Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 126: Thế giới thực tế 03



Edit: Trang Nguyễn

Tạm thời định cư ở nơi này, dường như cũng không phải chuyện khó khăn như vậy.

Bọn hắn có thể hợp lực đi săn bắn, con mồi bắt được có thể ăn vài ngày. Nước dùng để uống cũng không khó, hầu như mỗi đêm đều có mưa, Du Hành không ngừng lấy thùng nhựa, chậu nhựa ra đựng nước, dùng lá cây thối vặn thành hình dáng cũng có thể chứa được nước.

Sau khi định cư, bọn hắn cũng ít dùng bật lửa và diêm, cồn để đốt lửa. Vào lúc trời nắng, dùng thủy tinh thấu kính tập trung ánh nắng, ánh nắng nhen nhóm cũng thành đống lửa, đống lửa được đốt lên có thể sử dụng cả ngày.

"Tiết kiệm chút, sau này có thể ứng phó với nhu cầu cần thiết."

Tất cả mọi người đều có ý thức khó khăn gian khổ.

Chỉ là sinh sống ở dã ngoại, không thể nào đơn giản như vậy.

Không nói những thứ khác, thật sự không thể tránh khỏi ký sinh trùng

Sau bốn mươi chín ngày phòng ngự của [Vạn cổ chi vương], Du Hành phát hiện trên người mình lại xuất hiện ký sinh trùng.

Sau khi cho cha mẹ anh và Thôi Nam sử dụng, ngoại trừ Thôi Nam, trên người cha Du và mẹ Du đều xuất hiện ký sinh trùng.

Mẹ Du nhìn côn trùng không ngừng tiến ra dũng mãnh từ ngón tay, nếu không phải những ngày này gặp phải nhiều chuyện như vậy, bà đã ngất xỉu tại chỗ rồi.

Bây giờ nhiều người, cũng không thể bỏ mặc người ta, bị ký sinh trùng hại chết được.

Vì vậy tiêu hao [Vạn cổ chi vương] khá lớn, điểm lương hỏa cũng như thế. Dù sao một viên [vạn cổ chi vương] mất chín ngàn điểm lương hỏa đấy.

Anh cũng không dám lần lượt cho từng người sử dụng, bởi thế nghiền nát bỏ vào trong nước lá cây thối, để bọn hắn không hề phát giác mà uống hết.

"Làm sao gần đây nước bên trong lá cây thối này càng đắng càng khó uống như vậy chứ?"

Uống nước nấu từ lá cây thối, có thể để phòng tiêu chảy, bởi vậy bọn họ vẫn thường uống.

"Thế này cũng quá khó uống rồi! Cứ như đi ị vậy... ọe —— "

Mà nghiền nát rồi chia nhau ăn, biểu hiện chính là tiêu chảy, trùng chết theo phân vào nước tiểu đi ra ngoài.

"Tôi đi ra côn trùng nữa à!!!"

Người đầu tiên tru lên, ngay cả quần cũng không kịp mặc đã nhảy dựng lên.

"Có phải tôi sắp chết hay không, tôi còn chưa muốn chết đâu hu hu hu..."

"Có lẽ không có việc gì." Du Hành vẻ mặt đứng đắn đi khảo sát đống bài tiết bên kia, trở về nói: "Chắc là thân thể anh bài tiết hết đống ký sinh trùng bên trong ra ngoài, là chuyện tốt."

Tiếp đó dường như mở ra chốt khóa nào đó, mỗi người từ từ đều phát hiện thi thể côn trùng trong lúc đi vệ sinh.

Sau khi tập mãi thành thói quen, mọi người cũng bình tĩnh lại rồi.

"Việc tốt! Những côn trùng này đều là rác rưởi, bài xuất ra ngoài được là tốt! Sau này thân thể chúng ta chắc chắn rất khỏe."

"Nhất định là tác dụng của những lá cây thối này!"

Vì vậy có đắng có khó uống hơn nữa, tất cả mọi người đều cười tủm tỉm mà uống hết đấy. Uống đắng, trong đắng mới khỏe mạnh, quả nhiên người xưa nói không sai mà.

Ngoại trừ chuyện nhỏ này, Du Hành đã chuẩn bị một chuyện lớn.

Anh đối với Thôi Nam cũng có tâm phòng bị, chứ đừng nói chi những người giữa đường kết bạn này.

