Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 207: Tận thế Cấm khu 07



Edit: Trang Nguyễn

Nhóm người sống sót lúc mới bắt đầu bước vào con đường hầm này đều sợ hãi, sau đó đi ba tiếng, không có gặp động đất và sự cố sụp đổ khác, mọi người mới hơi buông lỏng một chút.

"Ahhh, ngứa quá đi!"

"Ai nhịn một chút đi, chờ chúng ta được cứu trợ liền đi khám bác sĩ xem sao."

"Hu hu quá ngứa rồi, toi thật sự rất muốn gãi."

Đi trong đường hầm yên tĩnh, nhóm người sống sót ngẫu nhiên nói về bệnh ngứa trên người, ở đây trên người mỗi người đều có bệnh trạng nhẹ hoặc nặng.

"Đừng gãi, ông nghĩ lại mấy người chết đi, cả người đều bị cào nát, tốt nhất đừng gãi!" Mọi người động viên và cổ vũ cho nhau, lảo đảo đi bộ dưới một nhúm ánh sáng bên trong đường hầm tàu điện ngầm.

Vì để giết thời gian chuyển dời lực chú ý, bọn hắn còn tìm Du Hành hỏi chuyện: "Sao cậu còn mang theo đèn pin trên người thế??" Cũng có chút tò mò.

Bên trong có một nhân viên tàu điện ngầm giảng hòa: "Tất cả mọi người đều xem như cùng đường, đá tảng bên kia khá nhiều kìa..."

Động đất sau bốn mươi bảy giờ, bọn hắn thuận lợi đi đến trạm tàu điện ngầm tiếp theo.

"Vượt qua chỗ này, chính là sân ga rồi." Bên cạnh một công nhân tàu điện ngầm kích động nói, chỉ vào phía trước: "Chỗ đó chính là phòng trực ban, đèn đang lóe lên đấy!"

"Mọi người cẩn thận một chút, đừng để bị thương." Du Hành nhắc nhở vài câu, đoạn đường này không dễ đi cho lắm, trước mắt đây là đoạn đường khó khăn nhất mà bọn hắn gặp phải, đường ray vặn vẹo biến hình nghiêm trọng, chất đầy loạn thạch và sắt thép, không cẩn thận đi sẽ làm bị thương chân.

Anh thả cha Chu xuống, nơi nói lỏng gân cốt uốn éo cổ một lần nữa rồi mới cõng cha Chu... còn để mẹ Chu cột cha Chu vào người mình: "Con sợ trong chốc lát không để ý, khiến cha ngã xuống!"

Đoạn đường này thật sự khó đi, Du Hành vừa phải dùng tay leo lên, đất đá dưới chân lăn một vòng, thân thể dễ trượt. Anh vội vàng túm lấy đá tảng bên người, tảng đá thô sắt bén cọ quẹt khiến tay anh chảy máu, mẹ Chu ở sau lưng không ngừng hỏi han: "Không sao chứ? Có bị dập đầu không?"

"Không có việc gì."

Thật vất vả đi khỏi con đường gập ghềnh này, Du Hành chảy mồ hôi đầm đìa.

Cẩn thận leo lên qua đoạn đường hầm gập ghềnh này, càng đi đến gần phòng trực ban của sân ga, nhóm người sống sót lại càng kích động.

Du Hành trước đặt cha Chu lên sân ga, sau đó chính mình nhảy lên, lại kéo mẹ Chu lên. Sân ga bên này hư hao không nghiêm trọng như vậy, ít nhất tốt hơn trạm Gia Tín nhiều. Một đoàn người đi vào phòng trực ban sân ga, lại đập cửa kêu cửa, bên trong cũng không có người trả lời và mở cửa. Bởi vì tường thủy tinh là đặc chế, bọn hắn cũng không thấy rõ tình huống bên trong, vì vậy quyết định đi lên phía trước xem thử.

