Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 4



Lệ Nam Khê kinh ngạc như thế cũng không quá, đơn giản là ba chữ Vệ Quốc công này thực sự là quá nổi tiếng.

Lúc hắn mười tuổi, phụ thân là Bình Ninh hầu qua đời, hắn bắt đầu kế thừa tước vị. Năm mười ba tuổi, hắn theo Lương đại tướng quân ra sa trường, năm thứ hai liền lập được công lớn. Gần mười năm với vô vàn chiến công hiển hách, hắn có đủ tư cách trở thành đại tướng quân, được trăm quân sùng bái. Sau khi khải hoàn trở về lập tức được hoàng thượng phong làm Vệ Quốc công, ban cho quốc công phủ.

Đây chính là vinh hạnh lớn lao nhất của một vị tướng quân.

Nhưng đối với Lệ Nam Khê, đây không phải là chỗ mấu chốt. Điều quan trọng nhất chính là, nghe nói tính tình người này cực kì lãnh đạm, ngay cả hoàng hậu là cô mẫu của hắn cũng từng nhận xét hắn trời sinh tính tình lạnh lùng.

Cứ nghĩ đến sau này tỷ tỷ có lẽ sẽ gả cho người như vậy, Lệ Nam Khê liền lo lắng không yên.

Nhưng trong lòng nàng vẫn có một tia hy vọng.

“Con nghe nói nam tử chưa thành thân của quốc công phủ đâu chỉ có một mình Vệ Quốc công?" Ở Giang Nam nhiều năm nên hiểu biết của nàng Vệ Quốc công phủ rất sơ sài, kiềm không được, nói: "Có thể là người kết thân với Lệ gia chúng ta cũng không phải là Vệ Quốc công đâu."

Nếu là người khác thì mối hôn sự này xem như cũng không có gì khó khăn.

Trang thị đã sớm đầy một bụng tâm sự với chuyện này. Nhưng bà cũng không thể đem ra nói với đại nữ nhi, tứ nha đầu là người da mặt mỏng, nói chuyện nhiều hơn hai câu đã xấu hổ chạy về phòng. Phu quân của bà Lệ tứ lão gia cũng không thích nghe những chuyện vụn vặt, càng không thể đi tâm sự với hai con trai.

Trang thị đầy một bụng tâm sự không thể kể cho ai, nay thấy có thể nói với tiểu nữ nhi, liền không kiềm chế được: "Thật sự đúng là Vệ Quốc công đấy."

Lòng Lệ Nam Khê nhanh chóng trầm xuống, ôm lấy cánh tay mẫu thân, nói: "Nương, Vệ Quốc công là người như thế nào ngài cũng biết, tại sao lại đẩy tỷ tỷ vào hố lửa này?"

Trang thị nghe xong, lại nhớ đến lời đồn đại bên ngoài, bỗng nhiên hiểu rõ, liền cười nói: "Con đừng nghe lời đồn bậy bạ bên ngoài. Lúc trước nương đã hỏi cữu cữu con rồi."

Lúc này Lệ Nam Khê mới nhớ ra nhà mình với nhà Vệ Quốc công cũng xem như có chút quan hệ. Nhưng mà, những nhà quyền quý ở kinh thành liên hôn đa số là như thế này.

“Cữu cữu nói thế nào?" Lệ Nam Khê vội vàng hỏi.

Trang thị thấy nàng thật sự lo lắng, liền vỗ vỗ tay nàng, ý bảo ngồi xuống, lúc này mới nói: "Vệ Quốc công tính tình như thế nào, nương không rõ lắm. Nhưng cữu cữu con có nói ba chữ: có thể gả. Vì thế nên nương nghĩ mối hôn sự này cũng không có vấn đề gì lớn."

Lệ Nam Khê cũng biết không thể tin lời đồn đại bên ngoài. Nhưng nếu trong một trăm người có tới chín mươi chín người không nói không tốt, chỉ có duy nhất một người là cữu cữu nói hắn tốt, dù cho cữu cữu là người nàng kính trọng đi nữa, thì nàng có nên tin hay không?

Lệ Nam Khê mang một bụng lo lắng quay trở về phòng.

Do bôn ba đường dài nhiều ngày, tuy sáng giờ vẫn chưa thấy quá mệt mỏi, nhưng vừa mới nằm xuống giường, nàng liền lập tức ngủ say. Lúc tỉnh dậy đã là hai canh giờ sau. Nàng sai nha hoàn Kim Trản chải một kiểu tóc song kế đơn giản, chưa kịp cài trâm liền vội vàng đi đến phòng của mẫu thân.

