Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 17: Tai nạn tận thế 04



Edit: Trang Nguyễn

Tin tức này vẫn là do chị dâu Bình bên cạnh đến nói, buổi sáng này cha chồng cô dẫn cháu trai đi chơi nghe được tin tức này đấy.

"Thật dọa chết người! Nghe nói là người bên ngoài làm ra, khẩu âm nói chuyện là từ nơi khác."

Ngũ Thường Hân bị dọa đến tay run rẩy: "Dám cướp đoạt với quân đội, chẳng lẽ không dám cướp đoạt với những người bình thường như chúng ta sao?"

Chị dâu Bình cũng bị hù dọa nhảy dựng, vội vàng nói: "Em nói rất đúng! Chị phải tranh thủ về nhà một chuyến." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Nạn hạn hán kéo dài lâu như vậy, người biết tính toán trước, trong nhà đều có không ít hàng tồn. Nghĩ đến có người muốn cướp đoạt, tim gan đều muốn rớt ra ngoài.

Ngũ Thường Hân nhìn lại nhà mình, an tâm lại. Lấy nước lê đã chưng xong đem đến nhà kho, gọi lớn: "Anh, nghỉ tay một chút, uống miếng nước."

Du Hành lau lau mặt, mồ hôi ướt sủng khiến cả người có chút ngứa ngáy, anh chuyển đầu qua ly nước một hơi uống cạn sạch: "Sắp xong rồi. Ở đây nhiều tro bụi lắm, em đi ra ngoài trước đi."

Tiếp nhận ly nước, Ngũ Thường Hân cũng không đi, lùi đến bên cửa nói chuyện cùng Du Hành, nói cho anh biết tin tức của chị dâu Bình.

Du Hành thoáng trầm mặc, dặn dò Ngũ Thường Hân: "Gần đây em đừng đi ra ngoài, bên ngoài có khả năng sắp loạn lên, nếu em buồn chán thì đi qua bên cạnh tìm chị Bình chơi đi."

Ngày hôm sau anh lại đi một chuyến đến chợ. Hôm nay người đến càng nhiều hơn, anh còn gặp Cao Minh cùng mẹ hắn, thoáng liếc mắt qua rồi dời đi tự bận rộn chuyện của mình, bà lão xa xa nói vọng đến: "Thì ra là thằng nhóc nhà họ Ngũ à, đã ngồi mấy năm trong tù còn hiểu cân kg thế nào sao? Đừng để bên ngoài lừa gạt, tiêu tiền uổng phí nha."

Người chung quanh lập tức nhìn qua. Ở địa phương nhỏ bé thế này, người đã từng ngồi tù sẽ bị khinh bỉ đấy. Rất nhanh đã có người nhận ra Du Hành.

"Đây không phải thằng nhóc nhà họ Ngũ sao? Hình như trộm đồ nên bị bắt vào tù mấy năm đấy?"

"Tuổi còn trẻ không lo học cho giỏi, làm bầu không khí chung quanh chúng ta đều bị xấu đi luôn...!"

Nếu thật sự là Ngũ Hằng Nhạc, nhất định anh sẽ nổi trận lôi đình mắng chửi người, anh ta ghét nhất người khác xem thường mình, anh ta dựa vào bản lãnh nuôi sống gia đình mình có liên quan gì đến người khác chứ? t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành lại không để trong lòng, không đau không ngứa theo sát nói với ông chủ: "Ông chủ, đây là phiếu đăng ký, ông xem đi, lấy thêm cho tôi một cân thịt gà."

Ông chủ cũng không để ý đến những chuyện này, chỉ nghe lão bà trước mắt này lại đứng trước quầy hàng của mình nói hắn cân thiếu ăn gian...

Điều này sao có thể nhẫn?

Vì vậy tay chân ông nhanh nhẹn chặt thịt gà vừa nói: "Tôi kinh doanh ở đây từ đó đến giờ luôn luôn thành thật! Chàng trai, nếu cậu lo lắng thì đến cân Thành Tín cân thử, thiếu nửa lạng cậu cứ đến tìm tôi!"

