Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 18: Tai nạn tận thế 05



Edit: Trang Nguyễn

Điện vẫn luôn không có, khắp các con phố đều ầm ĩ oán khí. Thời tiết vốn đã nóng bức, ở trong nhà tốn chút tiền điện đổi lấy sự mát lạnh, ngoại trừ những người phải đi ra ngoài làm việc, còn miễn cưỡng có thể chịu đựng được. Bây giờ ngay cả điện cũng bị mất, trong lòng khô nóng giống như thùng thuốc súng bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung vậy.

Tin tức địa phương nói nhiệt độ cao cùng nguyên nhân khác dẫn đến cáp điện chổ nào đó nổ tự cháy, hỏa hoạn lan tràn đốt sạch một mảnh lưới điện lớn, bây giờ con đang sửa gấp.

Đến giữa trưa, nhiệt độ lên đến bốn mươi ba độ, không có một tia gió, trong phòng giống như cái lồng hấp, ở trong nhà lâu liền chóng mặt hoa mắt rồi.

Thật sự ngồi không yên. Rất nhiều người chạy đến dưới mái hiên bên ngoài nhà, hoặc dưới bóng cây râm mát để hóng gió. Thế nhưng tuy bên ngoài tốt hơn trong nhà một chút, có thể nói từ lồng hấp nhỏ nhảy sang lồng hấp lớn. Hơi nóng vô hình bổ nhào vào mặt, nhiệt khí còn chưa xuống lại bị giội lên dầu hỏa, chỉ thiếu một chút là nhen nhóm bốc lửa.

Dưới tình huống này, thoáng một chút nơi khóe miệng là thành một ngọn lửa.

Không ngừng có xảy ra tranh cãi, đội trị an đều bận tối mặt tối mày, bên này vừa điều tiết xong, bên kia đã đánh nhau. Lại có kẻ đục nước béo cò quấy rối ở bên trong quấy rối, khiến cho chướng khí mù mịt.

Du Hành cùng Ngũ Thường Hân xách ghế ngồi hóng mát bên cạnh giếng, trước kia vì vệ sinh, anh đặc biệt xây lều cỏ bốn tấm, hiện tại hai người vừa vặn ngồi xuống. Một tay phe phẩy cây quạt hương bồ, miễn cưỡng cũng có thể chịu đựng mùa hè nóng bức. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Bụng Ngũ Thường Hân bụng đã hơn sáu tháng, trên người nồng đầm hương vị mẹ hiền, đối với cơn nóng bên ngoài càng có thể chịu đựng được. Du Hành lại vì áp lực nhiệm vụ, suy nghĩ nhiều nên hơi chút nôn nóng, có chút chịu không được nhiệt khí, thỉnh thoảng muốn uống một ngụm nước giếng mát lạnh.

Ngũ Thường Hân nhìn hơi lo lắng: "Anh, không thể uống quá nhiều nước lạnh, sẽ đau bụng đấy." Du Hành cũng nghe lời khuyên, dứt khoát múc một chậu nước, thỉnh thoảng rửa mặt, rửa tay.

Khó như vậy cố gắng chống đỡ giằng co hơn nửa tháng, trong lúc đó có điện, nhưng buổi sáng vừa có, giữa trưa đã cúp, sau đó không có điện nữa.

Vô cùng nóng bức, đặc biệt vào buổi tối, rất nhiều người nóng không ngủ được, tinh lực dư dả đã nghĩ đến ăn trộm. Trong đêm nóng bức, không ít người mở cửa sổ để tán khí, bị trộm, ngày hôm sau đứng ở đầu phố chửi ầm lên.

Ngày hôm nay, nhà Du Hành nhận được một tin tức xấu, Trương Thao nhờ một đứa bé đến đưa tin, nói mẹ anh ta đã qua đời, bảo Du Hành qua thăm viếng.

Đứa trẻ không nói rõ những chuyện khác, Du Hành cho nó một cục kẹo đường, bảo nó đi về trước, chính mình đưa Ngũ Thường Hân sang nhà họ Lưu bên cạnh, rồi vội vàng đi đến nhà họ Trương. Hai nhà cách không xa, đạp xe điện khoảng năm phút là đến.

