Sí Dã

Chương 42



Ý tứ của ông Liêu trong điện thoại rất rõ ràng, bảo Tề Kiêu đi theo bảo vệ mà không ra mặt bàn bạc.

Sắp xếp như thế này hợp tình hợp lý, cho dù không có lý do thì ông Liêu đã lên tiếng, Tề Kiêu cũng không thể chối từ.

Nam Nhứ nghe thế, thấp thoáng cảm thấy tình hình không ổn, không nói được chỗ nào không ổn, chính là cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, “Ông ta sinh ra nghi ngờ với anh rồi à?”

Tề Kiêu bỏ điện thoại vào túi quần, cầm áo khoác lên, “Anh đi xem thử tình hình bên đó.”

“Chú ý an toàn.” Cô nói.

“Đừng lo lắng, mấy ngày nay em cứ ở trong khách sạn đi, đừng di đâu cả.” Anh đỡ mặt cô lên, hôn một cái lên môi cô, “Đợi anh quay lại.”

Nam Nhứ nhìn thân ảnh rời đi của Tề Kiêu, đáy lòng lo lắng bất an.

Tề Kiêu dẫn theo Tang Kiệt nhanh chóng chạy đến sân nhà của ông Liêu, ông Liêu tựa như đang đợi anh, thấy anh đến, thì nói: “Xuất phát.”

Suốt dọc đường ông Liêu vô cùng ít nói, Tề Kiêu ngồi ở vị trí bên cạnh ông ta, cũng không nói gì, trong khoang xe ngập tràn tiếp hít thở trầm thấp, cả đoàn mấy chiếc xe, hiên ngang hùng vĩ xuất phát.

Trong lòng Tề Kiêu đang suy đoán tiếp theo đây sẽ phát sinh chuyện gì.

Ông Liêu bảo anh đến là chuyện hợp lý, nhưng anh lại cảm nhận được không đơn giản như thế, ông Liêu là một người vô cùng thông minh nhanh trí, chuyện phát sinh trong cả năm nay, ông ta không thể nào không suy nghĩ tường tận. Có thể ông ta sớm đã cân nhắc qua, cũng có thể chưa từng ngừng hoài nghi anh, anh đoán, chắc hẳn trong lòng ông Liêu đã có dự tính.

Cho dù phân tích được suy nghĩ của ông Liêu thì đi theo ông ta vẫn giống như đang bước vào hang hùm miệng hổ, anh bắt buộc phải đến. Nếu như anh có bất kỳ hành động dị thường nào, ông Liêu nhất định sẽ hủy bỏ giao dịch lần này.

Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Xem ông ta tung chiêu gì vậy.

Anh giống như bình thường, bắt tréo đùi ngồi trong khoang sau chiếc xe việt dã rộng rãi, cửa sổ kéo xuống một chút, đưa cho ông Liêu một điếu xì gà, bản thân anh cũng châm một điếu.

Lúc gần đến biên giới, chiếc xe dừng lại, người ở phía trước đi thăm dò lối đi quan sát xem có vết tích khả nghi hay không.

Phía trước có người đến báo hết thảy bình thường, bọn họ xuống xe, đi vào núi sâu, đi xuyên qua núi, ông Liêu hỏi anh: “Lão tam, con theo ta đã năm năm rồi nhỉ.”

Tề Kiêu gật đầu.

“Năm năm nay, công lao của con không hề ít, kinh doanh sòng bạc càng lúc càng lớn.”

“Dựa vào ông Liêu bồi dưỡng, người hợp tác làm ăn đều là vì nể mặt ông.” Tề Kiêu biết rõ, lời này của ông ta có thâm ý khác.

ông Liêu gật đầu, tuy tằng hơn 60 tuổi, nhưng hành động lại không thua kém người bên cạnh, cây gậy trong tay chống vào trong những bụi cây cỏ trên đường rừng núi khó đi, được đàn em vây ở chính giữa đi về phía trước.

