Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 206: Tận thế Cấm khu 06



Edit: Trang Nguyễn

Vì an toàn và vệ sinh, Du Hành đề nghị chôn thi thể trước, khắp tàu điện ngầm đều là cát đá, chôn không khó.

"Thế này... không tốt lắm đâu? Đợi cứu viện đến rồi nói." Ý của người sống sót khác chính là nếu chôn người này rồi, sau này thế nào? Dù sao cũng phải vận chuyển thi thể ra ngoài để người nhà đưa về chứ?

Anh liền nói: "Vậy mọi người định nhìn bọn họ như vậy??" Thi thể đều để tại chỗ, người sống sót chuyển khỏi chỗ ở, cũng không biết khi nào có chuột từ nơi này chui ra, chui qua chui lại trên thi thể người chết, phát ra tiếng gặm cắn rợn người: "Không phải tôi nói chuyện giật gân, bey6 giờ trên người mọi người đều có bệnh ngứa, càng nên chú ý vệ sinh!"

Những lời này đã thuyết phục được người sống sót khác, bọn hắn đồng ý cùng nhau đào đất chôn thi thể. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Anh lấy túi nhựa trong tay ra đeo vào, kiểm tra con chuột này một lần, từ bên ngoài nhìn vào chỉ là một con chuột bình thường, ngoại trừ mắt và miệng —— miệng hơi quá lớn? Vì phòng ngừa vạn nhất, anh vẫn kiểm tra tỉ mỉ con chuột này một lần, dùng [Bách khoa toàn thư tri thức về toàn bộ động vật] xác nhận để đảm bảo. Kết quả vượt qua ngoài dự liệu của anh, anh vậy mà không tìm được tư liệu về con chuột này.

Vậy thì kỳ quái rồi!

Du Hành bỏ con chuột vào trong túi để trên mặt đất, cầm hòn đá đè chặt lại, lần nữa tìm kiếm sách vở, quả thật không có tư liệu về loại chuột này. Lại xem phần giới thiệu của [Bách khoa toàn thư tri thức về toàn bộ động vật], anh nghi ngờ nhìn về con chuột đang chạy tán loạn trong túi —— đây không phải vật còn sống?

Không phải vật sống, vui vẻ chính là sống, chẳng lẽ lại là chuột Zombie?

Du Hành lại kiểm tra con chuột lần nữa, phát hiện lổ thủng chính mình vừa bỏ qua, con chuột này không có nhiệt độ cơ thể, tim cũng không đập.

Vì tiến thêm một bước xác nhận, anh mang theo bao tay tiếp tục bắt con chuột khác kiểm tra, nơi khác khó tìm, thế nhưng bên chỗ chôn thi thể kia vẫn có chuột chạy tán loạn, chúng đạp chân cáp cát đá, chui đầu vào trong.

Anh đơn giản bắt mấy con, sau khi kiểm tra anh phát hiện thế mà mấy con này cũng như thế. Vào giờ này phút này cảnh này, không thể không khiến người ta nghi ngờ.

Cột con chuột vào trong túi vứt qua một bên, sau đó Du Hành đi rửa tay, trong quá trình rửa tay anh nhìn thấy ngón tay, mu bàn tay bắt đầu đỏ lên, anh trầm mặc nhìn nửa ngày, trở lại bên người cha mẹ Chu.

"A Tinh, sao con bắt chuột như thế, chuột bẩn lắm, đừng đụng vào."

"Dạ con biết rồi, không chạm vào nó." Du Hành gật đầu: "Cha mẹ, con ngủ một lát."

Anh híp mắt bắt đầu từ trong trí nhớ sách vở phong phú của mình tìm kiếm manh mối, anh xem qua rất nhiều sách, ở các thế giới nhiệm vụ khác nhau đều chứa đựng thông tin rất lớn, đặc biệt trong thế giới nhiệm vụ trước, thu hoạch càng lớn. Những vật kia đều không cách nào suy xét đến giá trị tài phú, anh bỏ ra ba giờ mới từ một bản sách báo kì quái mới trông thấy tin tức tương đối trùng khớp nhất.