Nhà họ Trương đã có người thân đến phụ giúp, Trương Thao đưa anh vào nhà, mặt mũi tràn đầy tiều tụy: "Sau khi cúp điện, mẹ anh không được tốt cho lắm, cả đêm không ngủ được... Bệnh gượng dậy không nổi, uống thuốc hay tiêm thuốc đều vô dụng." Thân thể người già yếu, cộng thêm thời tiết quá khắc nghiệt, nên sống không nổi.

"Bớt đau buồn." Du Hành vỗ vỗ bờ vai của anh ta.

Trương Thao miễn cưỡng nở nụ cười: "Mẹ của anh... bà ấy ra đi rất an tường, nói trước khi đi anh còn ở trước mặt bà nhìn bà, bà liền không có gì tiếc nuối. Sớm biết như vậy anh không đi ra ngoài làm việc, an ổn ở nhà với bà ấy..." Lớn tiếng khóc rống lên.

Trong phòng cha mẹ Trương Thao cũng truyền đến tiếng khóc của cha Trương. Trương Thao khóc một hồi, chà lau nước mắt: "Anh cũng không có cách nào, anh gọi điện cho thân thích bên nhà rồi, đường xa trời nóng quá, cũng không biết bọn họ có đến được hay không. Trong nhà loạn thành một đoàn, anh còn phải xem cha mình, anh muốn nhờ chú giúp anh đi lên thị trấn chở quan tài về đây."

Bọn hắn ở đây, người lớn tuổi trong nhà có tập tục đặt mua quan tài từ sớm, hằng năm cho một chút tiền để trại hòm hỗ trợ bão dưỡng quan tài, quan tài cha Trương mẹ Trương đều đặt ở trên thị trấn.

"Được! Anh giao địa chỉ, số điện thoại cho em, em giúp anh đi chở về." Lại hỏi Trương Thao: "Đã liên hệ nhà tang lễ bên kia rồi chứ?"

Trương Thao nói: "Thím Trần hàng xóm đã liên hệ giúp anh rồi, thím nói trời nóng nực... vẫn nên đưa qua sớm. Thế nhưng anh muốn cho mẹ anh mặt mũi một chút, làm đám tang đủ bảy ngày."

Du Hành không hề hỏi nhiều, đi thẳng lên thị trấn. Cửa tiệm không mở, anh gọi điện thoại liên hệ chủ tiệm, sau đó chủ tiệm chạy đến mở cửa. Anh lại hỏi mượn chủ tiệm xe để chở quan tài về. Lúc này ở nhà họ Trường đã bắt đầu bận rộn, dường như có thêm một nhóm thân thích ở gần chạy đến. Trương Thao mời anh ở lại một bữa cơm cảm ơn, Du Hành thấy mình không tiện nhúng tay vào, nên về trước.

Quả nhiên Trương Thao làm tang lễ đủ bảy ngày, bỏ ra giá tiền rất lớn dùng băng bảo tồn, mời người đến thổi thổi hát hát, vô cùng náo nhiệt làm thỏa đáng tang sự của mẹ Trương. Du Hành không cho Ngũ Thường Hân đi, ngày cuối cùng chính mình đi đưa đám ma.

Trong khoảng thời gian này, không ngừng có người già qua đời. Thật ra từ sau khi trời hè nóng bức, người già qua đời nhiều hơn, chỉ là gần đây cúp điện, lúc này mới trở thành cao điểm.

Tang sự có người làm lớn, có đơn giản, việc tang lễ liên tiếp, khiến cho lòng người xuống thấp.

Nhà họ Ngũ, có người gõ cửa, còn hô hào: "Thường Hân! Hằng Nhạc! Có ở nhà không?"

Nghe như là người quen. Du Hành ra hiệu Ngũ Thường Hân đợi ở trong nhà, chính mình bước ra sân nhỏ đến phía sau cửa hỏi: "Là ai?"

"Anh là anh họ của em, là Hằng Nhạc àm trước mở cửa đi, có việc gấp!"

