Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 5



Lệ Nam Khê nghe xong chỉ cảm thấy tức cười.

Nếu thật là nhân sĩ phong lưu thì cần gì cố ý bày ra bộ dáng như vậy? Người ta chỉ cần đứng một chỗ, chẳng cần làm thêm chuyện dư thừa gì thì cũng có thể tự toát ra khí chất của mình.

Trang Minh Dự trước mặt này, tuy rằng cao hơn nàng, tuổi lớn hơn nàng nhưng càng nhìn lại càng giống như một đứa trẻ. Vì thế Lệ Nam Khê mỉm cười, nói: "Được, được, được, biểu ca phong lưu nhất, lỗi lạc nhất. Khắp thiên hạ không thể tìm ra được người thứ hai."

Trang Minh Dự cũng nghe ra sự đùa cợt trong lời nói của nàng, bèn giơ quạt lên định gõ vào đầu nàng mấy cái nữa, Lệ Nam Khê thấy vậy đã nhanh chân tránh né.

Trang thị ra khỏi cửa phòng thì thấy một màn như vậy, giương giọng hỏi: "Minh Dự, con làm gì đấy?"

Giống như gà mẹ bảo vệ con.

Trang Minh Dự biết cô và dượng của mình đều rất thương yêu vị biểu muội này nên thu quạt lại, cười nói: "Con chỉ giỡn với biểu muội một chút thôi."

Lệ Nam Khê nhân cơ hội lên án: "Nương, huynh ấy đánh con."

Trang Minh Dự quay qua trừng nàng một cái.

Lệ Nam Khê cũng không để ý tới hắn, chạy tới kéo ống tay áo của mẫu thân.

Trang Minh Dự hơi ngượng, nhìn xung quanh, nói: "Trúc muội muội đâu rồi ạ?"

Trang thị nói: "Tứ nha đầu đi đến chỗ của Tam phu nhân, bây giờ vẫn chưa về."

Lệ Nam Khê nghe xong trong lòng lộp bộp, thầm than hỏng rồi. Sao nàng lại có thể quên chuyện này, năm đó lúc các nàng còn nhỏ, mợ đã muốn hai nhà kết thân, còn nói muốn mẫu thân gả tỷ tỷ cho biểu ca. Cẩn thận nghĩ lại, mỗi lần Trang Minh Dự đến Giang Nam thăm nhà nàng, cũng thường xuyên đi gặp tỷ tỷ.

Tuy rằng những cái này chẳng qua là chuyện lúc nhỏ, nhưng mà ai biết hắn có cho là thật hay không. Nếu là thật, vậy thì dự định của tỷ tỷ và mẫu thân chẳng phải…

"Này, lại suy nghĩ cái gì thế?"

Một tiếng nói bỗng nhiên vang bên tai làm cho Lệ Nam Khê hoàn hồn.

Vừa rồi nàng còn nghĩ đến chuyện của Trang Minh Dự, lúc này mặt hắn lại phóng to trước mắt, đột nhiên có chút chột dạ, vội vàng lui về sau hai bước, trong mắt mang theo một chút nghi hoặc không rõ.

Trang Minh Dự thấy mình dọa được nàng rồi, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, tiếp tục xòe quạt ra chậm rãi phe phẩy, nhìn Lệ Nam Khê khiêu khích.

Trang thị thấy Lệ Nam Khê chuẩn bị trả đũa hắn, vội vàng duỗi tay ra ngăn cản. Nhìn hai oan gia vừa thấy mặt đã khắc khẩu này, Trang thị cũng hơi bất đắc dĩ. May mà lúc này Tứ tiểu thư đã trở về, nói chuyện với Trang Minh Dự mấy câu, hai người mới không ồn ào nữa.

Lệ lão phu nhân nghe tin Lệ Nam Khê sắp đi ra ngoài, quan tâm sai người đến hỏi thăm.

Do lúc sáng vẫn chưa biết Trang Minh Dự có thể đến được không nên Lệ Nam Khê cũng chưa nói cho lão phu nhân biết. Bây giờ nàng tự mình đến Hải Đường uyển nói với bà.

Biết Lệ Nam Khê chỉ là đi đến điền trang của Trang thị kiểm tra, bà liền yên tâm, sai Cố ma ma làm chút thức ăn điểm tâm để nàng mang theo, cẩn thận dặn dò một lúc rồi mới cho nàng trở về.

Lúc về tới Huệ Lan uyển, Trang thị và Tứ tiểu thư đã chuẩn bị xong đồ đạc cho nàng mang đi.

Lệ Nam Khê sau khi nghe La ma ma báo cáo số lượng hành lý, tiếp tục sai nha hoàn lấy thêm một ít đồ nữa.

Thấy bọn nha hoàn ôm lò sưởi, áo choàng, guốc gỗ bỏ từng cái một vào xe, Tứ tiểu thư dở khóc dở cười nói: "Tư Tư vẫn cảm thấy tuyết sẽ rơi à? Mang nhiều đồ như thế phiền lắm đấy."

Trang thị cũng có ý nghĩ như vậy.

