Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 227: Tận thế Cấm khu 27



Edit: Trang Nguyễn

Căn cứ quốc gia áp dụng điều lệ thời chiến, người hiện đang giữ chức tổng chủ tịch quốc hội không cách nào đảm nhiệm các hạng mục gánh nặng quốc gia cùng một lúc, vì không chậm trễ đại sự quốc gia, nhưng có thể thông qua nội bộ nghị viện để đề cử, chọn ra tổng chủ tịch quốc hội tạm thời. Mặc dù áp dụng biện pháp khẩn cấp, nhưng cũng phải tuan thủ trình tự nhất định, trong đó có một điều, tuyển cử thay thế tổng chủ tịch quốc hội, ít nhất phải đạm nhiệm nghị viên mười năm.

Mà năm đó Lỗ Minh Thịnh trúng cử tổng chủ tịch quốc hội, mới gia nhập nghị viện tám năm, cũng không phải không có nghị viên càng phù hợp hơn so với hắn, cho nên Lỗ Minh Thịnh thượng vị vẫn còn tranh luận đến nay.

Sở dĩ không có ai đưa ra lời dị nghị, Du Hành cho rằng hai năm nay thế cục trong nước căng thẳng, anh còn có một suy đoán, Lục Quân rơi đài là kết quả của nhiều mặt thế lực liên hợp, nói cách khác tổng chủ tịch quốc hội một nước nói phế là phế, nào có chuyện đơn giản như vậy! Như vậy thế lực đẩy Lỗ Minh Thịnh lên đài, cũng càng nói năng cẩn thận. Do đó dù chuyện cách đây lâu như vậy, cũng không có người đưa chuyện này ra ngoài.

"Hắn đang trải đường cho con trai hắn, dựa theo quy định năm năm tuyển cử một lần, hơn một năm nữa sẽ đến tuyển cử năm. Nếu con hắn có thể vững vàng, thủ tục chính đáng giao lại vị trí tổng chủ tịch quốc hội cho con trai hắn, như vậy những bỏ sót trước kia, cũng không còn là lý do công kích hắn." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Thành Quý Lý kinh ngạc nhìn Du Hành, thẳng người: "Em biết rõ em đang nói cái gì?"

Du Hành nói: "Em biết rõ, cho nên em thật lòng thật dạ gia nhập thế lực ngài Lục Quân, lấy ngài ấy làm nước cờ dẫn đầu đây chính là đường đi nhanh nhất mà em tìm được, ngài có thể tra thân thế gia cảnh của em." Có phải gian tế, mật thám hay không, cứ tùy tiện điều tra.

"Em... em để thầy bình tĩnh một chút, em về nhà trước nghỉ ngơi, sắp đi học rồi."

"Được, đây là quà em tặng thầy, là tự em làm ra, ngài nhận đi." Du Hành thả chiếc hộp trong tay xuống, đóng cửa đi ra ngoài.

Chờ anh rời khỏi, một lát sau Thành Quý Lý mới nhỏ giọng nói ra: "Lá gan ghê gớm thật." Người trẻ tuổi ah! Nghĩ muốn cái gì cứ thế mà nói thẳng, quá thẳng thắn khiến người khác không cách nào từ chối được.

—— giúp nó nói một câu! Có được hay không, cũng phải xem bộ phận nhân sự bên đó muốn lấy hay bỏ.

Cách nghĩ của Thành Quý Lý rất bình thường, một người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết muốn gia nhập phe cánh bên mình, cũng không cần kinh động đến ngài Lục Quân.

"Thiên phú tốt, tư chất tốt, nếu quả thật có thể đi, sau này là giáo sư bác sĩ chuyên môn, cũng là đường đi rất tốt." Nói cho cùng, hắn có lòng yêu tài tâm, bây giờ quả thật Chu Hằng Tinh quá phù hợp với khẩu vị của hắn.

Sau khi nghĩ kỹ, hắn thở ra một hơi đứng lên, cầm lấy điện thoại riêng gọi điện, hẹn với con trai bảo nó khi nào rảnh thì về nhà một chuyến.

"Đúng, có chuyện gì cần nói với con... Tuần này không về được à? Vậy được, chờ khi nào con rảnh thì gọi điện lại cho cha." Hắn không phải một người cha hay hạch hỏi, con trai nói không rảnh, vậy chắc chắn thân thể ngài ấy có chút không ổn, trong lòng hiểu rõ là được, ông cũng không dám hỏi nhiều trong điện thoại.

Tiện tay mở quả học sinh tặng, hộp đóng gói là bánh ngọt chocolate, hắn thích ăn đồ ngọt nhất, ở căn cứ quân sự gần hai tháng, đã sớm thèm vô cùng.

