Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 1



Trời sắp vào đông, thời tiết ngày càng lạnh lẽo. Bước ra khỏi phòng là đã có thể cảm nhận được cái lạnh phả vào mặt, làn hơi thở ra đều nhuốm một tầng khói mỏng. Mặt trời chưa ló dạng, tầng băng mỏng trên mấy phiến đá xanh vừa đông lại đêm qua vẫn chưa tan hết, lúc dẫm lên còn có chút trơn trượt, nếu không cẩn thận chắc chắn sẽ bị ngã.

Dưới thời tiết giá lạnh như vậy, nếu ai có thể thức dậy sớm hơn bình thường một, hai canh giờ thì chắc chắn người đó thật sự có chuyện gấp.

Nhị phu nhân Lệ gia cũng có chuyện gấp.

Lúc gà trống gáy canh năm, Nhị phu nhân Lệ gia - Trịnh thị đã rửa mặt xong, bây giờ đang ngồi trước gương chờ nha hoàn vào trang điểm.

Tiểu nha hoàn bưng nước ấm vào phòng, sau đó cẩn thận đi ra ngoài. Thình lình nghe được bên cạnh có âm thanh vang lên, tiểu nha hoàn giật mình trượt chân một cái. May mà lúc này có người tiến lên đỡ nàng, nếu không đã sớm đập đầu xuống đất.

Ngẩng đầu lên thấy người vừa tới, tiểu nha hoàn cười cười, nhỏ giọng nói: “Phó ma ma dậy sớm vậy?”

Phó ma ma chỉ vào ánh nến lập lòe trong phòng: “Phu nhân thức dậy rồi?”

Tiểu nha hoàn gật đầu: “Vâng.”

Phó ma ma nhanh chân bước vào phòng.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt của Trịnh thị so với ban ngày nhu hòa hơn rất nhiều.

Nhưng Phó ma ma vẫn không dám lơ là.

Thấy nha hoàn đã cầm lược lên, Phó ma ma liền đem hộp gương lược đưa đến trước mặt Trịnh thị, làm như vô ý nói: “Nghe nói tối hôm qua phu nhân lại nói chuyện với Lục tiểu thư một lúc lâu? Kỳ thật phu nhân cũng không cần lo lắng quá, Lục tiểu thư làm sai tuy khiến cho lão phu nhân không vui, nhưng nô tỳ nghĩ có lẽ qua một thời gian sẽ hết thôi. Dù sao lão phu nhân vẫn rất yêu thương Lục tiểu thư.”

Trịnh thị nhàn nhạt ừ một tiếng.

Phó ma ma biết mình đã đoán sai, chuyện Trịnh thị để ý không phải chuyện này. Bà lại trầm ngâm nói: “Cũng không biết mấy người tứ phu nhân khi nào sẽ tới. Theo thư gửi đến mấy ngày trước thì chắc hai ngày nữa sẽ đến đây.”

Một tiếng “bang” vang lên, Trịnh thị đập cây trâm ngọc vừa mới cầm lên bàn.

Phó ma ma trong lòng hiểu rõ, cũng không nhắc đến chuyện tứ phòng - tứ phu nhân nữa, tiếp tục cùng nha hoàn trong phòng hầu hạ chủ tử.

Mọi người đều hiểu đây là chuyện không nên nói ra.

Nha hoàn chải đầu nghe thấy âm thanh đột ngột kia thì giật mình run lên, vô ý cầm lược gỗ chải mạnh làm đứt vài cọng tóc của Trịnh thị.

Trên đầu bỗng tê rần, ngón tay Trịnh thị hơi co lại, nghiêng đầu nhìn qua.

Nha hoàn chải đầu sợ tới mức run rẩy chân tay, quỳ xuống đất. Lược gỗ cũng rơi xuống vỡ thành hai nửa, trên lược còn quấn mấy cọng tóc vừa mới đứt ra.

