Showbiz Phồn Hoa

Chương 94: Cướp về



Hồ Thành Dương vẻ mặt càng đau thương hơn: “Nhưng chị Khiết Khiết à, em sợ mình không khống chế được sức lực, sẽ bất cẩn làm chị bị thương.”

Khiết Ninh thở dài vẻ bất đắc dĩ: “Không sao, có người chỉ đạo võ thuật ở đây, cậu cứ tập trung vào chuyên môn là được. Nếu là vì chị mà làm cậu không tìm được cảm giác, thì e là sau này sẽ có ít cơ hội hợp tác.”

Hồ Thành Dương vừa nghe vậy thì thay đổi thái độ ngay: “Em sẽ cố gắng hết sức, chị Khiết Khiết, chị đừng giận mà.”

Khiết Ninh nhất thời cảm thấy bất lực: “Cậu không nên vì chị giận hay là thái độ như thế nào đó mà thay đổi phong cách bản thân được. Hồ Thành Dương, chị không có ý ép cậu.”

“Không sao, chỉ cần chị Khiết Khiết vui thì em có thể phối hợp.”

Khiết Ninh: “…”

Được rồi, cho dù cô có nói thế nào, thì cậu nhóc này cũng không hiểu, có lẽ phải đợi đến sau này, khi sự nghiệp diễn xuất của cậu ta tiến thêm một bước, cậu ta mới có thể hiểu được hàm ý của cô.

Thế là, cảnh tiếp theo hai người đóng vai đối thủ của nhau, quả nhiên Hồ Thành Dương phát huy rất tốt, được đạo diễn liên tục khen ngợi.

Kết thúc cảnh này, Triệu Giai Kỳ vừa dặm lại phấn trong phòng chụp hình, vừa trêu ghẹo Khiết Ninh: “Chị xem kìa, cậu chủ nhà họ Hồ nghe lời chị thật đấy, lúc trước đạo diễn chỉ dẫn cậu ta bao nhiêu lần, cậu ta đều thờ ơ, thế mà chị mới nói một lần, cậu ta đã đổi thái độ ngay.”

Người nói vô ý, nhưng người nghe thì có lòng, Khiết Ninh khẽ dao động, luôn cảm thấy đây không phải chuyện tốt lành gì, cậu nhóc này quá ỷ lại cô rồi, mặc dù người mới bước chân vào giới điện ảnh và truyền hình cần phải có người dẫn dắt, nhưng cô luôn thấy phương hướng mà Hồ Thành Dương cần đi có chỗ nào đó không đúng lắm.”

“Lúc trước cậu ấy từng hợp tác với tôi, cũng xem như có chút quen biết, nên lời khuyên của tôi mới có tác dụng.” Khiết Ninh cố gắng xua tan cảm giác kỳ lạ trong lòng.

Triệu Giai Kỳ mỉm cười: “Có lẽ là vậy, nhưng tôi thấy anh ta đối xử với chị thật sự rất khác, chị có muốn cân nhắc việc, thu nhận một chàng trai trẻ bên mình không?”

Khiết Ninh bật cười: “Thôi đi, nếu thật sự là vậy, có lẽ sẽ có người nào đó đến khởi binh hỏi tội tôi mất.”

“Chậc chậc, nhìn giọng suy nghĩ cho người nào đó của chị kìa, còn nói không qua lại à? Haizz, sắp chọt mù mắt tôi rồi.”

Triệu Giai Kỳ vừa dứt câu đùa, phía sau bỗng vang lên giọng nói không vui của Hồ Thành Dương: “Chị Khiết đang hẹn hò với ai à?”

Khiết Ninh đứng thẳng lên: “Không có, cậu đừng nghe Giai Kỳ nói lung tung, chúng tôi chỉ đang nói đùa thôi.”

Nhưng Triệu Giai Kỳ lại chớp mắt, giống như không hiểu hàm ý muốn bỏ qua đề tài này của Khiết Ninh, mà nói tiếp: “Nếu chị Khiết Khiết của cậu thật sự có đối tượng để hẹn hò, cậu định làm gì?”

“Không được, tôi không cho phép.” Hồ Thành Dương nhíu mày nói: “Tôi muốn cướp chị ấy về.”