Du Hành liền cười rộ lên: "Tôi đã mua chỗ ông bao nhiêu lần rồi? Không làm những chuyện rảnh rỗi như thế đâu đấy." Anh tiếp nhận đồ đạc liền rời đi, ngay cả khóe mắt cũng đều không cho người khác.

Cao Minh giữ chặt bà lão tức đến giơ chân: "Mẹ, chúng ta nhanh trở về đi, trời nóng nực thế này coi chừng thịt đều hư mất." Lúc này bà lão mới gật đầu: "Ừ ừ, trở về đem cá hầm cách thuy cho Tiểu Vương uống, haiz, bây giờ cô gái trẻ tuổi đều thích đẹp! Người gầy teo ngay cả sữa đều không có, sữa bột thì lại đắt như vậy! Cái này uống hết bao nhiêu canh cá rồi, ngay cả một chút sữa cũng không có. Giá con cá này muốn lên trời luôn rồi...".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đầu Quả Tim
2. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
3. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
4. Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
=====================================

Người xung quanh vẫn còn nghiêng người lắng nghe, Cao Minh có chút ngượng ngùng, tức giận kéo kéo mẹ hắn: "Chúng ta trở về!" Hai người đi ra ngoài, bà lão lại thay đổi chủ đề: "Sớm biết như vậy cũng đừng tách hộ khẩu Ngũ Thường Hân ra ngoài, bằng không còn có thể lãnh thêm một phần nước, một phần phiếu vé mua thịt đây này!"

Cao Minh xấu hổ. Lúc ấy sau khi ly hôn, bà không chịu chuyển hộ khẩu Ngũ Thường Hân trở lại nhà họ Ngũ, chỉ muốn lấy thêm một phần tiền sinh hoạt từng quý trong thôn. Thế nhưng Ngũ Hằng Nhạc cao lớn thô kệch tìm tới cửa, mặt đỏ thẫm, vừa nhìn đã biết do phơi nắng trong lao tù tạo thành đấy, nhìn hung thần ác sát như thế, làm sao có thể từ chối được? Bây giờ có muốn cũng có thể làm được gì nữa đâu chứ?

Hắn chỉ dám ra tay với Ngũ Thường Hân, đối với Ngũ Hằng Nhạc, hắn thật không có lá gan này.

Du Hành về đến nhà, không nói chuyện này với Ngũ Thường Hân, anh giao đồ đạc lại cho cô, Ngũ Thường Hân đem thịt bỏ vào tủ lạnh ướp lạnh, lần lượt lấy nước và khăn mặt cho Du Hành.

"Anh, vừa rồi có người gõ cửa, gõ rất lâu, em lén lút nhìn thử không phải người quen, nên không dám trả lời."

Du Hành nghiêm nghị: "Em làm rất đúng, không được đế cho người khác biết trong nhà chỉ có một cô gái như em ở." Anh lại vội vã đi ra ngoài kiểm tra một lần cửa sân cùng tường vây, kết quả ở một nơi hẻo lánh tường vây bên trái, trên tường phát hiện nhiều dấu chân mất trật tự, xem bộ dáng muốn trèo tường mà không bò lên được. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Chính anh đi đến vụng ngoại ô đào bùn cát vận chuyển cát đá về, tua sữa tường vây thấp bé 1m5 trước kia cao lên đến hai mét, bên trên còn gắn miểng thủy tinh, cây bên cạnh tường vây đều bị anh chặt xuống để phòng ngừa người khác giẫm lên rồi bò tiến vào.

Loại tình huống này còn muốn bò tiến vào, trừ phi được sự huấn luyện trong quân đội, lưu manh bình thường không bò nổi đâu.

Nhưng vẫn không thể phớt lờ, xem nhẹ bất luận kẻ nào.