Tương truyền, trong quá trình thế giới phát triển, dưới tác dụng đủ loại nhân tố, lực lượng mặt trái càng để lâu sẽ càng nhiều, chìm dưới đất lên men ô uế. Ô uế một ngày nào đó bộc phát, sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho con người. Như động đất, ôn dịch, bệnh truyền nhiễm...vv...vv...

Mà uế chuột cũng là một trong những hình thái biểu hiện đó, uế chuột cho uế khí sinh ra đồng thời cũng có năng lực đào móc cường đại, có thể loại trừ tất cả trở ngại, lan truyền uế khí khắp nơi. Đây là một loại sinh vật "nội ngoại kiêm tu", "tự sản tự tiêu", là quân chủ lực truyền bá bệnh tật!

Trong quá trình truyền bá, lấy máu thịt của con người làm sinh cơ, đủ loại cảm xúc mặt trái như sợ hãi, tuyệt vọn... sẽ cung cấp dinh dưỡng cho uế khí.

Căn cứ theo tài liệu ghi lại, mỗi lần xuất hiện uế chuột, đều có tai ương diệt thành diệt quốc.

Lúc xem đến đây, Du Hành cẩn thận đối chiếu với hình thức bộc phát vài loại uế khí bổ sung trên sách, trong đó có rất nhiều chủng loại vật dẫn màu sắc tự vệ lây bệnh, uế chuột chính là thường thấy nhất, còn có hình thái con khỉ hoặc loài bò sát các kiểu.

Quá giống! Hình vẽ trên sách cùng bộ dáng con chuột anh cẩn thận quan sát giống nhau đến tám phần, miệng to lộ ra quái dị, cùng với đường chỉ đỏ trong mắt... Trái tim Du Hành đập bang bang trong lồng ngực, lại không nhìn thấy phương pháp đối phó uế chuột thế nào.

Quyển sách này dường như chỉ là từ xa xưa loạn biên, nhưng Du Hành chỉ có thể tin tưởng nó!

Uống nhiều thuốc như vậy, châm cứu nhiều lần như vậy, ói đến mức hai mắt muốn ngất đi vẫn không có cách nào trị tận gốc chứng bệnh này, Du Hành nghĩ, nếu quả thật uế khí tạo thành uế chuột, như vậy bệnh tật cũng do uế khí tạo thành, nếu không loại trừ uế khí, dù có uống nhiều thuốc cũng vô dụng mà thôi.

Chuyện này quá huyền huyễn rồi! Anh hoài nghi thế giới nhiệm vụ này, không phải thế giới điển hình bình thường.

Làm sao loại bỏ uế khí đây? Anh trừ biết rõ một ít phương pháp trừ uế khí kia, ví du như ném muối ăn, tìm cao tăng tụng kinh? Hoặc nước tiểu đồng tử? Dân gian có không ít cách trừ uế khí, Du Hành hỏi mẹ Chu, mẹ Chu cũng có thể nói ra: "Bà ngoại con nói, chỉ cần cầm cành liễu đánh bản thân cũng có thể xua đuổi thứ dơ bẩn."

Anh định thử xem, đầu tiên là ném muối ăn, anh ném muối ăn có chút rơi vãi trên, bong bóng nước trên chân cũng bởi vì ngứa mà đỏ lên, nóng lên... muối này thật giống như dội đầu, cảm nhận này quá sâu sắc quả thật không có gì để nói!

Du Hành nhịn nhẫn, phát hiện không hề có tác dụng. Sau đó anh lại thử nước tiểu đồng tử —— được rồi, Chu Hằng Tinh vừa trưởng thành, những năm này anh tiếp nhận thân thể cũng không kết giao với bạn gái, nước điểu đồng tử là hàng thật giá thật. Kết quả vẫn vô dụng. Bị vây khốn trong lòng đất chỉ có thể sử dụng hai biện pháp đều không cách nào dùng được, anh hơi chút thất vọng.

