Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 131: Thế giới thực tế 08



Edit: Trang Nguyễn

Đường về cũng không thuận lợi như vậy, hai tù binh kia không chịu phối hợp cho lắm, bên ngoài đã là địa bàn của mình rồi, thế nhưng cũng không có ai nghe được bọn hắn cầu cứu, làm sao bọn hắn cam lòng được?

Du Hành không nói nhảm với bọn hắn, dứt khoát một đao lấy máu, đến cuối cùng đường hành lang cũng là một khối thạch bích, cũng có một cái hố, phương thức mở cửa cũng giống như vách núi bên kia.

Bọn hắn trở lại vách núi trước đó một lần nữa, những người khác ở lại phát ra tiếng kinh hô. Chuyến đi này không biết con đường phía trước, đại đa số mọi người cảm thấy không có hy vọng gì, không nghĩ đến chỉ mới qua một giờ, mọi người đã trở về rồi?

Quá ngoài ý muốn rồi!

Đợi đến lúc tất cả mọi người đều rơi xuống đất, cánh cổng lớn tò vò ken két đống cửa lại xoáy hóa thành vách núi, tấm thẻ bài rơi trên mặt đất.

Du Hành nhặt tấm thẻ bài lên, quay đầu đối diện với ánh mắt những người đã sớm không chờ được muốn hỏi thăm.

Chuyện này có nói thêm cũng đơn giản, rất nhanh đã nói xong. Chỉ là khó khăn sau đó chính là phải đưa ra quyết định.

Du Hành cùng cha mẹ liếc nhìn nhau một cái, sau đó gật gật đầu: "Đúng vậy."

Ở trong rừng, cuối cùng không phải tính toán lâu dài.

Hơn nữa ở chỗ này, phải luôn nhìn chằm chằm vào lò mổ bên ngoài, sau này chắc chắn còn có người vào đây nữa, cứ phải luôn mệt mỏi ứng phó như vậy, cuộc sống cũng quá khó khăn rồi.

Sau mấy phút đồng hồ, lục tục ngo ngoe có người tỏ thái độ, mười bảy người này nói muốn đi ra bên ngoài ở.

"Hi vọng Du lão đại có thể tiếp tục làm lão đại của chúng tôi, có anh dẫn dắt chúng tôi mới có cảm giác an toàn."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Du Hành cười cười, cũng không đưa ra hứa hẹn gì.

Đến bên ngoài ở, rất nhiều thứ nhất định sẽ xảy ra biến đổi, nếu cuộc sống ổn định, ai lại không muốn chính mình làm lão đại của mình đâu chứ?

Nhưng chuyện đó để sau rồi hẳn nói, anh cũng không giội nước lạnh vào lúc này.

Bọn họ bàn bạc xong, bên kia đại khái cũng đưa ra quyết định.

Có người muốn đi, cũng có người không muốn đi. Mọi người đều có sự lựa chọn của mình, Du Hành cũng không nhiều lời, để lại một tấm thẻ bài cho những người ở lại.

"Các người cũng đã hiểu cách sử dụng tấm thẻ này thế nào, hai người kia chính các người tự trông coi."

Du Hành dùng đồ dự bị trữ máu huyết trong nhẫn trữ vật, chỉ dùng máu một người khác mở cửa.

Lúc này cùng nhau đến đây có hơn một trăm người, lần đầu tiên mọi người đến nơi xa lạ đều quan sát bốn phía.

Du Hành nói: "Tôi định đến đêm mới đi ra ngoài, mọi người trước chờ một chút."

Cũng có người đưa ra ý muốn đi ra ngoài trước xem một chút, anh cũng không ngăn cản: "Tự mình cẩn thận, đừng để người khác chú ý."

Hai người canh gác bị khống chế kia sớm đã tỉnh, Du Hành cũng không vội vã đi ra ngoài, ngồi dưới đất nghe hai người kia chít chít oa oa nói.

Nhưng hai người này đã bị Du Hành làm tổn thương yết hầu, cho dù lớn tiếng kêu to cũng chỉ phát ra âm thanh khàn khàn, cũng không cần lo lắng bị người phát hiện.