Anh đến tiệm văn phòng phẩm mua thật nhiều đinh mũ, bỏ ra hai ngày đào một vòng bẫy rập trong sân dọc theo tường vây, bên trong che kín đinh mũ, lại dùng cỏ khô làm tốt ngụy trang.

Du Hành cố ý đặt sữa bò xuống: "Cho Bàn Bàn uống." Nói xong sờ sờ đứa con trai năm tuổi của chị dâu Bình, cười nói: "Nhanh trưởng thành cao lớn lên, sau này cháu giúp dì Hân dẫn em trai đi chơi được không?" Bàn Bàn liền nhỏe miệng cười luôn miệng gọi em trai, ôm bắp đùi của anh.

Đợi đến khi Du Hành đi rồi, mẹ chồng chị dâu Bình cảm thán nói: "Thật không nghĩ đến thằng nhóc Nhạc Hằng đối xử với em gái của mình tốt đến thế, Thường Hân cũng thật may mắn, có anh trai nhà mẹ đẻ dựa vào."

Chị dâu Bình cũng nói: "Đúng vậy."

Cha chồng cô nói: "Nó biết sửa đổi tốt rồi, trước kia thật sự không học giỏi, cũng may bây giờ suy nghĩ cẩn thận sống con đường thực tế, nhà họ Ngũ có hậu rồi...!"

"Bình nhi, cất sữa bò đi, cách hai ngày cho Bàn Bàn một bình."

"Mè và cha cũng uống một bình đi."

"Này! Hai người già chúng ta cần uống sữa bò làm gì. Đều cho Bàn Bàn uống! Bàn Bàn phải lớn lên khỏe mạnh, có phải không Bàn Bàn..."

Lại qua hai ngày, có người đến tìm Du Hành, còn là người quen lúc trước.

"Nghe nói chú trở về, cũng không nói một tiếng với anh, để anh còn vì chú bày tiệc mời khách chứ!" Là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cũng ăn mặc quần áo như Du Hành, vì tránh nắng còn đội mũ rơm, trên tay còn mang đường quả theo. Anh đặt đường quả lên trên bàn, nhìn thấy Ngũ Thường Hân bưng nước lên, cười nói: "Ôi chao có Tiểu Hân nữa à? Về nhà mẹ đẻ thăm anh trai sao?"

"Con bé ly hôn với Cao Minh rồi, bây giờ ở cùng em." Du Hành nhận lấy nước, chuyển qua cho Trương Thao, hỏi: "Anh Trương, sao anh lại đến đây?" Trương Thao la anh em trước kia cùng Ngũ Hằng Nhạc lăn lộn với nhau, cảm tình rất tốt. Anh ta vẫn luôn bận rộn, cũng không có thời gian liên hệ với Ngũ Hằng Nhạc.

"Làm sao lại ly hôn, thằng nhóc Cao Minh kia đối xử không tốt với Tiểu Hân à?"

"Đừng nói nữa, đều đã qua rồi."

Trương Thao thở dài một hơi, không hỏi nữa. Sau khi Ngũ Thường Hân kết hôn, anh cũng đi qua nhìn một lúc, nhưng nhà họ Cao không cho sắc mặt tốt, anh cũng biết chính mình giống như tên côn đồ khiến người ta nhìn không ưa cũng là bình thường. Sau này anh thay đổi triệt để đi sang nơi khác làm việc, ngày lễ ngày tết mới trở về một chuyến, cũng không thường xuyên qua lại nữa.

Anh an ủi Ngũ Thường Hân: "Em đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ yên ổn sống với anh trai em, có người nào bắt nạt em cứ nói với anh một tiếng."

Ngũ Thường Hân cười đồng ý.

"Sau khi chú vào tù, anh đã nghĩ ngợi không làm nữa, ít nhất chú đã gả Tiểu Hân ra ngoài rồi, trong nhà anh còn cha mẹ già, nếu anh cũng vào tù, bọn hắn làm sao bây giờ, Anh cũng vừa trở về không lâu, vẫn luôn làm công ở bên ngoài, ngày hôm qua nhìn thấy chú, tính toán thời gian chú cũng được thả rồi, liền tranh thủ thời gian đến đây."

