Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 130: Thế giới thực tế 07



Edit: Trang Nguyễn

Hai người kia có ý đồ xông vào trong động, lập tức bị mọi người luôn luôn cảnh giác bắt lấy.

"Hang động này thật lớn..."

Sau khi thu thập hai người kia xong, mọi người vây quanh cửa động bỗng nhiên xuất hiện này, líu lưỡi cảm thán.

"Thật thần kỳ! Đột nhiên lại xuất hiện!"

"Bên kia sẽ là cái gì?"

"Qua đó xem chẳng phải sẽ biết rồi sao?"

Đúng vậy, qua đó sẽ biết ngay thôi.

Du Hành quyết định thật nhanh, gọi Lâm Minh Lôi và năm người khác, nhờ Thôi Nam ở lại chăm sóc cha mẹ anh.

Anh không dám để cha mẹ cùng đi đến nơi không biết này.

Mẹ Du lắc đầu, kiên quyết nói: "Mẹ nhất định phải đi theo con. Mẹ biết rõ tâm tư của con, nhưng cha mẹ còn không sợ, nếu có nguy hiểm mà con xảy ra chuyện gì, cha mẹ cũng không sống nổi. Cùng đi đi, có chết cùng chết."

Đều nói tấm lòng cha mẹ rộng như trời đất, hiểu rõ con nhất chỉ có cha mẹ.

Du Hành nhíu mày, một lát sau mới gật đầu: "Được."

Thôi Nam vỗ vỗ bờ vai của anh, động viên.

Có lẽ anh tín tưởng nhà họ Du, ngoại trừ tin tưởng chú dì Du, ngoại trừ tin tưởng năng lực Du Hành, anh còn tin tưởng cảm tình giữa cha mẹ và con cái của bọn họ.

Dù thoạt nhìn người hàng xóm này sâu không lường được, có đôi khi cũng tâm ngoan thủ lạt, nhưng anh tin tưởng, một người đối với cha mẹ như thế, không phải là ma quỷ.

Những người đi theo Du Hành ở đỉnh núi cây thối đều muốn cùng đi, Du Hành cũng đồng ý.

Vì vậy cộng thêm một nhóm người được giải cứu, bọn họ đều bước vào sơn động kia.

Lúc ở bên ngoài nhìn, sơn động vô cùng lớn, bên trong còn có sương mù giăng lối mênh mông, thoạt nhìn rất thần bí, tiên khí phiêu miễu đấy.

Thời điểm bước vào, Du Hành cảm giác mất trọng lực một lúc, loại cảm giác này rất quen thuộc, mỗi lần anh tiến vào thế giới nhiệm vụ, hoặc sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về bờ sông kia, đều có loại cảm giác này.

Ngược lại anh đã quen, chỉ sợ cha mẹ không quen.

Quả nhiên, cánh tay mẹ Du bên phải ôm chặt tay anh hơn, cha Du lôi kéo bên trái anh cũng nắm chặt tay.

Hơn năm mươi người toàn bộ đều bị truyền đến đây, một chút cũng không chen chúc chật chội.

"Nơi này là, ở đâu vậy?"

Nhiều người vây xem mặt tường xung quanh mình, vừa gõ lại đánh.

"Khá lắm, tảng đá kia quá cứng."

"Các người nhìn xem, trên tường này đều là hang hốc mấp mô..."

Đầu đường hành lang này rất kỳ quái, dường như trong năm tháng đã nghênh đón vô số khách qua đường, tràn đầy dấu vết gồ ghề. Màu đen trên tường cũng không đều màu, dùng tay cọ nhẹ qua có thể lau được tầng đỏ thẩm tiếp theo. Rất khiến người hoài nghi đây là vết máu đen năm xưa để lại.

"Đi lên phía trước xem thử."

Đi lên phía trước hai mươi mét, Du Hành bắt đầu nghe được âm thanh.

Bởi vì đường hành lang mở rộng thoáng đạt rồi, âm thanh kia càng nổi trội hơn nữa.

