Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 139: Thế giới thực tế 16



Edit: Trang Nguyễn

Đằng trước đã từng nói qua, sau khi Du Hành biết rõ thế giới bất thường này có thể tu tiên, cũng không đi sâu suy nghĩ qua vấn đề này, cũng không sinh ra một chút ý nghĩ theo đuổi trường sinh bất tử gì đấy.

Điều này không thể nghi ngờ có quan hệ đến việc anh đã từng trải qua nhiều thế giới nhiệm vụ, đương nhiên cũng có quan hệ với tính cách của anh.

Ở nơi Tây Châu linh khí cằn cỗi này, tu tiên chính là xa cuối chân trởi chỉ có thể cho rằng nghe chút thoại bản rồi mơ mộng một chút.

Dân bản địa người ta sinh sôi nảy nở trải qua nhiều thế hệ đều đi theo con đường thực tế sinh sống làm việc tay chân, mà anh vừa mới đến đây, cái gì cũng không rõ ràng, ngay cả cha mẹ vẫn không thể nuôi sống được, làm gì suy nghĩ sâu xa đến vấn đề không thực tế như thế?

Chỉ là trăm ngàn năm hiếm có mới gặp phải chuyện bi thảm này, ma tu lẫn trốn đến Tây Châu huyết tẩy mấy thành vừa vặn để anh đụng phải.

Hơn nữa nói thật sự, trong lòng anh vô cùng thấp thỏm không yên, chỉ sợ không may gặp phải ma tu gì đấy.

Dù cho hôm nay đến tòa thành này cũng không gặp phải chuyện không may, anh cũng không dám buông lỏng cảnh giác.

Nói đến đây tòa thành này có gì khác với hai tòa thành trước kia? Thế thì chính là nhỏ.

Đúng vậy, tòa thành này còn nhỏ hơn lò mổ bọn hắn đi ra ở Bắc Thương Thành kia, nơi này chật hẹp nhỏ bé, anh hoài nghi có phải nó quá nhỏ nên ma tu kia không nhìn thấy, mới có thể tránh thoát một kiếp không.

Nhưng đây chỉ là suy đoán của anh, trước khi chìm vào giấc ngủ anh đã sắp xếp người gác đêm, đều là người đồng hóa, ngũ giác của bọn hắn linh mẫn hơn người bình thường một chút.

Bọn hắn chọn lữ điếm gần cổng thành nhất, nếu gặp phải nguy hiểm, quờ quoạng cũng có thể rời khỏi đây.

Đêm đã khuya, thành hoàn toàn yên tĩnh. Tuy ban ngày mọi người dám cao giọng bàn luận thảm án diệt thành, nhưng khi đêm đến mọi mọi âm thanh đều an tĩnh, trong lòng mọi người vẫn có chút sợ hãi.

Ngay cả Hoa lầu duy nhất trong trấn nhỏ, đêm nay cũng im ắng, một chút âm thanh đàn sáo cũng không có.

Bọn họ tạm thời ở lại bên trong tòa thành nhỏ này. Bởi vì trên người mỗi người đều có không ít hàng hóa, định bán đi một ít cho bớt nặng.

Tất cả mọi người đều có nhu cầu này, cho nên cứ quyết định như vậy.

Nhà họ Du cũng bày quầy hàng, nhưng sau khi bày suốt cả buổi sáng không buôn bán được gì, anh không cho cha mẹ đến nữa.

"Cha mẹ trở về lữ điếm nghỉ ngơi đi, tự con trông hàng được rồi."

"Nếu không cũng đừng bày hàng, chúng ta cùng nhau trở về đi." Mẹ Du nói, còn gọi Thôi Nam: "Tiểu Nam, chúng ta đi trở về thôi, hôm nay trời nóng quá, trở về dì nấu canh cho hai đứa uống."

Ngày hôm qua Thôi Nam bắt được ba con rắn, vẫn còn nuôi bên trong sọt nhỏ.

"Để chú Du của con làm thịt rắn, dì đi mượn phòng bếp."

Thôi Nam vui tươi hớn hở đồng ý: "Đi, con đi bắt nó."

Thành này quá nhỏ, vốn không có bao nhiêu không gian tiêu phí, hơn nữa trải qua thảm kịch, những ngày này trên chợ cũng không náo nhiệt, cửa hàng mở tiệm rất thưa thớt, ngay cả quán ven đường cũng ít.

Trở lại lữ điếm, cha Du mẹ Du liền đi mượn phòng bếp.

Trong nhẫn trữ vật của hai ông bà ngoại trừ tinh tệ, những thứ khác đều là đồ ăn, cũng không cần dùng đồ đạc của Du Hành, hai vợ chồng có thể tự mình xử lý rồi.