Sau cùng, ông Liêu không còn nói gì nữa, chỉ là ông ta đã không còn tin tưởng thêm bất kỳ ai, dặn dò đàn em chú ý xung quanh, bản thân cũng vô cùng cảnh giác. Còn về Tề Kiêu, trước hết ông ta phải xác định xem cái tên anh Lý này là người như thế nào, rồi mới giải quyết Tề Kiêu.

Mà lúc này trong lòng ông Liêu, Tề Kiêu anh sẽ không được giữ đến ngày mai.

Bình an ra khỏi rừng núi, đến một con đường nhỏ ngoằn ngoèo, bên đường có mấy chiếc xe dừng lại đến tiếp ứng, Tề Kiêu vẫn đi theo ông Liêu ngồi ở trên xe của ông ta.

Rất nhanh đã đến một con trấn nhỏ, đàn em gọi điện thoại cho ”anh Lý”, bên đó nói ra địa chỉ, bọn họ đuổi xe qua đó nhưng bên ấy lại chẳng có ai.

Gọi lại điện thoại, “anh Lý” lại nói ra địa chỉ, bọn họ lại nhanh chóng đến.

Sắc mặt ông Liêu hầm hầm, dám chơi ông ta, ông ta cho người gọi điện thoại cho đám lính đánh thuê, bảo bên đó trực tiếp định vị ra vị trí của ”anh Lý”, không ngoài dự liệu, tên đó ở ngay trong núi sâu ở bên cạnh trấn nhỏ.

Lính đánh thuê đã xác định vị trí, nhưng bên đó hành động riêng lẻ, vô cùng cẩn trọng.

Ông Liêu mở lời, không cần dẫn đến trước mặt ông ta, trực tiếp bắn chết.

Những lời này, Tề Kiêu ở bên cạnh đều nghe hết vào tai, ông Liêu cũng không giấu anh, bởi vì không cần che giấu, anh ở trong vòng bao vây của đàn em ông Liêu, trái phải đều là người của ông Liêu, anh chạy không được, cũng không thể ra tay.

Lính thuê truyền tin tức đến, đang thăm dò vào núi sâu, bảo ông Liêu yên tâm, cũng không cần ông ta phân phó gì thêm, bọn họ sẽ tự dựa theo yêu cầu của ông ta mà làm.

Mà một bên khác, từ khi Tề Kiêu rời đi, Nam Nhứ liền cảm thấy tình hình không ổn, cô tin tưởng Tề Kiêu, nhưng vẫn lo lắng cho sự an nguy của anh. Cô ra ngoài, mang theo máy tính và thiết bị ghi hình, vừa gọi điện thoại cho Ngư Phu, nói rõ điều lo lắng của bản thân, ông Liêu có thể đã hoài nghi Tề Kiêu, dẫn anh đi rồi, Tề Kiêu lâm vào hiểm cảnh, bảo Ngư Phi bên đó bố trí thêm lực lượng phòng bị.

“Anh Lý” chơi xỏ ông Liêu mấy lần, ông Liêu đã tức giận đến đỉnh điểm, ông ta phải tìm ra cái tên ”anh Lý” này, không tìm ra quyết không chịu nghỉ.

Ông ta dựa theo yêu cầu phân phó đàn em, Tề Kiêu dưới tình huống không có tiếp ứng, không thể nào trực tiếp cầm súng nhắm vào ông Liêu, tất cả mọi người đều đang chờ đợi, anh cũng đang chờ đợi.

Nhưng lần này ”anh Lý” lại bảo ông Liêu bên này gửi vị trí cho ông ta, ông ta dẫn người qua đó. Xe của ông Liêu dừng ngay trên con đường nhỏ ở bên cạnh chân núi, đợi ”anh Lý” tìm đến cửa.

Qua một lúc sau, trong ngọn núi ở đối diện có một người đàn ông bước ra, người đó mặc chiếc áo khoác màu đen bình thường, đầu đội mũ lưỡi trai, “Ông Liêu, anh Lý bảo tôi đến nói lời xin lỗi với ngài trước, thực sự không thể không cẩn thận, ngài hiểu rõ mà, tôi đến kiểm hàng trước, hàng đến anh Lý sẽ theo đến ngay.”