Lệ Nam Khê biết dù có nói như thế nào đi nữa thì mẫu thân và tỷ tỷ cũng chẳng nghe. Hơn nữa tỷ tỷ cũng là có ý tốt, dù sao nơi này là kinh thành chứ không phải đất Giang Nam quen thuộc của nàng.

"Cẩn thận vẫn tốt hơn." Lệ Nam Khê cũng không giải thích nhiều, nói với Tứ tiểu thư.

Sau khi ba người nói xong, Lệ Nam Khê vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, cẩn thận nhìn lại mới phát hiện, Trang Minh Dự ở đó nãy giờ cũng không phản đối gì, chỉ yên lặng giúp nàng chuyển đồ lên xe.

Lệ Nam Khê thấy lạ, nhưng dù sao hắn cũng có ý tốt giúp đỡ, nàng cũng không muốn cãi nhau, quay đầu nói một tiếng cảm ơn với hắn.

Trang Minh Dự đang đem hộp thức ăn mà lão phu nhân cho Lệ Nam Khê bỏ vào xe, nghe vậy dựa vào thành xe, cười nói: "Cảm ơn làm gì. Sau này nếu ta có việc cần giúp đỡ, muội không từ chối là được."

Lệ Nam Khê gật đầu.

Trang Minh Dự thấy nàng không phản bác cũng cảm thấy vô vị, thấy đồ đạc trong xe cũng đã được sắp xếp xong liền dắt ngựa của mình đi.

Vừa ra đến cửa, Cố ma ma đã đứng đó, cố ý nói: "Lão phu nhân nói Thất tiểu thư còn nợ người một bình hoa, muốn tiểu thư nhanh về để trả nợ đấy."

Lệ Nam Khê biết lão phu nhân lo lắng an toàn của nàng, cười nói: "Nhờ ma ma thay ta cảm tạ sự quan tâm của tổ mẫu. Ta sẽ chú ý cẩn thận, nhanh chóng trở về."

Cố ma ma thấy Lệ Nam Khê hiểu được. Quay về Hải Đường uyển tất nhiên là thuật lại nguyên văn lời nói của nàng.

Lệ Nam Khê sau khi lên xe bèn thò đầu nhìn ra bên ngoài, đúng lúc thấy Trang Minh Dự và Tứ tiểu thư đang nói chuyện.

Trang Minh Dự luôn chú ý phía bên này của nàng. Thấy nàng nhìn qua, hắn cũng nhìn lại, gật gật đầu. Không đợi Lệ Nam Khê nói gì, Trang Minh Dự chào từ biệt Tứ tiểu thư rồi đi về phía bên này.

Sau khi lên đường, nghe tiếng bánh xe ma sát với mặt đất, trong lòng Lệ Nam Khê cũng nghĩ không ra. Đợi ra khỏi kinh thành, xung quanh không có người ngoài, nàng liền xốc rèm nhìn bên ngoài. Thấy Trang Minh Dự thúc ngựa đi bên cạnh, nàng liền gọi một tiếng: "Biểu ca."

Trang Minh Dự giục ngựa tiến đến bên cạnh cửa sổ xe, cong môi hỏi: "Tiểu biểu muội có gì sai bảo?"

Lệ Nam Khê không có cách nào nói ra suy nghĩ trong lòng, chỉ có thể hỏi dò: "Muội cảm thấy tỷ tỷ xinh đẹp nhất, dịu hiền nhất trên đời. Biểu ca, huynh có thấy vậy không?"

"Đó là điều đương nhiên." Trang Minh Dự không chút suy nghĩ nói: "Đặc biệt là so với muội, Trúc muội muội càng xinh đẹp, càng dịu hiền hơn."

Lệ Nam Khê có chút hiểu được, nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi ngồi lại trong xe.

Nghĩ đến những biểu hiện của Trang Minh Dự, nàng không biết có phải mình đã đoán đúng rồi hay không. Nếu đúng thì chuyện muốn hai nhà kết thân năm đó của mợ là do trước nay vẫn chưa từng thay đổi, hay do đây chỉ là ý muốn riêng của biểu ca.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng bỗng dưng cười ngại ngùng, cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Người lớn còn chưa nói gì, huống chi nàng chỉ là một cô nương chưa chồng, làm sao có thể quản. Hơn nữa dựa vào tính tình của mẫu thân, nếu thật sự muốn biểu ca làm con rể thì cũng sẽ không có ý nghĩ muốn gả tỷ tỷ vào quốc công phủ.

Trang Minh Dự nhìn mành cửa sổ đã khép lại, thấy bộ dáng trầm mặc của Lệ Nam Khê vừa rồi, sắc mặt hắn bỗng âm trầm bất định. Nhưng rũ mắt một cái, hắn đã lắc đầu bật cười.

Đã tới nơi, quản sự điền trang vội vàng chạy ra đón.

Mấy năm nay Trang Minh Dự cũng đã đến đây không ít lần để giúp đỡ Trang thị quản lý điền trang. Lúc này hắn cùng quản sự chào hỏi một tiếng rồi cưỡi ngựa dẫn bọn xa phu, nha hoàn đi vào.