"Cám ơn, cũng chỉ còn anh nhớ đến em."

Trương Thao phất phất tay: "Haiz, thật ra trước kia anh cũng muốn đến, nếu chú vẫn muốn lăn lộn một chuyến kia, thế thì duyên phận của anh em chúng ta liền đến đây thôi. Sau đó hỏi thăm một chút, bây giờ lại nhìn thấy tinh thần này của chú và người nhà" anh nhìn chung quanh một vòng, cười nói: "Đã biết rõ chú giống anh cũng muốn bình thản an ổn sống qua ngày, sau này anh đây thường đến tìm chú trò chuyện tán gẫu rồi."

Người này nói chuyện thật thú vị.

Du Hành cũng nhịn không được cười rộ lên: "Vậy thì tốt, anh cứ đến đi."

Hai người cười ha ha.

Trương Thao còn nói: "Lúc ấy tuổi còn nhỏ, cảm thấy lăn lộn trên đường rất ngầu, đợi đến khi có tuổi, đã cảm thấy bản thân mình khi đó không coi mạng của mình ra gì. Chú còn nhớ Tiểu Điền không? Chú vừa vào tù không bao lâu, hắn cũng gãy rồi, tội cố ý giết người! Trực tiếp bị phán tử hình. Mẹ của anh bị dọa ôm anh khóc cả đêm, anh liền trung thực lại... Bây giờ mùa màng không tốt, ở bên ngoài kiếm tiền không ít, nhưng cũng tiêu nhiều hơn, cũng lo lắng hai người già trong nhà, nên anh trở về."

Hai người lại nói về tình hình hiện tại cả buổi, Du Hành nói: "Trời nóng thế này hai bác chịu nổi sao?"

"Nhà bọn hắn không biết. Cháu ngoại của em tự em nuôi dưỡng, không cần bọn hắn."

"Người anh em, thật có bản lĩnh!"

Du Hành phát hiện Trương Thao người này rất không tệ, đáng giá kết bạn, liền hẹn thời gian đến nhà anh ta chào hỏi hai bá. Hai người nối lại tình cảm đứt đoạn mấy năm qua, rất nhanh đã trở nên quen thuộc, hai nhà lại tiếp tục qua lại.

Thế nhưng thời gian nãy càng ngày càng khó qua, hình thức mua sắm chợ nông nghiệp kiểu mới chỉ gắng gượng được một tháng đã cắt đứt. Nghe nói nguồn cung cấp xảy ra vấn đề, cũng có người nói trên đường không thuận lợi đồ đạc bị cắt đứt. Các nơi đều đồng loạt xảy ra việc đào giếng, ngay cả nơi địa phương nhỏ như nhà bọn Du Hành, ngắn ngủi nữa tháng đã xảy ra vài lần dùng binh khí đánh nhau, tất cả đều thương vong.

Cha chồng chị dâu Bình nói: "Đây là đục nước béo cò đến rồi, đều là dân chúng, mẹ sinh cha dưỡng đấy, làm sao lại ra tay ác như vậy."

Ông nhìn tường vây nhà Du Hành, liền gọi hai người con trai đến: "Kiến Thông sau khi con tan việc lập tức về nhà ngay, không nên chạy loạn, Kiến Tuấn con cũng thế, trong nhà chỉ có cha mẹ con và chị dâu cháu trai của con, con một chàng trai cao lớn, lúc này con cũng đừng đi ra ngoài, ở nhà giúp cha, nhà chúng ta cũng xây tường vây cao như nhà họ Ngũ đi."

"Cha, các người ở nhà con cũng lo lắng. Dù sao gần đâu công việc trong xưởng không có hiệu quả và lợi ích, con dứt khoát xin nghỉ về nhà." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Đừng, đầu tiên cứ chờ chút, công việc đừng xin nghỉ đơn giản như thế."