Ông Liêu hất hất cằm, ra hiệu đàn em lấy hàng ra đây, người đó đi qua dùng ngón tay chấm một chút đưa đến bên mũi ngửi ngửi, sau đó gật gật đầu, lúc này mới bắt đầu gọi điện thoại cho “anh Lý”.

“Anh Lý” nhận điện thoại, đội ngũ được bố trí bắt đầu áp sát đến, mà đám lính đánh thuê kia cũng đang từ trong núi tăng tốc chạy về phía bên này.

Ngư Phu ngồi trong bộ chỉ huy, định vị vệ tinh truyền đến vị trí của đám lính đánh thuê trong núi, mấy phân đội tinh anh được phái đi đang lẻn vào bên cạnh bọn họ.

Nếu như ”anh Lý” bước ra, có khả năng sẽ bị bắn chết ngay, cho nên lúc này đã có họng súng của lính bắn tỉa nhắm thẳng vào người của đám lính đánh thuê, chỉ cần đối phương nổ súng, sẽ lập tức đánh úp.

Mà bên này, ông Liêu mở lời hỏi Tề Kiêu, “Có nắm chắc không?”

Tề Kiêu nhìn sang ông ta: “Ý của ông Liêu là?”

Ông Liêu lấy ra một khẩu súng trong ngực áo, đặt vào trong tay anh, “Người xuất hiện, phải bắn chết ngay.”

Ngoài mặt Tề Kiêu không có biểu hiện gì, nhưng nội tâm lại đang cuồn cuộn dậy sóng, ông Liêu bảo anh giết ”anh Lý”. Ông Liêu không nói chuyện, chỉ dùng cặp mắt sáng suốt kia nhìn anh chằm chằm, tựa như muốn nhìn thấu một chút xíu kẽ hở của anh.

Và Tề Kiêu cầm lấy khẩu súng, gật gật đầu.

Tề Kiêu híp mắt, ánh mắt trong đôi mắt đen láy u ám thâm trầm, anh không thể nào thật sự bắn chết “anh Lý”. Anh đang cân nhắc, khẩu súng này, nên nhắm vào ông Liêu hay là bắn lệch để cảnh báo đây. Cho dù là điểm nào, anh đều hoàn toàn bị lộ rồi.

Trước mắt anh chỉ hy vọng Ngư Phu cân nhắc chu toàn, đừng dể ”anh Lý” nghênh ngang trực tiếp lộ mặt.

Quả nhiên, ở nơi xa xa dần dần có vài chiếc xe lái đến, đúng như dự đoán của anh, “anh Lý” không hề xuống xe mà phân phó đàn em chuyển lời, nói nơi này không an toàn, đổi một nơi kín đáo hơn để giao dịch.

Và chiếc xe của đối phương hạ cửa kính xuống, cái đầu của Anna bị đẩy ra ngoài, cô ta đang hét lớn, hét bảo ông Liêu cứu mạng.

“Anh Lý giao cho cậu đấy.” Ông Liêu nói.

Tề Kiêu gật gật đầu.

Chiếc xe chạy theo xe của ”anh Lý” lao về phía trước, nửa đường, ông Liêu kêu dừng lại, bảo người chuyển lời, nói đây cũng được rồi, đi nữa cũng không an toàn.

“Anh Lý” biết ông Liêu đã nhịn đến cực hạn nên sẽ không dễ dàng rời đi, ông ta dẫn theo lính đánh thuê đến chính là muốn giải quyết mình, “anh Lý” không lộ mặt thì ông Liêu nhất định không buông tay.

Chạy thêm một chút về phía trước, chiếc xe dừng lại, nơi này đã tránh khỏi điều kiện có lợi cho đám lính đánh thuê và bắn tỉa, “anh Lý” bảo đàn em chuyển lời, nói có thể giao dịch rồi.

