Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 3



Thấy các tiểu thư đã chuẩn bị ổn thỏa, Lệ lão phu nhân sai người đem ba cái bình cắm hoa đến. Sau khi đặt xuống, mọi người đều không khỏi âm thầm kinh ngạc.

Bình thứ nhất được làm từ sứ quan diêu Thanh Hoa, thân bình điểm xuyết hoa văn cỏ cây. Thứ hai là bình sứ tráng men xanh của tiền triều, trên thân vẽ hình nhàn vân dã hạc. Cuối cùng là bình ngọc sứ trắng Hồ Xuân có niên đại lâu năm nhất.

Lúc nhìn đến bình ngọc Hồ Xuân, nhóm nữ hài liền động tâm. Đây chính là bảo bối đặt dưới đáy hòm của lão phu nhân, là đồ cổ mấy trăm năm đấy. Ai cũng không thể ngờ tới lão phu nhân lại có thể hào phóng lấy thứ tốt này ra cho các nàng thi đấu hoa nghệ.

Ở Đại Hằng, hoa nghệ không chỉ yêu cầu hoa cắm ra phải đẹp, mà còn chú trọng vào thời gian hoa tươi được bao lâu. Bình cổ này được chôn sâu trong lòng đất nhiều năm, đã hút đủ địa khí, là dụng cụ cực tốt để cắm hoa, vừa có thể tôn lên màu sắc diễm lệ của hoa, vừa không dễ bị héo. Hơn nữa tỉ lệ của bình ngọc Hồ Xuân này rất tốt. Bình ngọc trang nhã như thế này càng làm tăng sự rực rỡ của hoa tươi.

Lệ Nam Khê hơi nhíu mày.

Thật ra, bình ngọc Hồ Xuân màu trắng này mới thực sự là khó nhất. Nếu cắm những loại hoa màu sắc diễm lệ thì sẽ có vẻ không hài hòa. Còn nếu như cắm những loại hoa màu sắc đạm mạc thì sẽ dễ khiến cho người xem cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.

Lúc mọi người đều nhìn chằm chằm vào cái bình ngọc Hồ Xuân kia, Tứ tiểu thư bỗng nghe thấy giọng nói của Lệ Nam Khê vang lên bên tai: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ."

Nàng nhẹ gọi hai tiếng liên tiếp, âm điệu phập phồng, âm cuối nhẹ nhàng cao lên một chút.

Tứ tiểu thư mỉm cười, theo bản năng bảo nàng đừng nên hồ nháo. Bởi vì ngữ điệu như vậy giống hệt những lúc Lệ Nam Khê lấy lòng cầu xin nàng. Tuy lúc nào nàng cũng sẽ đáp ứng, nhưng vẫn luôn muốn đùa giỡn với muội muội, cho nên câu trả lời đầu tiên luôn là từ chối.

Vừa muốn nói ra, Tứ tiểu thư đột nhiên trong lòng nhảy dựng. Nàng bỗng nhiên hiểu được điều gì, quay đầu lại nhìn Lệ Nam Khê. Quả nhiên thấy Lệ Nam Khê nhẹ nhàng lắc đầu với nàng.

Tứ tiểu thư hơi do dự.

Bình ngọc Hồ Xuân kia là cổ khí, dùng để dưỡng hoa rất tốt. Nhưng vì sao Tư Tư lại khuyên nàng không nên dùng?

Bình sứ trắng này là đồ cổ mấy trăm năm. Bây giờ bình sứ trắng thuần cực kỳ hiếm có, tuy hàng ngày các nàng luôn luyện tập hoa nghệ, nhưng vẫn chưa bao giờ được dùng loại bình quý như vậy.

Tứ tiểu thư suy nghĩ, lại thấy lời khuyên của muội muội rất có lý. Nếu không quen dùng, như vậy dù có tốt đến mấy cũng chẳng có tác dụng.

Sau khi nghĩ thông, Tứ tiểu thư bình thản ung dung hơn rất nhiều, trong lòng cũng đã khôi phục sự bình tĩnh.

Chuyện này cũng chỉ xảy ra trong chốc lát, lúc Tứ tiểu thư nghĩ xong, Lục tiểu thư đã mở miệng trước: "Tổ mẫu, con chọn bình ngọc Hồ Xuân kia."

Ngũ tiểu thư mím môi, cúi đầu không nói.

"Ánh mắt tốt đấy." Lão phu nhân cười nói xong, tầm mắt chậm rãi quay sang hai vị tiểu thư còn lại: "Còn các con?"

Lục tiểu thư vội vàng nói: "Các tỷ tỷ nhường cho muội đi."