Mới vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên trong.

“Ngày mai nương đến các điền trang xem xét một chút, con ở nhà…"

Tiểu nha hoàn bên cạnh kéo tấm mành lên, Lệ Nam Khê sau khi bước vào liền hỏi: "Ngày mai nương muốn ra ngoài ạ?"

Sau khi Lệ Nam Khê tỉnh giấc, Quách ma ma đã sai người đi bẩm báo với Trang thị và Tứ tiểu thư. Lúc này thấy nữ nhi, Trang thị cũng không bất ngờ, cười nói: "Cũng sắp đến mùa đông rồi, mấy điền trang này trước sau gì cũng phải đi kiểm tra một chuyến. Nếu để lâu, đến lúc trời trở rét lại đi không được."

Bà đã vài năm không quay về kinh thành. Tuy rằng điền trang đều có người trông coi, ngày thường huynh tẩu cũng sẽ hỗ trợ giải quyết những công việc lớn, nhưng bây giờ bà đã về kinh, cũng nên tự mình đến xem xét mới có thể yên tâm được.

Lệ Nam Khê hơi lo lắng.

Của hồi môn của Trang thị rất phong phú, chỉ tính điền trang thôi cũng đã tới bảy, tám cái. Kiểm tra hết cả một lượt chắc chắn sẽ mất ba đến bốn ngày. Nếu nửa đường gặp tuyết thì phải làm sao bây giờ?

Nàng muốn nhắc với Trang thị chuyện mấy ngày nữa sẽ có tuyết lớn.

Tính tình Trang thị giống như Tứ tiểu thư vậy, cũng không tin tưởng lời nói của nông phu hôm nọ. Mấy năm nay ở kinh thành, trời vào đông rồi thời tiết mới bắt đầu chuyển lạnh. Bây giờ chỉ là mới đầu tháng mười, sao lại có thể có tuyết rơi được chứ?

Thấy bộ dạng không để trong lòng của mẫu thân, Lệ Nam Khê biết mẫu thân vẫn quyết tâm muốn đi xem xét điền trang, nàng trầm ngâm nói: "Nếu vậy để con thay nương đi một chuyến được không?"

Tứ tiểu thư cười nói: "Muội ở nhà chạy loạn khắp nơi còn chưa đủ, đến kinh thành cũng không thể ngồi yên sao? Lần này tỷ không đi với muội nữa đâu."

Lúc ở Giang Nam, mỗi khi Trang thị muốn đi đâu kiểm tra, Lệ Nam Khê đều quấn lấy đòi đi cùng mẫu thân. Sau khi nàng mười tuổi, lúc nào Trang thị bận việc thì nàng sẽ thay bà đi. Chẳng qua phần lớn toàn là huynh trưởng và tỷ tỷ đi với nàng.

Lệ Nam Khê nghĩ, nếu là nàng đi, tốt xấu gì thì đầu tiên phải chuẩn bị tốt mọi thứ để đề phòng tuyết lớn. Nhưng nếu là mẫu thân đi, bà sẽ không chuẩn bị gì cả, đến khi tuyết rơi thật lại trở tay không kịp.

Nhưng sau khi nghe tỷ tỷ nói xong, Lệ Nam Khê lập tức nghĩ kỹ lý do, cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên muội sẽ không làm phiền tỷ rồi. Tỷ và mẫu thân đang có đại sự phải làm mà."

Dứt lời, nàng còn nháy mắt tinh nghịch.

Tứ tiểu thư liền hiểu được, đỏ mặt nói với Trang thị: "Nương, sao chuyện gì người cũng nói với Tư Tư hết vậy?"

Lệ Nam Khê không chờ Trang thị mở miệng, vội vàng nói: "Tốt nhất là nương và tỷ tỷ nên ở nhà. Dù sao cũng là chuyện lớn, nếu người ở nhà, lúc nào cũng có thể giúp đỡ tỷ tỷ."

Lời cuối cùng này rõ ràng đã làm Trang thị lung lay.

Mấy năm trước, Lệ lão phu nhân đã từng nhắc với bà về chuyện này.

