Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 127: Thế giới thực tế 04



Edit: Trang Nguyễn

Buổi tối, bọn hắn uống nước canh xương hầm cách thủy từ trưa, bên trong bỏ thêm rau khô, tôm bóc vỏ, nấm mới hái cùng cẩu kỷ, táo đỏ... chén canh nóng hổi trôi vào trong bụng, xua tan cái lạnh dầm mưa ban đêm.

"Thoải mái quá!"

Hôm nay đi ra ngoài, bọn hắn còn hái được không ít rau dại, hơi bị phỏng một chút cũng đặc biệt sướng miệng quá trời.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí vẫn rất nhiệt liệt.

Đầu tiên Thôi Nam nhận được một đống lời hỏi han ân cần, tất cả mọi người hỏi thân thể anh thế nào.

"Tốt rồi, làm phiền mọi người lo lắng."

"Hì hì, ngày mai người anh em Thôi cùng nhau gia nhập với chúng tôi, cùng nhau luyện tập nha."

"Đúng vậy, đúng vậy, huấn luyện này vô cùng tốt đấy, còn có tâm pháp kia nữa! Lát nữa cùng chúng tôi học đi."

Lúc bọn hắn gia nhập vào bốn người Du Hành, Du Hành bọn họ đều nói bọn họ là người thân, Thôi Nam là anh họ của anh đấy.

Cho nên những người này cũng không thấy Thôi Nam cần dùng bùa châm tín đó là người một nhà với Du lão đại bọn bọ nha ~

"Hì hì, chẳng phải anh chỉ nói nhỏ với em thôi sao, chắc chắn anh không nói với người khác."

Đổng Kiến Lan nhỏ giọng nói: "Nhỏ giọng một chút."

Lâm Minh Lôi cầm chặt tay vợ mình: "Anh chỉ thấy môn tâm pháp này sau khi em tu luyện thân thể đã trở nên tốt hơn trước, anh nhớ rõ ân tình của cậu ấy. Chỉ là một lá bùa châm tín, trong lòng không có quỷ có một trăm lá cũng đều được."

Đổng Kiến Lan nắm tay hắn, quyến luyến dựa vào hắn.

Lúc này Thôi Nam cười: "Được, đợi lát nữa cùng nhau luyện tập."

Bên này vô cùng náo nhiệt, cách bảy tám mét, trong lều vải, Lộ Ái Toàn rướn cổ nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa chập chùn cùng luồng nhiệt khí trôi nổi tiêu tán trong không khí.

Thơm quá đi.

"Em nhìn gì thế? Đến dùng cơm." Trần Nguyên Lâm gọi cô.

"À."

Cộng thêm Trương Bình Trung, chỉ có ba người vây quanh bên nồi ăn cơm

Nói là cơm, thật ra chỉ là canh thịt băm. Lúc xé xác thức ăn, đa phần đều là tài sản chung, loại vật như gạo này là vật phẩm riêng của Du Hành, làm sao có thể phân chia cho bọn hắn?

Những ngày này bọn hắn cũng chưa từng xuống núi, tối đa chỉ quanh quẩn trên đỉnh núi sau cơn mưa hái nấm, rau dại. Có thể mọc trên đỉnh núi thế này, hai mươi người ăn ở chỗ này, căn bản không đủ hái rồi.

Mỗi ngày ăn thịt, phân cũng đi không ra nổi. Lộ Ái Toàn vừa ăn trong lòng vừa mắng.

Sau khi ăn cơm tối, Trương Bình Trung chậm rì rì nói: "Thịt chỉ còn thừa lại một chút này thôi, tối đa ngày mai lại ăn một bữa nữa."

Vừa rồi còn ghét bỏ thịt, bây giờ tốt rồi, chẳng còn thịt để ăn.

Lộ Ái Toàn cắn môi, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn sang hướng bên cạnh, chỗ đó đang lan tỏa mùi thơm trí mạng.

Chỉ vài ngày, những người kia đã lợi hại như vậy, còn có thể săn bắn những con dã thú to lớn kia.

Nếu cô và chồng mình cùng trở về, có thể sẽ được tập luyện môn thể thao kia không, cũng trở nên siêu cấp lợi hại như vậy?

Lộ Ái Toàn lôi kéo cánh tay chồng mình: "Đến đây! Em nói với anh một chuyện."

Không đợi đến ngày hôm sau, Lộ Ái Toàn thật sự là nữ trung hào kiệt, cô mang theo chồng mình Trần Nguyên Lâm đi thẳng qua đó nói muốn trở về.

"Ký ký ký!"

Trương Bình Trung như cái bóng cũng đi theo phía sau hai người này.

