Sí Dã

Chương 41



Quả nhiên Anna ngồi không yên, năm lần bảy lượt đến tìm Tề Kiêu, trong lòng cô ta nhớ đến mối kèo lớn kia, có thể để Tề Kiêu thốt ra một chữ “lớn” thì đây tuyệt đối không phải mối làm ăn số lượng nhỏ.

Nhưng biết làm sao được khi Tề Kiêu không chịu nói ra, có hỏi thế nào anh cũng nói năng thận trọng, khiến cô ta càng muốn giành được mối làm ăn lớn kia hơn.

Qua một tuần lễ, Tề Kiêu cảm thấy trêu đùa tạm đủ rồi, anh không thể tự mình nói chuyện này cho cô ta biết được, nhất định phải có một đường dẫn anh ra ngoài.

Tai mắt trước đó anh đã sắp xếp ở chỗ của Saila, Thạp Đà.

Saila bị bắt, Iwakichi bỏ mạng, thế lực của bọn họ cũng dần dần chia năm xẻ bảy, đội ngũ tứ tán. Thạp Đà trăn trở lăn lộn đến những địa bàn khác, nhưng cũng vẫn luôn đưa tin tình báo cho Tề Kiêu.

Thực ra gần đây không có hành động gì lớn, trong nước ngoài nước đều âm thầm căng thẳng, toàn thế giới cấm ma túy, khoảng thời gian trước lại xảy ra chuyện lớn đến thế, tay buôn ma túy có hung hăng ngang ngược cỡ nào cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tề Kiêu cùng Ngư Phu lên kế hoạch, cho người giả làm người kim doanh, liên lạc với bên này, nhưng lại có đủ điều kiện đưa ra làm việc làm ăn nhất thời cũng không được thương lượng ổn thỏa.

Sau khi Thạp Đà nghe ngóng được thì nói tin tức của mình cho anh biết, ván cờ này, người bị dẫn dắt chính là Anna.

Trong số mấy đại thế lực ở Tam Giác Vàng, ông Liêu chắc chắn là một kẻ có thế lực rất mạnh, Địch Tạp và Đạo Đà gần một năm liên tiếp xảy ra chuyện nhưng cũng không thể triệt để đánh bại ông Liêu. Tề Kiêu thương lượng kế hoạch của mình với Ngư Phu, hai người mỗi người nói lên ý kiến của bản thân, sau cùng hợp nhất lại với nhau, bắt đầu giăng lưới.

Ngày hôm đó, Tề Kiêu ra ngoài, chỉ dẫn theo Tang Kiệt và mấy người đàn em.

Anh vẫn cẩn trọng hành sự như cũ, sau đó len lén rẽ vào con hẻm để gặp gỡ Thạp Đà.

Thạp Đà báo cáo tin tức gần đây với anh, cái gọi là tin tức gần đây này Tề Kiêu sớm đã biết tỏng, anh chỉ làm bộ làm tịch cho những người theo dõi trong bóng tối xem.

Sau khi Thạp Đà đi, vừa rẽ ra khỏi con hẻm đã bị một nòng súng chĩa lên đầu, người đó nói: “Tiểu thư nhà tôi cho mời.”

Thạp Đà được người đẫn đến trước mặt Anna, cô ta biết, lần trước chính người này thả tin cho Tề Kiêu, cô ta và Địch Tạp dẫn dụ Tề Kiêu và Nam Nhứ thất bại, chẳng qua là cô ta không xác định rốt cuộc là ai, lần này trực tiếp bắt ngay tại trận.

“Ông đã cho anh Kiêu thông tin gì.” Anna ngồi trên dãy ghế chính, tay cầm khẩu súng đùa nghịch.

Thạp Đà không phải người to gan, đưa tin tức cho Tề Kiêu cũng là bất đắc dĩ, nhưng mà cậu Kiêu rất coi trọng, chưa từng bạc đãi ông ta, ông ta biết người này là Anna, cũng thuộc về phạm vi thế lực của ông Liêu như cậu Kiêu, hiện tại là chị cả trong giới kinh doanh ma túy.

Ông ta sợ sệt rụt rè nói, “Anna tiểu thư, nếu như cô muốn biết thì cô đi hỏi cậu Kiêu được không, tôi đã hứa với cậu Kiêu rằng không được nói tin tức với bất kỳ người nào.”