Đáng tiếc nhất chính là, mặc dù sân ga không hư hại nghiêm trọng, thế nhưng khi lên bậc thang, bọn hắn liền phát hiện có tảng đá lớn ngăn chặn lối đi bộ, bọn hắn không cách nào tiến lên được nữa. Đổi sang hướng cầu thang khác, bên đầu cầu thang này cũng bị chắn kít mít, thử đào, căn bản đào không được.

"Ít nhất có thể đi lên đại sảnh cũng tốt!"

"Đúng vậy, ít nhất có thể lấy chút đồ ăn."

"Haiz!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Một nữ sinh khóc lên: "Sớm biết như vậy tôi từ chức cho rồi, mỗi ngày đều phải tăng ca, nếu không phải tôi học thêm một lớp làm sao đi tàu điện ngầm muộn như vậy chứ!"

Cách trận động đất đã qua gần hai ngày, tâm tình người sống sót rất sụp đổ. Bọn hắn cũng không xa lạ gì với động đất, bốn năm trước trong thành phố đã từng xảy ra một trận động đất nhỏ, chỉ là tủ giường lắc lắc, cảm giác gì cũng không có. Mà lần này bị nhốt trong lòng đất, lần đầu tiên rơi vào hoàn cảnh bị nhốt kín trong lòng đất đánh thẳng vào lòng bọn hắn.

Dù không muốn thừa nhận nhưng bọn hắn cũng biết một đạo lý: Cứu viện chỗ gần trước xa sau, trước dễ rồi mới đến khó. Bọn hắn bị nhốt dưới lòng đất nơi tàu điện ngầm, độ khó cứu viện quá lớn! Bây giờ đã sắp qua hai ngày, thân thể lại không khỏe, trong lòng sốt ruột đến sắp nổ tung.

Nghe nữ sinh kia nói lời hối hận... không ít người sống sót đều phụ họa: "Sớm biết như vậy tôi cũng không ra khỏi cửa, đêm hôm khuya khoắt còn thèm ăn bánh bao đường xx gì chứ..." Cãi nhau hung nhất chính là một đôi tình nhân trẻ tuổi, hai người đều không nhịn được choảng nhau, theo lời kể dường như chàng trai chạy đến quán bar uống rượu, đêm hôm khuya khoắt phiền toái bạn gái đi đón, kết quả vừa gây nhau xong, cả hai người đều bị mệt nhọc.

"Uống uống uống, sớm biết như vậy cho anh say chết luôn rồi, tôi không đi đón anh!"

Thất vọng buồn bã dường như cũng có thể lây bệnh, hầu như mỗi người đều hối hận, đều ủ rủ cả người. Mẹ Chu cũng nói: "Sớm biết như vậy tổ chức sinh nhật cho con ở nhà rồi, biết con không thích đi ra ngoài... Đều tại mẹ hại con."

"Mẹ, đừng nói như vậy." Vẫn luôn ở trong nhà khó có khi đi ra ngoài một lần lại đúng lúc gặp phải chuyện này, nếu nói Du Hành không oán trách thì gạt người đấy, thế nhưng có oán trách cũng chỉ đành đối mặt với sự thật, tìm cách giải quyết khốn cảnh này.

Du Hành cảm thấy cuộc sống nên hướng về phía trước, khi nghỉ ngơi anh lại lục tìm sách vở trong ký ức mình. Lúc này đã vào đêm, nhiệt độ trong tàu điện ngầm hạ xuống lạnh lẽo, anh chịu đựng chứng ngứa ngáy trên người, nhắm mắt lại nghiêm túc xem xét.

Lại lật mấy vạn bản, anh mới từ trong một quyển sách nào đó nhìn thấy tư liệu cùng loại. Nghe nói uế khí biến hóa thành đồ vật cũng không thể tiêu diệt, bởi vì chúng do uế khí tạo thành, nếu đánh chết, uế khí sẽ tản ra, bám vào vật thể bên cạnh, sinh vật còn sống là thứ chúng thích tiếp cận nhất. Lúc trước anh xem quyển sách kia không thấy nó nhắc đến điểm này.

Anh nhớ trước đó trong đại sảnh trạm Gia Tín, người sống sót khác đánh chết con chuột, lòng anh nặng nề. Tiếp tục xem xét, rốt cuộc nhìn thấy phương pháp giải quyết rồi.