“Đánh hai mươi gậy.”

Ngay sau câu nói lạnh lùng của Trịnh thị, nha hoàn kia đã bị bịt miệng lôi xuống, ngay cả tiếng xin tha cũng chưa kịp nói.

Phó ma ma nãy giờ đứng một bên, vội đi tới, ngay lúc Trịnh thị còn đang bực bội giận chó đánh mèo, thức thời khen: “Phu nhân càng nhìn càng thấy trẻ. Hôm qua nô tỳ vừa gặp tam phu nhân cảm thấy khí sắc bà ấy không tốt bằng phu nhân.”

Cơn giận của Trịnh thị vơi đi một ít, chuyển mắt nhìn vào gương đồng. Người trong gương mày liễu cong cong, nhan sắc kiều diễm, ý cười của bà dần dần thu lại.

“Vậy nếu so sánh với tứ phu nhân thì như thế nào?”

Nghe xong câu hỏi của Trịnh thị, Phó ma ma nhất thời không thể mở miệng.

Trong lòng bà biết nhị phu nhân rất coi trọng dung mạo, tuy dưới gối đã có vài đứa nhưng vẫn luôn thích được người ta khen ngợi là xinh đẹp trẻ trung. Nhưng nếu so với tứ phu nhân… dù là nịnh hót cũng không thể không biết xấu hổ mà nói nhị phu nhân đẹp hơn được.

Chỉ vì vị tứ phu nhân này dung mạo quá mức xuất chúng, ngay cả mấy hài tử của bà cũng cực kỳ xuất sắc.

Trịnh thị rũ mắt gõ vào hộp trang sức trên bàn.

Âm thanh giòn tan vang lên, sắc mặt bà xẹt qua một tia giận dữ, giấu đi tiếng thở dài: “Ngươi nói, mấy người đó sao không ở Giang Nam luôn đi, còn trở về làm gì?”

Phó ma ma hiểu rõ, một chút chần chờ của mình đã chọc giận nhị phu nhân. Bà trái lo phải nghĩ, thật vất vả mới tìm được một người có tướng mạo hơi kém một tí trong tứ phòng: “Cũng không biết Thất tiểu thư bây giờ thế nào, có còn bộ dạng như trước kia nữa hay không. Nàng so với Lục tiểu thư thật sự kém hơn một ít.”

Nghe Phó ma ma nhắc tới Lệ Nam Khê, Trịnh thị không nhịn được cười nói: “Hài tử kia trông cũng là người có phúc khí. Bây giờ chắc càng ngày càng “phúc khí” đi.”

Thất tiểu thư Lệ gia lúc nhỏ là một hài tử rất bụ bẫm. Vài năm trước, lúc rời kinh thành đến Giang Nam, nàng đã bảy, tám tuổi, nhưng vẫn rất mập mạp.

Mà Lục tiểu thư, nữ nhi của Trịnh thị, từ khi sinh ra đã thập phần cao gầy.

Tâm trạng của Trịnh thị tốt hơn một chút, cài bộ diêu nạm ngọc song điệp lên tóc, vừa định hỏi Phó ma ma có được không liền nghe tiếng bẩm báo của nha hoàn truyền vào. Không bao lâu sau, Lục tiểu thư và Bát tiểu thư ngáp ngắn ngáp dài bước vào phòng.

Trịnh thị nhìn bộ dáng buồn ngủ của tiểu nữ nhi liền bực bội: “Còn không nhanh chuẩn bị đi thỉnh an tổ mẫu đi?”

Lúc này Lục tiểu thư mới nhận ra tâm tình của mẫu thân không tốt, dùng khuỷu tay nhắc nhở muội muội, nhìn sắc trời bên ngoài nói: “Nương, sớm như vậy đã đi thỉnh an, con sợ là tổ mẫu vẫn chưa thức dậy đâu.”

