Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 140: Thế giới thực tế 17



Edit: Trang Nguyễn

Trước khi trở lại Bắc Thương Thành, Du Hành đã tưởng tượng qua vài phương pháp trở lại cánh rừng rậm, chỉ là không không nghĩ đến Bắc Thương Thành cũng thành một tòa thành trống không!

Lúc này đi vào lò mổ Đồ gia, chỉ ngủi được mùi vị vô cùng thối, hỗn tạp với mùi phân và nước tiểu, thịt hư thối hoặc nội tạng... Còn có một bãi ghềnh hắc thủy quấn lấy quần áo.

Lúc tiến vào đường hành lang, bên trong cũng có không ít hắc thủy, Du Hành từ bên trong lại tìm được một khối mộc bài.

"Người Đồ gia rất có thể cũng đi vào trong tị nạn rồi, chúng ta từng nhóm đi vào trong thôi."

Dựa theo kinh nghiệm trước kia, cửa hang này có thời gian duy trì mười lăm phút. Anh chia người thành hai nhóm, lại để mọi người trước sau đi vào.

"Mọi người trở ra cẩn thận một chút, nếu có nguy hiểm, cứ nổ súng!"

"Được!"

"Đã hiểu rõ!"

Quả nhiên sau khi bọn hắn lóa mắt đi vào một thế giới khác, còn chưa bước ra từ trong động, cũng cảm giác được có người nhào đến.

"Dừng tay!"

Bọn hắn đồng thời dùng tiếng mẹ đẻ cùng tiếng Chân Úy hô to, đưa tay chống cự.

Du Hành cảm giác được lưỡi đao rét lạnh, lập tức lăn mình về phía bên trái tránh né, đưa chân quét qua. Nhưng hạ bàn người nọ cực kỳ ổn trọng, căn bản không suy xuyển gì.

Anh không thu hồi chân lại, trực tiếp ôm bắp chân đối phương, lướt thẳng qua, một chân khác cũng dùng lực đạp, đơn giản chỉ cần đánh ngược lại đối phương là được.

Song phương đánh nhau.

Tiếng súng vang lên.

Âm thanh này kinh trụ Đồ Thất người trông coi đại môn Đồ gia này, mắt thấy mấy người của mình đổ xuống, quả thật khiến hắn hoảng sợ.

—— Đây là vật gì?

"Dừng tay! Dừng tay! Các vị bằng hữu, đều dừng tay có chuyện gì từ từ nói!"

Người Đồ gia cũng cùng nhau dừng tay, Đồ Thất vốn có chút lo lắng những người kia không chịu thu tay lại, không nghĩ đến ngược lại đối phương được huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng dừng tay.

Song phương đều không có tử vong, nhưng người Đồ gia bị thương quá nặng, viên đạn xuyên đến tận xương cũng không phải nói đùa.

Đồ Thất chỉ hơi nhìn mấy lần, đã cảm thấy hoảng sợ, khoát tay lại để người chuyển xuống dưới cứu trị, bên này chắp tay chào hỏi cùng bọn Du Hành:

"Tại hạ quản sự Đồ gia Bắc Thương Thành, gọi là Thất, xin hỏi các vị làm sao tiến vào tổ địa Đồ gia chúng ta?"

"Thì ra là quản sự Đồ, Đồ gia các người, chắc hẳn ở chỗ này tránh ma tu à?"

Du Hành không trả lời vấn đề của hắn, ngược lại nói lên mục đích của chính mình: "Chúng ta cũng như thế, nhưng chúng ta còn có đồng bạn khác, đợi sau khi sắp xếp xong sẽ nói chuyện với ngươi, ngươi thấy thế nào?"

Da mặt Đồ Thất co lại: "Đây là tổ địa Đồ gia chúng ta, không phải ai cũng có thể tiến vào —— "

Du Hành đã quay người đi vào trong động đón cha mẹ anh, để lại bọn Lâm Minh Lôi giơ súng nhìn chằm chằm vào Đồ Thất, khiến cho một hơi của Đồ Thất nghẹn ở yết hầu, tức gần chết.

Thế nhưng người canh cổng cộng thêm hắn chỉ có mười người, còn có năm người bị thương... Hắn đưa mắt liếc qua một người, người bên cạnh liền có một người lặng lẽ chuồn đi thông báo cho bổn gia Đồ gia rồi.

