Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 226: Tận thế Cấm khu 26



Edit: Trang Nguyễn

Cảm giác này không kéo dài lâu, ngừng bặt vào lúc Du Hành mở to mắt, anh trông thấy có hắc khí cuốn lấy tứ chi thần thú, sau đó dần dần lan tràn, chỉ hơn mười giây, ánh kim quang trong không trung dần ảm đạm, cuối cùng hư ảnh biến mất.

Một luồng bất an trào dâng trong lòng anh, anh chống tay trên bệ cửa sổ chưa từ bỏ ý định cố nhìn ra bên ngoài, đợi nửa tiếng cũng không thấy bóng dáng thần thú.

Trong phòng bên cạnh, mẹ Chu ngủ rất say, các nơi khác cũng yên tĩnh một mảnh, tết năm mới cấm đốt pháo, thành phố sau 0h đều vô cùng yên tĩnh. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Thành quả tu luyện khiến anh mừng rở, bởi vì lần đầu tiên sau ngày đầu năm mới đó, cuối cùng anh đã vẽ được bùa Thiên lôi, mặc dù chỉ mới thành công giai đoạn đầu, thành phẩm thô ráp hiệu quả không quá khách quan, nhưng cũng làm cho anh cảm thấy rất có cảm giác thành tựu. Vẽ ra lá đầu tiên, lá bùa tiếp theo cũng không xa.

Sau sự việc kia, tốc độ tu hành của anh tiến triển cực nhanh, một tin tức tốt khác dường như có đôi có cặp kéo đến, còn chưa đến tháng giêng, anh nhận được email thông báo anh đã vượt qua vòng phỏng vấn, qua hai ngày cũng nhận được giấy báo trúng tuyển chính thức, bảo anh một tuần sau chính thức nhập học.

Trường này không có khả năng như các trường học khác, cho phép anh từ xa tại nhà, anh cũng không muốn ở nhà, anh phải tiến vào trường học mau chóng tốt nghiệp, tìm kiếm nguồn liên hệ, mới có thể thực hiện mục tiêu của mình.

Mẹ Chu biết con trai thi đậu đại học tốt như vậy, bà vui đến phát khóc: "Tốt quá tốt quá tốt quá! Cha con mà biết con thi đậu, chắc chắn rất vui mừng, rất vui mừng cho xem..."

"Mẹ, con để đủ lá bùa ở nhà, nếu không đủ, mẹ cứ gọi điện cho con, ở trường học chắc chắn không tiện liên hệ, nhưng con đã hỏi thăm, mỗi tuần đều có thời gian cố định cho học sinh liên hệ ra ngoài, đến lúc đó con xác định được thời gian sẽ báo với mẹ." Thấy mẹ Chu rưng rưng gật đầu, anh còn nói: "Mẹ cũng đừng từ bỏ việc tu luyện, nhất định có thể làm được."

Trên việc tu luyện, mẹ Chu và Trịnh Tuệ Phân đều không thể nhập môn, Trịnh Tuệ Phân đã từ bỏ hoàn toàn, bà có việc làm có thể làm, cả người tràn ngập sức sống, cho nên anh mới bảo mẹ Chu tiếp tục luyện, lúc nào nhớ anh, có thể tu luyện để phân tâm.

"Được, được, tất cả mẹ đều nghe theo con."

Nửa tháng tiếp theo, anh tạm thời ngừng tu luyện, chuyên tâm vẽ bùa, thật ra vẽ bùa cũng là tu luyện hàng đầu, cùng ngồi xuống suy nghĩ thiếu một thứ cũng không được.

Anh lưu lại đủ lá bùa, sau khi dặn dò Trịnh Tuệ Phân đầy đủ, anh mang theo hành lý nhập học, cũng không cần mẹ Chu đưa tiễn, tự mình ngồi xe đến trường học.

Trường học cũng không xa, ngồi tàu lửa hai tiếng là đến, người trên xe lửa không nhiều lắm, ngồi đối diện anh chính là hai vợ chồng, người vợ trang điểm đậm, hai người châu đầu nói nhỏ, ngẫu nhiên đưa mắt nhìn anh.

Du Hành nhắm mắt lại dưỡng thần, thẳng đến lúc xuống xe, hai vợ chồng kia chủ động gọi anh lại: "Đây là danh thiếp bệnh viện của chúng tôi, nếu cậu cần có thể gọi điện tư vấn nha." Anh cầm lấy nhìn xem, là danh thiếp một bệnh viện chỉnh hình thẫm mỹ: "Được, cám ơn."

"Hoan nghênh cậu đến tư vấn, cậu trai trẻ này nếu gương mặt được tu bổ tốt, chắc chắn sẽ càng đẹp trai đấy." Anh tiếp nhận lời khen của đối phương, gật đầu nói tạm biệt.

Đã quên nói, hai năm qua ngành ngoại khoa chỉnh hình cũng rất hot, được gọi là uế khí độc khí thành phố Lệ vô cùng phiền lòng một điểm, chính là nổi bong bóng quá ngứa! Sơ kỳ cũng không đưa người ta vào chỗ chết, nếu không được khống chế và chữa trị thỏa đáng, mới kéo dài sốt cao và triệu chứng viêm, cuối cùng cả người hư thối và sưng mủ mà chết, nếu người đó nhịn không được gãi gãi... tốc độ chuyển biến xấu sẽ càng nhanh hơn.

