Showbiz Phồn Hoa

Chương 95: Kinh hỉ



Ánh mắt Lưu Hoài Khang thâm sâu khó đoán, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, rồi lạnh nhạt nói: “Nếu cô lo lắng có người nhắm vào cô, vậy thì cô cứ yên tâm, tôi đã nói rồi, chỉ cần cô ngoan ngoãn đi theo tôi, còn mấy chuyện khác, cô không cần lo lắng.”

Những lời này, nghe rất ngang ngược, cũng làm người khác cảm thấy an toàn hơn, nhưng lọt vào tai Khiết Ninh, lại mang cảm giác cực kỳ mỉa mai.

Thật ra anh không hề để tâm, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của cô thế nào, nên anh mới nói một cách ung dung như thế, dù gì sau này khi anh mất hứng rồi, có thể bảo cô thu dọn đồ đạc rồi cút, cô còn chỗ nào để mặc cả nữa chứ?

Khiết Ninh mệt mỏi dựa vào ghế sau, rồi nhắm mắt lại không nói tiếp nữa.

Cùng lúc đó, nhà họ Cố…

Trong phòng ngủ, Trương Bội Bình nhìn chằm chằm thông tin mà thám tử tư điều tra được, sắc mặt tái nhợt.

Quả nhiên, Khiết Thành là con của vợ trước Cố Nghiệp Minh. Không những thế, cậu ta còn là em của Khiết Ninh, thật nực cười, vậy mà bà có thể khoan dung, để hai người này nhảy nhót trước mặt mình lâu như vậy!

“Bịch”, bà ném tài liệu xuống bàn, nghiến răng cười dữ tợn.

Ngoài cửa truyền tới một loạt tiếng động, có lẽ con gái bà đã về rồi.

Trương Bội Bình liên tục kiềm nén lửa giận trong lòng, khi đã bình tĩnh lại, bà bắt đầu thu dọn toàn bộ tài liệu, rồi đặt vào ngăn kéo khóa lại, sau đó mới xuống lầu.

“Bữa tối vẫn chưa chuẩn bị xong à? Đói chết tôi rồi!” Cố Thi Anh ngồi xuống sofa, ném túi xách trong tay xuống rồi gào lên.

Thấy con gái không biết đi đâu mới về, Trương Bội Bình đoán chắc là cô ở cùng tên Khiết Thành đó, bà liền tức giận không có chỗ phát tiết, mở miệng mắng xối xả: “Con vẫn còn tâm trạng để ăn à? Sao con không nhìn xem, giờ Lưu Hoài Khang đang có thái độ gì với con?”

Cố Thi Anh vừa về đã bị mẹ trách mắng, nên giọng điệu cũng không khá là bao.

“Không phải anh ấy đang chơi đùa với người phụ nữ khác ở bên ngoài sao? Cũng chính mẹ nói, anh ấy với mấy người phụ nữ đó là gặp dịp thì chơi, sao giờ lại biết sốt ruột rồi?”

Trương Bội Bình không khỏi nổi giận: “Lần này không giống thế, cậu ấy đang muốn nói cho con biết, không chỉ có nhà họ Cố mới có thể lựa chọn, cũng không phải ngoài con ra thì không có ai, nếu con cứ tiếp tục ầm ĩ như thế, cậu ấy sẽ thật sự hủy hôn ước với con đó!”

“Hủy thì hủy, cũng không phải không có anh ấy thì con không thể lấy chồng.” Cố Thi Anh bĩu môi, không hề để tâm nói.

Trương Bội Bình tức đến mức hận không thể cho con gái một tát, nhưng bà vẫn nhịn lại.

“Thi Anh, con nghe lời mẹ đi, tìm một cơ hội nói rõ với anh Hoài Khang của con đi, con nên chủ động với cậu ấy một chút, đừng để cậu ấy thật sự bị mấy hồ ly tinh bên ngoài mê hoặc.”

“Con không đi…”

“Cố Thi Anh!”

Trương Bội Bình bỗng tăng âm lượng, dọa Cố Thi Anh giật mình, tiếp đó là giọng nói nghiêm nghị của mẹ cô vang lên.

