Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 100: Thế giới thực tế 23



Edit: Trang Nguyễn

Khóa cửa lại, một nhà ba người xuống lầu, dưới lầu đợi mười phút, người lục tục ngo ngoe đều đến rồi.

Du Hành đại khái quét thêm vài lần, nhìn quen mắt có, lạ lẫm có... Nhìn quen mắt có một nhà Chung Hoa, một nhà Từ Ngọc Mạn.

Trong đó có không ít người bao bọc vô cùng kín, trốn ở sau lưng người nhà, không nói một lời.

Hơn nữa đối với tầm mắt của anh đặc biệt mẫn cảm, tầm mắt anh vừa đảo qua, người nọ liền cúi đầu xuống.

Anh thu hồi ánh mắt, nói: "Đi."

Một chuyến chừng trăm người, bọn người ở cửa sổ, trên ban công, ven đường đưa mắt nhìn xuống, đoàn người đó dần dần biến mất trong rừng nhiệt đới.

"Đúng vậy điều này sao có thể chứ!"

"Ngày hôm qua người đi qua hồ bên kia xem tình huống đã trở về chưa?" Chu Diệu Binh hỏi.

"Còn chưa."

Chu Diệu Binh nhíu mày: "Quá chậm." Coi như qua đêm trên đường, bây giờ cũng nên trở về rồi chứ.

Đến trưa, người đến bên hồ xem tình hình mới trở về.

"Hồ thật sự cạn khô rồi!"

"Nơi đó còn rất nhiều quái vật!"

"Quái vật gì?"

"Người cá! Người cá!"

"Hí! Thật sự?"

"Chúng tôi mang theo hai người cá về, trên đường chết hết một người, các người nhìn —— "

"Woa!"

Nhấc tóc lên, lộ ra bộ mặt giống như cá lại giống như người.

"Đây là thứ gì?"

"Hắc hắc hắc không biết, dù sao không phải người bình thường."

"... Chuyện nước kia nên nói thế nào đây? Chúng ta cần phải đi tìm nguồn nước mới?"

Vẫn có người không thích giễu cợt những người cá này, cảm thấy người vta đến cùng vẫn là con người... Nhưng càng để ý đến vấn đề sinh tồn sau này, bởi vậy cũng không nói nhiều, mà là hỏi sau này nên làm thế nào.

"Đi, chắc chắn lấy được."

Sau khi bàn bạc, không biết thế nào liền quyết định đi về hướng bắc tìm kiếm.

"Dù sao vừa rồi tìm không được gì ở phương Bắc, phía tây và nam cũng đã đi qua." Thật ra phía tây, phía nam không phải không thể đi, chỉ cần đi xa hơn một chút, có lẽ cũng sẽ có thu hoạch mới?

Thế nhưng mọi người vẫn nhất trí đi về hướng bắc, có khả năng là do những người kia dọn nhà đi về hướng bắc sinh ra một ít ảnh hưởng với bọn họ.

Bên này Du Hành bọn hắn một đường coi như thuận lợi, dù sao đi theo đường Thôi Nam chỉ —— vừa rồi đội bọn hắn đi về hướng bắc tìm nước chính là đi đường này.

Trong đêm bọn hắn vẫn đốt đống lửa lớn, ngủ trên cây, ngủ bên cạnh đống lửa làm thành vòng tròn lớn đều có.

Có trẻ con ở trong bầu không khí này ngược lại cảm thấy vô cùng kích thích, chơi đùa đùa giỡn, như cắm trại ngoài trời.

"Đừng ồn ào! Yên tĩnh!"

Những người lớn quát mắng, thế nhưng trẻ con làm sao hiểu người khác lo lắng, ngược lại cười hì hì cầm cây đuốc chơi đùa.

"Đều quản con của mình đi! Trời tối đừng chơi đùa nữa!"

Du Hành đoạt cây đuốc lại, ném vào trong đống lửa, còn muốn bắt lấy đứa bé trai muốn chạy loạn, quét nhìn trong đám người: "Đây là con cái nhà ai? Mang về đi."