Kết quả vừa mở ra, bên trong là lá bùa màu vàng, cả một xấp. Bên cạnh còn có một tờ giấy trắng viết ba chữ: "Bùa trừ uế".

"Ôi, thoạt nhìn rất không tồi nha."

Thành Quý Lý là một người cởi mở, học rộng, hắn học y, cũng biết tác dụng lá bùa đạo gia, ở trong mắt hắn, y học là khoa học con người nhận thức bằng bản lĩnh của mình, lá bùa là vật dẫn lực lượng khác. Từ hai năm trước xảy ra biến cố thành phố Lệ, hắn bắt đầu nghiên cứu lá bùa, sau này không thể không thừa nhận tác dụng của lá bùa, bệnh tình bệnh nhân nằm trong tầm khống chế hơn.

Con hắn đảm nhiệm bác sĩ chuyên phụ trách chữa trị cho ngài Lục Đồng, ngài Lục Đồng vì độc khí thành phố Lệ nhập vào thân thể, vô cùng nghiêm trọng, hai năm qua không cách nào điều trị tận gốc được. Có đôi khi con trai bị áp lực quá lớn còn có thể tố khổ vài câu, nói vây giờ Đạo môn cung cấp bùa, chất lượng càng ngày càng hạ thấp!

Các bệnh nhân khác vì tuổi trẻ, cho dù uế khí trên người không điều trị tận gốc được, nhưng cũng chịu đựng qua được, tuổi ngài Lục Quân đã lớn, uế khí trừ không sạch sẽ, thân thể cũng kém dần.

Vì giúp con trai, hắn cũng nghiên cứu qua lá bùa, hắn cảm giác một xấp bùa này rất tốt, nhìn hộp lá bùa, hắn không khỏi thở chậm lại.

"Thành Thành à, lập tức về nha, ngay lập tức!"

Du Hành tự mình đi xe lửa về nhà, mới vừa về nhà nghỉ ngơi vài ngày, liền nhận được điện thoại của thầy.

"Đó là tự em vẽ đấy, đúng. Đương nhiên có thể, nếu anh ấy bằng lòng."

"Lại muốn trở về trường học?" mẹ Chu hỏi.

"Dạ, con đi thu dọn đồ đạc."

Du Hành biết bà để dành tiền mua đấy, anh cũng không nói chính mình đã có bùa giấy nên không cần thứ này, anh nói: "Cảm ơn mẹ." Lập tức mang lên trên người. Mẹ Chu thấy vậy cười tươi: "Lúc tắm thì cởi ra, nếu như xảy ra vấn đề thì nói với mẹ, có thể mang ra bảo hành sửa chữa đấy."

Anh trở lại trường, ngày hôm sau đã lên chuyến xe đặc biệt đưa đến một biệt thự nào đó, nơi này là nơi Lục Quân dưỡng bệnh.

Trước khi vào cửa anh tiếp nhận máy kiểm tra đo lường uế khí, xác nhận không có uy hiếp gì mới được đưa đến phòng ngủ của Lục Quân.

"Cậu xem thử trước, dùng Đạo thuật kiểm tra thử xem."

"Được." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành đi vào cửa, Lục Quân nằm ở trên giường, trước mặt có một mùi hư thối nhẹ nhàng.

Anh dẫn khí tu luyện tập trung trên mắt mình, "nhìn thấy" rõ ràng vị trí từng khu vực uế khí phân bố trên thân thể Lục Quân.

Quá nghiêm trọng! Trong máu thịt và cơ quan nội tạng đều có dấu vết uế khí, đầy người chính là một lò uế khí, tình huống như vậy có thể kéo dài hai năm không chết, chắc chắn tốn rất nhiều tâm huyết.

"Cầm giấy bút đến đây."

Anh vẽ thân thể Lục Quân trên giấy, nói rõ các nơi có uế khí, còn nói: "Hầu hết tất cả nội tạng ngài Lục đều có dấu vết uế khí, đặc biệt trái tim, toàn bộ đã đen rồi. Xương cốt cũng bị uế khí xâm nhập..."

Một trận xuống, khiến tâm phúc Lục Quân đều tin phục rồi, trong đó có một người tuổi còn trẻ nhịn không được hỏi: "Những điều này đều là cậu nhìn ra? Làm sao thấy được?"

Du Hành nhìn ra đây là người đồng đạo, cả người tỏa ra luồng khí thiên địa nhàn nhạt, vì vậy cười nói: "Đem khí ngưng ở mắt là có thể nhìn thấy được."

Đối phương kinh dị: "Thật hay giả? Tôi đã thử qua, nhưng không được!"