Ông Liêu nhìn Tề Kiêu, Tề Kiêu siết chặt khẩu súng trong tay, vững vàng giơ súng lên nhắm thẳng về phía trước, nhưng ”anh Lý” không xuống xe mà lại đẩy Anna ra ngoài, hai tay Anna bị trói ra sau lưng, phía sau có người tóm giữ.

Vị trí mấy chiếc xe đỗ lại có khoảng cách tầm 10m, điện thoại của ”anh Lý” gọi đến cho ông Liêu: “Ông Liêu, đừng trách tôi dùng phương thức này để tiếp đãi, thực sự là thanh danh ngài vang xa, tôi không thể không phòng.”

“Chúng ta làm loại kinh doanh này, chém giết lẫn nhau chính là kiêng kị lớn nhất, chắc hẳn ngài không muốn thanh danh bị phá hủy hoàn toàn, cắt đứt đi con đường kiếm tiền này đâu nhỉ.”

“Tiểu thư Anna chơi xỏ trước, ông Liêu, ngài không thể trách tôi.” Ông ta nói xong, một khẩu súng kề lên lưng của Anna, “Ông Liêu, lấy hàng, đổi người.”

Đột nhiên một tiếng súng vang lên, tiếp đến có nhiều viên đạn bay đến, anh Lý trong điện thoại hét lớn, “Ông Liêu, ông chơi tôi.”

Nhưng phát súng này không phải từ người của ông Liêu, ông Liêu nghe thấy lời của anh Lý, trong đầu ngay lập tức tự nhiên xâu chuỗi lại, “anh Lý” không phải người của phe quân đội.

Tiếng súng vang khắp nơi, tài xế trên xe của ông Liêu đang ngồi khởi động máy xe định bỏ chạy, vừa lùi về sau đang định quay đầu lại, chợt lốp xe bị đạn bắn trúng, chiếc xe không cách nào chạy được.

Mà người của ”anh Lý” bắt đầu xả súng về phía bọn họ, người trên xe của ông Liêu lập tức xuống xe bắn trả, trong xe chỉ còn lại Tề Kiêu và ông Liêu.

Tề Kiêu không có động tác gì, ông Liêu cũng im tĩnh theo, nhìn phía trước đạn lửa giao nhau, ông ta dẫn theo mấy chục tên đàn em, bảy tên lính đánh thuê, nhưng lúc này, trong ống nghe đã truyền đến tiếng súng.

Lính thuê cũng đã động thủ, ông Liêu bình tĩnh như thường mà mở miệng, “Thuốc.”

Tề Kiêu lấy ra một điếu đưa cho ông ta.

Cho dù đối phương tỏ ra mình không phải người của quân đội, nhưng ông Liêu thực sự không tin, đám hỏa lực này vô cùng dũng mãnh, nào phải mấy tên buôn ma túy bình thường chứ. Ông ta hít một hơi thuốc, “Lão tam, con vẫn luôn là đàn em đắc lực nhất của ta.”

Tề Kiêu gật đầu.

“Can đảm kỹ lưỡng, thông minh quyết đoán hành sự cẩn trọng.”

Tề Kiêu không nói chuyện.

“Lần đầu tiên con cứu ta, xém chút nữa mất mạng, ta rất cảm kích con, giữ con ở bên cạnh, nhìn con từng bước từng bước tiến lên, cũng rất tán thưởng.” Ông Liêu lại hút một hơi thuốc, thong thả nhả ra làn khói mù mịt.

“Đó cũng là vì nằm trong phạm vi thế lực của ông, nể mặt ông thôi.”

Bên ngoài tiếng súng nổ khắp nơi, lửa đạn ngập trời, mà hai người ở trong xe, đang ở trong lửa đạn mà nhắc lại những chuyện xưa cũ.

“Địch Tạp bị bắt, Đạo Đà chết rồi, ba đứa con trai nuôi chỉ còn lại mình con, nếu không ngoài dự đoán sau này tất cả mọi thứ của ta đều sẽ là của con, tiền bạc, địa vị, đây là những thứ khiến tất cả mọi người chạy theo như vịt, con không để tâm sao?”

Người thông minh trò chuyện, đã gián tiếp nói rõ hoài nghi của ông Liêu dành cho Tề Kiêu.