Một người phụ nữ chạy đến ôm lấy đứa bé trai: "Cậu hung dữ như vậy làm gì, đều là trẻ con —— "

"Không được chơi lửa, muốn chơi, chính cô tự đốt một đống lửa cho nó chơi."

Du Hành quay người đi gẩy gẩy đống củi lửa, ném hoàng đằng phấn vào, rất nhanh trong không khí chỉ còn mỗi mùi hương thanh mộc của hoàng đằng phấn tràn ngập khắp nơi.

Mẹ Du trên đỉnh đầu gọi anh: "Lên đây đi, nên ngủ."

"Đến rồi."

Nhà bọn họ dùng dây đằng tâm đan thành chiếc lưới, treo trên cành cây, bên trên trải một tầng chăn mền, nằm trên đó ngủ như ngủ trên giường, thoải mái hơn nằm trên cây một chút, cũng càng thêm an toàn, không sợ trong đêm rơi xuống.

Mẹ Du nằm ở bên trong, cha Du ngay bên cạnh bà.

Mẹ Du nói: "Con cứ như vậy ngủ à? Lại đan một cái." Nhìn con trai ngủ trên cành cây, bà vô cùng sợ con mình sẽ ngã xuống, bên dưới còn là đống lửa đang cháy đấy.

"Không cần, con quen ngủ như vậy rồi. Mẹ, nhanh ngủ đi, có việc gọi con."

Du Hành đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý đoạn đường này sẽ không quá yên bình, chỉ là không nghĩ đến buổi chiều đầu tiên, đã gặp phải công kích.

Người khác đã muốn đi chung một đường với người nhà mình, như vậy cũng nên nói rõ ràng, tránh cản đường.

Bởi vậy trước khi qua đêm anh đã nói rõ với những người khác, đống lửa không thể ngừng, đây là vì đề phòng sói. Không thể để người nhà đặc biệt là trẻ con chạy loạn, cũng không được cao giọng ồn ào rước lấy tấn công của động vật...

Du Hành nghe được động tĩnh trước tiên, anh cảm giác được mặt đất khẽ chấn động, đó là có đám đồ vật lớn tới.

Anh lập tức lớn tiếng kêu gọi mọi người: "Lên cây!!! Có cái gì tới!"

Không ít người không rõ ràng cho lắm, thậm chí còn có người tức giận nói: "Làm gì vậy ồn ào như vậy? Con tôi đều bị cậu đánh thức."

Cũng có người tin tưởng Du Hành như Từ Ngọc Mạn, lực hành động nhanh hơn người ta, không nói hai lời nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vội vàng lên cây.

Từ lúc Du Hành phát giác không đúng, cho đến lúc đám kia kéo đến chỉ ngắn ngủn năm phút đồng hồ!

Dưới ánh lửa chiếu rọi nhìn ra được đó là một đám sinh vật cao chừng một mét, không nói những thứ khác, miệng vô cùng lớn, răng nanh ngang dọc, thoạt nhìn vô cùng hung ác.

Kết quả cũng cho thấy đây là một đám sinh vật hung hãn, chỉ thấy bọn chúng ầm ầm chạy qua, chạy thẳng tắp, những nơi đi qua nếu có thứ gì chặn đường liền há mồm cắn, nhổ bỏ chướng ngại vật trước mặt nó.

Tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng cầu cứu vang lên không ngừng, thế nhưng người đã leo lên câu đâu có ai dám xuống cứu người? t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Tất cả mọi người dính sát thân cây, hận không thể leo lên trên tán cây.

Chỉ một phút đồng hồ, đám sinh vật kia nghiền đến, để lại tổn thương hỗn loạn trên mặt đất, nhưng cũng may không có ai chết.

"Nhanh chóng thu thập hết mùi máu tươi! Băng bó miệng vết thương! Thiêu hủy hết quần áo dính máu!"

Du Hành vừa hô vừa nhảy xuống cây, nhanh chóng đốt lại đống lửa sắp bị nghiền tắt kia.

