[SỐ NHỌ] Vận Rủi Đeo Đuổi Tám Kiếp

Chương 12



Sau một chuyến dọa ma nhớ đời, ông trời đền lại cho anh Quý bằng cách…
Trong đầu Quý Quân lập tức hiện lên hình ảnh cái lu nước to kềnh nọ. Khi ấy bên trong quả thật chỉ chứa mỗi nước thôi mà. Có điều bây giờ ngẫm lại thì, trong điều kiện tranh tối tranh sáng đó, cái lu lại màu nâu đen, cộng thêm tiếng gió vi vu, anh hoàn toàn chẳng hề nghĩ tới chuyện bên dưới làn nước kia đang chứa những gì.

Tiếp nối âm thanh ràn rạt kia, là những tiếng tí tách, hệt như từng giọt nước đang nhỏ xuống, càng củng cố thêm cho giả thuyết có thứ gì đó vừa trèo ra khỏi lu nước. Quý Quân nghiến răng, thân thể và lý trí không ngừng tranh đấu, chỉ muốn quay ngoắt đầu lại dòm cái coi sao, nhưng lại sợ một khi đã ngoái lại rồi, thì đến phiên cái lồng chim đằng trước xảy ra hiện tượng lạ mất. Tình cảnh trên đe dưới búa này, cứ như ai đó đem trái tim anh ra mà chơi kéo cưa lừa xẻ vậy!

Quý Quân chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập điên loạn, mắt nổ đom đóm, đầu óc quay cuồng, ngay đến hô hấp cũng chẳng duy trì nổi nữa rồi.

Bỗng một âm thanh xé gió vút lên, có thứ gì đó mạnh mẽ xâm nhập, đâm toạc lồng chim, cắm phập vào tường, đập tan nỗi khiếp đảm khiến anh suýt vãi cả linh hồn nãy giờ!

Quý Quân hốt hoảng nhảy dựng lên, đến khi nhìn lại, thứ ghim trên tường kia vẫn còn đang run bần bật. Hóa ra là một nhành trúc mảnh xanh mơn, sau khi xuyên thủng lồng chim, nó cắm sâu vào ống trúc già dùng để xây tường ở đằng sau. Anh vội quay ra sau dòm, cửa sổ đang mở hờ, hẳn là nó đã len qua khe hở đó để bắn vào.

Cũng chẳng phải bộ cung tên xịn sò gì, thế mà có thể nhắm vừa đủ mạnh vừa đủ chuẩn, rốt cục là làm cách nào ấy nhỉ?

Lồng chim sau khi bị mũi tên đâm xuyên đã không còn vẻ rùng rợn tà ma nữa, Quý Quân xoay người lại, đúng lúc sau lưng vang lên một tiếng ‘phịch’, không ngờ lại là Tam Đồng ướt nhẹp đang nằm sõng xoài dưới đất. Anh quýnh lên chạy tới kiểm tra hơi thở của cậu, may quá, vẫn còn sống, chỉ là làn da nhợt nhạt, hai mắt trợn trừng, Quý Quân vỗ vỗ mặt cậu nhóc, nó chẳng chút phản ứng.

Quý Quân không biết làm sao, cũng chẳng dám nán lại đây lâu, đành cõng theo Tam Đồng chạy ra ngoài.

Bước chân tập tễnh, chạy một mạch tới tận khi trông thấy Tứ Vạn, Lục Điều, Yêu Kê đang sửa hàng rào, Quý Quân mới nhẹ nhõm hẳn ra. Mấy người họ trông thấy bộ dạng thê thảm của lão gia với Tam Đồng, liền tạm gác công việc qua một bên mà nhào tới coi, láo nháo cả lên, bên lo ấn huyệt nhân trung của Tam Đồng, bên nhờ Hoàng thị rót cho ít nước. ꜱλɳꜱɧɩɾɩʐ.ωσɾɖρɾɛꜱꜱ.ͼσɰ

“Lão gia, Hoàng công tử là nhân vật nào mà lợi hại thế, đến hai người còn làm không lại hắn?”

