Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 2



Nói với nhau được vài câu, Thất tiểu thư và Tam phu nhân đã đi được một đoạn. Trịnh thị mang theo hai nữ nhi cũng tiếp tục đi về phía trước. Hai nhóm người sắp sửa chạm mặt nhau, lại thấy Thất tiểu thư nói gì đó với tam phu nhân, sau đó lại rẽ hướng đi sang một con đường khác.

Bát tiểu thư nhỏ giọng nói với Lục tiểu thư: "Tư Tư chắc là không nhìn thấy chúng ta rồi."

Giọng điệu lạnh lẽo của Lục tiểu thư vang lên: "Ai mà biết được. Có khi cố ý cũng nên."

Bát tiểu thư không hiểu lắm, nhẹ nhàng "À" một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Trịnh thị trong lòng thầm cười lạnh, khóe mắt liếc qua Lệ Nam Khê một chút, sau đó thần sắc lãnh đạm đi đến phòng của lão phu nhân.

Lệ Nam Khê cũng không biết, chỉ vì một cái xoay người của nàng mà nàng đã bị người ta ghi thù. Chẳng qua là nàng nhìn thấy cây mai ở đình viện phía bên kia nở hoa rất đẹp, muốn ngắm một chút thôi. Sau khi ngắm hoa mai một lúc, nàng mới cùng Tam phu nhân Triệu thị nắm tay nhau đi vào phòng của lão phu nhân.

Vì tuổi tác lão phu nhân đã lớn nên không thể chịu nổi thời tiết lạnh giá. Tuy còn đến vài ngày nữa mới vào đông nhưng trong phòng của bà đã đặt một chậu than to.

Thấy Thất tiểu thư và Tam phu nhân sắp vào phòng, tiểu nha hoàn vội vàng cất giọng bẩm báo, sau đó tiến đến kéo tấm mành dày nặng lên.

Vừa bước vào phòng Lệ Nam Khê đã có thể cảm nhận được sự ấm áp, nàng thoải mái hẳn ra, mỉm cười với Triệu thị.

"Nhìn các con xem, chỉ biết lo chơi. Trời lạnh thế cũng không biết đường về phòng."

Lời nói này chính là của lão phu nhân đang ngồi trong phòng. Bà có mái tóc hoa râm, mặc một chiếc áo gấm mang họa tiết những đám mây, trên đầu cài trâm ngọc lan phỉ thúy nạm vàng, sắc mặt hồng hào, nở nụ cười hiền từ.

Lệ lão phu nhân đang ngồi nói chuyện với một người phụ nữ có vẻ ngoài tinh tế xinh đẹp, cũng chính là Tứ phu nhân Trang thị.

Nghe lão phu nhân nói xong, Trang thị cười cười liếc nữ nhi một cái.

Lệ Nam Khê vội vàng bước đến trước mặt lão phu nhân, tươi cười gọi một tiếng: "Tổ mẫu!"

Thấy nàng sắp hành lễ vấn an, lão phu nhân vội kéo nàng ngồi vào cái ghế bên cạnh mình.

Đến gần mới phát hiện ra trên người Lệ Nam Khê mang theo một cỗ lạnh lẽo, bà cầm lấy tay nàng mới thấy bàn tay vô cùng lạnh.

Lão phu nhân nhíu mày nói: "Tại sao tay lại lạnh như vậy? Thời tiết này con phải luôn giữ ấm thân mình chứ, lạnh đến đông cứng rồi này." Nói rồi bà quay sang Cố ma ma: "Ngươi đi lấy một bát canh gừng đến đây cho Thất tiểu thư uống."

Lệ Nam Khê vội nói không cần, lại nghe Tam phu nhân và các tiểu thư nói bên ngoài tuy lạnh nhưng cũng không đến mức lạnh cóng, lúc này lão phu nhân mới từ bỏ.

"Trời lạnh như vậy, sau này Thất tiểu thư cũng đừng ham chơi nữa." Trịnh thị nửa thật nửa giả khuyên một câu, nói: "Vả lại ngươi quay trở về chắc cũng lâu rồi, sao không đến thỉnh an lão phu nhân trước mà lại đi dạo trong sân thế kia?"

Lệ Nam Khê nghe được ý tứ khiêu khích của Trịnh thị, nhưng chỉ nhìn bà rồi cười một cái, không trả lời.

Từ lúc Trịnh thị bước vào, Tứ phu nhân Trang thị đã đề cao cảnh giác, âm thầm để ý nhất cử nhất động của bà. Nghe Trịnh thị khiển trách, Trang thị mới nói: "Lúc nãy Tư Tư đã thỉnh an một lần rồi, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là trẻ con, không chịu ngồi im một chỗ nên lão phu nhân đã cho phép Tam tẩu dẫn Tư Tư ra ngoài chơi."