—— Khó giải, uế khí sinh ra, bộc phát và trở về với cát bụi, đều là quy luật tự nhiên, đợi đến lúc bộc phát đến một trình độ nhất định, sẽ theo tự nhiên lần nữa thu hồi biến mất. Đây giống như hai cực Âm dương, phân chia chính phụ, đều có lý do tồn tại, không tồn tại một phương pháp nào triệt tiêu hoàn toàn.

Trong bản Quái kí này còn nhấc đến mấy ví dụ, ví dụ như thành phố nào đó của nước nào đó bị uế khuế diệt thành diệt nước, sau trăm năm có chồi non mọc lên, lại hiện ra sự sống, càng thêm phồn vinh hưng thịnh, hoặc mỗi năm uế khí ở một nước nào đó tàn sát bừa bãi, lấp hố vùi thi, kết quả tử thi quấy phá, lấy con người làm lương thực...

Mấy vì dụ này đều là lịch sử ở thế giới nhiệm vụ khác, anh cảm thấy từng thế giới vận hành phát triển luôn luôn có điểmc hung, chỉ là khi anh xem kỹ những ví dụ này, ở thời đại đó người già không thể già hơn nữa rồi, làm cho người ta hoài nghi đây là bịa đặt đấy. Thế nhưng đối với nguyên thân Chu Hằng Tinh ở thời đại này mà nói, ý nghĩa tham khảo không biết còn thừa lại bao nhiêu phần.

Du Hành không tin, vạn vật chắc chắn có tương sinh tương khắc, anh không tin uế khí đại bộc phát lại "Khó giải" uế khí đại bộc phát!

"Lại có con chuột, ôi chao bò đâu rồi!"

Nghe được tiếng vang anh mở to mắt, chỉ thấy có một đội chuột đang chạy trốn bốn phía ở sân ga, ở chỗ người sống sót bên này còn có vài con trêu chọc, nhảy lên trên người người sống sót cọ vài cái, khiến hắn kinh hồn táng đảm.

Mắt thấy người sống sót giơ tảng đá muốn nện xuống, Du Hành lớn tiếng hô: "Không thể đánh!" Thế nhưng tảng đá đã rơi xuống, uế chuột kêu thảm một tiếng nuốt khí.

"Sao vậy?" Người sống sót kia còn nghi hoặc hỏi anh.

Du Hành ngăn những người khác lại: "Không thể giết đám chuột này, các người không biết chúng lớn lên khác hẳn chuột bình thường chúng ta nhìn thấy sao? Tôi cảm thấy trên người nó có độc, sợ sau khi giết độc khí của nó sẽ chạy ra."

Công nhân tàu điện ngầm cười nói: "Cậu nhóc này cũng quá buồn cười rồi đấy, đánh chết nó xong rồi vùi trong đất, bệnh khuẩn gì đó cũng đều không chạy ra nổi."

Anh biết rõ muốn người khác tiếp nhận lời anh phải xuất ra một ít thủ đoạn.

"Không tin các người nghĩ một chút, hành khách vừa rồi bị chúng cọ đến —— kiểm tra thân thể của các người, có phải chứng ngứa ngáy trên người tăng thêm rồi hay không?"

Vừa rồi con chuột chạy loạn đến, quấy nhiễu người sống sót khiến họ tức giận, ồn ào đánh giết nó, trong quá trình kích động không chú ý đến tình huống thân thể, lúc này nghe Du Hành nói, đã cảm thấy trên người ngứa ngáy cực kỳ.

Người sống sót khác cũng lần lượt phát hiện trên người mình không đúng, rõ ràng bệnh tình tăng thêm.

"Ngứa chết mất!"

"Ngàn vạn lần đừng gãi." Du Hành nói: "Gãi sẽ khiến lớp da này hư dao, thân thể dễ bị xâm lấn hơn."