Ngũ tiểu thư gật gật đầu.

Tứ tiểu thư vừa rồi đã quyết định xong, lúc này cũng không nghĩ nhiều đáp: "Được."

Lệ lão phu nhân cẩn thận quan sát, mặc dù Ngũ tiểu thư không từ chối, hơn nữa đồng ý còn sớm hơn cả Tứ tiểu thư, nhưng khuôn mặt căng cứng cùng khóe môi mím lại đã cho thấy nàng không cam lòng. Ngược lại, thần sắc của Tứ tiểu thư lại chẳng mảy may để ý đến.

Lệ lão phu nhân âm thầm tán thưởng, nhìn Tứ tiểu thư nhiều hơn vài lần, rũ mắt nhấp một ngụm trà nói: "Cái bình bảo bối quý giá nhất của ta lại bị con lấy đi mất rồi."

Lục tiểu thư hiểu tổ mẫu đang nói chuyện với mình, lập tức vui mừng sai nha hoàn đem cái bình đến trước mặt nàng.

Cuối cùng, Ngũ tiểu thư chọn bình sứ quan diêu Thanh Hoa, Tứ tiểu thư chọn cái còn lại là bình men xanh dã hạc.

Lệ Nam Khê thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là sau khi Lục tiểu thư lấy được bình ngọc Hồ Xuân thì vô cùng yêu thích, cảm thấy mình chiếm ưu thế hơn so với người khác nên cũng không tranh đấu gay gắt với hai đường tỷ nữa, chỉ lo phần thi của mình.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Không bao lâu sau, Lục tiểu thư hoàn thành xong đầu tiên, sau đó Tứ tiểu thư và Ngũ tiểu thư cũng lần lượt hoàn thành.

Ngũ tiểu thư dùng hoa hải đường phối với đinh hương và hoa hồng, Lục tiểu thư thì chọn hoa cúc điểm xuyết hoa sơn trà và hải đường, còn Tứ tiểu thư lấy hoa sơn trà làm tâm, hai bên cắm thêm hoa phong lan và mấy nhánh mai nhỏ.

Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư dùng toàn là những loại hoa có màu sắc rực rỡ, chỉ có Tứ tiểu thư là dùng hoa có màu sắc tương đối mộc mạc, ngay cả đóa sơn trà duy nhất cũng là màu trắng.

Trang thị nhìn thấy, âm thầm sốt ruột. Vì tứ phòng đã lâu không trở về kinh thành nên Tứ tiểu thư cũng không biết nhiều về sở thích của lão phu nhân. Hai vị tiểu thư kia đều biết được lão phu nhân thích màu sắc rực rỡ diễm lệ, nhưng nữ nhi bà lại chọn những màu sắc quá mức đạm mạc.

Trong lòng Trang thị hơi gấp gáp, thấy Tứ tiểu thư bị bất lợi, muốn giúp đỡ nữ nhi vài câu. Nhưng trong thời khắc mấu chốt, bà bỗng nhiên nhớ lại lời dặn dò của phu quân trước khi lên đường, đừng nên nhiều lời trước mặt lão phu nhân, nói nhiều sẽ hỏng, mới đem lời nói nuốt trở vào, tâm tình không yên chờ lão phu nhân mở miệng.

Lão phu nhân nhìn chằm chằm bình hoa của Lục tiểu thư một lúc lâu, lại quay sang nhìn giỏ hoa của bên cạnh của nàng. Trong giỏ có không ít loại, nhưng nàng chỉ chọn sơn trà phối hợp với hải đường. Hơn nữa nàng chỉ chọn hai loại này, không thêm, cũng không bớt.

Lệ lão phu nhân trầm ngâm không nói.

Nhưng Lệ Nam Khê lại yên tâm hơn rất nhiều.

Lục tiểu thư dùng hoa có màu sắc quá mức tươi sáng. Không nói những cái khác, hoa cúc nàng chọn chính là hoa cúc màu tím rất bắt mắt. Một bình hoa lớn nhìn tổng thể cũng không tệ, nhưng ở trong bình sứ thuần trắng ngọc Hồ Xuân, lại làm cho người ta có cảm giác không hài hòa.

Mà hoa của Ngũ tiểu thư, màu sắc rất tốt. Chỉ là cách phối hợp, bài trí không tốt lắm, cao thấp đan xen chằng chịt, chỗ nhiều chỗ ít không quá thích hợp.

Không bao lâu sau, Lệ lão phu nhân mở miệng khen: "Bình hoa của Tứ nha đầu khá tốt. Thanh u, lịch sự mà tao nhã."

Hiển nhiên, dựa vào câu nói này của lão phu nhân, mọi người đều biết Tứ tiểu thư là người thắng cuộc.