Đôi chân mày Du Hành nhíu lại, từ trong ký ức Ngũ Hằng Nhạc nhớ lại mấy người thân thích. Trước khi nhà họ Ngũ còn chưa chia ra, có ba người anh một người chị, cha Ngũ Trọng Văn của Ngũ Hằng Nhạc và Ngũ Thường Hân xếp hàng thứ hai, bên trên có con trai trưởng, phía dưới có con trai út, con gái út, Ngũ Trọng Văn liền bị xem nhẹ rồi.

Nhưng trong nông thôn chuyện này cũng bình thường, năm ngón tay đều có dài ngắn. Ngũ Trọng Văn là đứa bé trai có tâm tư thô ráp, không để ý, đơn giản như vậy mà lớn lên, tìm việc làm kết hôn sanh con. Thời gian cứ suôn sẻ trôi qua như thế, một vài thân nhân kia của nhà họ Ngũ dần dần bất hòa, trở thành thân thích bình thường chỉ đi đi lại lại ngày lễ ngày tết, như vậy cũng rất tốt.

Chỉ là vợ chồng Ngũ Trọng Văn ngoài ý muốn ra đi, sau đó thân thích đến hỗ trợ thu liễm rồi làm ma chay, rồi ôm hết toàn bộ khoản tiền bồi thường bỏ đi. Nếu không phải không muốn nuôi dưỡng hai anh em Ngũ Hằng Nhạc, ngay cả nhà đều muốn bán đi luôn đấy.

Đã qua ba năm, khu nội thành cũ này nói muốn quy hoạch và dời đi nơi khác, nghe nói khoản bồi thường cao đến dọa người, lão bà nhà họ Ngũ còn dẫn theo bác cả đến một lần, lúc ấy bị Ngũ Hằng Nhạc xã hội đen vừa mắng lại vừa đánh đuổi đi mất hút. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành nhớ lại tất cả, nghĩ đã hơn mười năm không liên hệ, Ngũ Hằng Nhạc ngồi tù, Ngũ Thường Hân kết hôn người thân đều không có một ai đến, bây giờ lại tìm đến chắc chắn không có ý tốt. Anh cũng muốn xem có chuyện gì, từ mắt mèo trên cánh cổng nhìn thấy bên ngoài chỉ có một người, liền mở cửa ra.

Ngoài cửa là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, bị phơi nắng đến đầu đầy mồ hôi, mặt ngăm đen miệng khô nứt. Bên cửa ra vào một chiếc xe máy ngừng lại, nhìn ra là chạy xe đến đây. Hắn chứng kiến Du Hành canh cổng, cấp thiết nói: "Bà nội của em sắp đi rồi, em cùng Thường Hân nhanh chút dọn dẹp rồi trở lại quê quán nhìn mặt bà một lần cuối cùng."

Du Hành không phải bản thân Ngũ Hằng Nhạc, cho dù là Ngũ Hằng Nhạc, hơn mười năm khổ sở này làm cho anh ta căm thù người thân bên kia đến tận xương tủy, nghe tin tức thế này sợ rằng sẽ cười lớn tiếng trước mắt vị anh họ này mất, còn nói thêm một câu: "Lão bất tử chết là đáng."

Không có cách nào đành phải tự mình đến. Năm đó hắn cũng biết chút chuyện, khi đó hắn đã mười tám tuổi rồi, cha mẹ có chuyện gì cũng sẽ không gạt hắn. Đã nhiều năm như vậy rồi, chính hắn cũng đã quên gần hết, bây giờ đụng phải Du Hành mặt lạnh, hắn mới cảm thấy xấu hổ.

"Trong nhà bà nội rất nhớ em và Thường Hân, các em trở về thăm bà một chút đi! Chuyện năm đó đã qua lâu như vậy, bà cũng đã già rồi, trước khi đi chỉ còn một tâm nguyện như vậy, đều làm con cháu cả, em hãy tha thứ cho bà đi! Nha?"

Ngũ Hằng Phúc là thật lòng thật dạ khuyên bảo. Bà nội nhà họ Ngũ đối xử với hắn thật sự rất tốt, cảm tình bà cháu rất sâu đậm.