Anna chậm rãi giơ súng lên, họng súng nhắm thẳng vào đầu của Thạp Đà, “Tôi bảo ông nói. Đừng hòng đưa tin tức giả cho tôi, tôi sẽ xác minh lại với cậu Kiêu, nếu như ông dám thả tin tức giả, phát súng này sẽ giải quyết tính mạng của cả nhà ông.”

“Anna tiểu thư, tôi nói.” Thạp Đà không nghĩ ra cách, chỉ đành nói lời đã nói với Tề Kiêu lại cho cô ta, “Gần đây bên phía Vân Nam có một người mua gọi là anh Lý. Đó là một người kinh doanh lớn, mấy nay vẫn luôn không thương lượng ổn thỏa được, hình như là nguyên nhân giá cả. Anh Lý biết rõ kinh doanh ma túy rất khó nên ép giá rất tàn nhẫn.”

“Ép giá đến bao nhiêu?”

Thạp Đà lắc đầu: “Cái này tôi không nghe ngóng được, chỉ là nghe người ta nói vấn đề giá cả, đại ca gần đây bởi vì chuyện này đã đến biên giới Vân Nam một chuyến, gặp mặt một lần, tên anh Lý kia rất có tiền, chỉ là hắn đoán chắc chúng ta có nhiều hàng không xuất được nên mới tàn nhẫn ép giá.”

Anna vừa nghe, “Anh Lý à? Nhân vật nào thế? Có cách liên hệ hay không?”

Thạp Đà vừa nghe liền vội lắc đầu: “Anna tiểu thư, tôi chỉ là một tên tùy tùng nhỏ bé, mua bán sức lực, lăn lộn nơi biên giới, chỉ có thể nghe được phong thanh thôi, việc liên lạc với hắn tôi không nhúng tay vào được.”

“Tôi cho ông thời gian ba ngày, nghĩ cách nghe ngóng được thân phận và phương thức liên lạc của người mua kia.”

Thạp Đà xém chút nữa muốn quỳ xuống, “Anna tiểu thư, tôi xin cô đấy, tôi không được thăm dò vào nội bộ, cô tha cho tôi đi, sau này có những tin tức như thế này tôi có thể đưa đến cho cô, đi thăm dò tình hình nội bộ tôi sẽ bị người ta đánh chết đấy.”

Anna không quan tâm sự sống chết của ông ta, họng súng gõ lên mặt bàn, “Trong vòng ba ngày, nếu ông không…” Cô ta nhẳm súng thẳng vào ông ta, đôi môi đỏ rực mê người làm khẩu hình “pằng”: “Không được nói với anh Kiêu, giữ lại cái mạng đi, sau này hợp tác với tôi cũng có lợi cho ông.”

Thạp Đà ngã gục trên nền đất, mấy kiểu tình hình nội bộ này ông ta nào có dễ dàng lấy được như thế, nhưng không dựa theo yêu cầu của Anna mà làm, tính mạng của ông ta chắc chắn khó bảo toàn.

Tề Kiêu biết Thạp Đà bị người của Anna dẫn đi rồi, anh cũng biết Anna đứng ngồi không yên, anh đang đợi, đợi Thạp Đà hành sự trơn tru một chút, anh cũng sẽ âm thầm cho người báo chút tin tức cho Thạp Đà.

Anna mấy ngày nay không còn đến tìm cậu Kiêu nữa, Nam Nhứ tạm thời không giúp gì được cho anh, chỉ đành kết hợp nội bộ, cùng nhau khống chế, đợi Anna tự chui vào thiên la địa võng của bọn họ.

Sau ba ngày, Thạp Đà quả thực đã mang tin tức đến, Anna vô cùng vui vẻ, cô ta không thông báo cho ông Liêu, nhận được tin tức liền dẫn theo đàn em đi về phía biên giới Vân Nam.

Cô ta lén lút vượt qua đường biên giới, tìm thấy người đàn ông được gọi là anh Lý.

Anh Lý hơn 40 tuổi, đầu húi cua, vóc dáng tầm thường, tướng mạo bình thường. Tuy nhiên tin tức xem ra rất đáng tin, cô ta cũng đã nghe ngóng từ nhiều nơi, người này ở Vân Nam có chút căn cơ, song ban đầu hai người đều có chần chừ, quanh co vòng vèo gài bẫy đối phương, sau cùng xác định thân phận của đối phương không có gì đáng ngờ, mới bắt đầu bàn chuyện làm ăn.