Anh cười nhưng không nói, anh hỏi Lục Quân người đang nhìn chính mình: "Ngài Lục. Lúc trước tôi đưa cho thầy tôi là bùa cấp thấp, ở đây tôi cò bùa trung cấp, tin tưởng có thể loại bỏ nhiều uế khí trong cơ thể ngài hơn, ngài thử một chút xem sao?"

Lục Quân gật đầu: "Thử, tôi đã nghe anh Thành nói về yêu cầu của cậu, sau đó tôi sẽ cho người đưa cậu đi làm các thủ tục liên quan."

"Được."

Cứ như vậy, Du Hành thuận lợi gia nhập phe cánh Lục Quân. Mặc dù phe cánh này bị thương quá nặng, lãnh tụ ốm đau không gượng dậy nổi, nhưng vẫn còn tinh thần, ở phương diện nhận người càng thêm nghiêm khắc, dù sao trước đó đã xảy ra gian tế, khiến bọn hắn tổn thất thảm trọng.

Sau khi chính thức gia nhập, anh dưới sự phê chuẩn của Thành Quý Lý, đã đến biệt thự Lục Quân "Thực tập", còn có chứng nhận thực tập đây này.

"Thầy nhìn ra được, em không cần thầy dạy gì cả, được rồi, em đi đi, đi đến nơi cần đến, giữ vững bản tâm của mình đấy, Hằng Tinh à."

Anh bỏ ra ba lá bùa trung cấp trừ uế, mới nhổ hết toàn bộ uế khí trên người Lục Quân, chuyện này vô cùng vô cùng đau đớn, uế khí chiếm giữ gần hai năm, đã sớm xâm nhập vào máu thịt xương cốt.

"Tuổi thọ của ngài... Thứ cho tôi nói thẳng, nếu được điều trị tỉ mỉ tối đa cũng chỉ sống hơn hai năm. Không phải nói diệt trừ hết uế khí thì mọi chuyện may mắn, thân thể của ngài bị uế khí chiếm giữ đã suy yếu cực độ, hai năm, vẫn là cách nói dư dả."

"Hai năm à..." Lục Quân thở hổn hển: "Thế cũng đủ rồi!"

Du Hành đứng bất động trước giường, Lục Quân đợi qua một hồi lâu mới nói: "Cậu bái ai làm thầy vậy? Tôi thấy năng lực của cậu còn lợi hại hơn đệ tử Đạo môn."

"Tôi tự học, lúc bị nhốt dưới lòng đất thành phố Lệ, quá tuyệt vọng, đọc hết sách để giết thời gian, về sau được cứu trợ chạy ra khỏi thành phố Lệ, tôi bắt đầu tu luyện, không nghĩ tới thành công."

"Khục khục, trải nghiệm này cảu cậu rất không tầm thường, may mắn cậu còn sống, thành phố Lệ... Đã hủy."

Kiếp sống chính trị của Lục Quân đã bị hủy diệt khi thành phố Lệ bị hủy, trong đó có liên hệ chặt chẽ không cách nào ngăn trở, hai năm đau ốm liên miên, hắn không chỉ một lần hồi tưởng lại, nếu thời gian đảo ngược lại, hắn nên làm gì bây giờ?

Nghĩ lại nghĩ, ngược lại thấy lạnh nhạt đi. Ít nhất hắn không làm được, Lỗ Minh Thịnh làm được. Người một khi rảnh rỗi, ngược lại trở nên yếu đuối hẳn đi.

Du Hành nhìn sắc mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Ngài cứ nhận mệnh như thế sao? Làm sao ngài bị bệnh, làm sao bị đoạt mất chức vị tổng chủ tịch quốc hội, thật sự ngài cảm thấy Lỗ Minh Thịnh làm rất tốt sao?"

Lục Quân nhìn anh: "Cậu có bất mãn với Lỗ Minh Thịnh à? Hơn nữa, sao cậu không đầu nhập vào hắn, ngược lại đến chỗ hẻo lánh của tôi."

Hắn cũng không tức giận, khiến Du Hành liếc hắn một cái.

"Hắn nóng hay lạnh cũng còn nhiều người đến tìm hắn." Chờ đến lúc anh tìm đến, cũng không biết đến ngày tháng năm nào, hơn nữa, sau khi anh biết rõ Lỗ Minh Thao là con hắn, anh đã thay đổi kế hoạch.

"Ngài muốn đoạt lại không?" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Lục Quân bao dung nhìn anh, ánh mắt nhìn anh như đứa trẻ nhỏ: "Cậu còn nhỏ."

"..."

Du Hành từ trong túi lấy ra một tờ giấy có đóng dấu cho hắn xem: "Ngài nhìn kỹ rồi nói."

Lục Quân tiếp nhận, mới nhìn thoáng qua đã nhảy dựng từ trên giường lên: "Không có khả năng!"