"Tâm tình chú và dì gần đây hình như không tệ lắm à."

Du Hành cười thu hồi ánh mắt từ phòng bếp về: "Đúng vậy."

Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa thu dọn hàng hóa bày hàng bán hôm nay, những vật này có lẽ phải tìm cơ hội sau này lại bán rồi.

Giữa trưa bọn hắn ăn hết canh rắn, Du Hành còn ra tay nướng một con, rắc lên gia vị hương liệu bản địa của đại lục Chân Úy, mùi thơm vô cùng kinh diễm.

Mẹ Du rất lạc quan nói: "Hình như chúng ta rất giống đến Cổ trấn du lịch?"

Cha Du cười: "Rất giống. Ôi, Tiểu Hành à, trước đó rời khỏi nhà, con có mang theo máy chụp ảnh không?"

Mẹ Du hé miệng cười, vẫn đứng lên.

Buổi trưa này, bọn họ chụp rất nhiều ảnh chung, trong mỗi tấm ảnh Lần này buổi trưa, bọn hắn đập rất nhiều chụp ảnh chung, trong tấm ảnh mỗi người cười.

Bọn họ ở chỗ này ba ngày, đợi đến khi thật sự quầy bán hàng thật sự không buôn bán gì được, bọn người Lâm Minh Lôi mới từ bỏ.

"Đến tòa thành tiếp theo lại bán!"

Những người khác bàn bạc cùng Lâm Minh Lôi, tìm chỗ tốt hơn, lại để xe ngựa của hắn chở giúp một ít. Bằng không lại phải chở nhiều đồ đạc như vậy đi ra, cũng quá mệt mỏi rồi thương lượng, cho tốt hơn chỗ, lại để cho xe ngựa của hắn hỗ trợ tái một ít. Bằng không thì lại chở đi nhiều như vậy đồ đạc ra đi, cũng quá mệt mỏi.

Du Hành đối ngoại vẫn luôn nói không gian của mình lớn khoảng một nhà vệ sinh, bình thường mọi người cũng biết trong không gian của anh chứa khẩu phần lương thực của tất cả mọi người cùng nồi chén tô thau... vật lẫn lộn gì đó nên chắc chắn là đầy rồi. Bởi vậy cũng không có ai đến nhờ anh cất đồ dùm.

Đoàn xe lắc lư đi trên thương đạo, bọn họ còn gặp phải thu hoạch lớn hàng hóa đổi với nhiều thương đội thay đổi tuyến đường, cùng nhau trao đổi tin tức, biết được lại có mấy tòa thành gặp nạn.

"Người mua ổn định đều mất, mười mất hết chín! Nên đành phải thay đổi tuyến đường khác thôi."

Biết được trước đó bọn Du Hành đặt chân đến một thành nhỏ còn an bình, lại cũng chỉ thở dài: "Ta biết rõ tòa thành kia, nhưng thành đó quá nhỏ, ăn không vô hàng của bọn ta."

Còn mời bọn hắn cùng nhau lên đường, vừa lúc tiện đường nên Du Hành đồng ý.

Vốn cho rằng con đường kế tiếp cũng sẽ vượt qua trong bầu không khí nặng nề, khẩn trương, sợ hãi. Thẳng đến một ngày Du Hành nhìn thấy được bóng mờ trên bầu trời.

Nếu như đây là quê hương bên kia, trên bầu trời ngoại trừ chim bay, thì thứ kia lại quá bình thường rồi.

Thế nhưng ở đây là bối cảnh đại lục tu tiên đấy!

Lão đại thương đội đồng hành cùng Du Hành sau khi híp mắt nhìn nửa ngày: "... Quả thật không giống loài chim cỡ lớn, có phải còn phát ra ánh sáng hay không?"

"Đúng, đang phát sáng."

"Như một —— cái hộp?"

Lâm Minh Lôi vỗ tay: "Có phải có tiên nhân từ Châu khác đến không? Bọn hắn đến cứu chúng ta rồi!"

Thế nhưng cho dù có bất cứ suy đoán gì đều không ngăn được bóng đen kia bay lướt qua, rời xa ánh mắt mọi người, không thể nào phán đoán.

Lâm Minh Lôi cảm thấy vô cùng đáng tiếc, bí mật thở dài thiệt nhiều lần.

Bảo thuyền của Tuyên Dương Tông bay trên không trung Tây Châu, hấp dẫn lực chú ý của không ít người, vài chỗ dân gian, những ngày này luôn tế thần cầu cứu viện binh, lúc nhìn thấy bóng dáng bảo thuyền bọn hắn vui mừng đến phát khóc: chúng ta được cứu rồi!