Đối với người ngoài, đây có lẽ là lời nói trong lúc tức giận của một đứa trẻ, thái độ giống như không chịu nhường đồ chơi thôi, nhưng lúc Khiết Ninh nhìn vào mắt Hồ Thành Dương, cô lại thấy cậu ta rất nghiêm túc.

Lúc này, Triệu Giai Kỳ mới bày ra vẻ mặt tươi cười nói đùa: “Tôi chỉ giả sử thôi mà, nhưng Khiết Khiết xuất sắc như thế, chắc có không ít người thầm mến đúng không?”

Nói xong, cô ấy còn vô tư nói đùa: “Nếu cậu Hồ thật sự thích Khiết Khiết nhà chúng tôi, vậy cậu phải nắm chắc thời gian đó.”

Khiết Ninh hơi đau đầu, cô đưa mắt ra hiệu cho Triệu Giai Kỳ, hy vọng đối phương dừng trò đùa không hề buồn cười này lại, nhưng cô ấy không hề chú ý đến cô.

Cũng may đúng lúc đạo diễn gọi tên bọn họ để chuẩn bị cảnh kế tiếp, nên ba người mới giải tán cuộc trò chuyện.

Kết thúc một ngày quay phim, Khiết Ninh định rời đi cùng Tô Mẫn, không ngờ lại thấy Hồ Thành Dương đang đứng trước xe, vẻ mặt cực kỳ tủi thân.

“Chị Khiết Khiết, để em đưa chị về.”

Khiết Ninh dứt khoát từ chối: “Không cần đâu, chị cũng có xe mà. Cậu Hồ nên về nhà sớm đi, chị đi trước đây.”

Cô vừa định xoay người thì bị Hồ Thành Dương giữ cổ tay lại.

“Chị Khiết, em xin lỗi, hôm nay em không nên nói những lời đó, nếu chị thật sự có bạn trai, vậy thì em chúc phúc anh chị.”

Cuối cùng câu nói này cũng làm Khiết Ninh nhẹ nhõm hơn, cô xoay đầu bất đắc dĩ nói: “Thật ra chị cũng không để bụng đâu, còn những lời Triệu Giai Kỳ nói, hy vọng cậu cũng đừng để ý.”

Hồ Thành Dương vẫn cố chấp không chịu buông tay cô ra: “Vậy… chị thật sự có bạn trai rồi à?”

Khiết Ninh đang định phủ nhận, nhưng thấy vẻ mặt mong đợi của anh, cô quyết định trả lời phũ phàng: “Đúng vậy, chị đang hẹn hò với bạn trai, nếu cậu vẫn coi chúng ta là bạn, phiền cậu đừng tiết lộ cho người khác biết, nếu bị truyền thông biết được, chỉ sợ gây ra scandal.”

“… Em biết rồi.” Hồ Thành Dương buồn bã buông tay cô ra, vẻ mặt ủ rũ.

Không dễ gì mới thoát khỏi sự dây dưa của Hồ Thành Dương, Khiết Ninh đang định ngồi lên xe, thì một chiếc xe màu đen bỗng dừng ngay bên cạnh, nhìn qua cửa kính xe thấy khuôn mặt điển trai của Lưu Hoài Khang.

“Cô lên xe đi.”

Khiết Ninh do dự nhìn xung quanh, lúc này những người đi ngang qua đây đều là người rời khỏi nơi quay phim, nếu cô ngồi thẳng vào xe anh như vậy…

Trần Nhạn xuống xe, chủ động mở cửa xe giúp Khiết Ninh, lần này, cho dù cô có do dự thế nào cũng phải ngồi vào.

Hồ Thành Dương nhìn theo bóng lưng người phụ nữ ngồi lên xe, siết chặt nắm đấm, ánh mắt cũng nổi lên gợn sóng lớn.

Siêu xe chạy thẳng một đường vững vàng, Khiết Ninh mím môi, xoắn xuýt một hồi lâu mới hỏi: “Anh Lưu, anh không cảm thấy gần đây chúng ta quá khoa trương sao?”

Lưu Hoài Khang nhướn mày ung dung: “Có sao?”