“Nhân lúc còn sớm vậy đi mới tốt.” Tuy trong miệng nói như thế, nhưng cuối cùng Trịnh thị cũng không còn vội vàng giống như vừa rồi nữa, ngược lại phân phó nha hoàn của Lục tiểu thư: “Ngươi đem vòng tay phỉ thúy màu trắng đến đây, đeo cho tiểu thư.”

Lục tiểu thư nghe vậy, nhất thời không muốn, khóe miệng vẫn luôn tươi cười lúc này cũng xụ xuống: “Nương, vòng tay đó đeo vào trông già lắm.”

“Già cũng phải đeo, đó là vòng tay mà tổ mẫu mừng tuổi con vào tết năm ngoái, phải đeo vào.”

Nói đến chuyện này, trong lòng Lục tiểu thư đầy ủy khuất.

Trước đó vài ngày, tứ phòng bên kia đã cho người gửi tới rất nhiều đồ vật, trong đó có mấy cuộn vải dùng để may quần áo mùa đông. Tứ lão gia ở Giang Nam làm quan đã mấy năm, gửi đến thứ gì thì thứ ấy nhất định là đồ tốt nhất. Nhìn vải vóc gửi tới lần này còn có cả bốn cuộn lụa Vân Cẩm, mọi người ai ai cũng vui mừng.

Hai cuộn tốt nhất, màu sắc trang trọng nhất, đương nhiên là của lão phu nhân. Còn lại hai cuộn màu sắc tươi sáng, tất cả mọi người đều nhìn đến đỏ mắt, ai cũng muốn.

Lão phu nhân lại lên tiếng: “Cho Ngũ nha đầu và Lục nha đầu làm vải may xiêm y đi.” Nói xong cũng phân chia những trang sức tinh xảo còn lại cho mọi người. Còn thiên vị cho Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư mỗi người lấy nhiều hơn một món.

Tam phòng đều là nhi tử, Tam phu nhân cũng là người rộng rãi, đối với chuyện này cũng không có vấn đề gì.

Đại phu nhân nhìn thoáng qua lão phu nhân, cũng không nói gì thêm.

Nhị phu nhân thì đang âm thầm cân nhắc.

Hai tháng trước lão phu nhân đã gửi thư đến Giang Nam, bảo Tứ lão gia phải gửi những thứ đặc biệt này về đây. Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư đã mười ba, mười bốn tuổi, sắp đến tuổi lấy chồng.

Trịnh thị bỗng nhiên nhớ tới Vệ Quốc công phủ mà lão phu nhân đã từng ám chỉ với bà. Trong lòng đã có tính toán, lại càng thêm khẳng định, nhỏ giọng dặn dò Lục tiểu thư lúc chọn trang sức phải cẩn thận một chút, nên chọn một cái có thủ công tinh xảo, ít hoa văn rườm rà, đừng để Ngũ tiểu thư của đại phòng qua mặt.

Đối với hai cuộn vải quý kia, thật ra Trịnh thị cũng không có cảm giác gì lớn. Chất liệu giống như nhau, đều hợp với màu da của mấy cô nương trẻ tuổi, chẳng qua một cuộn màu tím nhạt, một cuộn màu đỏ tươi thôi.

Nhưng đâu ai ngờ hai cuộn vải này lại gây họa.

Lục tiểu thư chọn trước, nàng chọn cuộn vải màu đỏ tươi, để màu tím nhạt kia lại cho Ngũ tiểu thư. Ngũ tiểu thư cũng tươi cười đồng ý.

Không ngờ sau khi lấy về, Lục tiểu thư mới phát hiện cuộn vải này ngắn hơn so với bình thường. Đối với cô nương gia bình thường thì cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng Lục tiểu thư lại có vóc người hơi cao, so với Nhị phu nhân còn cao hơn nửa cái đầu cho nên không đủ để may thành váy áo.