“Lão gia thôi không nói, ngay đến Tam Đồng cũng chật vật như vậy sao?”

Ý gì đây hả! Quý Quân lườm muốn toét mắt: “Muốn ăn đòn rồi phải không?! Có hạng người nào mà lão gia ta đây cự không lại? Chẳng qua lần này gặp trúng không phải là người, ma quỷ cả đó!”

Quý Quân kể lại ngọn ngành câu chuyện xong, nguyên đám không khỏi bàn tán xôn xao.

Hoàng thị đúng lúc bưng nước lên, vừa nghe thấy câu này, ly nước trong tay suýt bị hất đổ: “Đại lão gia, đừng nói cái rừng trúc mà mấy người đến, là rừng trúc sào nằm ở ngoại thành đó nha?”

Quý Quân gật lia lịa.

“Ối giời ơi lão gia của tôi ơi, phòng học của tướng công nhà tôi là trong rừng trúc tăm nằm ở ngoại thành cơ, chứ còn rừng trúc sào thì thường xuyên có ma, ở trỏng có căn nhà ma nổi tiếng lắm, không biết đã hại chết bao nhiêu sinh mạng rồi đấy!” Hoàng thị ra sức vuốt ngực, “A di đà Phật, đại lão gia đúng là người phú quý, không ngờ có thể bình an vô sự ra được khỏi đó.”

Đệt mợ, trúc sào với trúc tăm khác xa dữ lắm đó thưa cô, dù cô có hiền thục kiệm lời tới đâu, thì ít ra cũng nên nói rõ ngay từ đầu cho người ta biết chớ hả!

Hoàng thị kể tiếp, trong rừng trúc sào cũng có căn nhà trúc, là nơi trú ngụ của một vị thư sinh tiền triều. Nghe đồn sau khi thay đổi triều đại, anh ta vì tận trung với tiền triều, mới cùng thê tử quyên sinh trong căn nhà trúc ấy, từ đó về sau, trong rừng rất hay gặp ma.

Quý Quân thầm rủa xả trong bụng, cái đám học trò chết tiệt này, rảnh rỗi sao không lo học hành cho giỏi giang, tiền triều bị diệt thì liên quan mịe gì tới mấy người, mắc cái giống chó gì phải đi tìm chết vậy. Đã vậy, muốn chết thì làm ơn chết cho sạch sẽ giùm cái, tiền triều bị hãm hại, lật đổ mà còn chưa thèm hiện hồn quậy phá gì trong cung kia kìa, thế mà mấy người rõ ràng tự mình treo cổ, cầu được ước thấy còn bày đặt oán hờn chi nữa!? Huống hồ Tam Đồng nào có phải hoàng đế triều đại này đâu, mấy người quật ngã nó rồi bộ tiền triều có thể khôi phục được hay sao?

Quý Quân biết chẳng thể trút giận lên người Hoàng thị, đành ra sức hung hăng cấu véo Tam Đồng, khổ nỗi dẫu cho hai mắt cậu nhóc mở thao láo ra đấy, hơi thở cũng đều đặn, song lại chẳng phản ứng gì ráo trọi, trúng tà rồi thì phải.

Lúc này trời đã tối mịt, Hoàng thị thắp đèn lên, bảo: “Đại lão gia, ngài bôn ba cả ngày trời chắc cũng mệt rồi, tôi có làm bữa cơm đạm bạc, ngài dùng rồi hẵng đi.”

Lời mời của thị nghe thì thấy niềm nở, nhưng sao thái độ có vẻ nhát gừng vậy ta.

Quý Quân thoáng ngỡ ngàng, nhưng rồi nhanh chóng nhớ ra người ta là phụ nữ đã có chồng, hơn nữa đang ở nhà một mình, còn đây một nhóm ba thằng đàn ông to xác, sắc trời thì đã muộn, cứ quấy rầy người ta vầy cũng không phải phép.

Tuy bụng đã réo ầm ĩ, song anh vẫn khước từ.