Anh Lý ép thấp giá mua đến độ khiến người ta cắn lưỡi, Anna cũng chẳng thể nào buôn bán được với cái giá này, trước khi cô ta đến đây đã có tâm lý chuẩn bị, chỉ đành mặc cả thêm chút đỉnh.

Cô ta tự nhận bản thân mình có vốn liếng, đặc biệt là sau khi anh Lý tin tưởng cô ta, thỉnh thoảng đôi mắt ông ta còn liếc đến cơ thể của cô ta. Mà điệu bộ như thế này, cũng khiến Anna tin tưởng rằng anh Lý chính là một tên buôn ma túy.

Liên tiếp mấy ngày, cả hai đều gặp mặt, Anna mời anh Lý ăn cơm, đặt một gian phòng bao, hai người ngồi đối diện với nhau, đội ngũ phục vụ cũng bị đuổi ra ngoài.

Rượu quá ba tuần, Anna đứng dậy ngồi sang bên cạnh người đàn ông được gọi là anh Lý, cô ta mặc khá ít vải, lộ ra thân hình đầy đặn, đôi mắt của anh Lý tất nhiên sẽ dán lên người của cô ta, cô ta rót rượu cho ông ta, ánh mắt đung đưa: “Anh Lý, em gái lại kính anh một ly.”

Cô ta kề ly rượu đến bên miệng của ông ra, anh Lý uống một hớp rượu cô ta đưa đến, lúc cô ta lại rót thêm rượu, còn đặt tay trên tay của cô ta, “Ly này, em gái uống.”

Anna bưng ly rượu vừa nãy lên, đặt ở vị trí bên miệng của cô ta, một ngụm nốc cạn.

Anna xém chút nữa đã dùng luôn cách phục vụ ngủ, cuối cùng cũng thu phục được anh Lý, Anna cũng rất cẩn trọng, lúc kiểm hàng cô ta lại không có mặt tại hiện trường, chỉ nói mình phải quay về chuẩn bị hàng.

Anh Lý nói không sao cả, đợi cô ta quay lại.

Anna cảm thấy bản thân mình thắng lợi quay về, bảo người chuẩn bị hàng, Tề Kiêu làm như hoàn toàn không biết, chỉ cần không đến sòng bạc thì sẽ cùng Nam Nhứ ở trong sân sau của anh, tắm nắng, chơi cùng Kim Cương.

Kim Cương thích Nam Nam, thỉnh thoảng bay xuống khỏi xà ngang, đậu trên vai của Nam Nhứ.

Móng vuốt của nó rất sắc bén, mỗi lần cào đều khiến bả vai cô phát đau, cô đã bị nó cào tróc da mấy lần, cậu Kiêu đau lòng đến nỗi xém chút nữa muốn hầm luôn Kim Cương.

Nam Nhứ ngồi trước máy tính, sau khi cô đến đây, thông qua kỹ thuật kết nối với mạng vệ tinh, nhưng ở bên ngoài tín hiệu mạng vẫn còn hơi kém. Trong lúc cô đang gõ bàn phím, Kim Cương phành phạch bay đến, móng vuốt trực tiếp túm vào bả vai của cô, đau đến nỗi khiến tay Nam Nhứ lệch đi, xém chút nữa nhập sai số hiệu.

Cô cắn răng, gầm lên, “Tề Kiêu, anh trông kỹ chim của anh đi.”

Không nhận được câu trả lời, mà người đàn ông ở nơi không xa phía sau lại đang cười, cười vô cùng vui vẻ. Nam Nhứ xoay đầu, anh nhìn cô nhướng mày, “Tối nay em đến quản lý đi, em chi phối, muốn quản thế nào thì quản, chỉ đâu đánh đó…”

Nam Nhứ tức đến nỗi cầm cái ly ở trên bàn phóng qua đó, “Anh đúng thật là, hết thuốc chữa.”

Tề Kiêu vững vàng chụp lấy, đưa cái ly đến bên miệng, hôn lên một cái, “Nếu như việc muốn ‘làm’ em là bệnh, thế thì không trị được rồi.”

