Sổ Tay Nghịch Tập Của Nữ Phụ

Chương 8: Cậu ấm nhà giàu và cô gái nghèo [8]



Tô Lê dạo quanh một vòng đại sảnh, hứng thú trong cô dần tan đi.

Khách sạn Will là khách sạn cao cấp nhất thành phố, nó nổi tiếng như vậy là nhờ có vườn treo nằm ở tầng thượng của tòa cao ốc, vừa khéo vườn treo được bố trí ngay cạnh sảnh tiệc này.

Tô Lê dạo trên con đường lát đá cuội, cô nhìn ngắm đủ loại hoa cỏ quý hiếm xung quanh, không khỏi nhếch mép cười: "Đúng là đẹp thật đấy, không biết phải tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc và sức lực."

"Nghe nói vườn treo này là người nắm quyền hiện tại của nhà họ Tống xây cho phu nhân nhà mình đó ạ." 2333 bay đến đậu trên một đóa hồng diễm lệ, nghiêm túc nói.

"Ồ?" Tô Lê cảm thấy hứng thú: "Ta thấy qua nội dung câu chuyện, ông cụ nhà đó là người cứng nhắc bảo thủ, vậy mà cũng có lúc lãng mạn thế sao?"

"Hồi trẻ ông ta đúng là lãng mạn thật, cậu ấm đào hoa có tiếng luôn ạ. Chẳng qua phu nhân mất sớm, khiến ông ta như biến thành một người hoàn toàn khác." 2333 giải thích, tình cảm của loài người quá phức tạp, luôn khiến nó không sao hiểu nổi.

Tô Lê cụp mắt, cô đưa tay chạm vào gốc hoa mang tên Chu Nhan. Trong một chốc, ký ức bủa vây lấy cô, khiến cô sực nhớ hồi mình còn là người thường.

Tô Lê thở dài, nói nhỏ: "Tối thị nhân gian lưu bất trụ, chu nhan từ kính hoa từ thụ."

(*) Đây là một câu trong bài "Điệp luyến hoa" của Vương Quốc Duy, nghĩa là: Nhân gian khó giữ lại nhất, khuôn mặt người con gái sẽ theo quy luật của tự nhiên mà dần già đi, gương kia không thể lưu giữ được thanh xuân, cũng giống như đến mùa xuân thì cây cối đâm chồi nẩy lộc, rồi đến mùa đông thì lại héo tàn.

Nguồn bài viết: https://tangthuquan.com/chu-nhan-thuong-nguyet/chuong-02-chu-nhan-thuong-nguyet.html/

"Cô An?" Thình lình có tiếng ai đó vang lên ở phía sau.

Tô Lê lấy lại tinh thần, xoay người nhìn lên, bỗng chốc ngẩn ra.

Người đàn ông ở trước mặt cô vừa cao lớn vừa đẹp trai, mắt mũi miệng sắc sảo, đôi đồng tử màu xám giống như mang dòng máu phương Tây. Tuy anh chỉ cười nhẹ, nhưng lại khiến Tô Lê ngửi được mùi nguy hiểm.

"2333! Ai vậy? Ai? Ai?"

"Ký chủ bình tĩnh, đây là Tống Đình Dịch, chủ nhân của tiệc rượu này, anh họ của nam chính." 2333 lao tới an ủi.

"Sao mi không nhắc ta là có người tới gần?" Tô Lê giống như con mèo xù lông, tuy ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại điên lên giống như bị ai đó cào móng.

"Chức năng giám sát bị hệ thống mua sắm thu hồi, hiện tại không thể nào..." 2333 nói chuyện có vẻ ấm ức.

"..." Tô Lê không biết phải nói như nào, cô cũng chẳng thể trách 2333, dù sao đều tại cô làm nhiệm vụ thất bại nên mới dẫn tới chuyện không thể giám sát mọi chuyện xung quanh. Nghĩ tới đây, Tô Lê không khỏi ủ rũ cụp mắt.

"Cô An, cô ổn chứ?" Tống Đình Dịch tiến lên một bước, đôi mắt màu xám như thể nhìn thấu sự bất ổn của cô.

"Tôi không sao." Tô Lê thầm xốc lại tinh thần, ngước lên nở nụ cười với đối phương, nghi ngờ hỏi: "Anh là ai?"

"Xin lỗi, tôi quên tự giới thiệu, tôi là Tống Đình Dịch."

"Chào anh Tống." Tô Lê mỉm cười, gật đầu với anh.

"Cô An không cần khách sáo như thế, nói không chừng một thời gian nữa, chúng ta sẽ trở thành người một nhà." Tống Đình Dịch nói: "Thế này đi, tôi gọi cô là Tiểu Nguyệt được không, cô cũng có thể gọi thẳng tên tôi."

"Sao tự dưng lại đòi gọi tôi là Tiểu Nguyệt, làm tôi nhớ tới Thẩm Đình Xuyên nữa, u là trời!" Tô Lê bĩu môi, trải qua một kiếp người, đời mình như bị ám ảnh luôn rồi. Nhất là không biết làm sao, Tống Đình Dịch này lại mang đến cho mình cảm giác y như Thẩm Đình Xuyên: "2333, người này không phải là Thẩm Đình Xuyên đó chứ?"

Lúc này đây 2333 đã bay qua, tránh sau một đóa hoa, nói nhỏ: "Tôi cũng không chắc... Ký chủ ơi tôi sợ."

"Mi sợ cái lông ấy! AI mà có vụ biết sợ nữa trời!" Tô Lê bất lực muốn chửi, chẳng lẽ AI nhà cô tiến hóa sao?

"Ký... ký chủ, tôi cảm thấy trước hết cô cứ tùy tiện tám mấy câu với Tống Đình Dịch đi, anh ta cứ cười cười nhìn cô hoài kìa..." 2333 vươn tay chỉ.

"U mẹ ơi."

"Anh Tống à, vườn hoa này thật sự rất đẹp, lúc trước chắc là ông nội anh tốn không ít tiền ha." Tô Lê vừa dứt lời thì hối hận ngay, lời đã nói ra làm sao thu hồi...

"Tiền thì không tốn bao nhiêu, nhưng hiện giờ vườn hoa này đã thuộc về tôi, nếu cô An thích, tôi tặng cô có được không?" Tống Đình Dịch nhoẻn miệng cười và nói.

What đờ hợi?