Du Hành đã mua [Tổng hợp toàn bộ ngôn ngữ], mặc dù sản phẩm đắt muốn chết, nhưng quả thật dùng tốt.

Chỗ này mọi người sử dụng loại ngôn ngữ là tiếng thông dụng của đại lục Chân Úy, mặc dù bất cứ nơi nào cũng có tiếng thông dụng khác biệt của địa phương đó, nhưng trong [Tổng hợp toàn bộ ngôn ngữ], nhận được cách sử dụng phát âm tiêu chuẩn nhất.

Ngôn ngữ Chân Úy quả thật khó, mặc dù có chút giống tiếng mẹ đẻ của Du Hành, có cùng kết cấu ghép vấn, thanh mẫu, vận mẫu... Âm thanh trong ngoài có cao tới năm trăm sáu mươi chín nguyên tố, nhưng kết cấu tổ hợp càng phức tạp hơn, chứ đừng nói chi kết cấu câu cú thiên biến vạn hóa nữa.

Nhưng Du Hành cũng không khẩn trương, ngôn ngữ chắc chắn phải tốn thời gian học, sau này từ từ học là được.

Hơn nữa anh lại không cần học ngôn ngữ để thành chuyện lớn gì, có thể nghe hiểu, có thể nói một vài câu nói trụ cột nhất trong cuộc sống là được.

Vì vậy Du Hành dùng tiếng mẹ đẻ đưa vào một ít từ dùng hằng ngày, lại phiên dịch sang ngôn ngữ Chân Úy nghe được.

Không lỗ hơn ba tỷ điểm lương hỏa này, bộ [Tổng hợp toàn bộ ngôn ngữ] có siêu cấp thực dụng phiên dịch được ngay lập tức. Cho dù trong thời gian ngắn không học được, cũng có thể phiên dịch.

Mẹ Du thấy anh vẫn luôn nhắm mắt lại cau mày, một bộ dáng rối ren, liền ngồi bên cạnh giúp anh quạt gió cho mát.

Những người khác nhìn Du Hành vài lần, lén lút nói: "Đây là đang luyện thần công gì thế?" Những người như Lâm Minh Lôi, còn tưởng rằng Du Hành đang tu luyện! Lão đại đều chăm chỉ như vậy, bọn hắn cũng không thể nhàn rỗi, vì vậy trong bóng tối nhá nhem tìm một chỗ ngồi xuống.

Để lại những người khác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ai cũng mang vẻ mặt hoang mang.

Cha Du cùng Thôi Nam kết bạn một lần nữa đi ra ngoài xem, còn gặp được một người đi ngang cửa ra vào ở đường hành lang, chần chờ nói một câu gì đó.

May mắn cũng không tiến vào kiểm tra.

Cha Du nói: "Mặc dù nghe không hiểu, nhưng nhìn bộ dạng kia, hình như rất tức giận."

Đến chạng vạng tối, bên ngoài dần dần tản đi hết, Du Hành cũng kết thúc buổi học ngôn ngữ điên cuồng hôm nay, đi ra ngoài nhìn xem.

Bên ngoài đang dọn dẹp lò mổ, máu huyết nhuộm đầy trên mặt đất, lại ồ ồ chảy đi.

"Người gác đêm đến chưa? Bảo bọn hắn ăn nhanh lên! Đừng có lề mà lề mề!"

"Hai người bên kia còn không tìm được? Con mẹ nó, nhất định là đi uống rượu hoa rồi! Báo với đàn bà nhà bọn hắn, tự bản thân đi tìm đi, tìm được trở về thì quỳ từ đường! Còn không thấy bọn hắn? Vậy đi báo với cha mẹ bọn hắn đi!"

"Lại gọi mấy người đến canh gác, đám này mà còn dám lười biếng uống rượu, xem ta đuổi hết tất cả ra ngoài!"

Du Hành trốn trong bóng tối, dựa vào [Tổng hợp toàn bộ ngôn ngữ] nghe hiểu người đang chống eo chửi mắng giữa lò mổ kia chính là quản sự rồi.