“Con không muốn lấy cũng phải lấy, đừng tưởng mẹ không biết chuyện con tuyên bố với bạn bè bên ngoài mấy ngày nay, mẹ nói cho con biết, ngoài Lưu Hoài Khang ra, nhà họ Cố không thừa nhận con rể thứ hai, con nên cắt đứt qua lại với thằng nhóc nghèo hèn kia càng sớm càng tốt, bằng không đừng trách người mẹ này nhẫn tâm!”

Cố Thi Anh trợn tròn mắt ngơ ngác, nhất thời không phản bác lại được lời của mẹ.

Trong ấn tượng của cô, trước giờ mẹ chưa từng nghiêm khắc với cô như thế. Chẳng lẽ cô và Khiết Thành thật sự không thể cùng nhau vượt qua khó khăn ư?

***

Thấm thoát đã trôi qua một ngày nữa, mới sáng sớm, Khiết Ninh đã bị cuộc gọi của Tô Mẫn đánh thức.

“Khiết Khiết, xảy ra chuyện lớn rồi, em mau đọc tiêu đề giải trí hôm nay đi!”

Mắt Khiết Ninh mơ màng đi mở laptop lên: “Sao thế chị?”

“Chuyện em và anh Lưu sống chung đã bị lộ ra ngoài rồi!”

Tô Mẫn vừa dứt lời, Khiết Ninh bỗng tỉnh táo ngay, cô vội vàng đăng nhập vào facebook, xem tin tức giải trí hot hôm nay.

Đúng như dự đoán, mặc dù chụp lén, ảnh hơi mờ, nhưng vẫn có thể vừa nhìn đã nhận ra là cô và Lưu Hoài Khang, bức ảnh chụp hai người cùng nhau bước vào căn hộ đang thu hút sự chú ý của cư dân mạng.

“Còn tưởng anh Lưu dẫn nữ ngôi sao không có danh tiếng nào đi ngang qua, để Cố thị căng thẳng một lát, không ngờ hai người lại phim giả tình thật, chậc chậc, quả nhiên cô gái họ Khiết đó rất có bản lĩnh trong việc dựa vào đàn ông có địa vị cao, ngay cả tổng giám đốc Lưu cũng có thể nắm được trong tay.”

“Lầu trên, thế nào là không có danh tiếng? Tốt xấu gì Khiết Khiết nhà chúng tôi cũng có tiếng tăm, hơn nữa trước khi mọi chuyện được làm sáng tỏ, cô có thể đừng tùy tiện kết luận được không?”

“Còn làm sáng tỏ gì nữa, mấy bức ảnh đã rõ ràng như thế còn cần sáng tỏ nữa à? Đừng có dám làm mà không dám chịu, trước đây có người từng nói cô ta được bao nuôi, quả nhiên không có lửa làm sao có khói.”

***

Trên mạng, từng lượt bình luận câu sau gay gắt hơn câu trước, cực kỳ nhức mắt, Khiết Ninh nhíu mày gọi cho Tô Mẫn: “Bên bộ phận quan hệ công chúng có động tĩnh gì không chị?”

“Bọn họ đã bắt tay vào xử lý rồi, nhưng chuyện lần này xảy ra quá đột ngột, còn dính dáng đến tổng giám đốc Lưu nữa, nên bên bộ phận quan hệ công chúng tạm thời chưa đưa ra lời giải thích nào, có lẽ đang hỏi ý kiến tổng giám đốc Lưu.” Tô Mẫn nặng nề thở dài, tự trách: “Khiết Khiết, thật sự xin lỗi em, đáng lẽ chị nên nhận ra sớm để em cẩn thận hơn.”

Khiết Ninh không hề để tâm: “Chuyện này không phải lỗi của chị, nếu có người nhìn chằm chằm em để nắm bắt tin tức, chỉ sợ sớm muộn gì em cũng có chuyện.”

Huống hồ gần đây Lưu Hoài Khang và cô phách lối như vậy, cho dù người khác bị danh tiếng của anh ngăn cản, không dám tùy ý tiết lộ ra ngoài, nhưng cũng không thể bảo đảm không ai có lá gan đó.