Đợi đến khi Đồ Thất nhìn thấy người đến từ đại môn, sau đó hắn thở [hào nhẹ nhõm: phụ nữ trung niên, nữ nhân trẻ tuổi... Còn chuyển rất nhiều đồ đạc tiến vào, thậm chí còn có ngựa cùng lừa, nhưng nhân số không nhiều, toàn bộ cộng lại chỉ có mười bảy người.

Hắn bày ra khuôn mặt tươi cười: "Quý danh của ngươi?"

Du Hành nói: "Ta họ Du, lúc các người đến, bên này không phải cũng có người ở đây sao? Bọn hắn ở nơi nào?"

Đồ Thất cả kinh: "Cái này —— "

Du Hành nhếch miệng cười: "Bọn họ là đồng hương của ta đây này." Trong lòng bàn tay Du Hành khẽ lật, tùy ý bắn vào vách núi đá sau lưng hai phát.

Bang bang!

Dường như đánh sâu vào trong lòng Đồ Thất, hắn kinh hoảng nhìn vách núi truyền thừa ngàn năm đột nhiên nhiều ra thêm hai lỗ nhỏ, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: "Thì ra... thì ra là thế, Du lão đại, nói thật ta không thể làm chủ, ngài chờ một chốc lát, gia chủ nhà chúng ta rất nhanh sẽ có tin tức đến, đến lúc đó lại nói chuyện nha."

Cũng không giấu diếm mình đã mật báo tin tức rồi.

Du Hành gật gật đầu: "Có thể." Lại để đồng bạn bên cạnh tự ngồi xuống nghỉ ngơi, ăn cái gì đó hoặc uống nước.

Anh giống như nói chuyện phiếm bình thường với Đồ Thất: "Quản sự Đồ à, các người sẽ không bắt toàn bộ đồng hương của ta đều đào bụng ra đấy chứ?"

"Ha ha ngài nói đùa."

Du Hành khẽ nhếch môi.

Nửa giờ sau, bên kia bổn gia Đồ gia truyền đến tin tức: "Ở xa tới là khách, mời khách đến chỗ dinh thự làm khách."

Du Hành cười ha ha: "Không phải trước tiên nên thả hết đồng hương của ta ra đấy chứ, để chúng ta gặp mặt tự ôn chuyện với nhau?"

Vẻ mặt Đồ Thất đau khổ: "Bắt không được mà, mặc kệ ta có khích tướng thế nào, bọn hắn cũng không chịu tới."

"Thế... nếu không thả những người kia ra sao?"

"Những người kia thấy thế nào cũng không giống yêu tu, có bắt cũng vô dụng."

"Vậy bọn hắn làm sao xuất hiện trong tổ địa Đồ gia chúng ta chứ? Tổ địa này đã truyền năm trăm năm, lão tổ tông cũng đã nói, ở nơi này thật ra chính là phúc địa động thiên của các tiên nhân, rất tự nhiên có một bộ vận hành pháp tắc, mỗi năm mươi năm một lần luân hồi, các ngươi không phải cũng đã từng thấy năm mươi năm trước bỗng nhiên cây cỏ khô héo, toàn bộ dã thú đều không thấy, bộ dáng vô cũng khô hạn hay sao?"

Gia chủ Đồ gia nhíu mày: "Ở đây căn bản vốn không phải nơi có người xuất hiện. Tự lão tổ tông phát hiện rồi thăm dò, một người cũng đều không thấy đấy."

Mà bọn hắn từ khi lão tổ tông đi, trong gia tộc cũng không xuất hiện đời sau có linh căn. Đều là người bình thường, lão tổ tông kết hôn sau đó cũng không sinh hài tử, hài tử đều được nhận nuôi, đời sau không có linh căn cũng là chuyện bình thường.

Lão tổ tông cuối cùng cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ, hao phí hết tâm huyết mới đưa huyết mạch Đồ gia đến điểm mấu chốt, cuối cùng ở tại cửa ra vào nơi này tìm hai nơi cấm chế, thuận tiện cho đời sau tiến vào dùng làm chỗ đặt chân, làm cho tử tôn hậu trường Đồ gia lợi hại hơn mấy trăm năm qua.

Những năm này, bọn hắn cứ mỗi năm mươi năm bặt vô âm tích một lần, khiêm tốn làm giàu, cũng không gây sự chú ý với người ngoài —— tuổi thọ người phàm bao nhiêu? Sáu mươi năm cũng rất dài rồi á.

Chỉ là không nghĩ tới năm nay tổ địa mở ra, còn không thu được bao nhiêu tiền tệ lợi nhuận, ngay trong tổ địa lại phát hiện có người nói chuyện.