Mặc dù lại dùng bùa một lần nữa với ba người này, nhưng Du Hành đối với bọn hắn vẫn để tâm phòng bị mạnh nhất. Nhưng trước mắt anh bằng lòng đưa ra ba tầng trước của [Quy tắc chung kiện thể].

Chờ sau khi bọn hắn muốn học ba tầng sau, vậy phải lấy đồ đạc đến trao đổi.

Dịch cải tiến gien hàng tốt giá cao phải tốn trăm vạn điểm lương hỏa, càng không nằm trong kế hoạch trước mắt của anh.

Anh định đến lúc đó từ trong những người này lựa chọn ra người hợp ý, tự mình lén lút khơi thông.

Đến lúc đó ký kết cũng không phải loại đồ chơi nhỏ như bùa châm tín này nữa, mà anh đã chọn lựa kỹ càng chính là [khế ước chủ tớ].

Tên đúng như ý nghĩa, khế ước giữa chủ tớ, sinh tùy tử tuẫn theo. Đương nhiên, không phải Du Hành nhìn trúng sinh tùy tử tuẫn này, mà [khế ước chủ tớ] này trên phương diện tư tưởng linh hồn đều chịu sự thần phục, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề phản bội.

Chính thức một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Như động chuột, từ từ tìm kiếm tích lũy lương thực. Lương thực càng nhiều, sức mạnh càng lớn.

Du Hành còn định qua một thời gian nữa, chuẩn bị trồng trọt.

Dù sao đồ vật trong nhẫn trữ vật của anh chỉ có hạn, hai mươi người, mỗi ngày hai bữa lại thêm một chầu khuya, cũng tiêu hao rất nhanh.

Vài ngày huấn luyện tăng cường nhiều hơn, năng lực tác chiến của những người này chắc chắn lại tăng mạnh thêm một chút, ở một nơi mãnh thú khắp nơi đại khái đã có thể tự bảo vệ chính mình —— đánh không lại còn chạy không được sao?

Vậy có thể dành ra chút thời gian gieo trồng rồi.

Nhưng hạt giống lúa nước của anh không có nhiều, rất trân quý, không thể tùy tiện chà đạp như vậy được. Đến lúc đó chắc chắn phải cẩn thận đưa ra kế hoạch cẩn thận ươm giống một phần.

Thời tiết khí hậu ở đây, cũng không biết lúa nước có thể sống được hay không.

Du Hành vốn cho rằng cuộc sống kế tiếp chính là làm ruộng sản xuất, chờ đến một ngày nào đó có thể trở về nhà của mình, không nghĩ đến từ khi bọn họ đặt chân đến biển bên này, đã phải thuận theo ý trời không thể làm theo ý mình được nữa.

Ngày hôm sau lúc bọn hắn đang săn bắn, bỗng nhiên Du Hành ngửi được mùi máu tươi, là từ phương hướng bên ngoài truyền đến.

"Là từ bên kia đến, còn rất gần!" Thôi Nam nói.

Du Hành lập tức bảo tất cả mọi người lên cây.

Trong vài giây tất cả mọi người đều bò lên trên cây.

Âm thanh càng ngày càng gần, Du Hành đếm, có ba con?

Ba con động vật kia càng ngày càng đến gần, tiến vào tầm mắt của anh.

Ba con thú kia dường như rất hốt hoảng, vẫn luôn nhìn chung quanh. Chắc hẳn đều bị thương, mặc dù chạy trốn với tốc độ kiệt lực, nhưng thân hình lảo đảo. Cứ tiếp tục như vậy tuyệt đối sẽ kiệt lực không chịu nổi.

"Đó là ——" Du Hành vừa mới đối diện với bộ mặt một con dã thú trong đó.

Đôi mắt con người!

"Du lão đại, làm sao vậy?"

"Một hai ba... Ba con! Thoạt nhìn cũng không lớn, chúng ta bắt hay không bắt?"

Du Hành bắt lấy thân cây, thả người nhảy xuống: "Bắt lấy! Đừng làm bị thương bọn hắn!"

"Du lão đại muốn nuôi về sau làm thịt sao?"

"Có thể lắm, nhà chúng ta có quá nhiều thịt rồi, bây giờ có làm thịt cũng không ăn hết."

"Ờ ờ, thế thì đi thôi!"

Ba con thú kia có khả năng là người đồng hóa, nếu không phải... vậy càng phải bắt lấy!

Bây giờ tin tức bế tắc, anh càng có nhu cầu cần thiết biết nhiều thêm tin tức ở chỗ này.

Rất nhanh, ba con thú hư hư thực thực là người đồng hóa đã bị trói chặt rồi. Trải qua một phen khó khăn khơi thông, ba người đồng hóa kia mới tin tưởng bọn họ không phải muốn đi săn bắn bọn hắn, lập tức lớn tiếng khóc rống lên.