Nhà họ Lưu liền mua gạch xây thêm tường vây. Đây là công việc phí nước đấy, cũng may nhà bọn họ đã sớm đào giếng rồi.

Sân nhỏ khu thành cũ, còn có chỗ đồ giếng, thế nhưng ở mấy tòa chung cư, nhà lâu thì khó, giếng cũng không phải tùy tiện đào là có nước được đây, vì vậy bắt đầu có không ít người đi ô tô, đến nơi xa hơn mua nước.

Thế nhưng đầu năm nay, ai dám tùy tùy tiện tiện để người xa lạ vào cửa? Người có tính tình không tốt liền nổi giận chửi mắng người khác. Càng không ai dám mở cửa ra, ngoại trừ mấy nhà bị giá tiền phong phú hấp dẫn, đa phần mọi người không ai để ý đến.

Ngũ Thường Hân ở nhà họ Lưu giúp trông trẻ, chung quanh vô cùng náo nhiệt đấy, cô cảm thấy an toàn. Dụ dỗ Bàn Bàn: "Woa, dì Hân kể chuyện xưa cho con nghe được không?" Bàn Bàn nhìn ông bà nội, mẹ và chú đều không rảnh, ngoan ngoãn gật đầu: "Bàn Bàn nghe lời, dì Hân kể chuyện xưa đi." Cô sờ sờ lên mặt Bàn Bàn, hy vọng con của mình sau này cũng khỏe mạnh như cậu bé.

"Dì Hân Hân, chú Nhạc Nhạc đâu rồi?" Lúc cậu bé uống sữa, mẹ của bé nói với bé là chú Nhạc Nhạc mua cho bé, bé rất thích sữa bò, cũng rất thích sữa bò chú Nhạc Nhạc cho.

Ngũ Thường Hân cười nói: "Chú Nhạc Nhạc đi ra ngoài kiếm tiền rồi."

"Kiếm tiền cũng mua sữa bò cho em gái sao?" Cậu bé nhẹ nhàng sờ sờ lên bụng Ngũ Thường Hân.

Cô nghĩ đến lời chị dâu Bình nói với mình.

"Hằng Nhạc đối xử với em rất tốt, đối xử tốt với trẻ con, đây là phúc khí của em, các em là anh em ruột, cậu ấy là anh trai ruột của em. Em bây giờ phải làm chính là thoải mái, hạnh phúc mà sống, đừng để có lỗi với cậu ấy. Đợi đến khi sinh được đứa nhỏ an toàn khỏe mạnh, phải dạy bảo nó hiếu thuận với cậu, điều này không thể mạnh hơn nhiều sao?"

Ngũ Thường Hân cười đến trong mắt đều là dịu dàng: "Đúng."

Cô nhất định sẽ sinh con an toàn khỏe mạnh đấy.

Sau khi từ chức, thời gian Du Hành ở nhà cũng bắt đầu nhiều hơn, ngoại trừ mỗi ngày đi ra ngoài mua đồ đạc, chính là tìm mấy công việc vặt, nhưng việc vặt bởi vì nguồn cung cấp bị đứt gãy không làm được, chính anh lại một lần nữa làm công việc mới, là giao nước.

Nguồn nước cũng thuận tiện, anh gánh nước từ trong giếng nước nhà mình, nói rõ là nước giếng, không thu tiền, chỉ đổi ăn hoặc đồ dùng đấy. Việc làm ăn còn rất tốt, những người mở cửa hàng cũng rất hào phóng, đặc biệt là tiệm bán quần áo, dù sao quần áo cũng không được được, đặc biệt là áo khoác lông, đều chồng chất sắp đến hai năm, một cái đều không bán được, vừa vặn cầm đồ bên trong cửa hàng ra trao đổi.

