Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 99: Thế giới thực tế 22



Edit: Trang Nguyễn

Chung Hoa ở trong khu dân cư bên hồ, cha Chung hỏi Chung Hoa: "Con thấy thế nào? Con cảm thấy cậu ấy nói có căn cứ hay không?"

Chung Hoa nằm trong bồn tắm trong phòng vệ sinh, bên trong đã đổi nước hồ mới, mát lạnh thấm mát.

Hắn đã nhìn không ra bộ dáng con người nữa rồi.

Trên người vẩy cá lan rộng, ngũ quan trên khuôn mặt biến hóa rất lớn, nửa bên mặt chìm vào trong nước, lộ ra con mắt như bong bóng cá.

Nghe được câu hỏi của cha mẹ, hắn giật giật ngồi xuống, thân thể nhịn không được trơn mượt vào bồn tắm lớn, vẫn là cha Chung đưa tay qua kéo hắn lên, rồi lấy thêm tấm ván gỗ đặt chế cố định hắn lại.

Chung Hoa lộ ra dáng đứng không mặc quần, giữa hai chân dài ra màng mỏng, dán hai chân lại với nhau, đầu ngón chân đã vô cùng mơ hồ, hầu như không nhìn ra bộ dáng năm ngón chân trước kia nữa.

Thiếu chút nữa cha Chung rớt nước mắt, bây giờ vợ và con gái đều không tiện đến thăm hắn, chỉ có chính mình thường xuyên đến, càng khiến trong lòng ông đau khổ muốn tràn ra ngoài.

Một người đang yên đang lành làm sao lại biến hóa thành như vậy chứ?

Chung Hoa mở miệng, giọng nói cũng có chút ít khác biệt, nhưng cũng may nói ra được lời nói, cha Chung vẫn còn nghe được rõ ràng.

"Cha, con không cảm thấy có chỗ nào không ổn cả. Đêm nay cha đưa con đến trong hồ đi, con đi thám thính xem có tin tức gì hay không."

Sau khi đến đây, hắn như cá gặp nước, cũng không hề bởi vì khát nước mà mất lý trí.

Chỉ là trên người hắn tất cả các dấu diệu đặc thù của sinh vật thủy sinh càng ngày càng rõ ràng, đến bây giờ hắn đã không đứng lên nổi rồi, cũng hoàn toàn không cách nào rời khỏi nước được.

Nói không rõ đây là tốt hay xấu, chỉ là nếu cứ tiếp tục sinh hoạt như vậy cũng không tệ lắm, hắn có thể bắt cá cho người nhà cải thiện sinh hoạt, mình cũng có thể sống được tự do một ít.

Nhưng lời Du Hành nói cần phải coi trọng một thoáng, hắn đi ra trong hồ thám thính tin tức, chỗ đầu hồ đó có nhiều "đồng loại" còn sống nhiều như vậy, nếu quả thật có mùa khô, đó là chuyện lớn sống còn, chỗ đó nhất định sẽ có manh mối đấy.

Trước khi buổi tối đến, cha Chung đưa Chung Hoa đến trong hồ, nhìn con trai vẫy tay với mình, ùm một cái đã lặn xuống nước không còn thấy bóng dáng, ông mới thở dài đi về nhà.

Trong hồ này có con quái vật lớn, con mình nói hắn cũng nhìn không ra vật gì. Nhưng con vật kia cũng không tấn công hắn, vì vậy cha Chung mới yên lòng đưa con trai đi—— dù sao trong hồ, con mình mới càng thêm thoải mái dễ chịu hơn.

Đứa nhỏ đều đã bị như vậy, dù sao cũng phải để nó sống tự do tự tại một chút?

Trên đường gặp những người khác, cũng ôm khiêng, bên trên phủ một tấm chăn che lại.

Từng người đều ngầm hiểu lẫn nhau.

Cha Chung thở dài, đều là người đáng thương.

Chung Hoa du lịch ở dưới đáy nước, tuy hắn hận những con cá kia cắn hắn, nhưng sau khi đồng hóa xong lại không cách nào khống chế huyết mạch hảo cảm đối với bọn chúng.

Gần đây hắn vừa học cách trao đổi với những con cá kia, chỉ cần né tránh một ít động vật cỡ lớn đi săn người, dưới hồ nước hầu như vô cùng an toàn đấy.

Nhưng hắn cũng không bơi đi vào trong hồ nước bên kai, trong huyết mạch tiềm thức nói cho hắn biết, chỗ đó không thể đi.

Bởi vậy bình thường hắn chỉ hoạt động ở nơi cách bờ hơn mười thước.

Hồ này quá lơn, cho dù xa hơn mười thuốc, cũng chỉ thuộc về khu vực biên giới của hồ mà thôi.