Năm đó, Lệ lão thái gia cứu mạng một người, đó là phụ thân của Bình Ninh hầu đã quá cố, bây giờ là tổ phụ của Vệ Quốc công - Trọng gia lão thái gia. Trọng lão thái gia muốn trả ơn Lệ lão thái gia nên lúc Lệ lão thái gia vào kinh làm quan, ông đã từng giúp đỡ rất nhiều. Sau đó Trọng lão thái gia và lão thái gia cũng thỉnh thoảng nhắc đến ân cứu mạng năm ấy, liền nghĩ đến việc cho hai nhà kết thân với nhau.

Ai ngờ con cái của hai người sinh ra đều là nhi tử. Hai vị lão thái gia không còn cách nào, liền truyền mối hôn sự này xuống đời của tôn bối. Hơn nữa Trọng lão thái gia còn nói muốn tôn nữ của Lệ gia được gả vào nhà mình.

Lúc Lệ lão thái gia nói chuyện này ra, Bình Ninh hầu vừa mới qua đời, Trọng gia rất hỗn loạn. Dù thế tử Trọng Đình Xuyên đã thừa kế tước vị, nhưng do còn trẻ nên cũng chẳng có ai xem trọng hắn. Trọng Đình xuyên vốn dĩ là con vợ lẽ, nhưng được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của vợ cả là Trọng đại phu nhân, mà lúc này Trọng đại phu nhân lại có thai.

Mặc dù năm đó Bình Ninh hầu nói muốn tôn nữ của Lệ gia gả vào nhà mình, nhưng chỉ có hai nhà biết, vẫn chưa truyền ra bên ngoài. Lệ lão thái gia lại cảm thấy Trọng Đình Xuyên quá trầm tính lạnh lùng, mà cũng có thể đại phu nhân sẽ sinh con trai không chừng. Vì thế Lệ gia cũng không ra tay giúp đỡ Trọng Đình Xuyên đang trong hoàn cảnh khó khăn.

Nhưng đâu ai ngờ Trọng Đình Xuyên lại có năng lực cao như vậy, dù Trọng gia có rối loạn như thế nào hắn cũng có khả năng đối phó. Sau khi hết tang kỳ ba năm của phụ thân, hắn liền nhập ngũ, từ từ trở thành Vệ Quốc công cao quý như bây giờ.

Lệ gia biết lựa chọn của mình năm đó đã làm mất lòng Vệ Quốc công nên cũng thức thời mà đem ước định năm đó giấu kín ở trong lòng, không ôm hy vọng gì nữa.

Nhưng cũng không nghĩ đến, đầu năm nay Trọng đại phu nhân tự nhiên bỗng nhắc lại mối hôn sự này.

Cũng không biết Trọng đại phu nhân có suy nghĩ như thế nào. Nhưng đối với Lệ gia, đây đương nhiên là chuyện tốt.

Nhưng Lệ lão phu nhân đã nói, nữ nhi được gả đến phủ Vệ Quốc công phải lựa chọn cẩn thận. Nếu không, có khi kết thông gia không được lại thành kết thù.

Từ nhỏ đến lớn, Trang thị luôn luôn tin tưởng huynh trưởng của mình. Dù cho ai cũng nói Vệ Quốc công tính tình không tốt, nhưng nếu ca ca đã nói có thể gả con gái cho Trọng Đình Xuyên được, thì Trang thị cũng cảm thấy người này chắc chắn không tệ.

Chỉ cần hai vợ chồng đồng tâm đồng lòng, cuộc sống gia đình chắc chắn có thể trôi qua rất hạnh phúc.

Bà và Lệ tứ lão gia cũng là như vậy. Mặc kệ người khác nói cái gì, làm cái gì, chỉ cần hai người bọn họ cùng nhau thì cũng chẳng còn khó khăn gì nữa.

Nhưng mà...

Trang thị hơi khó xử ở chỗ, quan hệ giữa Vệ Quốc công và mẹ cả là Lương thị (Trọng đại phu nhân) vẫn luôn không tốt, điều đó đồng nghĩa với việc tẩu tẩu của bà là em của Lương thị cũng không thích Vệ Quốc công. Nếu hai người này cùng nhau cản trở thì dù huynh trưởng của bà-Trang thị lang có ra tay giúp đỡ, mối hôn sự này cũng không thể thành.

Nhìn gương mặt xinh xắn như hoa đào của đại nữ nhi, lại nhìn ánh mắt trong suốt kiên định của tiểu nữ nhi, cuối cùng Trang thị cũng quyết định.