Nam Nhứ hít sâu một hơi, cô chỉ mong có thể nhanh chóng giải quyết xong Anna, nhanh chóng giải quyết xong ông Liêu, nhanh chóng giải quyết xong chuyện vũ khí quân đôi, và cả Lận Văn Tu khiến cô mơ hồ không rõ. Giờ cô chỉ có thể cách xa anh một chút, cô sợ bản thân mình nhịn không được, nổi khùng lên đánh anh.

Sau này lúc thật sự sống cùng với nhau, cô cũng dần dần quen với việc anh thỉnh thoảng sẽ ba hoa trêu đùa cô một cách vô cùng thích thú, song anh cũng ăn đòn từ cô không ít. Nhưng anh nói, đánh là thương, mắng là yêu, một ngày không được cú đấm nhỏ của Nam Nam hầu hạ, khắp người anh sẽ khó chịu. Sau đó lại đổi lại được một trận đánh điên cuồng.

Tin tức Anna quay trở lại, Tề Kiêu là người biết đầu tiên, anh dẫn theo Nam Nhứ đến sòng bạc đi một vòng rồi ở lại khách sạn.

Tề Kiêu liên lạc với Ngư Phu, chuyện bên phía Anna tiến hành thuận lợi, lúc giao dịch liền lập tức thu lưới.

Mà Anna không hề dễ giải quyết như trong tưởng tượng, cô ta bảo người mang hàng đến biên giới, còn bản thân thì ẩn trốn đi, cô ta gọi điện thoại bảo anh Lý kiểm hàng, anh Lý không đồng ý, nói cuộc giao dịch lớn như thế này em gái không có mặt nghĩa là không tin tưởng ông ta.

Anna tất nhiên sẽ không nói như thế, chỉ nói có chuyện không rời đi được.

Anh Lý nói, thế giao dịch tạm ngừng vậy.

Anna nghe thấy thì cũng vô cùng sốt sắng, nhưng cô ta vẫn là không ra mặt.

Đường tuyến Ngư Phu đã an bài cơ bản có thể xác định vị trí của Anna, nhưng không có cách nào vượt biên giới thu lưới, trải qua mấy ngày điều đình, anh Lý trực tiếp buông lời cay đắng, giao dịch hủy bỏ.

Anna có chút hoảng loạn, nhưng trên mặt vẫn chống đỡ được, ngữ khí của cô ta trong điện thoại vô cùng dịu dàng, một tiếng anh trai hai tiếng anh trai, giải thích rằng bản thân quả thực có chút việc không thể rời đi để đến hiện trường giao dịch.

Anh Lý nói, em gái là người cẩn trọng, ai mà không cẩn trọng, làm cái nghề này vốn dĩ chính là gan dạ sáng suốt, cô cẩn trọng tôi tất nhiên cũng phải cẩn trọng cô, giao dịch không thể tiếp tục.

Nói xong anh Lý liền không còn nhận những cuộc gọi đến của Anna nữa, Anna cũng sốt sắng, giá cả được nâng cao hơn bảy phần so với cái giá ban đầu ông ta đưa ra, lợi nhuận khả quan, vì cái gì nào, còn không phải là vì cô ta liên tiếp mấy ngày dụ dỗ đó sao.

Cô ta gọi điện thoại cho anh Lý suốt hai ngày liền nhưng đối phương đều không nghe máy, Anna lại nghe đàn em truyền đến tin tức của Thạp Đà, nói bên ông ta đã bắt đầu cùng anh Lý thương lượng lại, giá cả của anh Lý tăng thêm ba phần, tương đối có thể xác định rồi.

Tin tức này vừa đưa ra, Anna quả thực đứng ngồi không yên.

Cô ta lại lần nữa liên lạc với anh Lý, điện thoại vẫn là không ai nghe máy, sau đó cô ta đổi một số điện thoại khác gọi qua, lúc này điện thoại mới thông.

Hai người đều giả tạo vòng vèo như thể hồ ly, Anna thỏa hiệp nói sẽ lập tức qua đó giao dịch, anh Lý nói không được, giá cả bắt buộc phải hạ thấp, sau đó nói, đã nể mặt cô ta lắm rồi, hạ thấp phần trăm chỉ là nhằm vào việc không tuân thủ lời hứa của em gái, cô ta nhất định phải trả giá.

Sau cùng giá cả được quyết định thấp hơn trước đó một phần, Anna cho rằng, anh Lý không trực tiếp trả giá xuống bốn phần đã là đủ giữ thể diện cho cô ta rồi.