Tề Kiêu khẽ cười một tiếng, “Tiền bạc là thứ khiến con người ta tham lam, hết thảy đều là lòng người mà thôi.”

Ông Liêu nhìn ra bên ngoài xe, lính đánh thuê đã xông đến đây, khói thuốc súng tràn ngập giữa núi, lửa đạn ngập trời.

“Ta sớm đã hoài nghi con, nhưng vẫn luôn không nhẫn tâm giết con, con từng cứu ta vài lần, nhưng con cũng thật sự làm trái tim ta nguội lạnh, Địch Tạp, Đạo Đà, còn có Anna, đều là con một tay lập kế hoạch nhỉ, mấy lần con bởi vì cứu ta xém chút nữa mất đi tính mạng, chính là vì cái này, nếu như lúc đó con thật sự chết rồi, có cảm thấy đáng không?”

Tề Kiêu cứu ông Liêu nhiều lần, lần nghiêm trọng nhất trên người trúng bốn viên đạn, hôn mê nhiều ngày xém chút nữa mất mạng. Nếu như không phải lấy mạng đi đánh liều, làm sao có thể lấy được sự tín nhiệm của ông Liêu người được xưng là lão đại thế lực ngầm cơ chứ, “Rồi sẽ có người vì ánh sáng trong bóng tối mà lặng lẽ tiến lên, không có đáng hay không đáng, chỉ có nguyện ý hay không nguyện ý.”

Năm năm, lần đầu tiên anh dùng súng nhắm vào ông Liêu, “Ông Liêu, xuống xe đi.”

Ông Liêu xuống xe, Tề Kiêu dùng súng nhắm vào ông ta, đột nhiên hướng bên cạnh bay đến một viên đạn, Tề Kiêu thoắt né, viên đạn trực tiếp trúng vào khẩu súng ở trong tay Tề Kiêu, khẩu súng tức khắc nứt lìa, ông Liêu lạnh lẽo cười cười, “Muốn bắt ta, con còn non lắm.”

Đột nhiên bên cạnh có hai tên lính đánh thuê cao to chạy đến, hai người này không phải bất kỳ người nào trong số bảy người ông Liêu tìm đến kia, mà là ông Liêu phòng bị anh, cố ý âm thầm sắp xếp nhân thủ.

Hai người kia cứu được ông Liêu, dưới sự yểm hộ của đồng đội chạy trốn vào trong núi, Tề Kiêu tránh né kịp thời, nếu không phát súng đó đã trực tiếp lấy mạng của anh rồi, anh rút khẩu súng của mình ra từ giữa eo, vừa tránh né dòng đạn vừa nhanh bước đuổi theo bọn họ.

Nam Nhứ dựa theo vị trí Ngư Phu cho, cô nghe thấy tiếng lửa đạn ngập trời, cô xuống theo chạy vào đó nhưng không nhìn thấy ông Liêu và Tề Kiêu, cô gọi điện thoại cho Ngư Phu, Ngư Phu nói ông Liêu được cứu đi, Tề Kiêu đuổi theo rồi, quân đội tinh anh đã kịp tới.

Nam Nhứ chạy vào trong núi, nơi này tín hiệu cực kém, cô thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy vị trí của Tề Kiêu lúc ẩn lúc hiện, cô chạy qua đó, phía trước truyền đến tiếng lửa đạn giao nhau.

Tốc độ của Tề Kiêu không chậm, mà hai tên lính đánh thuê của đối phương đều là tay lão luyện dã chiến, vô cùng ranh mãnh khó tìm, tuyến đường quỷ dị đa biến, vừa chạy, vừa ném lựu đạn về phía anh.

Đợi anh dừng lại, hai người kia dẫn theo ông Liêu đã không biết chạy đến đâu rồi.

Nam Nhứ thấp người tiến lên, lấy điện thoại ra, tín hiệu triệt để đứt đoạn, cô lo lắng cho an nguy của anh, cũng không biết tình hình bên đó thế nào rồi.