Lục tiểu thư cầm vải đi tìm mẫu thân, Trịnh thị lại không có trong phòng. Nàng bèn chuyển hướng đi tới Hải Đường uyển, nhìn thấy cuộn vải màu tím nhạt vẫn còn ở đó, cũng thấy cuộn này dài hơn, nàng liền tự ý đổi lại, cầm cuộn vải màu tím nhạt đi.

Lúc trở về, mẫu thân và nha hoàn ai cũng khuyên nàng nên nói một tiếng cho Ngũ tiểu thư biết. Nhưng Lục tiểu thư cũng không nghe, chỉ sai nha hoàn gọi Ngũ tiểu thư đến Hàn Lan uyển tìm nàng.

Lục tiểu thư định là khi Ngũ tiểu thư tới sẽ nói chuyện thật tốt với nàng, cùng lắm là tặng cho nàng bộ trang sức quý giá của Phỉ Thúy lâu coi như là nhận lỗi.

Nào biết Ngũ tiểu thư đang nói chuyện với lão phu nhân nên không có trong uyển các của mình. Sau khi trở về phát hiện việc này, nàng cũng không tìm người nhị phòng nói chuyện mà trực tiếp đi mách với lão phu nhân.

Lúc nhóm nữ hài nhi chọn lựa đồ vật, lão phu nhân cũng có ở đó, người nào chọn cái gì bà đều nhớ rõ. Vì chuyện này, Lục tiểu thư đã bị lão phu nhân giáo huấn một trận, thậm chí mấy ngày sau, lúc thỉnh an nàng cũng không gặp được tổ mẫu.

Bây giờ lại nhắc đến chuyện này, nàng càng nghĩ càng không phục.

“Cuộn vải màu đỏ tươi kia vốn dĩ là cuộn đẹp nhất, con đã nhường cho nàng, nàng còn không hài lòng? Tại sao phải khăng khăng đi bẩm báo với tổ mẫu khiến cho đến bây giờ tổ mẫu vẫn giận con.”

Mỗi lần nàng đến thỉnh an tổ mẫu, Cố ma ma đều nói hiện tại tổ mẫu không rảnh, khuyên nàng đừng nên chờ nữa, trời lạnh như vậy không bằng quay về sớm đi. Tuy bà ấy nói năng hàm súc nhưng thực ra ai mà không biết lão nhân gia căn bản là không muốn gặp nàng.

Chắc chắn vị đường tỷ tốt của nàng đã nói không ít chuyện ở trước mặt tổ mẫu.

Ngày thường lúc ra ngoài Lục tiểu thư đều bày ra bộ dạng hiểu chuyện ngoan ngoãn, có gì không vừa ý thì đợi lúc quay về phòng rồi mới nói vài câu với mẫu thân.

Trịnh thị ngày nào cũng thấy Lục tiểu thư ôm một bụng oán giận trở về, liền thuận miệng an ủi: “Con tức giận với Ngũ tỷ làm gì? Chỉ đơn giản là một cuộn vải, qua một thời gian nữa không biết chừng lão phu nhân cũng quên mất.” Trịnh thị cũng không để chuyện này trong lòng, bây giờ việc chi tiêu quản gia trong phủ đều là do bà làm chủ chứ không phải là Đại phu nhân.

Lục tiểu thư vẫn bực bội nhưng thấy mẫu thân không thèm để ý, nàng biết có nói thêm cũng vô dụng, chỉ hờn dỗi ngồi đó.

Bát tiểu thư thì đang ngồi một bên để bọn nha hoàn hầu hạ rửa mặt chải đầu.

Đợi cho ba mẫu nữ đều đã trang điểm xong xuôi, Trịnh thị nhìn trời cũng sắp sáng mới đứng dậy: “Đi thôi. Hôm nay chúng ta đi thỉnh an lão phu nhân.”

Canh giờ thỉnh an của các phu nhân và tiểu thư không giống nhau. Bây giờ Trịnh thị chịu đi sớm như vậy, Lục tiểu thư tất nhiên rất vui mừng.