Anna mang theo hàng đến biên giới ẩn nấp trong một con đường nhỏ trên núi, cô ta cùng anh Lý gặp mặt, tại hiện trường giao dịch lại bị anh Lý giữ lại. Cô ta nhìn anh Lý, anh Lý nói, em gái, em cẩn trọng là tốt, nhưng em quá không biết điều, hàng của em thiếu một phần ba, em muốn cùng tôi chơi trò qua mắt ư, em còn non lắm.

Anna chỉ đang cẩn trọng, cho dù cô ta khẳng định hàng lập tức sẽ đến, anh Lý cũng không tin cô ta. Lúc này cô ta hoàn toàn không biết, ván cờ này, người bị dẫn vào lưới chính là cô ta.

Anna bị ”anh Lý” cùng với “đàn em của anh Lý” bắt lấy, mà bước tiếp theo trong việc này của bọn họ chính là dẫn dụ ông Liêu ra. Hành tung của lão hồ ly này nhiều năm vẫn luôn ẩn kín, chỉ có cách để Tề Kiêu cho một ít tin tức ra, nếu không, muốn bắt ông ta e là còn khó hơn lên trời.

Mà bên này, lúc ông Liêu nhận được báo cáo của đàn em, trực tiếp ném điện thoại xuống đất, điện thoại lập tức vỡ tan.

“Ngu, người này ngu hơn người nọ, cảnh cáo Anna nhiều lần, không được liều lĩnh, thế nhưng cô ta cứ xông vào cái nơi khó ứng đối nhất.” Hàng bị giữ, người bị bắt, một đồng tiền cũng không lấy được. Trong cuộc đời này, lần đầu tiên ông Liêu cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng lớn, một tên buôn bán ma túy lại dám giữ hàng của ông ta.

Tề Kiêu nhận được điện thoại, vừa nghe điện thoại, vừa cùng Nam Nhứ trao đổi ánh mắt, cô nghe hiểu được chuyện Anna đã lọt lưới, mà người gọi điện thoại là ông Liêu, bước tiếp theo nên thu lưới rồi.

“Anh đi qua đó xem thử, tự em phải cẩn thận chút, đừng đi ra ngoài.” Anh dặn dò.

Nam Nhứ gật đầu: “Anh cũng cẩn thận hành sự, Anna bị bắt, ông Liêu vẫn chưa hoài nghi, nhưng lỡ như sinh nghi ngờ thì trước hết anh phải tự bảo vệ chính mình, nếu như có chuyện, nhất định phải gọi điện thoại cho em.”

Tề Kiêu nhanh chóng chạy đến sân nhà của ông Liêu, lúc này bầu không khí khắp sân nhà không tốt hơn là bao so với hôm Đạo Đà chết, người người cảm thấy bất an, ánh mắt tránh né.

“Ông Liêu.” Tề Kiêu vào cửa, sắc mặt ông Liêu tái xanh, chỉ vào đàn em, bảo hắn nói với Tề Kiêu.

Đàn em của ông Liêu thuật lại đúng sự thật: “Cậu Kiêu, tiểu thư Anna giao dịch với một người mua tên anh Lý ở Vân Nam, người đó chơi bẩn, hàng và người đều bị bắt lại rồi.”

Sắc mặt Tề Kiêu trầm trọng, giọng nói trầm thấp áp chế tựa như sấm rền, “Dám bắt người của chúng ta?”

Mọi người vừa nghe cũng biết cậu Kiêu bị chọc tức, người nọ tiếp tục nói: “Chúng ta phải nghĩ cách cứu tiểu thư Anna trở về.”

“Cả hàng nữa.” Tề Kiêu lạnh lùng phun ra ba chữ.

Người nọ gật đầu: “Đúng, lô hàng lần này không được mắc sai lầm thêm nữa, tên anh Lý này cả gan dám khiêu khích ông Liêu, không được để hắn sống đến ngày mai.”

Tề Kiêu không mở lời, đáy mắt đầy lạnh lẽo, “Anna nhận được tin tức từ đâu?”

Có người trả lời anh, “Thạp Đà.”

Tề Kiêu hung tàn ngước mắt, ly trà bên tay nhắm vào đàn em của Anna chọi qua đó, “Khốn khiếp, chuyện lớn đến thế, chỉ dựa vào tin tức của một tên Thạp Đà cung cấp là đã tự mò đến đó, tại sao không thương lượng trước với ông Liêu, cô ta chỉ có mặt không có não hả?” Anh hung ác cắn răng nói.