Trịnh thị lặng lẽ nhìn vào mắt lão phu nhân, thấy bà mang theo ý cười liền biết lời của Trang thị là sự thật. Trịnh thị tiếp tục nhìn, bộ dáng Trang thị vẫn xinh đẹp hiền từ như vậy, dường như mấy năm không gặp cũng không có gì thay đổi, Trịnh thị lại càng khó chịu.

Tam phu nhân Triệu thị từ trước đến nay vẫn luôn hiểu rõ tính tình của nhị tẩu. Ngày thường bà ấy có so đo cái gì, bà cũng chẳng quan tâm. Nhưng bây giờ Nhị tẩu lại chĩa mũi dùi vào Tứ đệ muội, bà cũng không nhịn được khó chịu, cười nói: "Thật ra là ta sai. Ta thấy sắc trời hôm nay thật đẹp nên muốn cùng đi dạo Tư Tư một lúc."

Bởi vì bà cười nên trên mặt hiện lên vài nếp nhăn, nhưng bà là người không hay để những chuyện không vui trong lòng, mắt hạnh mặt tròn nên cũng không thấy già bao nhiêu. Huống chi bà lúc nào cũng luôn vui vẻ nên nhìn vào vẫn thấy trẻ hơn so với tuổi thật.

Trịnh thị nhìn Trang thị và Triệu thị vài lần, không nói gì thêm nữa, cất tiếng gọi Lục tiểu thư đi tới.

Lục tiểu thư bước đến hành lễ vấn an lão phu nhân. Trong lòng nàng rất thấp thỏm, liên tục nhìn mẫu thân của mình, thấy Trịnh thị vẫn lặng yên ngồi đó, nàng chỉ có thể tự mình tiến đến, da đầu cứ căng lên.

Lệ lão phu nhân cũng không làm khó nàng như mấy ngày trước nữa. Lúc Lục tiểu thư thỉnh an, bà đang vui vẻ trò chuyện với Lệ Nam Khê, thấy lục tiểu thư đem trà đến, bà chỉ bảo Cố ma ma nhận lấy.

Nhìn thấy một màn này, tuy trên mặt Lục tiểu thư tươi cười nhưng trong lòng lại dấy lên một loại tư vị không thể nói. Nàng im lặng nhìn lão phu nhân, lại lặng lẽ quay sang nhìn Lệ Nam Khê.

Nàng biết không phải lão phu nhân đã thật sự tha thứ cho nàng. Chẳng qua là vì người của tứ phòng vừa đến, cho nên bà không muốn làm to chuyện thôi. Nhưng nàng lại không nghĩ tới, tổ mẫu tha thứ cho nàng thật sự là nhờ Thất muội.

Tuy nhiên chuyện nàng để ý nhất chính là vị trí ngồi của Lệ Nam Khê rất gần lão phu nhân, lúc nàng hành lễ với lão phu nhân cũng giống như hành lễ với Lệ Nam Khê. Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu.

Nhị phu nhân thấy vậy cũng không để ý lắm, bà chỉ cần biết là lão phu nhân đã chịu tha thứ cho Lục tiểu thư rồi.

Trịnh thị thở phào nhẹ nhõm.

Những chuyện này đều không quan trọng, nhưng chuyện hôn sự kia, bà nhất định phải cố gắng thúc đẩy. Chỉ khi lão phu nhân chịu giúp đỡ Lục tiểu thư thì chuyện này mới có thể thành.

Trịnh thị thấy Lục tiểu thư vẫn đứng đó hồi lâu, muốn ho nhẹ một tiếng để nhắc nhở nàng đi xuống. Nhưng không nghĩ đến lúc này Lục tiểu thư lại cất lời: "Thất muội đúng là ngày càng xinh đẹp, so với lúc nhỏ càng đẹp hơn."

Lệ Nam Khê biết lúc nhỏ mình hơi mũm mĩm. Lúc đó nàng ỷ vào tuổi mình còn nhỏ, chỉ muốn ăn thật nhiều đồ ngon, gầy béo gì cũng không để ý. Lúc ở Giang Nam, nàng cũng vẫn ăn uống no đủ như vậy, nhưng theo thời gian thân thể lại tự nhiên gầy đi.

Nàng là người sống hai đời. Đời trước, từ khi sinh ra thân thể lúc nào cũng suy yếu, cứ thế mà chết đi vào một ngày đông năm mười chín tuổi. Đời này nàng may mắn được sinh ra ở Lệ gia, thân thể khỏe mạnh, có phụ mẫu, huynh trưởng, tổ mẫu yêu thương, cho nên nàng muốn tiêu dao tùy ý mà sống cả đời.

"Đa tạ Lục tỷ vẫn còn nhớ." Lệ Nam Khê cười nhạt, trả lời ngắn gọn rồi không nói thêm gì nữa.