Ngũ tiểu thư cúi đầu nhìn bình hoa của chính mình, hành lễ với lão phu nhân: "Mong tổ mẫu cho con biết mình sai ở đâu."

Lệ lão phu nhân chuyển tầm mắt đến bình hoa của nàng: "Tâm tịnh mới có thể làm nên chuyện. Tâm loạn, làm gì cũng loạn."

Ngũ tiểu thư cắn môi, yên lặng lui xuống.

Lục tiểu thư có chút không vui, nhẹ giọng nói: "Tổ mẫu, còn phải xem hoa tươi được bao lâu nữa chứ."

Câu này của nàng, ý muốn nói rằng hiện giờ kết luận thắng thua là quá sớm, cũng muốn nhắc nhở lão phu nhân một chút.

Lúc nãy rõ ràng là lão phu nhân thiên vị, bằng lòng cho nàng cái bình quý nhất. Nếu lão phu nhân không muốn cho nàng cũng có thể nói một câu, trực tiếp từ chối cũng không vấn đề gì. Nhưng sau đó tại sao lại hỏi ý kiến hai vị tỷ tỷ kia? Rõ ràng là muốn buộc các nàng đồng ý nhường cho nàng.

Lão phu nhân đánh giá nhìn kỹ nàng.

Tứ tiểu thư đứng một bên, cười nói: "Con cũng cảm thấy bây giờ quả thật vẫn chưa thể phân định thắng thua được, hay là chúng ta chờ thêm vài ngày nữa hẵng quyết định."

Trang thị vừa nghe xong lời này, lập tức muốn chạy tới che miệng của nữ nhi lại. Nhưng đáng tiếc vẫn chậm.

Đại phu nhân và Nhị phu nhân cũng muốn lão phu nhân để qua mấy ngày rồi quyết định, nói không chừng kết quả sẽ thay đổi, vội vàng khuyên: "Nếu tứ nha đầu cũng đã nói như vậy, lão phu nhân cũng nên đáp ứng nàng."

Lão phu nhân trầm ngâm một lúc, cuối cùng gật đầu, sai người đem ba bình hoa đặt trên bàn ở nhĩ phòng bên cạnh, canh gác chặt chẽ, mấy ngày sau lại quyết định.

Lúc này, phu nhân tiểu thư của đại phòng và nhị phòng vui mừng ra mặt. Chỉ có Trang thị trong lòng buồn bực, cũng may có Tam phu nhân ngồi bên cạnh chân thành an ủi bà.

Người khác không biết, chỉ mình lão phu nhân để ý đến, lúc mọi người đang nói chuyện với nhau, Lệ Nam Khê đã đem những cành hoa còn thừa lại cắm vào mấy cái bình rỗng, rồi thấp giọng phân phó nha hoàn bà tử vài câu.

Sau khi mọi người đã đi hết, lão phu nhân mới gọi Cố ma ma lại hỏi: "Lúc nãy Tư Tư nói gì với các ngươi?"

Cố ma ma nói: "Thất tiểu thư bảo chúng nô tỳ chăm sóc cho những bình hoa thừa kia, nàng nói nếu đã hái chúng nó xuống thì phải để chúng nó tươi thêm mấy ngày, cũng không uổng công bọn chúng bị buộc phải lìa cành."

Một lúc sau, Lệ lão phu nhân mới thở dài: "Trong đám con cháu cũng chỉ có nó là tốt nhất. Chỉ tiếc là tuổi còn hơi nhỏ."

Cố ma ma đứng một bên, gật đầu: "Đúng là như vậy ạ."

Trên đường trở về, Trang thị vẫn không cam lòng, kéo Tam phu nhân đi đằng trước, nói hết sự bất bình của mình.

Tứ tiểu thư cố ý đi chậm vài bước, lùi về phía sau, lặng lẽ hỏi Lệ Nam Khê: "Vì sao lúc nãy Tư Tư lại bỏ một miếng thiếc vào trong bình hoa của tỷ?"

Lúc nãy, Lệ Nam Khê thừa dịp mọi người không chú ý đã ném miếng thiếc nhỏ vào trong bình của của nàng. Nàng cũng không nghĩ đến Tư Tư lại mang thứ này trong người. Nhưng nếu Tư Tư đã muốn làm như vậy, nàng cũng không thể để lộ ra trước mặt mọi người, đành đợi đến lúc chỉ có hai người mới hỏi nàng.

"Bởi vì mấy ngày nữa thời tiết thay đổi, tuyết sẽ rơi." Lệ Nam Khê trả lời: "Bỏ một miếng thiếc vào để bảo đảm hơn một chút."