Cũng bởi vậy anh biết rõ đêm nay gác đêm sẽ có hai nhóm, một đám toàn bộ canh gác ở lò mổ, một đám canh gác ở đường hành lang.

Nhân số cụ thể cũng không biết.

Anh trở về cùng bàn bạc với mọi người con đường tối nay rời đi.

Mặc dù ban ngày anh đã đi ra ngoài hai giờ, lấy tốc độ cực nhanh quan sát chung quanh một lần.

Đây không thể nghi ngờ là một thành phố nhỏ vô cùng phồn hoa, mỗi ngày đều có đội mua bán ra vào, Du Hành đã mò đến cổng thành, ngồi ở đó mười lăm phút, thấy vô số đợi xe ngựa, xe trâu tiến vào.

Quan trọng nhất là, cũng không cần phí qua đường hoặc phí vào cổng thành, cổng thành cũng không có người trông coi.

Anh cũng ra khỏi thành xem thử, bên ngoài là một con đường thương đạo.

Chỉ cần bọn hắn ra khỏi thành, lại thân phận thương nhân tiến vào, sẽ không quá đột ngột.

Rất nhanh, ban đêm vào lúc mọi người thấp thỏm không yên đã kéo đến.

Một đoàn người bò qua chướng ngại vật trùng trùng điệp điệp rời khỏi đường hành lang, Thôi Nam thả Tiểu Hắc Xà nuôi dưỡng, tiểu Hắc Xà mở miệng một tiếng lặng yên không một tiếng động đánh ngã tất cả mọi người.

Coi như trong đêm, trên đường phố vẫn có không ít người bán hàng rong và người đi đường, từng nhóm sau khi lẫn vào đường đi, không còn thấy gì không ổn nữa.

Bọn hắn đi suốt đêm ra khỏi thành.

Thẳng đến khi đến trên thương đạo bên cạnh sườn núi, Du Hành mới chính thức thở phào một hơi.

"A a a!" Không ít người phát ra tiếng thét, trực tiếp nằm sấp xuống mặt đất còn lăn lộn mấy vòng.

Sau khi nghỉ ngơi, Du Hành bắt đầu tính toán kế tiếp nên làm thế nào.

Trong thời gian ngắn, không thể trở về cánh rừng rậm kia rồi, anh cần dẫn theo người nhà trước đặt chân ở chỗ này.

Mà điều đầu tiên cần phải học chính là ngôn ngữ ở đây, cũng phải hiểu rõ ràng tình huống thế lực nơi này.

Không có cách nào, trước mắt Du Hành cũng không có can đảm đi tìm hiểu cơ cấu chính phủ nơi này, xin sự viện trợ. Lai lịch của bọn hắn bất thường, anh cũng không quên người trong lò mổ đối xử với con người trong rừng rậm như thế nào.

Anh nhất định trước phải hiểu rõ ràng nguyên do bị giết hại, mới dám đưa ra các ý định khác.

Bên này anh có mười bảy đồng bạn có độ tín nhiệm khá cao, bọn hắn đều nghe theo sự sắp xếp của anh.

Mặt khác khoảng một trăm người kia, anh cũng đã hỏi.

Mọi người chưa quen cuộc sống nơi đây, đại đa số mọi người cảm thấy không nên tách ra, đoàn kết một chỗ thì tốt hơn.

Cũng có người cảm thấy: "Chúng ta có lẽ nên đi tìm viện trợ! Chúng ta là di dân! Chúng ta là dân chạy nạn!"

Những lời này nhận được sự đồng ý của không ít người nước ngoài.

"Ách..."

Du Hành hỏi: "Chẳng lẽ các người đã quên chuyện ở vách núi rồi sao?"

"Thế... này khác mà? Chúng ta có thể báo cáo bọn hắn! Bọn hắn làm vậy là phạm pháp, là lạm sát kẻ vô tội!"