"Anh họ vào nhà đi."

Ngũ Hằng Phúc cho rằng Du Hành đã buông lỏng rồi, mừng rỡ theo sau, vừa đi còn vừa nói: "Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, thay một bồ đồ khác, đợi đến lúc bà nội đi còn làm tang sự, sau đó ở lại gia tộc vài ngày —— "

Hắn nhìn thấy Ngũ Thường Hân đang đứng ở cửa nhà, vẻ mặt cô lãnh đạm nhìn hắn, một tay đặt ở trên bụng, bụng rõ to đấy. Hắn chấn động: "Thường Hân kết hôn rồi?"

"Kết hôn cũng đã ly hôn rồi, anh họ đến không đúng lúc, thân thể em không tiện đi ra khỏi cửa. Bây giờ thế đạo nhiễu loạn, anh cũng biết rồi, anh em còn phải ở nhà trông chừng em, có lẽ không có cách nào trở về quê."

Lão bà nhà họ Ngũ trọng nam khinh nữ, ngoại trừ con gái của mình, bà ta không để cháu gái nào vào mắt. Ngày lễ ngày tết trở về quê, lão bà nhà họ Ngũ luôn dùng ánh mắt bắt bẻ nhìn cô, cô cũng không muốn nhớ đến những bất công giữa những đứa trẻ khác.

Năm đó Ngũ Hằng Nhạc phát hiện mất khoản tiền bồi thường, đuổi theo đám thân thích này về quê,lúc ấy cô mới mười tuổi, thất tha thất thểu đuổi theo anh trai, khóc đến chật vật. Về sau hai anh em nương tựa nhau mà sống.

Nếu sau khi kết hôn cô trôi qua tốt, oán hận cũng từ từ vì thời gian làm mờ nhạt đi. Nhưng cô sống không tốt, sau khi thức dậy đều nhớ nhung anh mình, lại càng thêm oán hận những thân thích đã khiến anh mình bí quá hóa liều lầm đường lạc lối.

Hừ, hiện tại già rồi sắp chết, lại nhớ nhung cô và anh trai à? Sợ rằng xuống âm phủ không mặt mũi gặp cha mẹ của cô đấy.

Ngũ Hằng Phúc càng xấu hổ, lại khuyên một hồi, đều là luận điệu cũ kích con cháu phải hiếu kính trưởng bối này kia, Du Hành và Ngũ Thường Hân lại thản nhiên hờ hững. Cuối cùng hắn cũng có chút tức giận rồi, cảm thấy hai anh em này quá nhẫn tâm khiến người thất vọng đau khổ, nói: "Các người cứ bất hiếu như vậy, nếu chú hai biết rõ các người dám đối xử với bà nội như vậy, chắc chắn sẽ không vui."

Lời này nói ra quá kỳ lạ quý hiếm, Ngũ Thường Hân cười lạnh: "Nếu cha tôi còn sống, các người có lấy khoản tiền bồi thường kia không? Anh nói chúng tôi nhẫn tâm? Năm đó là ai nhẫn tâm, tôi mới mười tuổi, anh tôi mới mười lăm, với tư cách là bà nội, không giúp đỡ cũng thôi đi, còn ôm hết khoản tiền bồi thường đi! Thù này đã sớm kết xuống, bây giờ không cần nói gì nữa, anh họ trở về đi. Trừ phi cha tôi nói tha thứ, nếu không chúng tôi sẽ không tha thứ cho bà."

Lời này nói quá rõ ràng, Ngũ Hằng Phúc không có cách nào, mặt đen lên liền đi ra ngoài cửa. Sau lưng Ngũ Thường Hân còn nói: "Sau này nếu có chuyện thân thích đỏ trắng đen gì đấy, cũng không cần đến nói cho chúng tôi biết, tất cả đều cho qua hết đi." Lời này khiến Ngũ Hằng Phúc tức giận đến trợn ngược, cũng không quay đầu lại mà đạp xe gắn máy đi thẳng luôn.

"Không nghĩ đến em nói chuyện còn lợi hại như vậy." Du Hành cười.