Giọng điệu của nữ hài nhi mang theo một chút khẩu âm Giang Nam, mềm mềm mại mại, khiến cho ai ai cũng mềm lòng.

Lục tiểu thư rủ mắt xuống, chớp một cái, hồi phục lại tinh thần, nói chuyện với lão phu nhân: "Hôm nay hoa mai nở rất đẹp, con sợ qua mấy ngày nữa sẽ héo rũ hết nên đã sai người hái mấy nhánh đến đây, cắm một bình hoa cho tổ mẫu thưởng thức."

Nói xong nàng nhìn về phía cửa, ở đó có một tiểu nha hoàn đang cầm một giỏ đựng những cành hoa mai tươi tắn vừa hái xuống.

Trịnh thị không biết Lục tiểu thư chuẩn bị chuyện này lúc nào nhưng cũng rất hài lòng. Lục tiểu thư mi mắt cong cong cười lên, sai tiểu nha hoàn đem hoa vào.

Đại Hằng giống với tiền triều, rất coi trọng tu dưỡng của nữ tử. Hoa nghệ (tài nghệ cắm hoa) cũng là một trong những nghệ thuật quan trọng nhất. Quý nữ đương thời và các phu nhân quý tộc nếu có một thân tài nghệ này thì sẽ có lý do chính đáng để kiêu ngạo.

Lúc lão phu nhân còn trẻ, tài cắm hoa cũng rất lợi hại. Nghe Lục tiểu thư nói muốn cắm hoa, bà cũng cảm thấy hứng thú: "Hửm? Sao bỗng nhiên lại muốn cắm hoa?"

Lục tiểu thư nói: "Mấy ngày trước lúc nhốt mình trong phòng hối lỗi, con thường cắm hoa để điều tiết tâm tình. Nhìn những bình hoa cắm ra, cảm thấy chính mình nên giống như hoa cúc mùa thu, vô tranh vô cầu mới tốt."

Lão phu nhân hơi gật đầu tán dương.

Ngũ tiểu thư thấy vậy cũng đứng dậy.

Đại phu nhân vẫn luôn ngồi yên lặng ở đó, thấy nữ nhi đứng lên vội vàng vươn tay kéo nàng lại. Nhưng ai ngờ Ngũ tiểu thư lại tránh được, đi đến trước mặt lão phu nhân.

Nàng đứng bên cạnh Lục tiểu thư, cũng nói: "Tôn nữ tuy không có tài, nhưng cũng muốn cắm cho tổ mẫu một lọ hoa."

Lệ lão phu nhân liền gật gật đầu: "Được, được." Bà nghiêng đầu hỏi Tứ tiểu thư và Thất tiểu thư: "Tứ nha đầu và Tư Tư có muốn góp vui không?"

Lệ Nam Khê lập tức uyển chuyển từ chối, cười nói: "Tổ mẫu đúng là không thương con. Con đi một đoạn đường dài, vừa mới xuống xe lúc nãy thôi. Hôm nay tổ mẫu cho con nghỉ ngơi đi, ngày mai con sẽ cắm hoa tặng người, được không?"

Nàng đã nhìn ra sự cạnh tranh của Lục tiểu thư và Ngũ tiểu thư, thức thời không muốn xen vào.

Lệ lão phu nhân biết tôn nữ nhà mình từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn, bị nàng từ chối cũng không tức giận, ngược lại nói: "Tư Tư mau nghỉ ngơi đi. Nếu mệt mỏi thì mau vào giường của ta ngủ một lúc."

Lời này vừa nói ra, biểu tình của các phu nhân và tiểu thư cũng biến đổi.

Lão phu nhân bình thường không cho một tiểu thư công tử nào ngủ chung với bà. Chỉ có Lệ Nam Khê là ngoại lệ, qua mấy năm xa cách, bây giờ vẫn ưu ái như vậy.

Tứ tiểu thư Lệ Trúc Khê là tỷ tỷ ruột của Lệ Nam Khê. Thấy muội muội sắp thành cái bia chỉ trích của mọi người, nàng thầm than một tiếng liền đứng dậy: "Tôn nữ cũng muốn cắm hoa tặng cho tổ mẫu."

Ánh mắt của mọi đang từ trên người Lệ Nam Khê liền chuyển sang Tứ tiểu thư. Lệ Nam Khê sao lại không hiểu được tỷ tỷ đang giúp mình, nàng kéo kéo ống tay áo tỷ tỷ, muốn nói gì đó.

Tứ tiểu thứ vỗ nhẹ vào tay nàng, ý bảo Lệ Nam Khê đừng lo lắng.

- -------- Có một số chuyện Tư Tư không biết, nhưng nàng lại luôn hiểu rõ. Đã sống trong đại gia tộc, dù bản thân không muốn nhưng sớm muộn gì cũng phải tranh đấu, nếu vậy thì bắt đầu ngay từ lúc này đi.

