Sổ Tay Nghịch Tập Của Nữ Phụ

Chương 9: Cậu ấm nhà giàu và cô gái nghèo [09]



"Anh ta, anh ta bị sao vậy, tại sao anh ta lại muốn tặng vườn hoa này cho tôi?" Tô Lê không khỏi nháy mắt ra hiệu với 2333, cầu cứu nó.

"Ký chủ, hay là anh ta muốn theo đuổi cô..."

"What đờ... nhưng ta là em dâu tương lai của anh ta, anh ta vừa mới nói không chừng về sau sẽ là người một nhà..." Tô Lê không khỏi bộc lộ sự kinh ngạc.

"Nếu cô với anh ta kết hôn, không phải cũng là người một nhà sao?" 2333 thản nhiên nói.

"..."

"Ký chủ, tôi nghĩ ra một cách có thể khiến cô nhanh chóng qua ải, cô muốn nghe thử không?" 2333 run rẩy bay qua, nói nhỏ vào tai Tô Lê.

"Cách gì?" Tô Lê nghi ngờ, dẫu sao cô cũng cảm thấy AI nhà mình hơi ngâu.

"Đạp nam chính xuống, ôm đùi Tống Đình Dịch." 2333 chỉ tay vào người đàn ông: "Nói tới thân phận, địa vị, năng lực kinh tế hay ngoại hình, Tống Đình Dịch đều ăn đứt Tống Phong Nam!"

"..." Tô Lê cạn lời, nhưng vẫn không khỏi tập trung mọi cái nhìn vào Tống Đình Dịch. Tuy cô cảm nhận được mùi nguy hiểm từ anh, nhưng chính cái sự nguy hiểm đó lại toát lên khí chất khiến người ta mê muội. Chắc đây là kiểu người ta hay nói, trai không hư gái không yêu nhỉ? Tô Lê nhớ lại mối tình đầu của mình, hồi đó cô mới gia nhập giới giải trí, vì có ngoại hình quá xinh đẹp nên được nhiều người nhớ thương. Lần nọ cô bị chuốc thuốc mê rồi được người kia cứu, anh ấy là kiểu người vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn; xuất thân thế gia đại tộc, thủ đoạn vấy máu kinh người, vậy mà vẫn có sức hút lạ thường, giống như chàng ma cà rồng lịch thiệp vậy. Anh ấy làm Tô Lê mê đắm, mê đến nỗi có thể moi móc tim gan vì anh ấy. Sau này hai người chia tay, trên đời không còn ai có thể khiến Tô Lê mê muội như vậy nữa. Cơ mà người đàn ông trước mắt này lại có vẻ rất giống bạn trai cũ của cô.

"Lộ Vân Xuyên..." Tô Lê đột nhiên nói nhỏ.

"Có vẻ như Tiểu Nguyệt nhìn thấy tôi là lại nhớ tới ai đó." Tống Đình Dịch nhếch mép, nở nụ cười lạnh nhạt.

Tô Lê lấy lại tinh thần, vừa khéo đối diện với cặp mắt màu xám của đối phương, trái tim cô không khỏi hẫng mất một nhịp. Cô cười gượng và nói: "Anh Tống đừng suy nghĩ nhiều, chắc là tôi uống hơi nhiều nên đầu óc chậm chạp rồi."

Đương lúc bầu không khí xấu hổ thì 2333 lên tiếng nhắc nhở: "Ký chủ, nam chính và nữ chính đang tới đây."

"Có người tới, trốn thôi." Tô Lê có cảm giác sắp có trò hay để xem, cô lập tức kéo Tống Đình Dịch nấp sau gốc hoa nọ.

Tống Đình Dịch thấy hành động cô hơi trẻ con, không hiểu tại sao anh cảm thấy buồn cười, ánh mắt anh cứ nhìn cánh tay cô níu áo mình, giả vờ vô tình nắm tay cô.

Tô Lê giống như bị điện giật, vội vàng tránh ra, nhưng lại bị Tống Đình Dịch giữ lấy, anh nói nhỏ vào tai cô: "Đừng nhúc nhích, bọn họ tới rồi."

Hơi thở nóng rực phả vào tai Tô Lê, cô chỉ cảm thấy cổ mình tê rần, gò má cũng ửng đỏ: "Sao anh ta lại nham hiểm như vậy..."

"Ký chủ, mặt cô đỏ lựng kìa..." 2333 nhìn chằm chằm gương mặt Tô Lê, cảm thấy là lạ.

"Im mồm!" Tô Lê thẹn quá hóa giận, ngay cả việc nam nữ chính tới gần cô cũng không thèm chú ý, đến khi có tiếng nói vang lên, cô mới lấy lại tinh thần.

"Thiên Thiên, sao em lại khóc?" Tống Phong Nam giữ chặt tay Phùng Thiên Thiên, trong lòng xót xa.

Phùng Thiên Thiên lau lấy lau để nước mắt đang rơi, nói nhỏ: "Tôi không sao."

"Mới không gặp nhau một chốc, mà hai người họ bị sao vậy?" Tô Lê nghi ngờ nhìn hai kẻ kia đang lôi kéo nhau, bất cẩn lên tiếng.

"Cặp đôi cãi nhau ấy mà." Tống Đình Dịch cũng nói nhỏ.

Tô Lê liếc xéo anh, bây giờ cô không còn sợ anh như lúc nãy: "Tống Phong Nam nói cô nàng họ Phùng kia không phải bạn gái anh ta."

Tống Đình Dịch cười nhạo: "Trước giờ cậu em họ này của tôi ngập tràn hoa đào, bạn gái đàng hoàng chả được mấy ai."

Tô Lê thầm tán thành, cô không đáp lại, chỉ tập trung xem trò hay. Tống Đình Dịch lại cho rằng cô không vui, dù sao chuyện hai nhà Tống – An liên hôn đã chắc như đinh đóng cột, Tô Lê là đương sự, nhìn thấy chồng sắp cưới của mình ứ ừ với cô gái khác, bất kể thế nào cũng cảm thấy mất hết thể diện.