Loảng xoảng —— băm băm ——

Giống như tiếng băm xương cốt trên thớt. Âm thanh kia vang vọng trên hành lang, khiến người không tự giác hoảng sợ.

"Sao tôi dựng hết cả da gà vậy nè?"

"Đúng, đúng a!"

Càng đi về phía trước, bọn họ càng chứng minh đây không phải ảo giác, thật giống như âm thanh dao bầu rơi xuống thớt gỗ, nương theo đó là âm thanh trầm đục chặt trên xương cốt.

Hầu như mỗi người đều có một loại cảm giác: bọn họ là tự mình lao đến thớt thịt!

Du Hành có chút chần chờ nói: "Đầu hành lang này, xuất hiện ở cánh rừng bên kia, mà những người kia quả thật bắt không ít mãnh thú... có thể hang động cực lớn này, chính là cửa ra vào vận chuyển mãnh thú hay không, mà đây là thông đạo đi qua đó?"

"Thế... vậy chúng ta... bây giờ chính là... chui đầu vào lưới à?"

Đám người ồn ào một mảnh.

"Suỵt, nhỏ giọng một chút." Du Hành nhỏ giọng nhắc nhở: "Coi chừng hai người kia."

Hai người kia vừa đến nơi này, vẻ mặt đã lộ ra rất kích động, tròng mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, nếu không phải trói dây thừng rất chặt, bọn hắn rất có thể đã sớm đứt dây chạy như bay về phía trước.

Bọn họ tiếp tục đi lên phía trước, mùi máu tươi càng đậm, âm thanh càng lớn.

Thẳng đến khi bọn họ nhìn thấy một chỗ hàng rào, hàng rào này bắt ngang qua toàn bộ đường hành lang, dường như chế từ kim loại, đầu được mài nhọn hoát vô tình chỉa về hướng bọn hắn, như miệng lớn dính máu đầy hùng hổ.

Hàng rào siêu cấp cỡ lớn cản đường bọn họ đẩy hoàn toàn không nhúc nhích, hàng rào lại nghiêm mật, bọn họ cũng chui vào không lọt.

Cuối cùng nhiều người linh hoạt cẩn thận né tránh đầu thanh sắt đầy hàn quang sắc bén, lật người đi qua.

Người ở lại hàng rào bên này, toàn bộ đều là người được giải cứu sau này, bọn hắn kinh thán nhìn bọn Du Hành vượt qua, tiếp tục đi lên phía trước.

Từ Ngọc Mạn cũng hơi kinh ngạc, cô vẫn luôn biết rõ chú dì Du và Thôi Nam hàng xóm có tố chất thân thể không tệ, nhưng bây giờ mới phát hiện, chỉ một tháng không gặp, vậy mà thân thủ của bọn hắn đã mạnh mẽ như vậy rồi!

Hơn nữa những người bên cạnh bọn họ, cả đám đều có tinh thần rất tốt, từng người leo lên hàng rào lớn này, dường như cũng rất thành thạo.

Đều thật lợi hại!

Trong lòng Từ Ngọc Mạn vô cùng hâm mộ.

"Bọn hắn có thể bỏ nhóm chúng ta lại không?"

Người ở lại, trong lòng cũng có băn khoăn của chính mình.

Bên kia Du Hành bọn họ rốt cuộc đã đi đến điểm cuối cùng, trên đường lại vượt qua năm đường hàng rào lớn, mới đi đến điểm cuối.

Vào lúc tiếp cận điểm cuối có hai người, chắc là người canh gác, đang ngồi quanh bàn nhỏ uống rượu ăn củ lạc, vô tri vô giác đã bị người phía sau hạ gục.

Lúc này bọn Du Hành mới nhìn rõ quang cảnh bên ngoài.

Bọn họ nằm sấp trên mặt đất nhìn ra bên ngoài, bên ngoài là một sân trống ngoài trời, từng dãy lồng giam lạnh như băng đứng sừng sững, bên trong mãnh thú phẫn nộ đụng chấn động không ngừng phát ra tiếng ồn và tiếng tru gào.