“Tiểu thư Anna nói đừng có nói với bất kỳ ai.” Cả người đàn em rỏ nước, trên mặt còn mắc mảnh lá trà, nước trà chảy qua mi mắt, cũng không dám dùng tay gạt đi.

Ngay sau đó Thạp Đà bị bắt đến, ông ta nói qua một lượt sự việc đã xảy ra, nói Anna không cho ông ta nói với cậu Kiêu cũng không cho nhắc đến chuyện này với bất cứ ai, nếu như ông ta không cung cấp tin tức, cô ta sẽ giết ông ta, ông ta không dám không làm theo.

Lời giải thích của Thạp Đà gỡ bỏ hoàn hiềm nghi của Tề Kiêu.

Thạp Đà để lại thông tin của anh Lý, Tề Kiêu gọi điện thoại qua đó, mà bên đó nói rõ, ông ta không muốn bàn bạc cùng cậu Kiêu, muốn bàn bạc, bảo ông Liêu tự mình đến mà bàn bạc.

Ông Liêu nhận lấy điện thoại, thái độ của anh Lý cường ngạnh như cũng khéo léo, cho thấy ông ta vốn không muốn vòng vèo với ông Liêu, nhưng Anna lần này chơi ông ta đã nhiều ngày, không thể cứ thế bỏ qua. Ông ta hiện tại chỉ muốn lấy được một phần ba số hàng kia, hàng đến, trả người. Giá cả? Thật ngại quá, chỉ có thể dựa theo giá cả ban đầu mà định, còn yêu cần chỉ cho phép ông Liêu giao hàng, còn về cậu Kiêu, ông ta nói không muốn nhìn thấy cậu Kiêu.

Tất cả mọi người đều hiểu, anh Lý kiêng dè Tề Kiêu, không muốn lấy cứng chọi cứng với anh.

Ông Liêu vung số tiền lớn, chạy sang nước ngoài thuê lính, bảy vị quân nhân về hưu, đều là những kẻ liều chết chỉ nhận tiền, khiến hình cảnh quốc tế đau đầu phát lệnh truy nã.

Thứ ông ta muốn không chỉ có tiền, còn muốn cả mạng của “anh Lý”.

Tề Kiêu nửa đêm nghe được tin tức này, anh vội vã liên lạc với Ngư Phu, bảo bọn họ tăng cường phòng ngự, hiện tại người bọn họ phải đối phó không phải chỉ là một tên lâu la nhỏ, nếu như lần này không xử gọn được, sau này muốn bắt ông Liêu càng khó hơn cả lên trời.

Nam Nhứ biết anh lo lắng, song bọn họ có lo lắng cũng chẳng được ích gì. Lực lượng đã được bố trí đâu vào đấy cả rồi, chỉ đợi ông Liêu bước chân vào đường biên giới mà thôi.

Ông Liêu sau ba ngày mới xuất phát, dẫn theo một số đội ngũ đi cùng, ông ta ngồi thẳng ở giữa phòng khách lớn, trước cửa là bảy tên lính đánh thuê mặc cả thân đồng phục dã chiến, trên người cầm những vụ khí tối tân nhất.

Một năm nay, tóm được Địch Tạp, giết được Đạo Đà, Anna bị bắt giữ, duy nhất Tề Kiêu, dường như mọi thứ đều không đếm xỉa tới, nhìn thấy việc kinh doanh sòng bạc phát triển không ngừng, nhưng ma túy lại thất bại hoàn toàn. Từ bên trong các thế lực bất giác lẳng lặng tan rã, âm thầm bị khoét rỗng.

Anh nhìn lên bầu trời ở bên ngoài, hơi mù bao phủ, mưa bão ập đến, anh híp đôi mắt chim ưng, bầu trời này sắp thay đổi rồi.

Tề Kiêu vẫn luôn lo lắng về việc bên phía Ngư Phu, đối phó với mấy tên lính đánh thuê này không hề dễ như mấy tên lính vũ trang kia, nhất định phải cử ra quân đội tinh nhuệ, đồng thời tóm gọn được ông Liêu trong một lần hành động.

Mà lúc này, anh chợt nhận được điện thoại của ông Liêu, ông Liêu trong điện thoại thông báo cho anh, bảo anh cùng ông ta đến Vân Nam.