Cô chạy qua đó, nhìn thấy mấy tên lính đánh thuê đang cầm súng, những người đó nhanh chóng chạy về phía phát ra tiếng súng, Nam Nhứ trốn trong góc tối, giơ súng lên giải quyết được một người, những người kia nhìn thấy đồng bọn gục xuống, tức khắc nhắm về phía cô nổ súng, Nam Nhứ nằm trên đất, ngay sau đó truyền đến những tiếng súng khác, là đội ngũ bên ta đang giao chiến với đám lính đánh thuê. . Truyện Hài Hước

Đám lính đánh thuê nhận được mối làm ăn này chỉ nhằm vào người mua bán ma túy, nhưng không ngờ lại lọt vào vòng bao vây của phe quân đội, lúc bọn họ muốn rút lui thì đã không còn kịp nữa rồi.

Nam Nhứ ở trên đất lăn ra ra khỏi vị trí, lau đi những vệt tro rơm rạ bị nổ lên dính khắp mặt, sau khi cẩn thận quan sát, cô chạy về phía trước. Nửa chừng gặp được một tổ tinh anh mặc bộ chiến phục ngụy trang, cô dùng động tác tay ra hiệu, là người của mình.

Tề Kiêu hành động cực nhanh, sau khi đuổi đến bị lính đánh thuê bên đối phương ném cho hai trái lựu đạn, anh vội vã nhào đến sau gốc cây thô to trốn đi, lúc bò lên lại, nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ đến gần, anh vừa xoay đầu, một họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào giữa trán của anh.

Mà người đàn ông này chính là một trong số bảy tên lính đánh thuê của ông Liêu.

Gã ta nhìn anh hất hất cằm, ra hiệu bảo anh bỏ súng xuống, súng nhắm vào đầu, tốc độ của Tề Kiêu dù có nhanh đến cỡ nào cũng không nhanh bằng tốc độ bóp cò của đối phương.

Tề Kiêu bị tên lính đánh thuê chĩa súng vào đầu, bước ra khỏi đằng sau gốc cây đi đến trước mặt ông Liêu.

Tay ông Liêu chống cây gậy, nhìn anh cười cười, ông Liêu trước sau luôn cười tựa như một lão hồ ly, nụ cười ấy nếu là người không quen sẽ nghĩ rằng ông ta là một ông lão hòa nhã, nhưng người hiểu biết ông ta sẽ hiểu rõ, phía sau nụ cười ấy của ông ta là tên ma quỷ khát máu, vô cùng nham hiểm.

Sống lưng Tề Kiêu thẳng tắp, anh cũng cười, nụ cười không sợ sống chết, “Ông Liêu, dù có đông người, cũng không thoát khỏi vòng vây của bên tôi đâu.”

“Lão tam, tôi vẫn luôn không nhẫn tâm giết cậu, muốn bắt tôi không có dễ vậy đâu, nhưng cậu…” Ông ta nói xong, giật lấy khẩu súng từ trong tay người bên cạnh, nhắm vào bả vai, cánh tay trái, và chân của Tề Kiêu, “Những chỗ đó đã từng vì cứu tôi mà bị trọng thương.”

“Pằng” một tiếng, viên đạn cắm thẳng lên bả vai của Tề Kiêu, anh rên hự một tiếng, thân thể lảo đảo, cố lắm mới giữ vững được thân hình không để bản thân mình ngã xuống, chết không đáng sợ, anh đã từng trải qua vô số lần, lúc này anh chỉ hy vọng, trước khi anh chết có thể nhìn thấy ông Liêu bị bắt.

Ông Liêu lắc lắc đầu: “Thật sự là một tên cứng đầu, tiền bạc bất vi sở động, thứ gì có thể khiến cậu dao động, người phụ nữ kia sao?”

Trái tim Tề Kiêu hốt hoảng, Nam Nhứ có khi nào bị ông Liêu khống chế rồi không?

Ông Liêu ha ha cười lớn, “Anh hùng không qua ải mỹ nhân nha.”