Ban đầu bọn hắn cũng tưởng đó là mãnh thú bên trong tổ địa tu luyện thành người, đó không phải là yêu tu sao?

Nên mới đưa ra chủ ý ra tay với nội đan yêu tu, thế nhưng yêu đan là thứ tốt vô cùng hiếm có, nếu có thể có được, như vậy có thể đổi được cho Đồ gia bao nhiêu chỗ tốt đây chứ?

Chỉ là bây giờ xem ra, những người kia thật đúng là không phải yêu tu, mà là giống như đám người kia đều có lai lịch khác.

"Những người kia... Có phải là đám người đã huyết tẩy người trong lò sát sinh của chúng ta trước đó hay không?" Gia chủ Đồ gia hỏi.

Ở đây đều là lão nhân Đồ gia, đều khoảng sáu bảy mươi tuổi, cộng thêm Đồ Thất cũng mới có sáu người, mấy ngày trước Đồ Tứ đã qua đời.

Đồ Nhị sờ sờ râu ria: "Đại ca, đừng sốt ruột ở chỗ này. Đã bắt không được, cũng đừng để kết thù, ôn tồn theo chân bọn hắn nói chuyện là được. Dù sao đều là người tị nạn, có lẽ bọn hắn cũng không muốn trở mặt với chúng ta."

Lúc này gia chủ Đồ gia cũng tỉnh táo lại, thở dài: "Được. Bọn hắn đã không chịu ra, vậy trước tiên thả những người kia ra đi, cho bọn hắn thấy thành ý của chúng ta, Nhị đệ, đệ cũng đi xem đi."

"Đã biết đại ca." Cũng may bọn hắn cũng không động gì đến nhóm người này, có lẽ bởi vì vừa chạy nạn đến nên không có tâm tình, cũng có lẽ tin tưởng những người này là yêu tu có thể giúp bọn hắn phát tài lớn...

Tóm lại, sau khi Đồ lão nhị dẫn người đưa đến vách núi bên kia, thấy người họ Du cầm đầu sắc mặt còn có thể, quả thật thở dài một hơi.

"Lúc trước khi chúng ta tiến vào đây, chỉ mời được mấy vị này đến làm khách, những người khác đã đi rồi, nếu muốn tìm, chỉ sợ phiền Du lão bản tự thân vận hành thôi."

Du hành gật đầu: "Làm phiền ngươi đi một chuyến rồi."

Người đã được thả ra, anh cũng không đồng ý đi đến dinh thự làm khách mời, từ chối: "Chúng ta vừa trở về, rất loạn, chờ chúng ta thu thập xong rồi nói sau."

Đợi đến khi người Đồ gia rút lui hết, Du Hành bọn hắn mới cùng trò chuyện với những người vừa được thả ra này.

Tổng cộng hơn hai trăm người, trong đó có không ít người đều nhìn quen mắt đấy.

"Sau khi các người đi, từ từ gặp được một ít người, lại cùng nhau ở lại chỗ này, sau đó những người kia tiến đến, không nói hai lời bắt hết chúng tôi, có ít người chạy thoát..."

Mọi người đã không có việc gì, anh liền đặt lực chú ý lên người trong nhà mình.

Anh phân phối nhiệm vụ, đốn củi nhóm bếp... Rất nhanh ở mảnh đất này đã dựng nên lều rạp sinh hoạt giản dị.

Du Hành đem cất thùng dụng cụ, anh tiếp nhận khăn lông mẹ Du đưa bắt đầu lau mồ hôi, con mắt rủ xuống mồ hôi từ lông mi tí tách chảy xuống, thấm vào mắt có chút cay mắt.

Du Hành làm bộ không phát hiện xa xa có ánh mắt nhìn trộm, quay người ngồi vào trong đám người.

Đống lửa đã được đốt lên, bọn hắn bắt đầu nấu cơm tối.

Mà những người kia đã đi săn, sau khi bị bắt, lương thực tồn trữ đều bị Đồ gia lấy đi hết, mà Du Hành bọn họ cũng không có ý tứ muốn cung cấp cơm tối miễn phí, vậy thì tự mình động thủ thôi.

Rất nhanh những người kia đã kéo về từng đám, mang đến từng đống con mồi, nhanh nhẹn làm thịt nhóm lửa.

Nhìn ra được những người này thích ứng rất khá.

Du Hành bọn hắn vừa ăn cơm vừa trò chuyện về ý định kế tiếp.