"Nhanh lên! Tránh dẫn sói đến!"

Mọi người vừa mới kinh hồn xong, lúc này động tác cứng ngắc như con rối.

Người bị thương càng không ngừng kêu đau, mùi máu tươi vô cùng nồng đậm. Mọi người giúp đỡ băng bó cho nhau, lại kéo những người khác lên cây.

"Cầm lấy đi!" Du Hành ném tấm lưới giường của chính mình ra bên ngoài, để bọn hắn giúp đỡ kéo người lên.

Đống lửa tí tách bắt đầu cháy lên... bên trên ngọn lửa đốt sạch quần áo dính máu thành tro bụi, vết máu trên mặt đất cũng bị bọn họ lật ngược lớp đất lên che dấu dưới nền đất.

Âm thanh vỗ cánh từ xa đến gần, Du Hành nheo mắt nhìn xem, là một đám chim có hình thể rất lớn.

Những con chim kia không ngừng xoay quanh trên không mảnh rừng này, thét lên, trong đó có hai con đáp xuống đất.

"Đó... đó là kên kên?"

"Có chút giống, nhưng lớn hơn rất nhiều."

Mỏ của chúng thật dài dò xét trên mặt đất hồi lâu, sau đó đầu lâu chuyển hướng nhìn lên trên cây ——

Chỗ đó không ngừng toát ra mùi máu tươi.

Hai con kên kên kia đều tiến lên, mỏ dài nhọn dường như lóe lên ánh sáng sắc lạnh dưới ánh lửa.

Bang bang!!

Liên tiếp hai tiếng súng vang lên, sau đó âm thanh hai vật thể nặng nề rơi xuống đất.

Du Hành nhìn chằm chằm lên trên không, đợi trong chốc lát đám kên kên kia không đáp xuống nữa, ngược lại bay về hướng xa xa, lúc này anh mới thở phào một hơi.

Anh nhảy xuống cây, nắm một con lên xem, hình thể gần một mét, mỏ dài gần một nửa thân thể. Anh lấy dao băm lên mỏ nó, thân đao vang lên tiếng nổ, lại chỉ lưu lại mấy dấu vết mờ mờ trên mỏ chim.

Thứ tốt.

Du Hành hai đến ba lần chặt hai cái mỏ chim từ đầu chém xuống, máu huyết phun ra có mùi tanh quái dị, điều này làm cho anh bỏ đi ý niệm làm thịt con chim này đem đi nướng ăn.

Anh bỏ hai thi thể định ném vào trong lửa thiêu hủy, bị người ngăn lại, thì ra đã có người bò xuống cây, nhìn thấy động tác của Du Hành cho rằng anh muốn nướng chim nên vội vàng bò xuống lấy một chút.

"Con chim lớn như vậy một nhà ba người cậu chắc chắn ăn không hết đâu! Có thể chia cho tôi một chút không? Tôi đã rất lâu không ăn thịt rồi!"

"Hì hì, còn tôi nữa! Chờ tôi xuống!"

Du Hành nói: "Tôi không ăn, tôi ngửi thấy mùi máu con chim này không tốt cho lắm, cá nhân tôi cảm thấy tốt nhất đừng ăn."

Người đàn ông tiếp nhận thi thể con chim trong tay Du Hành nghe vậy liền nói: "Không có chuyện gì đâu! Cậu xem này chất thịt tốt lắm đấy, nhất định có thể ăn được."

Du Hành vẫn có ý định vứt bỏ, rút thi thể con chim về ném vào trong đống lửa.

"Này này này! Cậu... sao cậu lại làm như vậy!"

Nhiều người bò xuống cây vội vàng dùng nhánh gỗ lay thi thể con chim ra. Du Hành cau mày nghe mùi lông vũ thiêu đốt truyền ra mùi thối, nghe bên tai tiếng phàn nàn, anh quay người mang hai bộ mỏ ngồi bên cạnh đống lửa ngay dưới gốc cây cha mẹ anh đang ngồi, anh bắt đầu làm sạch.