"Cứu cứu chúng tôi với! Cứu cứu chúng tôi!"

"Có người muốn bắt chúng tôi, chạy mau chạy mau! Các người cũng phải chạy, bọn hắn muốn bắt tất cả chúng ta! Tất cả mọi người!!!"

Ba người đồng hóa này, chỉ có một người là người cùng trong một nước với Du Hành, còn hai người khác đều là người nước ngoài, lời nói dưới sự kích động căn bản đều nghe không rõ ràng.

Đương nhiên, lời nói của người trong nước này cũng lộn xộn lung tung.

"Là ai?" Du Hành chỉ truy vấn điểm này.

"Không biết... bọn hắn muốn mổ bụng tôi... chạy mau chạy mau đi!"

Trong lòng Du Hành lộp bộp một cái.

"Lâm Minh Lôi mang hai người thu thập hết dấu vết gần bên này, đem dấu tay con mồi ngụy trang thành thi thể của bọn hắn... Những người khác toàn bộ nâng lên!"

Vội vàng làm ra tình cảnh thi thể ba người bọn hắn bị mãnh thú xé xác chỉ còn lại thịt vụn, một đoàn người Du Hành lập tức trở về.

Trải qua băng bó miệng vết thương đơn giản, đưa đồ ăn cho bọn hắn... Du Hành bọn họ mới từ trong miệng người đàn ông tên Hoàng Thụy Hoàn biết được cảnh ngộ bọn hắn gặp phải.

"... chúng tôi bị gió cuốn đến một chỗ rất xa rất xa, vừa rơi xuống đã bị dã thú bổ nhào đến, mặc dù không chết, cũng biến thành bộ dạng này... Thật vất vả mới gặp được vài con người, bọn hắn ăn mặc rất kỳ quái, áo choàng dài như trên TV, đầu tóc đàn ông cũng thật dài. Bọn hắn nhìn thấy tôi, cứ như nhìn thấy một miếng thịt mỡ lớn!"

"Sau đó bị bắt, tôi mới phát hiện chỗ đó có rất nhiều rất nhiều người như tôi, người trong nước hay người nước ngoài đều có cả, cũng có con người bình thường. Tôi cũng không nghe hiểu bọn hắn nói gì, bọn hắn cũng không hiểu chúng tôi nói gì, không ngừng mổ bụng, giống như muốn tìm thứ gì đó..."

"Chúng tôi thật vất vả mới trốn thoát được, người chết thì chết, chỉ còn lại ba người chúng tôi... Người trước đó chết còn có thể nghe hiểu tôi nói gì, cùng nói chuyện phiếm với tôi, tôi rất vui vẻ á."

Hoàng Thụy Hoàn ăn uống no đủ, híp nửa đồng tử tan rả: "Cảm ơn, cảm ơn các người... trốn... trốn đi..."

Mẹ Du khóc lên: "Cậu ấy chết rồi."

Chung quanh một mảnh im lặng, ngoại trừ hai người nước ngoài rơi vào hôn mê, sắc mặt những người khác đều nặng nề.

"Làm sao bây giờ? Những kẻ đó là ai?"

"Nghe là người xấu."

"Chắc chắn rồi, anh không nghe Hoàng Thụy Hoàn nói sao, ngay cả người bình thường như chúng ta cũng bắt?"

"Tôi thấy chúng ta phải cẩn thận, chúng ta ở đây cũng có mấy người dã thú đấy!"

Đúng vậy, mười bảy người gia nhập sau này, trong đó có sáu người đồng hóa, bệnh trạng đều rất rõ ràng, nghiêm trọng nhất chính là một người giống hệt như Hoàng Thụy Hoàn, dùng tứ chi chạm đất để đi lại đấy, không nghe hắn nói lời nào đều không nhận ra đó là một con người.

"Mổ bụng làm gì?"

"Không biết nữa, anh nghe hắn nói, những kẻ đó đều vứt thận và tim, giống như cũng không nhìn trúng."

"Thế cũng không phải người đầu cơ trục lợi rồi?"

"Chắc chắn không phải, nếu đầu cơ trục lợi, chắc chắn lúc làm phẫu thuật phải mổ xẻ người sống."

Mọi người mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, thật ra Du Hành cảm thấy bọn hắn nói cũng không sai.

"Thế, những kẻ tóc dài kia rốt cuộc là ai?"

"Chắc chắn không phải đồng hương của chúng ta." Bây giờ bọn họ gọi người bên kia biển đều là đồng hương.

Nhưng dân cư bản xứ không thân thiện khiến bọn họ vô cùng lo lắng, có thể rời khỏi mảnh đất khắp nơi đều là dã thú này thì quá vui mừng rồi, thế nên tâm tình mâu thuẫn này khiến mọi người mất ngủ tập thể.