Du Hành liền đem tin tức chính mình nhìn thấy về lò mổ cẩn thận nói thoáng qua một lần: "Buổi tối mọi người chạy trốn vội vàng, không có nhìn kỹ, cho nên không biết lò mổ chiếm diện tích bao nhiêu, bây giờ tôi có thể nói rõ với mọi người một câu."

Diện tích lò mổ này không nhỏ, hầu như chiếm một nửa thành thị nhỏ này, giao dịch vãng lai phồn hoa đến cực điểm. Mà diện tích lò mổ kia, lại chiếm hầu như một phần năm phường thị.

"Thế lực lò mổ ổ thành nhỏ này tuyệt đối không thể coi thường."

Không nói vào thành đi tìm cứu viện, thậm chí Du Hành còn không dám ở lại tòa thành này!

Lời này của Du Hành khiến không ít người dao động, cuối cùng vẫn có một phần nhỏ người quyết định hừng đông tiến vào thành nhỏ này đi tìm cơ quan có thẩm quyền cứu viện, cũng có một phần người đưa ra ý định muốn tiếp tục ở lại tòa thành này, còn lại chính là không đưa ra được quyết định gì.

Đây chính là tình tiết chim non hoặc lòng trung thành lần đầu tiên à.

Hơn nữa bọn hắn đối với cách nghĩ bảo thủ của Du Hành hơi không đồng ý: không tìm cứu viện cũng thôi đi, vì sao không thể ở lại đây? Nơi khác cũng không biết, rất nguy hiểm đấy.

Cũng không dám đi.

Vì vậy Du Hành bọn hắn một chuyến hai mươi mốt người, lại mang theo bốn mươi người khác cùng đi, suốt đêm đi dọc theo thương đạo rời khỏi tòa thành này.

Cũng may ban đêm thương đạo vẫn có dấu vết con người, dọc theo đường đi đều có bó đuốc chiếu sáng. Đợi đến khi đi xa hơn, bốn phía đều là rừng núi, bó đuốc chiếu sáng cũng không có.

"Mọi người nghỉ ngơi một chút đi."

Bọn hắn quẹo vào trong núi rừng, quen thuộc, nhặt củi, nhóm lửa... chất đống lên đốt lửa, lại rắc lên thuốc bột đuổi côn trùng, xua rắn.

"Cảm thấy cứ như đang nằm mơ."

"Đến cùng ở đây là nơi nào? Chúng ta còn có thể về nhà được không?"

Chủ đề nặng nề mở ra, tâm tình mọi người cũng thấp xuống.

Du Hành cười: "Chỉ cần có thể sống sót, đi nơi nào không được? Tất cả mọi người đã không ngủ được, vậy thì đến học ngôn ngữ Chân Úy, sớm học một chút mới có thể hòa nhập vào nơi."

"Ngôn ngữ Chân Úy? Chẳng lẽ là ngôn ngữ ở đây?!"

"Làm sao anh biết?!"

Đối mặt với ánh mắt sáng quắc đầy kinh hỉ của mọi người, Du Hành gật đầu: "Đúng vậy. Các người chờ một chút, tôi chép phần thanh biểu ra mấy phần chia cho các người." Cũng không nói mình làm sao biết được.

"Tôi đến giúp cho!"

Người ngồi cạnh hắn là vợ hắn, dáng người gầy teo nho nhỏ lại rất đanh đá, nghe vậy một tát vỗ lên đầu hắn: "Ông còn lầm bầm cái gì? Du lão đại bên kia đã đọc đến hai mươi chín chữ rồi, chăm chú lắng nghe cho kỹ vào!"

"Nha." Người đàn ông gãi gãi đầu, một tay mò tìm trên giấy, chữ thứ hai mươi chín nằm ở đâu.

"Đến chữ thứ một trăm lẻ một... Tất cả mọi người đi ngủ đi."

Du Hành dừng lại, cười cất lại trang giấy, lấy ra chăn mền và gối đầu, nằm gần cha mẹ, rồi thả người lên trên gối đầu.

Những người khác đã rất buồn ngủ, liền ngã bốn vó lên trời.