Nhưng những điều này cũng không ảnh hưởng đến những đồ tể kia. Chỉ thấy một hàng bàn dài bày la liệt, hầu như từng chiếc bàn đều có một đồ tể cường tráng vung đại khảm đao, như khuôn mẫu giết chết con mồi.

Mùi máu tươi hòa với âm thanh chính là từ nơi này truyền đến.

Mọi người kinh ngạc miệng đều há to ra: "Nơi này là lò mổ à?"

"Ôi trời ơi!! Lò mổ này thật lớn.... A, sao tôi cứ cảm thấy một đao kia cứ như rơi trên người tôi thế này? Quá dọa người rồi."

Băm băm —— đương đương ——

Đại khảm đao gọt thịt tận xương, con mồi gần chết kêu thảm thiết hòa lẫn trong đó, vô số âm thanh tụ họp cùng nhau tạo nên thanh thế, cảnh tượng đầy máu tanh đánh thẳng tầm mắt, lọt vào trong tai.

Du Hành vội vàng quan sát quanh mình, đây là một lò mổ lộ thiên, hàng rào cực cao vây quanh, đồ tể bên trong làm việc rất nhanh, giơ tay chém xuống máu tươi phun ra, từng khối thịt xử lý tốt đều được công nhân đi lại quanh mình quen thuộc cầm dây thừng cột chắc, ném vào bên trong giỏ gỗ, lại chuyển từng giỏ ra bên ngoài.

Anh nhìn xuyên qua đám đồ tể làm việc đầy khí thế tiếp tục nhìn ra bên ngoài, đồng tử anh co rụt lại ——

Nếu không phải cách ăn mặc, quần áo khác biệt, quả thật anh cho rằng đó là nhà bên kia của mình, mỗi sáng sớm hối hả ra chợ bán thức ăn!

Những người khác nhìn không được xa lại rõ ràng như Du Hành, nên nhao nhao hỏi anh: "Lão đại, anh nhìn thấy cái gì rồi?"

Du Hành lại trừng to mắt nhìn thêm mấy lần, mới nói ra những gì mình nhìn thấy.

Lần này, tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người á!

"Này... này... đây là thật sao?" Lâm Minh Lôi cố hết sức trợn to mắt nhìn, thế nhưng nhìn không được xa như vậy..

Thế nhưng đây quả thật là sự thật sao?

"Chúng ta đến nơi có dấu vết con người rồi!!!"

"Hang động này thật thần kỳ!"

"Quả thật giống như Truyền tống trận trong tiểu thuyết nói!"

Thôi Nam nói: "Nhìn một vài đồ tể kia đi, cách ăn mặc quả thật giống hệt mấy kẻ chúng ta bắt được."

"Đúng vậy."

Cửa động thần bí, đường hành lang nói dài, lối ra là lò mổ...

Tâm tình Du Hành phức tạp nói: "Tôi rất hoài nghi, đây là một con đường giao thông hàng hóa tốc hành được che chắn. Mà chúng ta, đang ở bên trong khu vực săn bắn đó."

Những lời này khiến tâm tình kích động của mọi người hơi bình phục lại, bắt đầu lo lắng đến vấn đề khác.

"Đây... đến cùng là nơi nào?"

Có dấu vết con người, mọi người đều rất vui mừng... nhưng rất nhanh đã bị nơi đất khách tha hương dị biệt làm cho thấp thỏm không yên.

Du Hành hạ quyết định: "Tôi ra ngoài xem một chút, các người lui về hàng rào đầu tiên, chờ tôi trở về rồi nói sau!"

"Được, lão đại, anh cẩn thận một chút!"

"Chú ý an toàn!"

"Đừng để người khác phát hiện!"

Bọn hắn khiêng hai người canh gác cùng nhau lui trở về, Từ Ngọc Mạn vừa nghe tiếng bước chân, lập tức từ trên mặt đất đứng lên, kiễng chân nhìn lại phía trước, quả nhiên thấy bọn họ đã trở về rồi!