Đương nhiên, anh cũng không có khả năng hao tốn của cải cho bọn hắn sử dụng dịch cải tiến gien nghịch thiên như vậy.

Nhưng bình thường anh thể hiện ra ngoài, cùng với những thứ sau này có khả năng lộ ra, đều cần một tầng đảm bảo.

Bây giờ tất cả mọi người đều buộc chặt sinh hoạt cùng nhau, tự nhiên hòa thuận, tương thân tương ái. Thế nhưng anh đã gặp rất nhiều chuyện có thể cùng chung hoạn nạn như không cách nào cùng chung phú quý. Hơn nữa lúc hoạn nạn thọc dao sau lưng cũng không phải không có.

Vừa lúc thừa dịp bây giờ tạm thời định cư xuống, anh vội vàng giải quyết tai họa ngầm này.

【Bùa châm tín】một phần hai loại, một loại là lập lời thề, một loại giải ước. Chào giá một vạn năm ngàn điểm lương hỏa.

Anh lấy ra mười bảy phần, lần này mất hết hơn hai mươi lăm vạn điểm lương hỏa.

Trước đó anh đã bàn bạc cùng cha mẹ và Thôi Nam.

Thủ đoạn này đối với cha mẹ Du mà nói, có chút không có nhân tính, nhưng bọn họ cũng hiểu rõ, hiện tại thực lực mới là đạo lý mãnh mẽ. Muốn người trong nhà an toàn, cần phải có thủ đoạn đặc thù.

Cha Du thở dài: "Vốn cha với mẹ con còn muốn..." Giúp con mình che dấu, nhưng điều này rất không thực tế.

Trước đó lúc còn ở chung cư, ban đầu còn có thể che dấu, nhưng sau khi đến biển bên này, sớm chiều ở chung, người sáng suốt đều nhìn ra được.

Không thể xem người khác đều là kẻ ngu.

Dẫn đầu lộ diện như thế, dù sao cũng cần một tầng bảo hộ.

Cuối cùng cha mẹ Du chỉ nói: "Người khác coi như xong, anh Thôi của con là người một nhà." Cha Du kéo bả vai Thôi Nam, vỗ vỗ.

Du Hành cười cười: "Con đã biết."

Du Hành và Thôi Nam nhìn nhau, ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau.

Cuộc họp nhỏ gia đình chấm dứt, sau đó anh còn trò chuyện một chút với Thôi Nam.

Thôi Nam nói thẳng: "Anh hiểu tấm lòng của chú và dì, cậu yên tâm, anh sẽ không nói cho họ biết."

Đầu tiên người dùng bùa châm tín, thật ra chính là anh đấy.

"Anh biết rõ cậu có tâm phòng bị người, không phải chỉ nhằm vào anh. Anh nói thật ——" Thôi Nam cười cười: "Như vậy anh còn càng yên tâm hơn đấy."

Đương nhiên, nếu lúc gặp phải nguy hiểm bị ép buộc lợi dụng, lúc bản thân không gánh được trách nhiệm, bùa châm tín còn giúp anh lựa chọn, điều này càng tốt hơn.

Một lát sau Du Hành mới nói: "Anh Thôi, cảm ơn anh. Em tin tưởng sẽ có một ngày, chúng ta có thể trở thành người thân thân thiết, không còn khoảng cách."

"Em cũng hy vọng cha mẹ em có thể vui vẻ."

Lời nói thật này làm cho Thôi Nam không tự giác cười rộ lên.

Du Hành lấy ra dịch cải tiến gien, đưa cho Thôi Nam: "Bây giờ đúng thời cơ, khó có được cuộc sống yên bình thế này, đêm nay anh sử dụng đi."

Thôi Nam đưa tay tiếp nhận, thành tâm thực lòng nói: "Cảm ơn."

"Em sẽ nói cha mẹ em trông anh — "

Du Hành nói hết chuyện đứng đắn, sau đó cũng nổi lên tâm tư vui đùa: "Cũng sẽ giúp anh chuẩn bị nước tắm trước —— đừng giật mình, thuốc này là đồ tốt, nhưng sau khi dùng xong thân thể vô cùng khó chịu, bài xuất lượng lớn vật hôi thối, chất bẩn trong người ra. Cho nên anh Thôi, anh nhất định phải chịu đựng."