Anh cứ như vậy tích góp từng tí không ít quần áo mùa đông và quần áo trẻ con chất lượng tốt. Ánh mắt người khác nhìn anh, cứ như nhìn kẻ ngu. Anh lại thông suốt, ai biết sau đại hạn có phải là đại lạnh hay không? Dù sao lo trước khỏi họa, ở nhà ngồi không cũng rảnh rỗi, chẳng phải nên tìm nhiều đồ một chút sao.

Về đến nhà, Ngũ Thường Hân đã nấu cơm nước xong, nhìn thấy quần áo trẻ con, vui mừng giống như con nít: "Anh, nhãn hiệu này là cửa hàng trong thành phố phải không? Em nhớ rất đắt đấy." Chị chồng nhà họ Cao gả ra ngoài cũng mua một bộ cho con của mình, còn khoe khoang thật lâu.

"Không cần tiền, anh dùng nước giếng đổi đấy."

Vì vậy buổi chiều chị dâu Bình dẫn theo Bàn Bàn đến nhà, còn mang theo một bao đồ.

"Đây là quần áo Bàn Bàn mặc lúc mới sinh ra, là anh họ của nó cho nó đấy. Em đừng thấy quần áo cũ, làn da trẻ sơ sinh rất non, quần áo mới dễ gây xước da non, những quần áo cũ này, một vạch nhỏ như sợi lông đều bị mài không còn, thích hợp cho trẻ sơ sinh mặc, nếu không mặc có thể cắt ra làm tã cũng không tệ..." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Hai người nói đến chuyện trẻ con. Bàn Bàn nằm úp sấp trên đùi Du Hành: "Chú Nhạc Nhạc kiếm tiền đã về rồi? Có mệt hay không? Bàn Bàn xoa bóp cho chú nhé."

Nói xong dùng nắm tay nhỏ gõ gõ lên đầu gối Du Hành, làm cho Du Hành vui vẻ: "Ôi thực ngoan quá." Lại hỏi chị dâu Bình: "Chị Bình, Bàn Bàn từ chỗ nào học được chiêu này thế, quá làm người khác yêu thương rồi."

Chị dâu Bình cười to: "Hôm nay nhà của chúng ta không phải xây tường vây sao, chú út của nó để nó gõ gõ, liền thưởng cho nó một viên kẹo, nó đây là nếm được ngon ngọt, nên ra quỷ kế dối trá thế đấy."

Du Hành liền mở ngăn kéo lấy ra bịch kẹo, lấy một vốc cho cậu bé.

Bàn Bàn lấy một viên: "Bàn Bàn chỉ cần một viên là đủ rồi!" Đem kẹo đường bỏ vào trong túi nhỏ, tiếp đó lại tiếp tục gõ gõ chân Du Hành.

Trẻ con kiều kiều mềm mềm, trên người là mùi thơm của phấn, làm cho trái tim người lớn đều mềm mại hẳn đi. Du Hành nhịn không được cúi xuống ôm lấy cậu bé vào trong ngực lắc lư.

Còn nói đến việc làm ăn của Du Hành, chị dâu Bình có chút động tâm. Sau khi sửa chữa tường vây xong, trong nhà an toàn hơn rồi, công việc bây giờ của chồng mình thật sự không có tương lai, cầm hết tiền lương cũng không mua được bao nhiêu thứ. Bây giờ vật giá leo rất cao! Lấy vật đổi vật, còn có lợi hơn một chút.

Cô cẩn thận hỏi kỹ càng tình huống, Du Hành cũng không dấu diếm, nói rõ từng cái một. Cô định về nhà bàn bạc với người nhà một chút, xem có muốn thử nghề này hay không.

Vài ngày sau Du Hành phát hiện có người theo dõi mình. Nước trên xe đều đã bán hết rồi, đổi một ít đồ đạc chồng chất trên xe. Anh nhẹ nhàng linh hoạt giẫm lên xe xích lô, rất cảnh giác đối với bóng dáng ẩn núp phía sau lưng.

Anh biết rõ đây là bị người theo dõi. Không phải vì đồ vật trên xe, chính là vì nguồn nước. Anh còn không sợ, đem xe dừng lại một góc hẻo lánh, cầm vũ khí ẩn nấp đi.