Bát tiểu thư cười nói: “Không biết hôm nay Tư Tư đã đến chưa?”

Trịnh thị lập tức sầm mặt xuống, nhưng bà cũng biết không thể phát giận với nữ nhi.

Nghĩ đến cái tên Bát tiểu thư vừa nhắc tới, Nhị phu nhân cũng bỗng nhớ lại, Lệ Thất tiểu thư kia cho dù thân hình mập mạp, nhưng nếu nhìn kỹ, ngũ quan nàng vẫn rất tinh tế. Hơn nữa còn có đôi mắt to tròn ngập nước, da thịt trắng nõn, giọng nói mềm mại, quả thật là đáng yêu tới cực điểm khiến cho ai nhìn cũng muốn yêu thương.

Lão thái gia lúc còn sống dù ít khi nói cười cũng thường xuyên ôm nàng, còn tự mình đặt nhũ danh cho nàng.

Chuyện này làm cho mọi người trong nhà ghen ghét không thôi. Phải biết rằng được lão thái gia sủng ái như vậy, chỉ có duy nhất Thất tiểu thư kia. Ngay cả Đại thiếu gia là cháu đích tôn cũng không có đãi ngộ như thế này.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Trịnh thị gắt gao nắm chặt khăn tay, nhưng một lát sau lại chậm rãi buông ra.

Vậy thì thế nào? Lão thái gia đã sớm qua đời, lão phu nhân cả ngày đều không màng thế sự, sợ gì chứ?

Nghĩ vậy, Trịnh thị lại cười tươi thêm vài phần. Ba người vẫn chưa tới Hải Đường uyển đã nghe được tiếng cười nói loáng thoáng, Trịnh thị hơi nghi hoặc, sau khi suy nghĩ thì an tâm hơn một chút.

Nếu tâm tình của lão phu nhân tốt, có lẽ sẽ không so đo chuyện lúc trước nữa.

Trịnh thị đi nhanh hơn. Nhưng khi vừa mới vào viện, bước chân bà bỗng đình trệ.

Dưới tàn liễu rủ có một nữ hài tử khoảng mười hai, mười ba tuổi, vừa đi vừa nói chuyện với tam phu nhân.

Điều đầu tiên Trịnh thị để ý đến là xiêm y của nàng. Tuy váy áo không phải là lụa Vân Cẩm thượng hạng, nhưng cũng là lụa Liễu Lăng quý giá. Tầng tầng lớp lớp váy lụa nhẹ bay theo từng bước chân của nàng, tôn lên dáng người lả lướt, dáng đi linh hoạt.

Tiếp tục nhìn lên trên, khuôn mặt của nàng cực kỳ đẹp, mắt ngọc mày ngài, nụ cười nhẹ nhàng càng thêm mỹ lệ. Đặc biệt là đôi mắt trong suốt động lòng người, khiến cho ai nhìn vào cũng sinh lòng yêu mến. Trong phủ có nhiều tiểu thư xinh đẹp như vậy, nhưng không một ai có thể so sánh với nàng.

Sắc mặt Trịnh thị hơi biến đổi, nỗ lực ngăn chặn những cảm xúc bất an trong lòng, bình tĩnh hỏi: “Đó là ai?”

Cố ma ma vừa vặn đi tới bên cạnh bà, nghe xong câu hỏi cũng nhìn về tàng liễu phía bên kia, lập tức cười nói: “Đã nhiều năm không gặp, chẳng trách nhị phu nhân nhận không ra.”

Nghe mấy chữ “Nhiều năm không gặp”, trong lòng Trịnh thị đột nhiên có dự cảm không tốt.

Bộ dáng nữ hài tử kia hình như có chút quen.

“Nàng là…”

“Là Thất tiểu thư phủ chúng ta đó. Vừa mới quay trở về sáng nay.” Cố ma ma nói.