“Vậy thì Tư Tư giúp mẫu thân đi một chuyến vậy." Bà vẫn không yên tâm khi Lệ Nam Khê đi một mình, nên nói: "Mẫu thân sẽ nhờ Lục ca hoặc Thất ca đi với con."

Lệ gia Lục thiếu gia và Thất thiếu gia đều là con trai của Tam phu nhân.

Lệ Tứ lão gia và Lệ Tam lão gia là anh em sinh đôi, nên từ nhỏ vẫn luôn luôn yêu thương nhau. Các vị thiếu gia của tam phòng không có tỷ muội ruột nào nên cũng đối xử với con gái của tứ phòng giống như tỷ muội ruột của mình vậy.

“Nương, người quên rồi sao?" Tứ tiểu thư nói: "Lục đệ, Thất đệ đều phải đi học, học viện Thanh Xa sẽ không cho học sinh tùy ý nghỉ học đâu, sao có thể đi cùng với Tư Tư được chứ?"

Trang thị lúc này mới nhớ ra, nói với Lệ Nam Khê: "Vậy thì nương nhờ Minh Dự đi với con." Rồi sai người đem giấy bút tới: “Nương viết thư cho cữu cữu của con, ngày mai cho phép Minh Dự đến đây một chuyến."

Trang Minh Dự là con trai của Trang thị lang, cũng là biểu ca của Lệ Nam Khê. Bây giờ đang ở nhà tự học để chuẩn bị cho kỳ thi vào mùa thu năm sau nên cũng có thời gian rảnh.

Thật ra Trang thị muốn Trang Minh Dự đến đây còn có nguyên do khác.

Trang Minh Dự và Vệ Quốc công cũng coi như có quen biết. Có một số việc nên gặp mặt hỏi sẽ tốt hơn.

Sau khi ba mẹ con nói chuyện xong, Hải Đường uyển liền truyền đến lời nhắn, các thiếu gia đi học đã trở về, lão phu nhân đang bày tiệc tẩy trần cho Tứ phu nhân và hai vị tiểu thư, mời mọi người qua đó.

Ba người nhanh chóng chỉnh lại váy áo và dung nhan rồi vội vã đi đến Hải Đường uyển.

Mới bước vào cửa viện, một thiếu niên từ trong phòng chạy ra. Khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, mặc áo xanh, đầu buộc khăn gấm, cười tươi, bước chân vội vã gấp gáp.

Hắn lớn giọng gọi: "Chào Tứ thẩm, Tứ tỷ, Tư Tư!"

Tứ tiểu thư nói: "Thất đệ chạy chậm thôi kẻo ngã."

Lệ Nam Khê lại mỉm cười: "Lục ca, huynh vẫn thích giả dạng Thất ca như vậy."

Trang thị và Tứ tiểu thư đều kinh ngạc nhìn Lệ Nam Khê: "Con không nhớ rõ các ca ca sao?"

Lệ Nam Khê vẫn rất chắc chắn, nói: "Đúng là Lục ca mà."

Lệ Lục thiếu nghe xong lời này liền kinh ngạc, thu lại bộ dáng cố tình vui cười lúc nãy, khẽ cười hỏi Lệ Nam Khê: "Sao Tư Tư có thể nhận ra ta?"

Lúc này ngữ điệu của hắn rất ôn hòa, so với lúc nãy thì như hai người khác nhau.

Lệ Lục thiếu gia và Thất thiếu gia là anh em sinh đôi, chiều cao, vóc dáng, ngũ quan đều giống nhau như hai giọt nước. Nếu hai người cố ý muốn bắt chước bộ dáng của đối phương thì đừng nói là Tứ tiểu thư đã lâu ngày không gặp, đến mẫu thân là Tam phu nhân đôi khi cũng không nhận ra.

Nghe xong câu hỏi của Lục thiếu gia, Lệ Nam Khê mỉm cười, chỉ vào mắt và đầu: "Ánh mắt hai người không giống nhau, hơn nữa Lục ca sẽ buộc khăn chỉnh tề hơn huynh."

Cửa phòng truyền đến một trận cười sang sảng, một thiếu niên khác cũng bước nhanh ra: "Tư Tư là muốn nhắc nhở chúng ta, lần giả dạng tiếp theo nên cẩn thận hơn mới được." Đây đúng là Lệ Thất thiếu gia.

Lục thiếu gia, Tứ tiểu thư và Trang thị cùng nhau đi đến, quả nhiên, mép khăn trên đầu của Lệ Thất thiếu gia hơi xiêu vẹo thật.

