Có lẽ là bởi vì ban ngày bị kích thích quá lớn, cho nên buổi tối số 2 bắt đầu điên cuồng phản công, cô ta gửi mấy bức ảnh lên trên group, nói: Hôm nay các bạn học đã chụp ảnh mô phỏng phiên tòa, có thể lấy làm tư liệu sống để tuyên truyền cho hội chúng ta. Sau đó còn gửi một biểu tượng đáng yêu.
Trong số những bức ảnh mà cô ta gửi, có một tấm là lúc tập luyện, cô ta ôm Trần Tinh Lãng.
Đúng là khiêu chiến uy quyền của tôi.
Tôi lập tức gửi một câu lên group: Này, anh ấy là người đã có bạn gái.
Số 2 lại gửi một nụ cười ngây thơ, trả lời: chỉ là phiên tòa mô phỏng, diễn kịch mà thôi.
Tôi gửi tới một icon “Cô đúng là vô liêm sỉ.”, sau đó liền out khỏi group.
Trần Tinh Lãng hết sức ngoan ngoãn, lập tức đăng một status lên newsfeed: Tiểu Chu Chu anh sai rồi (QAQ).
Ảnh bên dưới là một loạt ảnh thân mật mà số 4 chụp lén hai người chúng tôi.
Đây xem như một sự khẳng định tình cảm từ chính chủ trong đám bạn bè online.
Khoảng hơn nửa tháng sau đó, số 2 đều không đến quấy rầy Trần Tinh Lãng, ngay cả hoạt động của hội cũng rất ít tham gia.
Tuy vậy, Trần Tinh Lãng cũng không buông tha cho tôi, chỉ cần là nơi công cộng, thì nhất định phải dẫn tôi theo, diễn đủ trò ân ái, diễn đến mức bạn trai cũ của tôi cũng chua lòm tới hỏi tôi, cặp bồ với Trần Tinh Lãng từ lúc nào...
Thời điểm cuối học kì, Hội Tranh Luận tổ chức một buổi tiệc liên hoan, sau khi ăn uống xong số 4 đề nghị đi hát karaoke, tôi vốn không muốn đi, nhưng nhìn thấy số 2 vẫn còn ở lại, cho nên đành phải đi cùng.
Tôi sợ cô ta lại gây bất lợi cho Trần Tinh Lãng.
Sau khi thuê phòng xong, số 2 ngoan ngoãn yên tĩnh ngồi trong một góc mà chơi điện thoại, không chạy đến áp sát vào Trần Tinh Lãng như lúc trước, cũng không chen vào các bài hát của tôi ( Lúc trước có một lần đi hát karaoke, tôi chọn bài nào cô ta cũng chen ngang vào).
Tôi và Trần Tinh Lãng cùng chơi bài với số 4 ở một bên, chơi được một lúc thì số 2 bắt đầu giở trò, cô ta cầm lấy micro vừa đi vừa hát còn càng lúc càng đến gần trước mặt Trần Tinh Lãng.
Không biết xấu hổ!
Tôi và Trần Tinh Lãng đều giả vờ không nhìn thấy cô ta, tiếp tục chơi bài của chúng tôi, kết quả là cô ta hát hết bài thì bắt đầu thổ lộ.
“Tinh Lãng.”
Trần Tinh Lãng nhíu mày, “Đừng có gọi tôi là Tinh Lãng.”
“Tinh Lãng.”
Trần Tinh Lãng: “…” Hắn sợ tới mức im lặng ôm eo tôi.
“Em đã thích anh nhiều năm như vậy, từ đó đến nay vẫn không dám tỏ tình, bởi vì em biết anh không thích em cho nên cũng không muốn quấy rầy anh. Nếu anh đã yên vui bên cạnh người khác, thì em cũng sẽ chúc mừng cho anh, hi vọng anh tìm được hạnh phúc đích thực.”
Nói một đoạn dài trái lương tâm như vậy, thật sự là làm khó cô ta.