Chung Hoa ăn sống thịt đồng bạn chia xẻ cho hắn, hắn cũng không biết đây là thịt gì, cũng cảm giác nước bắt đầu khởi động vô cùng kịch liệt, hắn vội vàng cùng bầy cá khác bơi đi đến nơi an toàn.

Bên tai tiếng nước ầm ầm, hắn cảm giác được con quái vật khổng lồ kia lại đi lên rồi.

Quả nhiên, rất nhanh tiếng ca vang lên lần nữa, chỉ là lần này đã có tin tức từ những "người cá" như bọn hắn, người chung quanh đã chuyển đi xa hơn. Dù cho có người bị dụ dỗ, cũng bị bọn hắn đánh bất tỉnh ném sang phòng bên cạnh.

Thế nhưng rốt cuộc con quái vật khổng lồ này tức giận rồi, nhịn không được nữa.

Nước chảy một lần nữa chuyển động kịch liệt, ầm ầm đổ ra bên cạnh bờ.

Nó di chuyển rồi!

Lần đầu tiên nó di chuyển!

Rầm rầm!!!

Chỉ di chuyển một chút như vậy, hồ nước giống như núi tuyết sụp đổ ầm ầm, chấn động mãnh liệt khắp mặt đất, từng ngọn sóng cao như một tầng lầu đánh qua, con đường gần đó thoáng chốc biến thành đường thủy.

Tiếng ca trở nên càng thêm to rõ, mê hoặc người.

Vô số bóng đen từ trong bóng tối đi tới, Chung Hoa lo lắng phân biệt cha mẹ và em gái mình trong đó, một tay túm một người, răng cưa trong mồm còn cắn quần áo em gái mình.

Không cách nào đi lại bằng hai chân, cả thân người dưới đều bị lôi kéo ma sát trên mặt đất...

Thật vất vả mới kêu tỉnh người nhà trên đường, mới giúp đỡ dìu nhau đi ra xa khỏi khu vực này.

"Chúng ta ở xa như vậy!! Vì sao còn —— "

"Đi mau!" Giọng Chung Hoa vang lên.

Thẳng đến khi chạy đến khu rừng trái cây màu vàng hái trước đó, bọn hắn mới yên lòng. Sau đó tiếng ca ngừng, mặt đất lại chấn động kịch liệt, dường như con quái vật khổng lồ đi lại trên mặt đất. Dọa cả đám người lạnh run.

Thẳng đến ngày hôm sau, người may mắn còn sống sót mới dám trở lại bên hồ đi xem tình huống, kết quả chấn động: hồ nước khô cạn chỉ còn một tầng mỏng nước.

"Trời ạ!!"

Dưới tầng nước hơi mỏng kia là loài cá khác, không ngừng chen chúc nhau vẫy vậy đuôi, phát ra tiếng nước lách tách. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Vậy có phải con quái vật kia đã đi rồi hay không?"

Có người chỉ vào trong hồ, trong hồ bởi vì nguyên nhân địa thế, còn một chỗ lõm đầy nước, thật sâu nằm ở đáy hồ.

Thế nhưng con quái vật kia không có khả năng ẩn mình ở chỗ lõm đầy nước kia, thể tích của nó lớn như vậy kia mà!

Còn không kịp vui mừng, có người liền hỏi: "Chẳng lẽ con quái vật kia đã đem hết cả nước trong hồ mang đi?"

Không có cách nào, bọn hắn đành phải tranh thủ thời gian, thừa dịp mặt trời còn chưa khiến tầng hơi nước mỏng manh kia bốc hơi toàn bộ, đựng nước.

Chung Hoa vô cùng khó chịu, hắn đã thành thói quen mỗi ngày đều ngâm mình trong hồ nước, bây giờ chỉ cảm thấy vô cùng khô ráo, vẩy cá chính là làn da của hắn, vẩy cá khô khốc cũng có ý nghĩa hắn vô cùng khát nước.

"Nhịn một chút, bây giờ cha đổ nước đến cho con."

Cha Chung tới tới lui lui đổ mấy thùng nước mới đổ đầy nước trong bồn tắm, rồi ngồi sụp xuống phát sầu nói: "Làm sao bây giờ?"

Làm sao bây giờ?

Rất nhiều người đều đang hỏi vấn đề này.

Đến dưới buổi trưa lúc nóng nhất, những người cá kia đều khó qua, không ít nhà đều xảy ra chuyện người cá mất lý trí đả thương người, chỉ là Chung Hoa vẫn cố gắng đau khổ chống đỡ.

"Cha, các người đi nhanh đi! Trở về chung cư! Đi theo nhà họ Du!"

"Vậy còn con? Con làm sao bây giờ?"

"Con... con không đi."

Ngày hôm nay, đủ loại lựa chọn đều xảy ra, đại đa số người ở chung cư Lệ Cảnh Uyển đều quyết định trở về chung cư, sau khi các cư dân trao đổi tin tức với nhau, cùng đều định đi theo đám bọn hắn trở về, người luôn có khuynh hướng đi đến nơi mình quen thuộc.