Mọi người nhìn nhau cười, bất đắc dĩ lắc đầu.

Lệ Lục thiếu gia nói với đệ đệ: "Đúng vậy. Lần sau phải chú ý hơn mới được."

Thất thiếu gia gác tay lên vai của ca ca, nâng cằm nói với Lệ Nam Khê: "Đi nào, tất cả đã đến đủ cả rồi, chỉ còn chờ mọi người thôi."

Lục thiếu gia hất tay hắn xuống, kéo hắn đến hành lễ với Trang thị, sau đó mời Trang thị đi trước. Lúc này hai anh em mới đi cùng với Lệ Nam Khê và Tứ tiểu thư đi phía sau, cười cười nói nói bước vào phòng.

Vì lão phu nhân đã nói cả nhà phải đến đông đủ để mở tiệc đón gió tẩy trần cho ba vị ở tứ phòng nên tất cả các phu nhân và tiểu thư thiếu gia của nhị phòng, tam phòng đều đã đến, nhưng vẫn không thấy mặt các lão gia.

Lệ Đại lão gia đã qua đời nhiều năm, còn Nhị lão gia và Tam lão gia tối nay đều bận công việc nên không thể đến. Nhị lão gia đi gặp mặt một vị đồng liêu ở Lễ Bộ, Tam lão gia có việc phải giải quyết ở cửa hàng.

Bởi vì nhiều năm không gặp nên Lệ Nam Khê và các tỷ muội nhị phòng, đại phòng đều có vẻ hơi xa lạ. Hơn nữa buổi sáng Tứ tiểu thư còn thắng Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư trong trận tranh tài Hoa Nghệ nên nhóm tỷ muội hai phòng kia đều có vẻ không thích hai người.

Chỉ có Bát tiểu thư vẫn thân thiện với các nàng như trước.

“Tư Tư xem này, đây là đôi khuyên tai ta mới mua. Đẹp không? Đồ trang sức của Phỉ Thúy lâu đấy."

So về vai vế, Bát tiểu thư nhỏ hơn Lệ Nam Khê, nhưng hai người lại bằng tuổi, chỉ kém nhau mấy tháng nên Bát tiểu thư rất thích chơi với Lệ Nam Khê, luôn xưng hô thân mật bằng nhũ danh.

Lệ Nam Khê cũng rất thích vị đường muội hoạt bát này, tuy rằng nhị phòng và tứ phòng không thích nhau nhưng quan hệ của nàng và Bát tiểu thư vẫn rất tốt. Nghe Bát tiểu thư nói chuyện với nàng, Lệ Nam Khê nhanh chóng nhìn qua một cách cẩn thận, thấy một đôi hoa tai nhỏ bằng ngọc được chạm trổ rất tinh xảo, đeo lên tai quả thực rất hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn của Bát tiểu thư, liền gật đầu khen: "Đúng là rất đẹp."

Bát tiểu thư liền cười tươi, kéo tay nàng cùng nhau nói chuyện vui vẻ.

Lệ Nam Khê sợ tỷ tỷ ngồi một mình buồn chán nên gọi nàng tới nói chuyện với nhau. Một lát sau, bữa tiệc bắt đầu, mọi người đều phân bàn ra ngồi. Ba người các nàng cũng ngồi gần nhau, cười nói vui vẻ, nhìn qua nhìn lại thì chỗ của các nàng là náo nhiệt nhất.

Lệ lão phu nhân yên lặng nhìn qua, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Lệ Nam Khê, trầm ngâm không nói một lúc lâu.

Hôm nay bởi vì ai cũng vui vẻ nên mọi người trở về rất trễ.

Lệ Tứ lão gia rất yêu thương tiểu nữ nhi nên chưa bao giờ cho người gọi Lệ Nam Khê thức dậy sớm cả. Lúc Lệ Nam Khê ở nhà có thói quen ngủ đến lúc tự tỉnh, đến kinh thành rồi mà vẫn chưa thể sửa được tật xấu này. Vì hôm qua ngủ trễ nên hôm nay nàng tỉnh dậy cũng rất muộn. Lúc mở mắt ra mặt trời đã lên cao.

Ánh nắng rực rỡ chiếu vào phòng. Lệ Nam Khê ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại, vội vàng gọi Thu Anh vào, vừa mặc quần áo vừa hỏi: "Các tỷ tỷ của ta đã đi thỉnh an tổ mẫu rồi phải không? Sao các ngươi không gọi ta dậy sớm?"