Chỉ là người Tuyên Dương Tông đến nhìn thấy không thành nhiều như vậy, tâm tình trầm trọng vô cùng vô cùng lo lắng, vậy thì dân gian không được biết rồi.

Ở bên kia, vừa mới huyết tẩy Bắc Thương Thành Tiên Tử sướng mị cảm giác được một sự nguy cơ.

"Đến rồi?"

Nàng cười nhạo lấy máu huyết thêm cấm kị chi thuật làm ra mấy con rối, con rối kia vừa hiện thân, quanh thân tản ra huyết khí ngập trời, ngay cả Tây Châu vốn thiếu thốn linh khí, Thiên cơ nông cạn cũng đã có nơi xuất hiện vài tiếng sấm sét.

"Đi thôi."

Mấy con rối cười quyến rũ đồng thời rời khỏi, theo tâm ý của Tiên tử sướng mị bắt đầu quấy lên một trận phong vân huyết vũ ở đại lục Tây Châu. Mà nàng ta đã bỏ chạy trước đến Bắc Châu, để lại một đống lớn cục diện rối rắm cho người đến sau.

Mà quả thật đã khiến cho Tuyên Dương Tông vô cùng đau đầu.

"Truyền tin trở về, thỉnh chưởng môn phái người tiếp tay, đồng thời mời Phật tháp Phật Tu ở Nam Châu xuất động, hỗ trợ siêu độ!" Một lần nữa vồ hụt, người của Tuyên Dương Tông trở lại bảo thuyền, bay đến vị trí suy đoán tiếp theo.

Trên thuyền người đầu lĩnh dẫn đội Liễu Tắng Chân Nhân trầm giọng nói: "Tiên tử sướng mị này ở Tây Châu muốn làm gì thì làm, mà nàng và Tuyên Dương Tông ta có... Một ít sâu xa, ta sợ phần nhân quả giết chóc này sẽ bị Thiên Đạo tính toán trên đầu Tuyên Dương Tông chúng ta, đến lúc đó tổn hại mệnh số của chúng ta! Dĩ nhiên thi khí thành hành, sợ sẽ trở thành sát khí! Tây Châu nguy hiểm!

Đây cũng là cơ hội tu công đức, nhìn qua chưởng môn và các tu sĩ Phật tháp đã tính toán ra được, cần phải mời bọn họ đến đây trợ lực!"

Sinh linh một châu bị giết nếu nghiệp này tính lên trên Tuyên Dương Tông, mặc dù vài vạn năm thiết lập mệnh số cũng không cách nào ngăn cản được Thiên Đạo khiển trách.

"Vâng!"

Ân oán tu tiên giới, người phàm làm sao biết được chứ?

Mấy người Du Hành cùng nhau đồng hành với thương đội, kết quả đến nơi đều là không thành, lòng người càng thêm kinh hoàng.

Coi như có một đống đồ đạc của tòa thành vô chủ, trong lòng kinh hoảng cũng khiến bọn hắn run tay không cách nào ra tay được.

Sau đó bọn hắn đặt chân ở một thôn xóm trong núi, trong núi hoang vu, các thôn dân đã lâu không gánh đồ đạc ra ngoài mua bán, lại không biết biến cố bên ngoài.

Hộ dân trong sơn thôn này rải rác, mới hơn hai mươi mấy gia đình, cộng lại chỉ hơn trăm người.

"Nói thử xem?"

"Tôi cảm thấy, chúng ta có thể trở về chỗ lúc đầu, cánh rừng rậm kia, bên trong chắc chắn an toàn hơn ở đây!"

Một hòn đá kích thích ngàn trượng sóng.

"Tôi... tôi làm sao cảm thấy chủ ý này không tồi nha?"

"Mặc dù chỗ lúc đầu có nhiều mãnh thú, còn có những kẻ xấu kia... nhưng chúng ta cố gắng một chút, vẫn có thể đủ sức ứng phó"

Lúc Du Hành nghe đề nghị này cũng càng hoảng sợ, lập tức suy nghĩ sâu xa.

Rất rõ ràng, cánh rừng rậm sớm đã rời khỏi đúng theo ước nguyện ban đâu, bây giờ đã sớm trùng đột với thời khắc giẫm mìn nguy hiểm lúc này. So sánh với tu tiên giả lòng mang ác ý kia, cánh rừng rậm dù nguy hiểm cũng không đáng nhắc đến!

Ít nhất bọn hắn còn có thể liều mạng, vật lộn đọ sức!

Hơn nữa lúc ấy rời khỏi cánh rừng rậm kia còn có một nguyên nhân, chính là sợ những người nhà họ Đồ tiếp tục phái người tiến vào, mang đến nguy hiểm và tổn thương cho bọn hắn.