Trời chưa sáng bọn hắn liền chuẩn bị rời khỏi, có người trước khi đi còn không cam lòng đi đến bên hồ nước xem, lại phát hiện hồ nước giờ đây đã hoàn toàn khô cạn, chỉ còn lại hố sâu mênh mông.

Chung Hoa trong một đêm tuyệt vọng cùng tiếng khóc của cha mẹ, em gái, rốt cuộc hắn cắn răng đồng ý theo chân bọn họ cùng đi.

Người trong nhà đưa hắn lên cột lên lưng cha hắn, em gái hắn trên đường cẩn thận vẩy nước cho hắn, để hắn thoải mái một chút.

Chung Hoa có thể nói một trong số ít người cá chịu rời đi, rất nhiều người cá đều không hạ được quyết tâm rời đi, còn ở trong lu nước trốn tránh sự thật.

"Tiểu Cận, đừng đổ, những nước này sau này các người còn muốn uống đấy."

Trời nắng chang chang, một đoàn người uốn lượn đi về hướng chung cư, đến lúc chín giờ đã đến chung cư.

Đám người này dẫn đến lực chú ý của mọi người, sau khi hỏi thăm mới biết thì ra hồ nước cạn khô rồi.

"Làm sao có thể!"

Nghe được tin tức này, Du Hành lại càng hoảng sợ, cẩn thận hỏi mới biết được con quái vật không biết kia đã đi khỏi hồ.

Cha Du nghĩ nghĩ: "Mực nước của hồ nước kia có phải vì con quái vật khổng lồ kia mới có thể cao như vậy hay không?" Ông nhẩm tính: "Nếu nó vô cùng to lớn... lúc đi vào mực nước sẽ dâng lên... Nhưng cũng không có khả năng vừa đi, mực nước lại thấp như vậy?"

Không nghĩ ra, liền không nghĩ nữa, đồ vật trong nhà bọn họ đều đã thu dọn gần hết, hầu như đem trọn cái nhà có thể mang đi đều mang đi hết.

Bọn họ định nghỉ ngơi một ngày, để mẹ Du nghỉ ngơi nhiều thêm một ngày, ngày mai lại ra đi.

Mẹ Du cũng rất để ý, không riêng nghỉ ngơi, còn siêng năng tu luyện, thời gian một ngày rất nhanh đã trôi qua.

Nhà họ Du tiếp đãi không ít người, vì không để bọn hắn quấy rầy mẹ Du nghỉ ngơi, Du Hành dẫn toàn bộ người xuống mái che dưới lầu.

Người đến đều truy hỏi làm sao anh biết mùa khô đến.

Du Hành đem tất cả đổ lên đầu con chim kia: "... Người tòa một có lẽ cũng biết, trước kia nhà tôi có một con chim lớn đến."

Du Hành nhấc chân liền đi, bị người kéo lại.

"Đừng tức giận đừng tức giận, hắn nói chuyện không có đầu óc! Du Hành à, khi nào nhà các người đi?"

"Ngày mai."

"Nhanh như vậy?!"

"Có thể trễ thêm hai ngày hay không? Đồ đạc nhà chúng tôi cùng chưa thu thập..."

Du Hành đã biết rõ ý của bọn hắn, nhưng vẫn nói lời cảnh cáo trước: "Có thể cùng đường, nhưng mỗi người đều tự phụ trách bản thân mình."

"Cái này, ha ha... chắc chắn, chắc chắn mà!"

"Ngày mai sáu giờ, nhà chúng tôi xuất phát, các người muốn đi thì xem thời gian."

Cuối cùng cũng không đổi thời gian.

Từ khi hồ nước kia cạn khô, con quái vật trong hồ cũng rời đi, cảm giác cấp bách trong lòng Du Hành càng mạnh hơn.

Phải đi nhanh lên! t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Trời còn chưa sáng, chợt nghe bên ngoài có tiếng chim muông hoạt động, âm thanh kia hoàn toàn khác biệt với tiếng kêu lãnh lót dĩ vãng, mà dồn dập đấy, kêu gọi bạn hữu...

Lúc đang đánh răng, anh nhìn thấy rất nhiều bầy chim muông bay qua trong rừng, như vô số dây lụa run run, thổi đi về hướng xa xa.

Ăn xong bữa sáng, lại cất kỹ đồ vật trong nhà, mẹ Du cõng một ba lô, Du Hành và cha Du ngoại trừ trên lưng cõng một cái bao siêu lớn, trên cổ còn phủ lấy một túi vải.

Dao phay cái búa... đủ loại đều đặt ở nơi thuận tay, người một nhà không để ý nóng bức vẫn như thường lệ che phủ kín mít.

"Đi thôi."

"Đi thôi."

"Vâng."