Anh nói xong những lời này, nhìn lại tình huống cha Chu, thấy mặt mũi cha Chu đỏ rực hôn mê, đầy người đều là bong bóng, anh hơi khó chịu, những năm này anh thay nguyên chủ hưởng thụ thân tình gia đình bình thường, cảm tình anh đối với cha mẹ Chu cũng càng sâu.

Bởi vì cha Chu mê man thời gian dài, cho nên tay chân không cách nào điều khiển được, sẽ tự mình cào loạn, bởi vậy mẹ con hai người trói tay ông lại không để ông tự gãi chính mình.

Du Hành cởi lớp quần áo nắm tay ông xoa bóp giúp máu lưu thông, anh châm cứu cho ông, cha Chu giãy dụa tỉnh lại cười với anh: "Mẹ con đâu rồi?"

"Mẹ đi toilet rồi, cha có đói bụng không?"

"Có chút đói, cho cha chút nước đường, cha cảm thấy miệng đắng quá."

"Được." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Cha Chu há mồm ngậm lấy nước đường, có hơi thất vọng: "Vẫn còn đắng, ai da đầu lưỡi này của cha có phải thành gỗ rồi hay không?"

Du Hành an ủi hắn: "Đợi khỏi bệnh sẽ nếm được mùi vị thôi." Anh nhìn chằm chằm cha Chu uống hết nước đường, trong lòng anh căng thẳng, đây là đan dược anh cất dấu trong nhẫn trữ vật, gọi là Phúc Lộc đan, cũng còn gọi là Trường thọ đan, đan dược này còn phân loại sơ cấp, trung cấp cùng cao cấp, người phàm ở Tu Tiên giói rất hoan nghênh loại đan dược này.

Người tu tiên thiếu nhất chính là gì? Không phải linh đan diệu dược hay thiên linh địa bảo, mà là tuổi thọ! Không quan tâm mi có bao nhiêu thứ tốt, không còn mạng thì hưởng được cái gì. Tu tiên vì theo đuổi sự Trường Sinh, cần phải trường sinh trước khi nghẻo, nếu không không thực hiện được cái gì, cho nên trong quá trình tu hành, Tu tiên giả đều nóng vội kéo dài tuổi thọ, chế tạo càng nhiều thời gian để tu luyện. Ví dụ như một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có lẽ chỉ thiếu một hai năm có thể Kết đan, nhưng hết lần này đến lần khác cứ thiếu hai năm như vậy, người liền trở về với cát bụi về với đất, như vậy quá biệt khuất rồi.

Cho nên, linh vật và đan dược trường thọ đều vô cùng được hoan nghênh, hầu như có tiền không mua được. Trong cửa hàng nhỏ ở thế giới thực tế, Du Hành cũng không dám bán thứ tốt này, sợ chuốc lấy phiền toái, dưới sự đồng ý của cha mẹ, anh cho cha mẹ ăn Phúc Lộc Đan cao cấp.

Loại đan dược này vô cùng ôn hòa, có thể loại trừ ốm đau nhiều năm, cải thiện thể chất thân thể, sau khi sử dụng, tuổi thọ sẽ gia tăng theo từng năm. Nếu người bệnh nguy kịch ăn, có thể kéo người đó thoát khỏi con đường tử vong, đương nhiên, hiệu quả trường thọ vì chống đỡ bệnh tặng, muốn kéo dài mạng sống bao nhiêu cũng thật khó nói.

Bây giờ, Du Hành mượn Trường Thọ đan bảo vệ tính mạng trong nhẫn trữ vật dùng, cho cha Chu ăn. Anh chỉ chuẩn bị năm viên, trong đó có một viên sơ cấp, hai viên trung cấp cùng hai viên cao cấp, thế giới nhiệm vụ trước anh không dùng, cũng còn tồn lại.

Sau khi cha Chu nuốt xuống, làu bàu: "Không ngọt", lại ngủ mất. Du Hành giúp ông kéo lại quần áo che kín thân thể, vừa chờ mong thân thể ông sẽ có thay đổi.

Nếu ngay cả đan dược này không có hiệu quả, như vậy mạng của Cha Chu... Mà chính anh cũng mất đi hy vọng sinh tồn ở thế giới này.