Nhưng cảm xúc thất vọng này chỉ tồn tại trong chốc lát, anh sẽ không từ bỏ. Anh định tiếp tục tra sách vở, chờ mong có thể tìm được nội dung phù hợp, cho mình chút gợi ý.

Sau động đất bốn mươi mốt giờ, động đất lại đến lần nữa. Khí thế lần động đất này rất hung hãn, cả tòa đại sảnh kiểm phiếu vé lung lay như sắp đổ, trần nhà bịch bịch nện xuống đất, hòn đá, sắt thép rơi lên cơ thể người, người sống sót càng không ngừng chạy trốn, kêu thét.

Ly kỳ nhất chính là, vậy mà còn một chiếc xe nện xuống, có lẽ bình xăng bể còn xảy ra một trận nổ lớn. Trận nổ tung này càng khó lường, cả nhà Du Hành bị sóng nhiệt lăn xa vài mét, nện vào cột đá mới dừng lại. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Đại sảnh chen chúc tan hoang dưới mặt đất, hầu như nhóm người sống sót đều không còn chỗ trốn. Du Hành trong khe hẹp muốn sống sót, giây phút nào cũng cảnh giác trên đầu và trái phải những nguy cơ nện xuống mang đến nguy hiểm, có lẽ cho dù có cẩn thận dưới thiên tai nhưng hiệu quả quá mức nhỏ bé, trần nhà đều không còn, có thể chạy trốn thế nào đây.

Đợi động đất chấm dứt, lại không biết chết, bị thương bao nhiêu người, mà đại sảnh hoàn toàn không thể ngây người, không còn chỗ ngồi hay đặt chân. Không còn cách nào, nhóm người sống sót đành cẩn thận đi xuống dưới.

Thời điểm bị nhốt nếu tiếp tục đi xuống dưới, thật ra chuyện này càng thêm nguy hiểm, nếu lại có tảng đá lớn nện xuống, thế thì chẳng khác nào bị nhốt luôn rồi sao? Nhưng không xuống, cũng không còn chỗ nữa rồi! Chỉ có thể uống rượu độc giải khát!

Nhưng nhóm người sống sót cũng không phải tùy tiện đi xuống, bọn hắn định đi đến thành thương mại. Vốn thành thương mại cũng có một bộ phận người sống sót, lúc bọn hắn đến dưới lầu mới phát hiện thông đạo sớm được đào thông, bây giờ lại bị lấp rồi.

"Nếu không tiếp tục đào đi?"

Du Hành không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, anh bàn bạc cùng cha mẹ: "Chúng ta đi theo đường hầm, thử xem có thể rời khỏi đây hay không! Bệnh trên người không thể kéo dài, nhanh đi ra ngoài tìm bệnh viện khám thôi."

Chứng bệnh cha Chu nghiêm trọng nhất, từ xế chiều đã bắt đầu sốt cao hơn 38°, uống thuốc hạ sốt cũng không có tác dụng, trận động đất vừa rồi càng khiến bệnh thêm nghiêm trọng, ông vừa ói hai lần, lúc này chóng cả mặt mày, căn bản không biết Du Hành nói gì.

Mẹ Chu cũng hơi hoang mang lo sợ, con trai có chủ ý, bà liền nghe theo con trai: "Nghe theo lời con, trước đó cha con cũng đã nói, đường hầm là đường lui cuối cùng. Thế thì đi thôi! Mẹ thấy, chờ cứu viện đến, rất khó!" Trước khi đội cứu viện đến, mình cũng phải tự mình cứu mình!

Bà cùng con trai đỡ chồng, từng bước một tiếp tục đi xuống. Con đường phía dưới Du Hành đã thả con rối thế thân nhìn qua, cũng không bị chắn lối, có lẽ có một ít đá vụn lăn xuống trên đường, ngược lại không ngăn chặn hành lang.