Đáng sợ nhất chính là, cho dù người bệnh không gãi, chịu đựng thẳng đến khi tình huống bệnh nằm trong phạm vi khống chế an toàn, dấu vết hạt mụn bong bóng cũng sẽ không biến mất hoàn toàn, da người đó sẽ xuất hiện cả một đám, một cái hợp với một cái thành hố nhỏ tinh tế, nhìn xa xa hoặc trang điểm sẽ không thấy rõ. Nếu nhìn gần, có thể thấy bệnh chứng dày đặc khiến người đổ mồ hôi lạnh, có thể thấy được có nhiều người càng buồn nôn hơn.

Không gãi còn như thế, chứ đừng nói đến những người không nhịn được mà gãi gãi, tầng da thịt bên ngoài hầu như đều bị hủy, gập ghềnh, có trang điểm cũng không có tác dụng.

Bởi vậy thúc đẩy phát triển ngành phẫu thuật thẫm mỹ phồn vinh lớn mạnh, trong nền kinh tế phổ biến tiêu điều hôm nay, ngành phẩu thuật thẫm mỹ này lại kiếm được tiền đầy túi, phẩu thuật thẩm mỹ cũng không còn là chuyện kỳ lạ quý hiếm gì, mười người đã có hết tám người đi làm rồi.

Trên người kể cả mặt Du Hành, đều có hố nhỏ rất nhỏ, sờ tới sờ lui quả thực đủ thấm người đấy, mẹ Chu cũng như thế, ba mẹ con Trịnh Tuệ Phân cũng không làm chuyện phức tạp này. Nhưng hai mẹ con anh đều không đi làm phẩu thuật thẩm mỹ, đơn giản mẹ Chu vì tiết kiệm tiền, còn Du Hành chẳng muốn đi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Nhưng đã qua hai năm, vết sẹo trên người hai người đều có dấu hiệu biến mất, anh cảm thấy dịch cải tiến gien có hiệu quả, trao cho bọn họ năng lực chữa trị mạnh mẽ. Bây giờ nhìn, cũng chỉ còn lại dấu vết khá nhạt, xa xa nhìn không.

Anh bỏ danh thiếp vào thùng rác sân ga, sải bước dài đi ra nhà ga, gọi xe đến trường học mất hai mươi phút, tiến hành nhập học, tìm ký túc xá lãnh đồng phục và các loại vật phẩm... một ngày đã trôi qua. Buổi tối anh nằm trên giường xem chương trình học sau này, sau khi tâm lý nắm chắc liền kéo chăn mền đi ngủ.

Trong trường học quân sự thời gian đi học, đối với Du Hành mà nói cũng không khó chịu đựng, mỗi sáng dạy sớm khiến không ít sinh viên kêu khổ không ngừng, anh lại thích ứng rất tốt. Thời gian trôi qua nhanh chóng, rất nhanh một học kỳ đã trôi qua, bởi vì anh biểu hiện ưu tú, anh nhận được đề cử của một giáo sư đi công tác thực tập.

Về nhà đoàn tụ ngắn ngủi với người nhà ba ngày, anh lại trở về trường học một lần nữa, được xe thống nhất của trường học đưa đến căn cứ quân sự, làm trợ thủ cho các bác sĩ và chuyên gia giáo sư khác, chữa trị cho bệnh nhân nhiễm bệnh.

Hai năm qua công tác phòng chống độc khí, binh sĩ trong nước đã phải trả giá rất nhiều, bị thương nhiễm bệnh cũng nhiều hơn, bọn hắn cần chữa trị và trị liệu tốt nhất. Du Hành cũng phải hiện, hầu như mỗi binh sĩ đều đưa đi phẫu thuật gắn con chip, những thực tập sinh như bọn họ chủ yếu kiểm tra thân thể cho các binh sĩ, kể cả kiểm tra thiết bị có phản ứng bài xích thân thể hay không, thiết bị có vận hành bình thường hay không, cùng với tiến hành báo cáo kiểm tra sức khỏe hằng ngày cho các binh sĩ.

Công tác không khó, chỉ là thủ tục rườm rà, số lượng binh sĩ nhiều, tốc độ người làm phải nhanh, không thể phạm sai lầm.

Du Hành rất thích phần công việc này, làm cho anh có cơ hội thu thập số liệu, trước mắt xem ra, thiết bị này còn chưa đủ hoàn thiện, tỷ lệ hỏng rất cao (đây là do hoàn cảnh binh sĩ làm việc tạo thành), nhìn mấy binh sĩ quen mắt nhìn dao phẩu thuật thay thiết bị mới, anh đều cảm thấy đau thay.

Hơn nữa thật ra loại thiết bị này cũng có thể làm trang sức bên ngoài, vì sao nhất định phải thông qua phẩu thuật đưa vào cơ thể con người?