Nghe xong lời nói của nàng, Tứ tiểu thư không nhịn được mà bật cười: "Chẳng qua chỉ là vài lời nói của mấy nông phu, muội còn tưởng thật?"

Chuyện Tứ tiểu thư nói là chuyện xảy ra trên đường đi của các nàng. Lúc đó đi qua một điền trang, thấy trời đã muộn, các nàng đành phải xin người ta ở tạm một đêm. Thê tử của chủ điền trang nói với các nàng, không bao lâu nữa trời sẽ chuyển, sẽ có tuyết rơi, hơn nữa là trận tuyết lớn.

Lúc ấy chẳng qua là nói chuyện với người ta vài câu lấy lệ, Tứ tiểu thư cũng không để trong lòng. Không ngờ muội muội lại để ý như vậy.

Lệ Nam Khê thấy tỷ tỷ mình không tin lắm, giải thích với nàng: "Bình thường chúng ta đâu phải làm lụng vất vả, đến ngũ cốc cũng không phân biệt được, làm sao hiểu biết nhiều bằng bọn họ. Tin một chút cũng không có hại."

Những lời này của nàng cũng không phải không có căn cứ.

Kiếp trước vì công việc trồng hoa, nàng thường xuyên qua lại với nhiều nông phu. Nhờ bọn họ nhắc nhở nhiều lần, nàng mới tránh được sự thay đổi đột ngột của thời tiết.

Tứ tiểu thư ngước nhìn bầu trời trong sáng trên cao, cũng không cho là đúng, nhưng nàng trước nay tính tình đều rất ôn nhu lại luôn yêu thương muội muội, nên cũng không muốn tranh cãi với Lệ Nam Khê, thuận miệng nói: "Vậy ta cũng sẽ cho người đi chuẩn bị trước, đề phòng tuyết rơi."

Lệ Nam Khê gật đầu, đột nhiên nhớ đến một chuyện, vội vàng sai nha hoàn thân cận Thu Anh đi đến Hải Đường uyển, phân phó một hồi.

Tứ tiểu thư đi một đoạn rồi mới phát hiện không thấy muội muội mình đâu, quay đầu lại liền thấy nha hoàn của Lệ Nam Khê đang đi về hướng Hải Đường uyển, hỏi: "Sao vậy?"

"Muội sai nha hoàn đến nói với tổ mẫu một tiếng, sai người cũng bỏ mấy miếng thiếc vào trong bình hoa của hai vị đường tỷ." Lệ Nam Khê cười khổ: "Lúc nãy muội nghĩ chỉ cần giúp tỷ là được rồi. Những giờ mới nghĩ đến, hai cái bình kia cũng là bảo bối của tổ mẫu, nếu tuyết rơi trời lạnh, hai cái bình kia chắc chắn sẽ vỡ ra."

Tứ tiểu thư nhìn sắc mặt nghiêm túc của Lệ Nam Khê, cảm thấy hơi lo lắng. Nàng lo lắng muội muội làm điều thừa thãi như vậy sẽ khiến lão phu nhân không vui. Sau khi trở lại Huệ Lan uyển, nàng liền sai hai nha hoàn đắc lực của mình đi hỏi thăm tình trạng chỗ lão phu nhân. Sau khi nghe nha hoàn bẩm báo, nói là lão phu nhân không những không tức giận vì cảm thấy Lệ Nam Khê xen vào việc của người khác, ngược lại còn cùng Cố ma ma khen nàng vài câu, lúc này Tứ tiểu thư mới an lòng.

Lúc nàng lo lắng cho Lệ Nam Khê, Lệ Nam Khê cũng đang quan tâm tới chuyện của nàng.

Sau khi trở lại Huệ Lan uyển, Lệ Nam Khê liền chui vào phòng của mẫu thân, quấn lấy bà hỏi không ngừng.

Trang thị bị nàng làm phiền, giả vờ tức giận, quát lớn: "Con còn hỏi nữa, ta liền đuổi con về Giang Nam đấy."

Lệ Nam Khê không hoảng hốt, cũng không giận, cười tủm tỉm nói: "Con tới được kinh thành là do lời dặn của lão phu nhân, nương cũng không thể đuổi con về bây giờ được a. Vả lại, con trở về cũng được thôi, nhưng nương không nhớ, lúc chuẩn bị lên kinh thành, các ca ca nằng nặc muốn đích thân đưa con đi hay sao? Nếu bây giờ con trở về, chắc chắn sẽ trì hoãn việc học của bọn họ."

Trang thị nghe nàng lý luận, cảm thấy dở khóc dở cười.