Đầu tiên đem phần đuôi mỏ chim còn sót lại thịt móc sạch hoàn toàn, lấy nước ra rửa sạch, nghĩ nghĩ, anh lấy bốn phiến mỏ chim nướng trên lửa, mỏ bị nướng hoàn toàn khô ran, đặc biệt cứng rắn.

Mẹ Du hỏi: "Con chim kia thật không thể ăn?"

Du Hành ngồi yên ổn trên cành cây, nghe vậy lắc đầu: "Nếu là con, con cũng không ăn."

Thế nhưng mọi người lựa chọn khác nhau, không phải nhà ai cũng như nhà anh không thiếu ăn, cho nên phải mạo hiểm, hoặc mang tâm lý may mắn, đều rất bình thường đấy.

"Con cầm cái gì đấy?"

"Mỏ chim, mẹ nhìn xme... có phải rất cứng rắn rất sắc bén hay không?"

"Thật đúng như vậy! Nếu bị loại chim này mổ trúng, nhất định đau nhức lắm!" Chắc chắn mất một khối thịt.

Du Hành nói: "Không chừng nhìn thấy xương cốt."

Anh cầm mỏ dùng sức đâm xuống thân cây bên cạnh, mỏ chim liền chui vào một nửa, trở ngại rất nhỏ, hơn nữa mỏ chim cũng không xảy ra mặt đứt gãy, có thể thấy được nó rất cứng rắn.

"Ngủ đi, trời còn chưa sáng." Mẹ Du gọi anh: "Con xem cha con lại ngủ rồi."

"Con không mệt, mẹ ngủ đi, con muốn sửa lại mỏ này một chút."

Anh lấy ra một nhánh cây dài, đem mỏ chim cố định trên đầu, mỏ này có hình cung, sau khi cố định quơ quơ, anh phát giác còn rất thuận tay.

Nhìn dưới cây, bên kia đã kêu lên đầy vui mừng ăn thịt được rồi.

"Ôi chao mẹ ơi, đau bụng quá!"

"Ôi mẹ ơi, tôi đi không được."

Sau khi rời giường đơn giản làm vài chuyện kia, ăn uống, bây giờ không có nhà vệ sinh, vậy thì tìm rừng cây, rắc thuốc diệt côn trùng lên, là có thể bắt đầu ngồi xổm xuống.

Chỉ có điều hôm nay quả thật người bị táo bón hơi nhiều hơn một tí.

Cha Du ngồi xổm hết hầm cầu mới trở về, nói bên kia người ta đi thối muốn chết, bị mẹ Du cầm một hạt dẻ gõ qua.

"Đang ăn sáng đây này, ông có thấy buồn nôn không."

Cha Du gãi đầu không dám nói rồi.

Đợi đến lúc muốn lên đường, đã có mười mấy người tiêu chảy đi đường không nổi nữa.

Xem xét lại, đều là người nửa đêm ăn hết thịt chim nướng.

"Thế nhưng chúng tôi không có việc gì!"

"Đúng vậy, chúng tôi cũng ăn, một chút việc cũng không có."

Thế nhưng cũng có người ăn thịt chim nướng một chút vấn đề cũng không xuất hiện, Du Hành nghĩ người bị tiêu chảy có thể là do thể chất hoặc dạ dày khá kém, mới có phản ứng lớn như vậy. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Thế nhưng anh không có khả năng vì những người kia mà dừng lại. Đây là sự thật, anh là người xem trọng người nhà, bạn bè... những người khác không có giao tình gì với anh.

"Xuất phát như bình thường."

Cuối cùng có một phần năm người bị ở lại, dùng lời của bọn hắn nói:

"Chúng tôi tin tưởng cậu mới đi theo cậu! Không nghĩ đến cậu máu lạnh, không có tính người đến như vậy!"

"Mới đi một ngày đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, chúng tôi không đi!"

"Thần thần bí bí, tôi tin cậu tà!"

Mẹ Du lo lắng nhìn anh, anh cười cười: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Mẹ Du vỗ vỗ bờ vai của anh