Hoàng thị vốn tinh tế, thấy vậy thì hiểu ngay, mới nói: “Tôi biết lão gia hẳn là lo nghĩ cho tôi phận đàn bà, không tiện làm phiền, chi bằng, các vị lão gia xin hãy dời bước đến đình nghỉ chân đằng trước nghỉ ngơi đi, tôi sẽ đưa cơm qua đó sau.”

Được vậy càng tốt, mặc dù Tam Đồng chưa tỉnh, nhưng cũng không thành vấn đề mấy, mà đám đàn ông bên anh cũng đói lả người rồi. Quý Quân nói lời cảm tạ xong, mới lệnh cho mấy đứa hầu vác Tam Đồng vào cái đình ở ngay ngã rẽ theo lời Hoàng thị chỉ dẫn.

Trong đình có ánh đèn hiu hắt, xem ra đã có người ở đó trước rồi.

Quý Quân bước lại gần, lại không khỏi xuýt xoa một tiếng.

Giai nhân khoác lên người bộ trang phục gấm thêu lộng lẫy, tựa người vào cột đình, mái đầu nghiêng nghiêng nhìn ra phong cảnh bên ngoài, Quý Quân chỉ có thể thấy được bóng dáng nhìn từ đằng sau của giai nhân, mái tóc dài được buộc gọn gàng, lộ ra cần cổ trắng ngần, cùng chiếc khuyên tai lấp lánh treo dưới vành tai mang đường cong hoàn mỹ.

Quý Quân thậm chí chưa kịp trông thấy mặt của giai nhân, đã khẳng định người này nhất định là giai nhân rồi.

Chiếc đèn lồng đặt dưới sàn nhà, toả ra sắc vàng mờ ảo, tôn vinh làn da tuyết trắng, mái tóc đen nhánh, quả thật là mỹ nhân yêu kiều, lòng người rung động.

Ngay đến hạng ngu đần có phúc không biết hưởng như đám Tứ Vạn, Lục Điều, Yêu Kê, mà còn u mê đến ngu người luôn rồi kìa!

Quý Quân nín thở, sợ rằng sẽ mạo phạm đến giai nhân, rồi từ tốn bước tới, giả vờ tằng hắng.

Giai nhân nghe tiếng, mới quay đầu lại.

Giữa làn tóc gió thôi bay, Quý Quân bắt gặp đầu tiên là một đôi mắt, trong veo ngời sáng, khóe mắt hơi xếch lên, khi nhìn thẳng vào anh thì hấp háy đong đưa, quả thật chưa cần mở miệng đã thấy thiết tha hữu tình.

Hồn vía Quý Quân không ngừng sa vào trong đấy, thầm nghĩ có được một đôi mắt thế này, đã đủ để đẹp hết cái đẹp của thiên hạ rồi, cho dù kế tiếp phải trông thấy một gương mặt hở hàm ếch, bàn tay sáu ngón, hay cằm ngấn mỡ, thì anh cũng chịu luôn.

Càng huống chi, người này nào có phải vậy đâu.

Từng phân từng tấc trên gương mặt ấy, đều mỹ miều đến vô ngần, tương xứng với đôi mắt ấy. Ngay đến từng đoá từng đoá mẫu đơn trên chiếc đèn lồng dưới chân giai nhân, cũng chân thật tới mức như thể do danh hoạ chắp bút, khiến khung cảnh càng thêm lãng mạn.

Chỉ có điều, đáng tiếc thay.

Lúc Quý Quân lại gần liền phát hiện ra, người này không phải nữ giới. Vóc người cao ngang ngửa Quý Quân, hoặc thậm chí còn có thể là hơn, rõ là một gã trai lưng dài vai rộng. Thân là nam nhi lại đẹp như phụ nữ, chỉ có thể khen ba má thật khéo đẻ thôi.

Có lẽ y chính là mẫu người mà sẽ có một số kẻ thèm khát, mỗi tội Quý Quân lại không thích đàn ông, toàn bộ những trông mong cùng say đắm của anh trong chớp mắt chỉ còn sót lại tiếc nuối và thất vọng, mất hết cả hứng hà, chỉ đành chắp tay chào, xem như phép lịch sự.