Lệ Nam Khê thấy tỷ tỷ xưa nay vẫn luôn dịu dàng, bây giờ lại lộ ra vẻ mặt kiên định, nàng chỉ đành buông tay ngồi vào một bên.

Trịnh thị muốn Bát tiểu thư cũng tham gia. Nhưng lúc bà quay sang định nói thì thấy Bát tiểu thư đã cầm khối điểm tâm lên ăn, đành phải từ bỏ ý định.

Lúc này Ngũ tiểu thư đang khom người hành lễ với lão phu nhân: "Đã như vậy, hay là chúng ta tổ chức một trận thi đấu hoa nghệ đi. Không phải là để cạnh tranh ai giỏi hơn, chỉ là xem thử tài năng của chúng tỷ muội rồi cùng nhau học hỏi. Qua mấy ngày nữa cũng đến Hội hoa rồi, chúng ta nhân cơ hội này rèn luyện thật tốt."

Ngày Hội hoa, Đại Hằng sẽ tổ chức thi đấu hoa nghệ, nhóm phu nhân quý nữ trong kinh thành ai cũng phải tham gia.

Lệ lão phu nhân nghe được câu cuối cùng của Ngũ tiểu thư, tất nhiên là gật đầu cho phép.

Bởi vì có ba vị tiểu thư tham gia thi đấu, trong đó có hai người chưa chuẩn bị hoa trước nên thời gian bắt đầu cũng phải hoãn lại một lúc.

Bát tiểu thư lúc này đã ăn xong, phủi phủi bột phấn điểm tâm trong tay, cất giọng nói: "Tổ mẫu, con đói bụng."

Mọi người vừa nghe như vậy, căng thẳng trong lòng bỗng chốc biến mất, tất cả đều tươi cười mà nhìn Bát tiểu thư.

Đại phu nhân cẩn thận nói: "Hay là chúng ta để cho bọn nhỏ ăn sáng xong rồi hãy bắt đầu."

"Đúng vậy, ta vô ý quá." Lệ lão phu nhân cũng không để mọi người về uyển các của mình dùng bữa mà trực tiếp sai người dọn đồ ăn vào trong phòng.

Đợi tất cả ăn sáng xong, các tiểu thư cũng mang theo nha hoàn thân cận đi chọn hoa.

Lục tiểu thư sợ trong lúc trì hoãn, hoa của mình sẽ không rực rỡ bằng hoa của hai vị tiểu thư kia nên vội đi chọn thêm hoa cho mình. Từ lúc lục tiểu thư đề xuất ra việc cắm hoa đến lúc bắt đầu thi đấu tính ra khoảng một canh giờ.

Tuy trên mặt Lục tiểu thư mang theo ý cười nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Vốn dĩ nàng muốn mượn chuyện này để thể hiện trước mặt tổ mẫu, ai ngờ cuối cùng còn được lợi cho kẻ khác.

Cẩn thận suy nghĩ lại, nếu không phải do Lệ Nam Khê thì Tứ tiểu thư cũng sẽ không ra tay. Nếu không phải tứ phòng đưa vải vóc tới, nàng cũng sẽ không kết thù với Ngũ tiểu thư, nàng ta càng không nhất quyết hơn thua với nàng hôm nay. Chung quy thì tất cả đều là do tứ phòng.

Lục tiểu thư càng nghĩ trong lòng càng thấy khó chịu, lúc chọn hoa đều âm thầm suy nghĩ tính kế Tứ tiểu thư.

Lệ Nam Khê vốn đang ngồi bên cạnh lão phu nhân, phát hiện thấy hành động mờ ám của Lục tiểu thư, nàng yên lặng di chuyển vị trí đến ngồi gần chỗ của Tứ tiểu thư.

Vốn dĩ nàng cũng không muốn ra tay, nhưng với điều kiện là trận thi đấu này đủ công bằng. Nếu có người tính kế người thân của nàng, nàng cũng sẽ không chịu ngồi yên.

Lệ Nam Khê im lặng nhìn nhất cử nhất động của ba vị tiểu thư, trong lòng đã có tính toán.

Nàng rất tự tin với hoa nghệ của mình.

Tiền triều khai quốc có nữ học giả vô cùng uyên bác, nàng đã viết nên cuốn "Nữ nghệ" nổi tiếng khắp cả nước. Sau đó hoa nghệ ngày càng được coi trọng, những nhà giàu có quyền quý trong kinh thành cùng nhau mở một hội quán, mời nàng về giảng dạy, người đời hay gọi nàng là Đệ Nhất tiên sinh.

Mà vừa vặn, kiếp trước Lệ Nam Khê nàng chính là nữ học giả hoa nghệ kia.