Ngũ Thường Hân thu hồi tận lực giả vờ cay nghiệt vừa rồi, hé miệng cười: "Cũng chỉ là nhất thời tức giận quá mà thôi." Lại có chút buồn vô cớ: "Ba mẹ đều đi nhiều năm như vậy rồi à."

Du Hành cũng thở dài, ánh mắt rơi vào trên bụng của cô, cười rộ lên: "Em cũng sắp làm mẹ người ta, ba mẹ mà biết chắc vui mừng lắm đấy."

"Anh, anh thật sự không kết hôn sao?" Vẻ mặt Ngũ Thường Hân không đồng ý. Dưới cái nhìn của cô, tuy anh cô từng ngồi tù, nhưng người chững chạc ổn trọng hơn rất nhiều, làm cho người khác yên tâm, nếu muốn kết hôn, chắc chắn có thể tìm được cô gái tốt.

Du Hành không muốn trò chuyện về đề tài này. Cho đến bây giờ anh chưa từng nghĩ kết hôn sinh con trong thế giới nhiệm vụ. Anh chỉ cần, giữ vững lý trí tỉnh táo, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Buổi chiều rốt cuộc lại có điện nữa, Ngũ Thường Hân vô cùng vui mừng mở điều hòa, khó có được cảm giác ngủ ngon lành. Du Hành nửa đêm thức dậy uống nước, phát hiện xa xa có ánh lửa ngập trời. Anh đi đến bên ngoài cửa nhìn ra, dường như từ hướng trên thị trấn cháy? Đợi đến buổi sáng, anh đặc biệt đi ra cửa tìm hiểu, nghe nói ngọn lựa kia đến rạng sáng năm giờ mới hoàn toàn dập tắt được. Một đầu phố đều bị thiêu trọi không còn gì. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Nghe nói sau khi có điện không bao lâu, dây điện bị biến chất không chịu nổi áp lực, đồ điện gia dụng bốc cháy, một nhà kia vừa lúc không ở nhà, toàn bộ đều bị đốt rụi. Thế lửa lan tràn ra bên ngoài, vòi nước không có nước, dân cư không dập tắt được lửa, đợi đến lúc xe cứu hỏa đến, cả con đường đều chìm trong biển lửa.

Đây là một bài học đầy huyết lệ, đại truyền hình địa phương còn đặc biệt làm một tiết mục, hướng dẫn quần chúng nhân dân kiểm tra, tu sửa đồ điện dây điện cẩn thận, và cách dùng điện an toàn.

Du Hành đặc biệt kiểm tra lại một lần tất cả đồ điện, dây điện trong nhà. Trong nhà đồ điện không nhiều lắm, kiểm tra một lần cũng không có vấn đề gì. Không nghĩ đến buổi tối Trương Thao đã tới, cho anh xem một video.

Bên trong video một vùng đầy ánh lửa đỏ, màn ảnh chuyện động, tầm mắt đi xa, nhưng vẫn đỏ rực một mảnh.

"Rạng sáng anh nhìn thấy ở trên mạng đấy, cũng may vội vàng download xuống, bây giờ đã hoàn toàn không tìm ra được rồi." Sau đám tang Trương Thao gầy đi một vòng lớn, lúc cau mày nói chuyện càng lộ ra sự hung ác: "Phương Bắc bên kia nghe nói đất cằn ngàn dặm, trên mạng xôn xao cũng không biết là thật hay giả." Tin tức bác bỏ tin đồn nói là tin tức giả, thế nhưng vẫn khiến lòng người sợ hãi.

"Nếu là thật sự, rất nhanh loạn sẽ lan tràn đến phía nam rồi." Du Hành cũng hiểu chuyện này rất nghiêm trọng. Anh đã sống năm mươi hai năm trong thế giới nhiệm vụ, nhập ngũ cũng có năm mươi năm, hiểu rõ nhất sức mạnh quần dúng. Nếu không thể sống nổi, đa phần đều sinh loạn.