“Tất nhiên rồi.” Khiết Ninh cảm thấy đã đến lúc nói chuyện này rồi: “Mặc dù tôi biết anh đang ra uy với nhà họ Cố, nhưng tiệc sinh nhật đã qua lâu như thế, dù gì nhà họ Cố cũng phải có chút phản ứng đúng không? Nếu đã như vậy, không bằng chúng ta chấm dứt tại đây đi.”

Từ lúc tham gia tiệc trở về, Lưu Hoài Khang quang minh chính đại xuất hiện cùng với Khiết Ninh rồi bị người trong giới đồn rằng, Lưu thị đang tỏ ý bất mãn với nhà họ Cố, dù gì cũng gây chuyện khó xử lớn như thế trong tiệc sinh nhật, anh không nổi giận tại chỗ, đã xem như rất nể tình rồi.

Sau này, những nơi mà Lưu Hoài Khang dẫn Khiết Ninh đi tham dự, đều bị người trong giới truyền tai rằng, anh đang cảnh cáo nhà họ Cố, dù sao họ cũng không ngờ trên mặt hai người có bao nhiêu mờ ám, bởi vì trong mắt người ngoài, kiểu người phụ nữ có thân phận bối cảnh như Khiết Ninh, chỉ có thể làm công cụ nhất thời, hoàn toàn không có tư cách bước vào cửa nhà họ Lưu.

“Thỏa thuận vẫn chưa hết thời hạn.” Lưu Hoài Khang chậm rãi nói một câu.

Khiết Ninh nghẹn họng, cô nhớ thời hạn ghi trên điều khoản bất bình đẳng kia là ba năm, nhưng không ngờ người đàn ông này thật sự tính toán theo thời gian đó.

“Anh Lưu, tôi cảm thấy như vậy không ổn lắm. Nếu trong vòng ba năm, anh không còn hứng thú với tôi nữa, thế thì bản thỏa thuận này không thể duy trì tiếp được, vậy không bằng kết thúc sớm một chút, ngộ nhỡ sau này nhà họ Cố tới tìm tôi tính sổ, đến lúc đó tôi lại mất đi sự che chở của anh, vậy thì tôi thật sự quá thảm rồi.”

“Có tôi ở đây, bọn họ sẽ không dám làm gì cô.”

Khiết Ninh sầm mặt: “Nhưng anh cũng đâu thể ở bên tôi cả đời được?”

Lưu Hoài Khang chậm rãi quay đầu: “Chỉ cần cô bằng lòng.”

Khiết Ninh ngẩn người. Anh có ý gì? Nếu cô bằng lòng thì có thể được anh bao nuôi cả đời à?

“Anh Lưu, cảm ơn sự yêu quý của anh, nhưng tôi không có ý định cả đời được bao nuôi, đây không phải công việc có tiền đồ.” Khiết Ninh cố nặn ra nụ cười miễng cưỡn, nói rất khéo léo.

Nhưng Lưu Hoài Khang lại nhìn cô với ánh mắt lạnh thấu xương: “Cô không có quyền lựa chọn.”

“…”

Đúng vậy, trước giờ cô không có quyền lựa chọn khi đứng trước mặt anh, anh muốn lợi dụng cô lúc nào thì lợi dụng, không cần thì có thể tiện tay vứt bỏ, đúng là một công cụ thuận tiện.

Khiết Ninh kiềm nén sự chua xót trong ánh mắt: “Vậy ít nhất anh cũng nên dọn ra ngoài chứ? Nếu bị người khác chụp được, chúng ta không chỉ qua lại thân thiết, mà còn ở cùng một chỗ, chỉ sợ không chỉ đơn giản là cảnh cáo Cố thị thôi đâu.”

“Hình như cô rất hy vọng giữa chúng ta không có liên quan gì thì phải?” Giọng điệu Lưu Hoài Khang lạnh lùng.

Khiết Ninh nghiêm túc đáp: “Tất nhiên rồi, nếu tôi có quan hệ dính líu đến anh, một ngôi sao nhỏ như tôi không thể gánh nổi hậu quả đâu, giờ nhân lúc tôi vẫn còn đường lui, đương nhiên phải mau chóng kết thúc quan hệ với anh rồi.”