"Trước không quản bọn hắn làm khỉ gió gì, chúng ta trước sắp xếp lại, sau đó suy nghĩ xem nên khai khẩn đất hoang ở chỗ nào, rồi dựng hàng rào xây nhà."

"Chúng ta không trở lại rừng cây thối sao?" mẹ Du hỏi.

"Đúng rồi?"

Du Hành lắc đầu: "Chúng ta cần chiếm lĩnh vách núi bên này, các người cũng biết nó trọng yếu bao nhiêu."

Nếu từ bỏ nơi này rồi đi đến rừng cây thối, nếu ngày nào đó người Đồ gia vào thời điểm bọn họ không biết rời khỏi đây, động tay động chân ở vách núi này, vậy thì bọn họ thật sự bị nhốt cả đời ở nơi này rồi.

"Thật đúng vậy, chúng ta ở lại đây cũng không phải chỉ ngủ không, cũng nên đề phòng người Đồ gia!"

Chờ bọn họ ăn cơm tối xong, bên kia đã có người tới trả lời.

Người đàn ông mở miệng tên là Tăng Tinh Lộ, giống như Du Hành cùng là người trong nước. Trước kia Du Hành chưa từng gặp hắn, chắc là lúc sau mới đến vách núi bên này. nam nhân gọi là từng tinh đường, cùng du hành bọn họ là cùng người trong nước, thoạt nhìn có vẻ là người dẫn đầu đám người này.

Trên thực tế quả thật chính là như thế, hắn là một người đồng hóa vô cùng cường tráng, mồm mép lợi hại, cũng rất có khả năng lung lạc lòng người, hắn đến vách núi không lâu đã đè ép được người đầu lĩnh trước kia khiến người ta không thể không tránh đi mũi nhọn, ngay cả mộc bài bọn Du Hành để lại trước kia cũng bị hắn lấy đi. May mắn người Đồ gia cũng không lục soát người gì cả, bằng không lần này cũng không đơn giản thả người ra như vậy.

Tăng Tinh Lộ cười tủm tỉm nói: "Tôi nghe các người nói chuyện, giống như ngôn ngữ của những người bắt chúng ta, tiếng gì vậy?"

"Tiếng Chân Úy."

"Thì ra là như vậy, các người học được ở bên ngoài sao? Dùng rất quen thuộc đấy." Ngay chỗ này lại nói tiếng khác, chẳng lẽ có bí mật gì không thể để bọn hắn nghe được?

Du Hành cũng không biết ý nghĩ trong lòng Tăng Tinh Lộ, càng không biết bọn họ cưỡng chế cố gắng học tập thói quen tốt luôn nói tiếng Chân Úy, lại khiến cho trong lòng Tăng Tinh Lộ không vui, nổi lên ngăn cách.

Anh chỉ không thích ánh mắt của người này, bởi vậy chỉ nhàn nhạt cười: "Đúng vậy."

Giọng điệu hờ hững của anh, khiến trong lòng Tăng Tinh Lộ dâng lên một ngọn lửa. Hắn cưỡng chế đè ép xuống, cười lớn nói: "Có thể dạy chúng tôi không?"

"Có thể." Du Hành chọn ra ba người đi qua đó dạy, còn nói: "Thù lao chính các người tự nói với bọn họ, dù sao cũng là lao động chân tay."

"... Được rồi." Tăng Tinh Lộ tự cho là không để lại dấu vết liếc mắt nhìn qua quần áo phục sức dị vực trên người Du Hành, quay người đi ra ngoài.

Nghe thấy bên kia bỗng nhiên ong ong bắt đầu nhao nhao lên, Du Hành nhìn lướt qua, nhìn thấy không ít người biểu lộ đầy cảm động đối với Tăng Tinh Lộ.

Anh lắc đầu, tiếp tục dặn dò bọn người Đổng Kiến Lan: "Mấy người bình thường ít nói, nhưng tôi biết rõ trụ cột tiếng Chân Úy của các người rất tốt, đó là một cơ hội, vừa dạy bọn hắn vừa để các người mở miệng luyện tập nhiều hơn."

"Cái này không tệ nha, dù sao chúng ta cũng không thiếu ăn thiếu dùng."

"Bọn hắn cũng không có cốt tệ tinh tệ..."

"Vậy cứ quyết định như thế, cần bao nhiêu gỗ chúng ta tính toán thử trước đi."

"Thế thì phải xem chúng ta muốn khai khẩn rộng bao nhiêu..."