Thời điểm xây dựng lại, ở phía tây có một căn cứ bên trên quản lý tồn tại sơ suất lớn, không xem con người là người, bốc lột sức lao động, khiến người chết đói đếm không kể hết. Sau đó căn cứ nổi loạn, nghe nói căn cứ trưởng ngay lúc còn sống bị xé xác phanh thây. Trong đó có một người am hiểu cách làm cảm động lòng người, há miệng đã hiệu triệu được hai vạn người, náo động lan tràn đến toàn bộ phía tây, khiến chướng khí mù mịt, vẫn phải phái binh trấn áp, tiến hành giáo hóa, từ từ mới bình thường trở lại.

Thế giới này phương Bắc nhiều bình nguyên, là nhà kho gieo trồng lương thực, bây giờ bị thiên tai, phía nam thiếu lương thực. Tuy nơi này đã hơn một năm giảm sản lượng lương thực, nhưng vẫn nằm trong phạm vi khống chế. Nếu Phương Bắc thật sự xuất hiện hỏa hoạn với quy mô lớn, lương thực của dân bản xứ cũng bị mất, vì nước và vì lương thực, nhất định sẽ xuôi nam đấy.

Dù sao bây giờ phía nam vẫn còn nước, trật tự coi như vững vàng.

"Chú xem cái này, còn có cái này nữa." Trương Thao cho anh xem hơn mười tấm ảnh bị cắt bỏ, đây đều là bạn bè trên mạng bàn tán, ngôn từ kịch liệt tuyệt vọng. May mà anh chụp lại cả rồi, bằng không bây giờ cũng tìm không ra."

"Nếu đây là sự thật, vậy phải làm thế nào đây?" Trương Thao ảm đạm nghiêm mặt, tuy lúc tuổi còn trẻ đã làm lưu manh, thế nhưng làm sao gặp phải tràng diện lớn thế này, tưởng tượng, chỉ cảm thấy mình hoàn toàn không cách nào ứng phó nổi.

Du Hành tỉnh táo lại, cảm thấy dù sao nên đến nhất định sẽ xảy đến, binh đến tướng chặn mà thôi.

"Bây giờ anh có lo lắng cũng vô dụng, chẳng bằng trước chuẩn bị nhiều lương thực một chút, đến lúc đó đóng chặt cửa, trước qua cửa ải này rồi tính sau." Đây là lời an ủi, Trương Thao cũng hiểu. Nhưng chuẩn bị lương thực là quá đúng, anh liền vội vã đi về.

Du Hành càng kiểm tra cẩn thận bẫy rập trong sân một lần nữa, cảm thấy còn kém chút, liền triệt để xắn tay áo lên đào sâu bẫy rập thêm nữa. Sau đó anh đi đến trường học trong thôn một chuyến, nửa năm trước trường học muốn xây thư viện mới, sau khi đặt nguyên vật liệu về xong, nền móng mới xây được một nửa, anh tìm kiếm được hai đoạn thép bên trong công trường, đều dài hơn một mét, vết rỉ rõ ràng. Về nhà lấy quần áo cũ chia ra hai bao, giấu đoạn thép phía sau cửa.

Kết quả ngày hôm sau chợt nghe nói trong thôn một cửa hàng bán gạp bị cướp đoạt. Bây giờ nhiều cửa hàng bán gạo không mở cửa kinh doanh nữa rồi, cửa hàng này cũng như vậy, có ý định giữ chút gạo cho gia đình mình dùng cũng tốt, hoặc sau này bán lại giá cao hoặc dùng vật đổi vật cũng thực dụng, chủ tiệm ngủ trong nhà kho cửa hàng, mỗi ngày đều trong coi, không nghĩ đến bị cướp trong đêm, đầu bị đánh vỡ, nửa đêm chợt nghe âm thanh xe cứu thương.

Đến giữa buổi trưa, truyền đến tin tức nói chủ tiệm cứu không được chết rồi. Vợ chủ tiệm lôi kéo con cháu trai đến cửa tiệm khóc lớn hết sức thê lương, người xem nhìn thấy chua xót sợ hãi.