"Này, các người đi đâu thế?"

"Chúng tôi đi đường hầm tìm đường." Du Hành thuận tiện nói chuyện con chuột, mặc dù chuyện về uế chuột không nhắc đến, nhưng anh vẫn tốt bụng nhắc vài câu: "Nếu các người lại gặp chuột, đừng đụng chạm đến bọn chúng, con chuột kia rất bẩn, không tốt cho thân thể." Nói xong anh liền xoay người tiếp tục đi.

"Đào, đào chứ? Chẳng lẽ còn theo chân bọn họ đi xuống đường hầm kia, đó là muốn chết đấy! Trần nhà rơi xuống một tảng đá lớn là có thể phong kín con đường rồi!"

"Được, vậy thì đào, đừng cắm đầu vào đây nữa."

Có người sống sót lại cảm thấy trước mắt rộng mở: "Nếu có thể theo đường hầm đi đến trạm kế tiếp, mà trạm kế tiếp không bị thế này..." Chỉ cần nghĩ đến khả năng này đã kích động đến phát run.

"Anh ngốc à, nếu trạm không bị chặn, chắc chắn đội cứu viện đã sớm từ bên kia qua đây rồi!"

"Thế... có lẽ đội cứu viện nghĩ chúng ta có thể tự mình đi qua đó thì sao? Hai ngày nay vẫn luôn có động đấy, hôm qua lúc dưới mặt đất còn tín hiệu, tôi đã gọi điện thoại cho người thân, hắn nói bây giờ bên ngoài loạn chết nhiều lắm! Toàn bộ thành đô đều bị động đất, người ta căn bản không đào được, chúng ta bị nhốt dưới lòng đất thế này, càng khó đào! Anh nói, đợi đến khi bọn họ rảnh tay đào đến chỗ chúng ta, lúc đó là khi nào?"

Mọi người có ý tưởng của mình, sau đó có người sống sót tiếp tục đào, định đi đến thành thương mại ở, bên trong có ăn có uống, thật tốt. Cũng có người sống sót cảm thấy có thể đi đường hầm thử vận may.

Vì vậy Du Hành bọn hắn đi được một đoạn, sau đó phát hiện phía sau có người đi theo.

Du Hành cõng cha Chu trên lưng, dưới sự trợ giúp của mẹ Chu vượt qua lan can, đi đến trong đường hầm. Đường hầm cũng đầy bùn cát đá vụn, người giẫm mạnh đi lên khó có thể khống chế cân đối, đặc biệt anh còn cõng một người.

"Cẩn thận một chút." Mẹ Chu hỗ trợ đỡ, hai mẹ con cẩn thận tiến lên phía trước: "Đi bên này?"

"Vâng, con cảm thấy bên này cách trạm kế tiếp gần hơn một chút."

"Được được." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Trong đường hầm một mảnh đen kịt, trạm tàu điện ngầm và đại sảnh ít nhất còn có ánh đèn chợt sáng chợt tối chiếu sáng, ở đây càng cách xa sân ga càng đen, đưa tay không thấy năm ngón.

Du Hành lấy đèn pin cho mẹ Chu cầm chiếu sáng, thật ra mẹ Chu đầy mình nghi hoặc, ngược lại bà không hoang mang hành vi của Du Hành, dù sao mấy năm nay con trai càng ngày càng lớn, mặc dù ít nói, nhưng vô cùng có chủ ý.

Bà hoang mang chính là đồ vật lấy ra, vừa tiện lợi vừa cần thiết, mọi thứ đều mang theo trên người, mỗi lần ra ngoài đều mang theo ba lô lớn như thế, bà đến nay mới biết bên trong không phải sách, là đồ ăn và thuốc men đây này.

Sau lưng có người xa lạ, trong đường hầm thở một hơi đều có tiếng vang, trực giác của bà mách bảo bây giờ không tiện hỏi, trở về rồi hỏi thôi!