"Người không thấy nữa! Xe vẫn còn!"

"Thật nhiều đồ đạc... Ngừng! Một chút đồ ăn cũng không có, những thứ rách nát này làm được gì chứ."

"Tìm không thấy người, tìm không thấy nguồn nước thì làm sao bây giờ?"

Du Hành đợi một hồi, thấy bọn hắn muốn đạp xe rời đi, đi ra hai ba lần áp đảo hai người đàn ông kia, đập kẻ xấu, hai người đàn ông tru lên hai tiếng bị đánh cho bất tỉnh, ngay cả người tấn công bọn hắn có bộ dạng thế nào cũng đều không nhìn thấy.

Du Hành vì an toàn, là đến nội thành, cách nhà bên kia rất xa. Nhưng bây giờ thấy tình cảnh này, có xa hơn cũng không thể làm.

Lòng người càng ngày càng đen.

Anh thu tay lại, trở về nhớ đến cuộc nói chuyện ngày đó với chị dâu Bình, biết được cô cũng có ý nghĩ này, liền đem tao ngộ hôm nay mình gặp phải nói cho cô biết: "Tôi thu tay không làm nữa, sợ bị người nhìn chằm chằm vào, nếu chị muốn làm, ngàn vạn lần không thể một mình đi ra ngoài, cũng phải cẩn thận bị theo dõi."

Dọa chị dâu Bình hãi hùng khiếp vía. Về nhà nói chuyện với người nhà, cha chồng cô nói được rồi, đừng có lòng tham.

Hôm nay Du Hành và Lưu Kiến Thông bên cạnh cùng đi đến nơi lãnh nước, trên đường về nhà ngay góc đường nghe được tiếng khóc kêu cứu, hai người nhìn thoáng qua, cẩn thận tiến lên. Thì ra có hai người trẻ tuổi đang cướp đoạt nước của một người phụ nữ trung niên.

Du Hành đi lên hô to: "Các người làm gì vậy! Còn không buông ra tôi gọi người đến đấy!"

Hai người trẻ tuổi có lẽ lần đầu làm loại chuyện này, lại càng hoảng sợ nhao nhao chạy thục mạng. Hai người đưa người phụ nữ trung niên về đến tận cửa mới đi về nhà. Gặp phải chuyện này, Du Hành đã dự liệu từ trước. Trong một nhiệm vụ, loại chuyện này vẫn thường xảy ra. Nhiều người cướp đoạt miếng cơm của người khác, sống lâu hơn người khác một ngày. Đây cũng là do hoàn cảnh bức bách.

Lưu Kiến Thông chịu sự đả kích rất lớn, anh ta nhỏ giọng nói với Du Hành: "Người mặc quần áo màu vàng kia, là bạn học của Kiến Tuán đấy! Trước kia còn qua nhà chơi mấy lần. Học giỏi, mỗi năm đều là học sinh ba tốt, lúc ấy cha tôi còn lấy cậu ấy dạy dỗ Kiến Tuấn, sau này Kiến Tuấn mới từ từ không chơi cùng cậu ta nữa."

Thì ra chạy nhanh như vậy, còn một nguyên nhân trọng yếu hơn là nhìn thấy Lưu Kiến Thông rồi.

Hai người thổn thức trở về nhà, trên đường truyền đến tiếng huyên náo từ hướng khác, hai người cũng không có tâm tình xem. Đến ngay cửa ra vào liền nhìn thấy Kiến Tuấn nhà họ Lưu ngồi ở cửa, nhìn thấy hai người hai mắt tỏa sáng, mang theo lo lắng cùng bất ngờ chạy đến.

"Anh cả! Bị cúp điện rồi!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành cũng giật mình, tạm biệt cùng Lưu Kiến Thông liền vội vàng trở về nhà mình. Trong nhà im ắng, lại truyền đến mùi hương đồ ăn, anh đi đến phòng bếp, quả nhiên thấy Ngũ Thường Hân đang nấu cơm.