Nhưng bây giờ mọi người đều biết, vùng Tây Châu này dân cư đều là người bình thường, vậy thì có ý nghĩa cho dù trước mắt nhà họ Đồ có thủ đoạn thế nào, mang đến uy hiếp cho bọn họ cũng không lớn bằng ma tu.

Từ Ngọc Mạn thông minh đưa ra một số đề nghị, lại để Du Hành nghiêm túc tự hỏi. Không thể không nói đây quả thật là một chủ ý tốt nhất trước mắt, quả nhiên nhiều người nhiều sức lực, có đôi khi anh không có cách nào chu toàn được mọi thứ, thế nên cũng sẽ có người lo nghĩ thay.

"Các người cảm thấy thế nào?" anh hỏi những người khác.

Cuối cùng tất cả mọi người cảm thấy có thể thực hiện.

"Tây Cửu Châu quá xa xôi, còn không bằng trở về chỗ trước kia, còn gần hơn một chút."

"Đúng vậy, đúng vậy, bây giờ chúng ta cũng có ngựa... chắc chắn đi đường nhanh hơn trước."

"Hơn nữa chúng ta còn biết đường, có thể đi tắt trở về."

"Đúng vậy, tôi có không ít hạt giống, đi nơi nào cũng có thể tự mình khai hoang."

"... Cũng có khả năng, gặp lại cha mẹ tôi đây này." Từ Ngọc Mạn lẩm bẩm nói.

Những lời này động đến cảm xúc trong lòng không ít người ở đây.

"Vậy thì trở về đi."

Bọn hắn quyết định ngày hôm sau đi trở về.

"Được rồi, đều đi ngủ đi, ngày mai chúng ta dậy sớm xuất phát sớm."

Lều được dựng tạm bợ đơn sơ này, cũng chẳng phân biệt không gian riêng biệt gì, trực tiếp nằm một loạt chấp nhận có chỗ ngủ là được.

Thời điểm nửa đêm Du Hành đột nhiên bừng tỉnh, tim đập nhanh đến lợi hại, chỉ là chung quanh đều im ắng, chỉ có tiếng côn trùng tiếng ếch kêu.

Sau đó anh vẫn luôn không ngủ, cầm vũ khí trợn tròn mắt thẳng đến khi hừng đông.

Ở nơi bọn hắn không biết, Tuyên Dương Tông dùng đại nghĩa cùng với trả một cái giá lớn, mời đến phần đông đồng đạo tu sĩ đến Tây Châu cùng chung tay tiêu diệt ma chủng, trong đó kể cả Phật tu Nam Châu Phật Tháp.

Ở ngoài ngàn dặm, phân thân con rối của Tiên Tử sướng mị lại bị tiêu diệt một con, chỉ là trước đó con rối này lại tiêu diệt một thành.

Oán khí ngàn vạn sinh linh xông thẳng lên trời, làm cho một loạt Phật tu Phật tháp môn phải niệm phật hiệu.

"Nơi này đã làm phiền các vị đạo hữu, Tây Cửu Châu bên kia có cấp báo, ta dẫn đầu đi qua đó." Liễu Chân chân nhân sau khi trò chuyện xong, lập tức khởi hành đi Tây Cửu Châu.

Thậm chí hắn chẳng quan tâm sử dụng pháp bảo để phi hành, cũng chẳng quan tâm các đồng môn khác, trực tiếp ngự kiếm phi hành. Kiếm kia thật là nhanh, tâm tình của hắn có nhiều nôn nóng phẫn nộ.

Quốc gia bên Tây Cửu Châu mọc lên san sát như rừng, tích lũy qua nhiều năm đã hình thành long mạch chi khí, dân chúng cả nước tự hình thành tín ngưỡng lệnh tôn.

Nếu quả thật nàng ta hủy Tây Cửu Châu, Tuyên Dương Tông sẽ bị vô số đồng đạo oán trách thống hận. Đây không phải chuyện hắn muốn nhìn thấy, chỉ hy vọng có thể đến kịp ngăn cản!

Mà bên này sáng sớm, Du Hành bọn họ cáo biệt cùng các thương đội khác, đi về hướng Bắc Thương Thành.

Trên đường đi nơm nớp lo sợ, tốc độ chạy đi như bay, cực ít nhóm lửa nấu cơm, đều là ăn lương khô.

Bọn họ đã khẩn trương, sợ hãi lại chờ mong, cũng may thần may mắn dường như đã chiếu cố bọn hắn, bọn hắn thuận lợi về đến Bắc Thương Thành.