nhưng cô vẫn kiên trì tỉnh táo, nhìn chằm chằm về phía Lưu Hoài Khang: "Không biết là hiện tại tổng giám đốc Lưu đã hài lòng chưa, có thể nói cho tôi..."

"Chưa hài lòng."

Ném cho cô ba chữ tàn khốc lạnh như băng này, Khiết Ninh khẽ giật mình, lập tức có một cảm giác bất lực và tức giận vì bị trêu đùa dâng trào lên.

"Lưu Hoài Khang, có phải là anh căn bản cũng không muốn trả lời tôi hay không?"

Trong giọng nói của người đàn ông chỉ có sự lạnh lùng: "Cô có thể nghĩ như vậy."

"Anh!" Khiết Ninh tức giận thiếu chút nữa không nhớ đến chuyện đó, cô biết người đàn ông này sẽ không để cho cô được dễ chịu hơn, nhưng không ngờ đến có thể ác liệt đến mức này.

"Khiết Ninh, thôi bỏ đi, anh ta căn bản cũng sẽ không đáp ứng thỉnh cầu của cô đâu, tất cả cũng chỉ là đang đùa cợt cô mà thôi." Tuyên Thành quan tâm mở miệng nói: "Tôi dẫn cô về nhà."

Lưu Hoài Khang nghe thấy câu nói này, chợt lạnh lùng mở miệng: "Nghĩ không ra là cô còn có "nhà" đó. Sao vậy, sự thật em trai của cô qua đời, nhanh như vậy liền có thể tiếp nhận rồi à."

Động tác đang chuẩn bị nhấc chân của Khiết Ninh đột nhiên dừng lại: "Anh biết em trai của tôi rơi ở đâu có đúng không?"

Đôi mắt lạnh lẽo của Lưu Hoài Khang lướt nhìn cô và Tuyên Thành, lập tức cười lạnh một tiếng: "Còn chưa chịu đi?"

Tuyên Thành lập tức mở miệng nói: "Khiết Ninh, đừng nghe anh ta nói dóc, thật ra thì anh ta căn bản cũng không biết mới đúng. Chúng ta trở về tự nghĩ cách đi, cô cũng đã thành ra thế này rồi..."

"Anh Tuyên, cảm ơn hôm nay anh đã đi đến đây với tôi." Nhìn vào đôi mắt không có chút tình cảm của Lưu Hoài Khang, Khiết Ninh bỗng nhiên nhận ra cái gì đó, tỉnh táo quay đầu lại: "Nhưng mà tôi và tổng giám đốc Lưu còn có chút việc riêng, cho nên anh vẫn nên đi về trước đi, tôi..."

"Không được." Lần này Tuyên Thành đã thật sự tức giận, trước nay chưa từng có thái độ mạnh mẽ như thế này: "Sao có thể không thương tiếc bản thân mình như vậy được chứ, cho dù vì em trai cũng phải bảo vệ sức khỏe, nếu như Khiết Thành biết cô vì cậu ấy mà chà đạp mình như thế này thì nhất định sẽ rất khó chịu."

Nói xong, anh ấy cố gắng ôm Khiết Ninh ra bên ngoài thùng.

Khiết Ninh cảm giác rằng người đàn ông này sử dụng hết sức lực rồi, lực của anh ấy có lẽ căn bản cũng không thể ôm mình ra ngoài, cho nên cô muốn tự mình đi, chỉ là còn chưa cử động thì đã nhìn thấy người của Tên họ Phương bất mãn xô đẩy Tuyên Thành.