“Yên tâm, tôi sẽ để cô ta chết theo cậu, đây là nể mặt cậu đã từng cứu tôi, cho hai người chút viên mãn vậy.”

Ông Liêu nói xong, súng đã nhắm thẳng vào đầu anh, chỉ cần khẽ bóp cò, cái mạng của Tề Kiêu sẽ mất ngay.

“Pằng” một tiếng, lập tức có một viên đạn bay vụt qua đó, viên đạn không rơi trên người anh mà là trên người ông Liêu và hai tên lính đánh thuê ở bên cạnh.

Viên đạn của Nam Nhứ vừa hay bắn trúng bàn tay đang cầm súng của ông Liêu, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến trái tim của cô sắp nhảy lên đến cuống họng, mà viên đạn của đội ngũ bên ta ở bên cạnh cũng đồng thời bắn ra, vừa hay bắn trúng lên bả vai của ông Liêu.

Tức khắc hỗn chiến xảy ra, Tề Kiêu mặc kệ cơn đau đớn, anh bổ nhào lên trước đè lấy ông Liêu, ông Liêu đã bị thương, chạy không nổi nữa, mấy tên lính đánh thuê còn lại do tiểu tổ tinh anh đuổi theo truy kích, Nam Nhứ xông lên, Tề Kiêu vừa xoay đầu, nắm tay siết chặt đến nỗi xương cốt vang lên cả tiếng, đôi mắt đen láy đã phun ra lửa giận, “Ai cho em đến đây hả.”

“Chân mọc trên người em, anh quản được chắc.” Nam Nhứ giữ chặt ông Liêu đang bị thương, Tề Kiêu lúc này mới thả lỏng trở lại, thân thể trực tiếp ngã xuống bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, nhưng trên miệng lại không chịu thôi, “Em không cần mạng nữa à? Tình huống như thế này cũng dám chạy đến, em đợi đó cho anh, quay về xem anh xử lý em thế nào.” Ngoài miệng mắng Nam Nhứ, nhưng trong lòng lại không nhẫn tâm cô đến đây chịu tội, lửa đạn không có mắt, lỡ như viên đạn nào đó bắn lên người là sẽ mất mạng.

“Bản thân anh đã mất nửa cái mạng rồi, còn có tâm tư xử lý em.” Ngoài miệng Nam Nhứ lạnh nhạt mắng anh, nhưng đáy mắt lại ửng lên một nét đau lòng nồng đậm, phát súng kia, nếu như ông Liêu không bắn lên người anh, mà là… cô không dám tưởng tượng.

Rất nhanh, đội ngũ bên ta chạy đến giải ông Liêu đi, hỏi người bị thương ở trước mặt làm sao đây, bọn họ sẽ không hỏi nhiều, trước đó cấp trên nói rõ, bên ông Liêu có người của bên ta, “Anh ấy cần phải lập tức lấy viên đạn ra.”

Nam Nhứ giao lại ông Liêu cho người của tiểu tổ tinh anh, vội vã chạy đến đỡ Tề Kiêu đứng dậy, Tề Kiêu nhịn đau, trên trán toát ra vài giọt mồ hôi lớn, “Không cần quản anh, anh tự đi xử lý.”

“Anh phải nhanh chóng xử lý, không được chậm trễ.”

Tề Kiêu gật đầu, Nam Nhứ đỡ anh ra ngoài, lập tức liên lạc với Ngư Phu, Ngư Phu phái người tìm vị trí của anh, xe cấp cứu dừng lại, lúc Tề Kiêu lên xe, anh đẩy Nam Nhứ ra ngoài, anh không muốn để cô tận mắt nhìn thấy cảnh này.

Ngư Phu sắp xếp người lục soát ngọn núi, để tránh có cá lọt lưới. Mãi đến nửa đêm, tiểu tổ tinh anh truyền tin tức đến, toàn bộ đã giải quyết xong.

Ông Liêu bị bắt, thời đại của ông Liêu – trùm ma túy lớn nhất Tam Giác Vàng, từ giờ viết lên một dấu chấm hết.

Thu lưới.