"Nghe nói là người bên ngoài cướp đoạt đấy, camera giám sát ở cửa thôn đã bị đập hỏng rồi." Có người biết rõ tình hình cụ thể nói: "Có báo cảnh sát bắt được thì làm được gì nữa, người cũng đã chết."

"Ít nhất còn lấy lại được gạo..." Thôn nhỏ này mười năm mới gặp phải một vụ án mạng thế này, mọi người đều ồn ào bàn tán, mà các cửa hàng khác còn mở cửa đặc biệt là cửa hàng gạo, siêu thị nhỏ... càng thêm cảm thấy bất an. Chính là người trong nhà có thừa lương thực, khá giàu có cũng có chút sợ hãi.

Kết quả điều tra hiện trường án mạng cửa hàng gạo, là do người quen gây án. Chủ tiệm tự mình mở cửa, còn bật đèn dùng điện nấu ấm nước, trong ấm trà cũng có thả lá trà mới.

Tin tức này càng khiến sau lưng người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Nhà họ Lưu không hề dẫn Bàn Bàn đi ra ngoài chơi, dù cậu bé làm ầm ĩ cũng không cho cậu bé ra ngoài, chỉ chơi ở trong sân. Chính là sợ trẻ con đồng ngôn không cố kỵ, đơn giản bị vài người dụ dỗ nói hết sạch sành sanh tình hình trong nhà... rồi rước phải trộm cướp. Chuyện này rơi vào tai người bên ngoài, ảnh hưởng cũng rất lớn, giữa hàng xóm láng giềng lâu năm đều phòng bị lẫn nhau.

Bụng Ngũ Thường Hân đã bảy tháng, cô hoàn toàn không ra khỏi cửa, ngay cả nhà họ Lưu cũng không đi. Mỗi ngày ở trong nhà làm nội trợ hoặc đi đi lại lại, thậm chí còn tập thể dục theo hướng dẫn trong một quyển sách phụ nữ có thai. Sau khi Du Hành tìm kiếm một đống sữa bột về, ngoại trừ mỗi ngày đi lãnh nước, cũng không ra khỏi cửa nữa.

Sau khi anh sửa sang lại nhà kho, tính đi tính lại, đồ ăn miễn cưỡng dùng đủ nửa năm, sữa bột mua hai mươi thùng 900ml, hôm trước lại dùng nước lên trị trấn đổi thêm năm thùng. Chu dù đến lúc đó Ngũ Thường Hân không có sữa, cũng đủ cho đứa trẻ uống hơn nửa năm. Phòng thuốc cũng có, cồn rượu băng bó ngoại thương, thuốc cảm mạo các loại, còn có thuốc bổ Ngũ Thường Hân dùng hằng ngày. Cũng mai tình huống cô mang thai rất tốt, không để Du Hành lo lắng.

Vào lúc vật giá không ngừng leo thang, thân thể này lại vừa ra tù không còn nhiều tiền tiết kiệm cho lắm, dưới tình huống Ngũ Thường Hân ly dị dời hộ khẩu, có thể đặt mua những vật này, đây đã là kết quả Du Hành dốc toàn bộ sức lực rồi.

Hơn nữa, anh cũng không có ý định sau khi đứa nhỏ sanh ra liền rời đi. Anh muốn thử xem, lần này anh cố gắng hết sức sống cho đến khi không thể, sẽ có thành tựu che dấu nào nữa hay không.

Lúc Du Hành đóng tiền khám xem lại hóa đơn, nghĩ thầm bên trên vẫn kiểm soát bệnh viện còn tốt lắm.

Đứa nhỏ rất khỏe mạnh, lại mua thêm một ít thuốc canxi cho Ngũ Thường Hân. Lúc này đây đi ra ngoài lạ mượn xe của Trương Thao, Du Hành trước đưa Ngũ Thường Hân về nhà, lại lái xe đến nhà họ Trương. Cha Trương nhiệt tình giữ anh lại ngồi một chút, anh ngồi trong chốc lát mới đi về.

Không nghĩ đến về nhà phát hiện ở cửa ra vào có không ít người vây quanh, trong lòng anh thoáng lộp bộp một phát, vội vàng chạy đến.