Thôi Nam trịnh trọng gật đầu: "Đã hiểu rõ."

Sau người để người thân của mình tìm chút việc để làm rồi tách ra, Du Hành quyết định nhanh chóng áp dụng kế hoạch của mình xuống dưới.

Mặc dù có chút cảm xúc chống cự, nhưng cũng không có người phản đối kịch liệt.

"Du Hành lo lắng cũng rất có lý, bây giờ chúng ta có thể sống tốt như vậy, may mắn là có cậu ấy. Muốn dùng bùa thì bùa, dù sao chúng ta cũng không phải tiểu nhân vong ân phụ nghĩa."

Người mở miệng khuyên bảo Lâm Minh Lôi cũng không phải lừa gạt Du Hành, hắn là người đầu tiên lấy bùa châm tín.

Cuối cùng chỉ có ba người không muốn dùng bùa, một đôi tình nhân và một người đàn ông.

Du Hành cũng không ép buộc, chỉ đưa ra một điều: "Không sao, nhưng sau này các người tách ra ở riêng. Dựng lều mới bên kia dành cho các người, sau này tổ chức săn bắn chúng cũng có một phần thuộc về các người."

Cô gái trong đôi tình nhân Lộ Ái Toàn không vui nói: "Ý anh là gì? Điều khoản bá vương à! Cũng chỉ là dị năng giả không gian bình thường, có gì đặc biệt hơn người chứ? Còn làm hiệp nghị giữ bí mật? Anh thích làm như vậy, dứt khoát đi tranh cử tổng thống đi! Lều này tôi và bạn trai tôi đều có phần dựng nên nó, chúng tôi càng muốn ở đây đấy, làm sao!"

Du Hành trả lời trực tiếp là xách người qua.

Lều này là hôm trước anh cùng cha mẹ dựng nên, diện tích không nhỏ, đủ năm sáu người ở.

Anh đã sớm suy xét đến vấn đề này.

Đợi Thôi Nam tỉnh lại từ trong tác dụng của thuốc, vui mừng cảm giác được thân thể biến hóa rồi từ từ bĩnh tĩnh lại, sau đó mới phát hiện đỉnh núi nhỏ này đã biến đổi lớn.

Mỗi sáng sớm cùng chạng vạng tối, Du Hành đều tổ chức người rèn luyện kiện thể thuật. Buổi chiều trời nóng và trước buổi tối đều dạy bọn hắn tâm pháp [Quy tắc chung kiện thể], đương nhiên, trước mắt chỉ truyền thụ trụ cột cho bọn hắn.

Chỉ ngắn ngủi năm ngày, tình thần diện mạo của mười bốn người này rạng rỡ hẳn lên.

"Từ khi bắt đầu tu luyện, tôi cảm thấy hít vào thở ra đều thật thoải mái."

"Hì hì, anh xem cơ thể của tôi!"

"Ha ha ha ở nơi này là cơ bắp đấy, anh nhìn Du lão đại xem, đó mới gọi là cơ bắp! Còn cái này của anh... "

Điều vượt định mức này quá tốt, thật sự nắm giữ trong tay mình, khiến cho mọi người tâm phục khẩu phục.

Dù sao đi theo một người lãnh đạo cường đại rất không tệ, nếu mình cũng có thể cường đại lên, vậy thì càng tốt hơn.

Tạm thời mười bốn người, cộng thêm cha mẹ Du, bị Du Hành dùng phương pháp huấn luyện hiệu suất cao huấn luyện năm ngày, hiệu quả càng rõ rệt hơn.

Lúc Thôi Nam vén rèm lên đi ra ngoài, liền nhìn thấy ba người đứng bên đống củi nhìn xuống tình huống bên dưới xem thế nào.

Anh thấy người nhà họ Du đều không có ở đây, vì vậy liền đi ra bên ngoài.

Vừa xuống núi, liền nhìn thấy phía trước có hơn mười người đang ác chiến với một con dã thú cực lớn.

Chỉ thấy động tác những người kia đều rất linh hoạt, mỗi người một thanh đao, anh còn chưa đuổi theo qua đó, con mãnh thú kia đã ầm ầm ngã xuống đất rồi.

Mùi máu tươi truyền ra nồng nặc.

"Cắt ngay tại chỗ, đốt cháy dấu vết."

Không kịp hỏi nhiều, Thôi Nam nhanh chóng đi qua giúp đỡ.