Nàng đã gấp đến mức chóp mũi rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Kim Trản bưng nước ấm vào để trên bàn, sau đó mới cười nói: "Tiểu thư đừng sốt ruột. Lão phu nhân nói, lúc trước lão gia đã viết thư tới, nói thân thể tiểu thư yếu đuối nên không thể dậy sớm được, nhờ lão phu nhân khoan dung một chút, đừng vì việc này mà trách mắng tiểu thư. Vì thế lão phu nhân đã hạ lệnh cho chúng nô tỳ đừng nên gọi tiểu thư dậy sớm."

Nghe xong mấy lời này, Lệ Nam Khê nghẹn họng nhìn trân trối, động tác đứng dậy cũng cứng lại.

Thân thể nàng yếu đuối?

Lúc nào? Sao nàng không biết…

Quách ma ma cũng vừa vặn bước vào, nghe xong cũng cười nói: "Lão gia đúng là rất yêu thương tiểu thư."

Lệ Tứ lão gia nói vậy với lão phu nhân, thật sự đã trực tiếp cho nàng lệnh đặc xá được ngủ nướng.

Mũi Lệ Nam Khê ê ẩm, nhớ tới vị cha già cứng nhắc kia của mình. Vội vàng rũ mắt xuống che đi suy nghĩ, để cho các nha hoàn đến hầu hạ.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Lệ Nam Khê hỏi hiện tại mẫu thân và tỷ tỷ mình đang ở đâu.

Quách ma ma nói: "Phu nhân và Tứ tiểu thư đã đi Mặc Lan uyển, sợ là chưa thể trở về sớm."

Mặc Lan uyển là chỗ của tam phòng. Chắc là mẫu thân và tỷ tỷ đi tìm tam bá mẫu, dù sao cũng rời kinh thành đã nhiều năm, có rất nhiều thứ mọi người vẫn chưa nắm bắt được hết.

Lệ Nam Khê biết vậy nên đến Hải Đường uyển trước, nói chuyện với lão phu nhân một lúc, bà cháu hai người liền đi ăn sáng. Sau đó lão phu nhân mới để Lệ Nam Khê quay về.

Đến cửa Huệ Lan uyển, nha hoàn bẩm báo với Lệ Nam Khê là biểu thiếu gia đã tới rồi, đang nói chuyện với phu nhân ở trong thư phòng.

Lệ Nam Khê bước vào thư phòng ngay không suy nghĩ.

Nghe được loáng thoáng thanh âm trong trẻo của thiếu niên trong phòng truyền đến.

“…Theo ý của hoàng hậu là muốn hắn sống luôn ở kinh thành…"

Hoàng hậu là cô cô ruột thịt của Vệ Quốc công. Người có thể làm hoàng hậu tự mình quan tâm như vậy cũng chỉ có Vệ Quốc công.

Lệ Nam Khê nghe xong nửa câu cũng biết bọn họ đang nói chuyện về ai, vội vàng lùi về phía sau không muốn nghe nữa, cũng ngăn lại lời bẩm báo sắp sửa phát ra của La ma ma, nhẹ nhàng vẫy tay với bà, ý bảo nàng cũng không vội đi vào. Sau đó đến vườn hoa trong viện ngồi xuống.

Một lúc sau, cửa thư phòng mở ra.

Lệ Nam Khê quay đầu lại liền thấy một thiếu niên mặc cẩm y màu tím, hông đeo đai ngọc khoan thai bước ra.

Dung nhan tuấn mỹ, dáng người cao gầy, vừa đi vừa phe phẩy quạt, thật xứng với mấy chữ “Hào hoa phong nhã".

Lệ Nam Khê kéo kéo khóe miệng, quay đầu nhẹ giọng nói với Quách ma ma bên cạnh: "Trời lạnh như vậy còn ôm một cây quạt, chắc là không sợ lạnh."

Ai biết được âm thanh nhỏ như vậy mà cũng bị người ta nghe thấy.

Trang Minh Dự gấp quạt vào, mắt đào hoa nheo lại, bước chân nhanh dần đi đến gõ một cái vào đầu Lệ Nam Khê.

“Lạnh nóng cái gì? Cái này người ta gọi là phong lưu phóng khoáng! Con nít không hiểu thì đừng nói bậy."