“Em đang nghi ngờ…” Tô Mẫn bỗng ngộ ra.

Khiết Ninh căn dặn: “Chị điều tra xem nhân vật lớn nào đã đứng phía sau làm chuyện này.”

Người vạch trần cô và Lưu Hoài Khang là, một nhân vật lớn nổi tiếng trong giới giải trí, nổi tiếng về sự tàn nhẫn, mấy nhà truyền thông khác không dám tiết lộ đời tư của ngôi sao, nhưng anh ta có thể xuất hiện công khai để nói ra, xem ra chuyện này không thật sự nhắm vào cô.

Xảy ra chuyện như vậy, Khiết Ninh vẫn kiên trì đến đoàn phim báo danh, cũng may sáng nay Lưu Hoài Khang tới công ty từ sớm, nên cô không bị anh cưỡng ép đưa đến đây, vì cô cải trang nên không thu hút sự chú ý của nhiều người ở nơi quay phim, do dó cô thuận lợi đi tới trường quay.

Có điều, sau khi tiến vào đoàn phim, cô nhận ra ngoài những người bên tổ đạo cụ, thì mấy diễn viên khác đều không có mặt, mà phòng chụp ảnh dùng để lấy cảnh thì chất đầy hoa tươi sặc sỡ, cảnh tượng hoa hồng nở rộ làm người khác phải sáng mắt lên.

“Đây là bối cảnh hôm nay ư?” Khiết Ninh quay đầu hỏi một người bên tổ đạo cụ, cô nhớ trong kịch bản quay hôm nay, không có bối cảnh biển hoa mà?

Người bên tổ đạo cụ nở nụ cười thần bí: “Cô Khiết, có một bất ngờ đang đợi cô đó.”

Đầu óc Khiết Ninh mơ màng: “Anh có ý gì?”

Vừa dứt lời, phía sau đã vang lên tiếng Hồ Thành Dương: “Chị Khiết Khiết.”

Khiết Ninh nghi ngờ quay đầu lại, thấy anh cầm một bó hoa hồng xinh tươi, đi tới trước mặt cô, rồi khẽ hỏi: “Chị thích không?”

“Hả, hoa rất đẹp.” Khiết Ninh liếc nhìn “biển hoa” kia, rồi thành thực đáp.

Hồ Thành Dương thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt vui vẻ: “Chị thích thì tốt, cái này là do chị Triệu đề xuất cho em đó, em còn lo chị sẽ thấy trẻ con.”

Nghe lời giải thích của anh, trong lòng Khiết Ninh bỗng nảy ra một suy đoán, dự cảm không lành ngày càng mãnh liệt.

Đúng như dự đoán, Hồ Thành Dương vừa nói xong, đột nhiên trịnh trọng đưa hoa hồng tới trước mặt cô, giọng điệu vô cùng chân thành: “Chị Khiết Khiết, thật ra em thích chị từ rất lâu rồi, mong chị… mong chị đồng ý hẹn hò với em.”

Khiết Ninh từ từ nhíu mày lại, chưa kịp mở miệng, xung quanh bỗng xuất hiện một nhóm nhân viên trong đoàn phim, trong đó có Triệu Giai Kỳ và Tô Mẫn, nhưng Triệu Giai Kỳ chỉ cười, giống như đang vui mừng thay cô, còn vẻ mặt Tô Mẫn rõ ràng không tình nguyện, vừa nhìn là biết không biết trước chuyện này.

“Chị Khiết Khiết, em nghiêm túc đó.” Trong mắt Hồ Thành Dương chứa đầy sự chân thành, ánh mắt mong đợi đó làm Khiết Ninh vừa thấy lúng túng vừa bất đắc dĩ.

Triệu Giai Kỳ ở bên cạnh mở miệng: “Khiết Khiết, tôi nói này, cậu Hồ đối với chị đúng là… khụ khụ, chị không biết sáng sớm nay anh ấy bảo chúng tôi phối hợp bao lâu, để cố ý đợi chị tới đây đó.”