Nhưng thật ra lời Lệ Nam Khê nói cũng đúng. Hai ca ca của nàng rất thương nàng. Lệ Nam Khê nhăn mày một chút, hai người kia liền hận không thể hái sao trên trời xuống cho nàng vui. Nếu nàng thật sự bị đuổi về, chắc chắn bọn họ sẽ đích thân đến đón nàng về.

Trang thị không còn cách nào, đành ngồi xuống, lắc đầu thở dài: "Đành thua con vậy. Cuối cùng là con muốn hỏi chuyện gì?"

"Nương, ngài đồng ý với con trước, phải nói hết cho con biết, con mới hỏi." Lệ Nam Khê nói.

Trang thị mày liễu dựng ngược, trừng mắt lên.

Lệ Nam Khê cũng không chịu yếu thế, lẳng lặng nhìn lại nàng.

Vì vậy, hai mẹ con trừng mắt nhìn nhau một lúc lâu.

Rõ ràng là Lệ Nam Khê muốn bà kể chuyện cho nàng, nhưng lại không hỏi thẳng ra, còn phải đợi bà đáp ứng yêu cầu rồi mới chịu hỏi. Trên đời này có người nào muốn hỏi chuyện người khác mà như vậy không?

Hai người giằng co một lúc lâu, cuối cùng Trang thị phải bỏ cuộc.

Tuy nhìn tiểu nữ nhi của bà rất dịu dàng, ôn hòa, nhưng thực tế nàng rất cố chấp, giống hệt tính tình của Lệ tứ lão gia. Nếu bà không đồng ý với nữ nhi, nha đầu này thật sự có thể nhịn được mà không hỏi bà nữa, cũng không bao giờ hỏi nữa.

Nhưng ngược lại Trang thị bà có tính nôn nóng. Nếu là trong thời gian ngắn không biết cũng được, nhưng nếu để lâu dài, bà sẽ rất tò mò, cuối cùng nữ nhi muốn hỏi chuyện gì? Cứ như vậy, chẳng phải sẽ khiến bà nghẹn chết sao?

Tuy Trang thị đồng ý, nhưng trong lòng rất rối rắm.

Rõ ràng là nữ nhi đến cầu bà, sao cuối cùng lại giống như bà cầu nữ nhi vậy?

"Được, ta đồng ý với con." Trang thị bất lực nói: "Ta sẽ nói hết cho con biết. Con hỏi đi."

Sau khi Lệ Nam Khê hỏi xong, Trang thị liền ngẩn người ra.

"Sao con lại hỏi như vậy?" Trang thị ngồi thẳng lên, nghi hoặc nhìn Lệ Nam Khê: "Con biết được chuyện này từ đâu?"

Lệ Nam Khê đương nhiên không thể nói là nhìn vào thái độ và hành động của những người xung quanh mà đoán ra được, liền nói: "Con nghe mấy nha hoàn bà tử nói chuyện với nhau, cũng không biết là người của phòng nào. Bọn họ nói chúng ta trở về lần này là do lão phu nhân phân phó. Hơn nữa còn liên quan tới tỷ tỷ và hai vị đường tỷ."

Sau đó nàng cười tủm tỉm, ôm lấy cánh tay của Trang thị, thân mật nói: "Nương, ngài đã đồng ý với con, mau nói cho con biết đi. Tại sao chúng ta lại quay về kinh thành? Nguyên nhân có liên quan đến tỷ tỷ đúng không?"

Tuy tính tình của Trang thị hơi nóng nảy, nhưng là người nói lời giữ lời. Nếu bà đã đáp ứng sẽ nói thật hết, thì sẽ không lừa nàng. Lệ Nam Khê hiểu rõ điểm này, nên mới có thể vòng vèo mà "đối phó" với mẫu thân như vậy.

Trang thị nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy, lời mình sắp nói ra đây như thế nào cũng không thích hợp với một tiểu cô nương chưa thành thân cả. Nhưng vừa rồi bà đã đồng ý…

Thầm than một tiếng, Trang thị thấp giọng nói ra. Nhưng thanh âm quá nhỏ nên Lệ Nam Khê không nghe rõ. Chỉ có thể nhờ mẫu thân nói lại một lần nữa, sau đó nghiêng đầu ghé sát tai vào.

Đợi đến khi nghe rõ, Lệ Nam Khê vô cùng kinh ngạc, đột nhiên đứng thẳng lên, suýt chút nữa là đụng vào cằm Trang thị.

"Nương, ngài nói thật ư?" Lệ Nam Khê không tin, hỏi lại: "Vệ Quốc công phủ thật sự muốn kết thân với Lệ gia?"