Anh phản ánh với thầy hướng dẫn của mình về vấn đề này, kết quả thầy hướng dẫn nhỏ giọng nói: "Chuyện này chúng ta không có quyền tham dự vào." Nên anh liền hiểu trong này có chút liên lụy.

Anh ấy nhìn thiết bị truyền thống sử dụng theo cách phẫu thuật, cho rằng đưa thiết bị vào trong cơ thể không có tính thực dụng cao, cơ thể con người bài xích, đặc biệt binh lính chiến đấu ở tiền tuyến, càng không chịu nổi việc thay đổi thiết bị liên tục Vì giải quyết vấn đề này, ngài Lỗ Minh Thao đã mất ăn mất ngủ, trải qua nửa năm nghiên cứu gian khổ..."

Lỗ Minh Thao đeo mắt kính gọng vàng, lộ ra vẻ nhã nhặn lịch sự, đối với màn hình trước mắt, từ từ nói: "Thiết bị mới có thể chia làm năm bộ phận, có thể phân biệt đeo ở cổ, tay và chân, ở tầng bên ngoài làn da sẽ đan thành tầng điện phòng hộ, so với thiết bị cũ lợi dụng kết cấu thân thể để truyền tải dòng điện, người sử dụng sẽ cảm thấy không khỏe, thiết bị mới hoàn toàn không có vấn đề này... Đây là một tầng bảo hộ nằm hoàn toàn bên ngoài cơ thể con người..." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Quả thật ngài Lỗ rất có thiên phú, trước kia đã cải tiến thành công dụng cụ đo lường kiểm tra độc khí đạt được cống hiến nổi bật, nhưng anh ấy vô cùng ít xuất hiện..."

Du Hành lãnh đạm nhìn người đàn ông trẻ tuổi bên trong màn hình, nghe nói đã ba mươi lăm tuổi, thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi, tuổi trẻ tràn đầy sức sống.

"Không, vinh hạnh của cha tôi thuộc riêng về cha tôi, tôi hy vọng lúc mọi người nghe đến tên tôi, sẽ nói: à đó là một nhà khoa học, không phải nói à đó là con trai ngài Lỗ Minh Thịnh, người phía trước nói mới là sự khẳng định tốt nhất đối với tôi..."

Thầy hướng dẫn tiến đến gần nói: "Em còn xem cái này à, ngài Lỗ này được như nguyện rồi, cuối cùng cũng trải bằng đường đi. Chúng ta cũng có thể bỏ chạy rồi, Hằng Tinh, thầy đã chuẩn bị xong chứng nhận thực tập của em rồi, đi với thầy đi lấy."

"Dạ." Du Hành đi theo thầy hướng dẫn đến văn phòng, một tuần sau sẽ khai giảng, bọn họ cùng nhau rời khỏi căn cứ quân sự này.

Sau pkhi giúp thầy khiêng đồ trở về ký túc xá, anh ngồi trên chiếc ghế đơn giản trong phòng, hỏi thầy hướng dẫn vẫn luôn coi trọng mình một vấn đề: "Thầy vẫn luôn biết sao?"

Biết rõ cái gì đây? Thầy Thành Quý Lý cười khẽ: "Hằng Tinh, em còn quá trẻ, nhưng thầy thích trực giác và khứu giác của em. Em hỏi thầy có biết hay không, thầy chỉ có thể nói, ngay cả em cũng có thể nhìn ra phẩu thuật vướng víu, những người khác cũng có thể nhìn ra." Ông chuyển một cái ghế đến, ngồi xuống, nhìn Du Hành cười ha hả: "Chỉ là không ai dám nói, những người gọi bác sĩ, giáo sư như chúng ta, càng không thể nói cái gì."

Chuyên gia giáo sư giỏi nhất đều câm miệng không nói, các bác sĩ có quyền ngôn luận gì, cũng chỉ có thể xme như học nghệ không tinh.

"Em biết rõ thầy vì sao chọn em làm học trò? Bởi vì ánh mắt em rất chính, làm nhiều nói ít, thầy đã một bó tuổi to rồi, học trò quá hoạt bát thầy dạy không nổi. Hằng Tinh à, theo nhiều năm kinh nghiệm dạy học của thầy, em là người có tư chất tốt nhất mà thầy từng gặp, phải chăm chỉ học cho giỏi. Bây giờ thế cục không ổn, em càng phải tự bảo vệ chính mình." Thành Quý Lý nói lời này, xem như cũng đã thành thật với nhau, trong lời nói ẩn chứa nhắc nhở Du Hành đừng đắc tội với người kháclời nói này, được cho thành thật với nhau rồi, trong lời nói tàng lời nói mà nhắc, tâm lý nắm chắc là được, đừng chú ý nhiều đến những chuyện kia.

Du Hành cũng cười: "Vậy thầy có biết vì sao em chọn thầy làm thầy không?"

Thành Quý Lý thật sự ngây ngẩn cả người, đợi qua một hồi lâu mới vỗ đùi cái bốp: "Hắc, thằng nhóc này!"

"Vậy bây giờ... thầy có thể giúp em giới thiệu với ngài Lục Quân không? Em nhớ đàn anh là một trong những bác sĩ phụ trách cho ngài Lục."