Cha mẹ Du nhìn thấy anh thật vui mừng, mẹ Du đi qua từ từ đưa bàn tay dính đầy máu đen, cẩn thận thăm dò trán anh: "Xem ra con đã hoàn thành rồi, dì thấy cả người con vô cùng bẩn, đã sớm chuẩn bị rất nhiều nước cho con, lát trở về dì nấu nước giúp con."

"Cảm ơn dì Du."

Trong thời gian nói mấy câu này, con mãnh thù nằm sấp cũng cao hơn hai mét đã hoàn toàn bị cắt rời.

Bọn hắn cắt rời phần thịt non nhất và cả khối thịt ra, vứt bỏ tất cả nội tạng, lại cắt rời xương cốt hai chân sau.

Những thứ khác toàn bộ đều thiêu hủy rồi.

Lá cây thối cũng ném vào trong đống lửa, sau khi thiêu đốt, mùi hôi thối rất nhanh bao trùm hết mùi máu tươi.

Đợi đến lúc bọn hắn khiêng đồ đạc trở về đỉnh núi nhỏ, nghe thấy vị trí kia tất cả dã thú chần chừ chuyển động, cuối cùng lộ ra ánh mắt ghé bỏ xoay thân rời đi.

Trở lại đỉnh núi nhỏ, người bị thương lĩnh thuốc băng bó, những người khác tiếp tục xử lý chiến lợi phẩm.

Một trận chiến đấu thắng lợi, máu tươi có thể kích thích nhiệt huyết cùng dũng khí, trước mắt vẫn nên áp dụng trên người những người này.

Bởi vì trên người Thôi Nam thật sự quá thúi, người bị thương thật sự không cách nào tiếp nhận anh đến gần, nấu nướng cũng xin miễn anh giúp đỡ, không còn cách nào anh đành phải đi nấu nước tắm rửa trước.

Anh dùng hết năm thùng nước mới tắm rửa sạch sẽ được

"Thế nào rồi? Thân thể có thay đổi gì?"

Du Hành lau tóc đi qua chỗ Thôi Nam, một nhóm gia đình sống chung trong lều đều được chia thành từng gian phòng, vị trí cánh cửa chính là một tấm vải mành.

Thôi Nam ra hiệu Du Hành thả vải mành xuống.

Tuy ngăn cách không được âm thanh huyên náo bên ngoài, nhưng lại có thể ngăn cách ánh mắt.

"Cậu xem nè."

Đuôi rắn cực đại quanh co khúc khuỷu trượt xuống, Thôi Nam tùy tâm mà động, đuôi rắn vỗ một cái trên mặt đất, mặt đất hơi chấn động một chút, nhấc lên một đống bụi.

"Sức lực của anh còn có thể lớn hơn nữa." Trên mặt Thôi Nam không cách nào khống chế kích động: "Hơn nữa, mắt anh có thể thấy rõ mọi vật rồi!"

Mặc dù lưỡi rắn có thể hấp thụ rất nhiều tin tức, giúp anh vẫn có thể tiếp xúc vbới thế giới bên ngoài, nhưng trong con mắt con người nhìn thế giới hơn hai mươi tám năm qua, anh càng thêm quen với yêu tha thiết đôi mắt ấy đấy.

"Tạm thời chỉ có hai loại này, những thứ khác để anh từ từ nghiên cứu một chút."

Du Hành cũng cười: "Điều này cũng rất tốt!"

"Hì hì hì." Cho dù từ trước đến nay Thôi Nam vẫn luôn ổn trọng, nhưng lúc này trong lòng cũng không nhịn được vui sướng cả người.

Thẳng đến khi anh đem đuôi rắn biến trở về hai chân bắt đầu mặc lại quần áo, mới phát giác chén trên bàn đã bị bụi đất bay lên lúc nãy làm dơ bẩn.

"Đây là dì Du nấu cháo cho anh." Quả thực đau lòng muốn chết.

"Bên ngoài còn một nồi, mẹ em vẫn luôn dự bị đấy." Sau khi trải qua tình huống chồng mình và con trai phục dùng dịch cải tiến gien, mẹ Du tự khắc có kinh nghiệm, từ ngày hôm qua đã bắt đầu nấu cháo phòng hờ rồi.

Trong phòng ngoài phòng, một mảnh âm thanh vui sướng.