Bọn họ linh hoạt giống như khỉ, cực nhanh lướt qua, không đợi mọi người hỏi liền nói: "Bên ngoài là một lò mổ!"

Bọn họ kể lại một lần những gì mình đã nhìn thấy, trong tiếng kinh hô của mọi người cũng kể lại những gì Du Hành nhìn thấy.

"Lão đại đi dò xét rồi, để chúng tôi về trước."

Chuyện này lại khiến lòng người bất ổn, thấm thoát đung đưa không cách nào vững tâm được! Họ duỗi dài cổ ngóng trông, hi vọng Du Hành có thể nhanh chút trở về, mang theo tin tức tốt!

Mà Du Hành bên này thuận lợi ẩn nấp thân hình mình, thừa cơ lò mổ lộn xộn đi ra ngoài.

Người bán thịt và khách hàng trước lò mổ chỉ cảm thấy có một trận gió cùng một bóng dáng nào đó hiện lên, còn chưa suy nghĩ sâu xa hơn, đã bị đám người đưa đẩy, âm thanh ầm ỉ hỏi giá đã cắt ngang.

Quả thực quá chen chúc! Gần đây Đồ gia có được một ít mãnh thú chất lượng tốt, chất thịt màu mỡ vô cùng ngon miệng, nên khiến mọi người tranh dành vỡ đầu nha?

Du Hành tiến vào đám người, sau khi nhận được ánh mắt khác thường, dứt khoát cởi quần áo xuống, cột bên hông. Cứ như vậy lộ ra thân trên, ngược lại càng giống dân bản địa... những người nghèo khổ cực kia, người khác cũng không hề nhìn anh thêm nữa.

Anh yên lòng, bắt đầu quan sát thế giới xa lạ này.

Anh giống như nhà quê mới lên thành phố, cực kỳ nhanh đi dạo một vòng gần đây, sau khi có chủ ý mới quay lại đường hành lang.

Mọi người trong đường hành lang đều mang đôi mắt đầy trông mong chờ anh trở về, ngược lại kích động đến nổi nói không ra lời.

Du Hành uống nước xong, lại đem những gì mình nhìn thấy nói ra từng chuyện: "Giống hoàn cảnh cổ đại trên TV, không có điện, dùng xe ngựa, xe trâu, xe lừa đi..."

Tỉ mỉ nói hết một trận, nhìn thấy sắc mặt mọi người đều khác nhau, anh còn nói cách nhìn của mình: "Tôi cảm thấy sinh sống ở chỗ này vững chắc hơn trong rừng rậm, chỉ là ngôn ngữ không thông rất phiền toái, tất cả mọi người suy nghĩ một chút, chúng ta thừa dịp bây giờ còn an toàn, nhanh chóng rời khỏi đây!"

"Chúng ta trở về trước đi, đem tin tức truyền về cho những người còn lại bên vách núi."

Theo cách nhìn của Du Hành, người vách núi bên kia bị bọn hắn phục kích, có thể là người ở lò mổ này. Theo tấm thẻ bài và cách nhỏ máu mở vách núi ra, rất có thể người lò mổ bên ngoài tuyệt đối có quyền khống chế với khối rừng rậm ngoài kia! Nếu mình và người nhà vẫn ở chỗ đó, chẳng phải giống như thú bị nhốt trong lồng, bị động chờ đợi nguy hiểm đến hay sao?

Cho dù lồng sắt có lớn, thì cũng chỉ là lồng sắt.

Du Hành nghĩ sơ bộ, trước cứ rời khỏi đây. Bây giờ bên ngoài đang sáng sớm, người đến người đi, cứ như vậy một nhóm người muốn đi ra ngoài cũng không đơn giản.

Nếu ban đêm phiên chợ bên này tan đi, dù cho lò mổ có người bảo vệ cũng chỉ có mấy người, đó cũng là vấn đề nhỏ.

Mọi người tâm sự nặng nề đi theo đường cũ trở về.