"Anh! Cả khu vực này bị cúp điện rồi, em sợ đồ ăn trong tủ lạnh hư mất, nên tranh thủ đun sôi." Trên trán Ngũ Thường Hân đều là mồ hôi.

Trong tủ lạnh chủ yếu đều là các loại thịt. Không chỉ mua trước đó ở chợ nông nghiệp, còn đặc biệt đi đến vùng ngoại ô nuôi dưỡng thu mua đấy, số lượng không ít, gà vịt thịt bò đều có, lấp đầy tủ lạnh. Lúc này bị cúp điện, những thịt này nếu không xử lý sạch sẽ chắc chắn sẽ bị hư thối.

Du Hành đi qua nhìn, bên trong nồi áp suất đang hầm cách thủy: "Trong này là gà?"

"Vâng, em đem một con gà hầm cách thủy rồi. Thế nhưng những thứ khác làm sao bây giờ? Nhiều thịt như vậy, chúng ta không có khả năng ăn hết trong một bữa." Vừa rồi cô vây quanh tủ lạnh trong phòng bếp còn thịt đông lạnh, vô cùng gấp gáp.

Du Hành nghĩ đến làm thịt khô. Nhà mẹ đẻ của anh ở phương bắc gần thảo nguyên, bên kia nuôi dưỡng và trâu bò với quy mô thật lớn, từng nhà đều là du mục, làm thịt khô đều có tay nghề cao. Anh nhớ rõ khi anh còn bé, ngày lễ ngày tết thường nhận được thịt khô từ phương Bắc, đặc biệt ăn ngon. Đợi đến lúc ông ngoại bà ngoại lần lượt qua đời, mẹ anh dường như không có quan hệ tốt với cậu mợ cho lắm, dần dần cắt đứt lui tới cùng phương bắc.

Ngẫu nhiên mẹ anh biết làm chút thịt khô cho cả nhà ăn với cháo, anh còn nhớ rõ một chút cách làm. Sau đó anh nói cùng Ngũ Thường Hân, hai anh em bắt đầu nếm thử, hai người học nghề giằng co một ngày mới làm được năm kg, nếm thử hương vị rất tốt, nhưng bên trong tủ lạnh còn mười kg thịt đã sớm rã đông hết, đợi không được qua ngày mai. Anh đuổi Ngũ Thường Hân đi ngủ, chính mình thức đêm làm.

Không có điện, lại không rảnh quạt tay, trong đêm một tia gió cũng không có, Anh thổi tắt ngọn nến ngồi trên ghế đẩu nhìn chằm chằm thịt khô hong gió trên mặt đất, lắc đầu. Lo lắng những thịt này có lẽ muốn hư rồi. Trời oi bức không gió như vậy, thịt hong gió không làm được.

Trong lòng anh nhụt chí, cầm lấy một khối thịt bò bắt đầu ăn khuya.

Ngày hôm sau, quả nhiên những thịt kia thay đổi hương vị. Nhưng tốt xấu gì mặt trời cũng ló dạng, ánh nắng mãnh liệt, Du Hành nhẫn tâm đem thịt phơi trực tiếp dưới nắng thành thịt khô, phơi đến khi hoàn toàn cứng rắn lại. Ngũ Thường Hân cẩn thận ngửi mùi, nói với Du Hành: "Anh, hương vị có chút kỳ kỳ, nhưng có lẽ còn ăn được. Phơi nắng cứng như vậy, có thể để dành được rất lâu, lúc muốn ăn... dùng nước ngâm, nấu canh chắc được đó."

Không có cách nào chỉ có thể như vậy thôi, có thể giữ lại một chút thịt, đã tốt lắm rồi.

"Cất lại đi, anh cất trong kho hàng, trước tiên ăn hết năm kg thịt này đã."

Hai người liền dùng thịt khô ăn với cháo.