Đợi cho hắn đã đi xa một chút, Hồng quản sự nhìn Lệ Nam Khê, bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi, xoa xoa tay có vẻ không biết làm sao. Hắn nhìn mọi người xung quanh, hiển nhiên là lời không tiện nói ra ở nơi đông người.

Sau khi vào phòng, Lệ Nam Khê mới nói mọi người lui hết ra ngoài, chỉ để lại Quách ma ma, sau đó mới hỏi Hồng quản sự: "Ngươi có chuyện gì không ngại nói thẳng?"

Quản sự hành lễ với nàng trước, sau đó mới khó xử nói: "Bên phía Trương trang đầu có một chuyện phiền phức, muốn xin ý kiến của tiểu thư."

Người này là quản sự phụ trách sổ sách, còn Trương trang đầu kia phụ trách những chuyện lớn nhỏ của điền trang.

Trước khi đi Lệ Nam Khê đã nghe mẫu thân nói qua tình hình cụ thể của mỗi điền trang, lúc nãy chỉ thấy một quản sự cũng hơi thắc mắc, nhưng bây giờ đã có đáp án.

"Trước hết đừng vội." Lệ Nam Khê liền hỏi: "Trương trang đầu kia gặp chuyện phiền phức gì?"

Hồng quản sự liền đem mọi chuyện nói với Lệ Nam Khê: "Có một tên trộm lẻn vào điền trang trộm đồ ăn, Trương trang đầu yêu cầu bồi thường, nhưng tên trộm kia không có tiền, hai bên liền ầm ĩ lên."

Bình thường thì đây chỉ là chuyện nhỏ, không cần thiết phải nói với nàng. Chẳng qua chỉ là một tên trộm, trộm ít thì chỉ cần đánh một trận rồi đuổi đi, trộm nhiều thì giao cho quan phủ là được.

Nhưng nếu quản sự đã nói ra, thì chuyện này đương nhiên không đơn giản như vậy. Lệ Nam Khê liền hỏi cặn kẽ.

Hồng quản sự nhẹ giọng nói: "Tiểu nhân thấy tên trộm kia quần áo không tầm thường, nói năng bất phàm. Sợ là thiếu gia nhà ai đi lạc nên phân vân không thể giải quyết, muốn hỏi ý kiến của tiểu thư."

Lệ Nam Khê nghe hắn nói trịnh trọng như vậy, liền nói hắn dẫn đường đến nhà sau.

Sân sau có một loạt bảy tám gian nhà ngói. Căn cuối cùng bên trái cửa sổ đóng chặt, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh tranh chấp.

Hồng quản sự nhìn Quách ma ma bên cạnh Lệ Nam Khê. Quách ma ma hiểu ý, nhìn về phía Lệ Nam Khê. Lệ Nam Khê gật đầu, Quách ma ma liền chủ động lui về phía cửa, không liếc mắt một cái.

Quản sự đẩy cửa ra, vẫy tay một cái, Trương trang đầu liền ra khỏi phòng.

Hắn là một người đàn ông lưng hùm vai gấu, mày rậm mắt to, giọng nói như tiếng chuông đồng. Những âm thanh cãi nhau mà Lệ Nam Khê nghe lúc nãy đều là giọng của hắn. Còn giọng của người còn lại rất nhỏ, nàng nghe không rõ.

Trương trang đầu kể lại đại khái mọi chuyện rồi đi về phía sau vài bước, nhưng không biết phải đứng chỗ nào mới tốt, thấy Quách ma ma đứng yên một chỗ, hắn cũng đi tới đứng thẳng cạnh Quách ma ma.

Hồng quản sự mời Lệ Nam Khê đi vào.

Cửa sổ đóng chặt nên trong phòng hơi tối. Trên bàn có một cái đèn, một người thiếu niên đang ngồi ở đó.

Lúc cửa mở, một trận gió thổi vào làm cho ánh đèn lập lòe.

Thiếu niên đang ngồi yên ở một chỗ, thấy cảnh vật xung quanh đong đưa, bỗng nhiên giật mình, lúc này mới cảm thấy trong phòng hơi lạnh, theo hướng gió thổi nhìn lại.

Hắn có ngũ quan thanh tú, làn da trắng nõn, ánh mắt hơi hoảng loạn. Sau khi thấy Lệ Nam Khê, sắc mặt càng trắng bệch, mím môi lại.

Đúng là một thiếu niên xinh đẹp.

Ở Giang Nam, Lệ Nam Khê đã từng nhìn thấy rất nhiều người có tướng mạo xuất chúng, nhưng lúc này nhìn thấy thiếu niên cũng không nhịn được mà cảm thán.

Thiếu niên chậm rãi đứng dậy, ấp úng nói: "Ta, ta thật sự không cố ý…"

Lệ Nam Khê giơ tay lên ý bảo hắn dừng lại, quay đầu lại nhìn Hồng quản sự.

Hồng quản sự hiểu ý, ra khỏi phòng, đem cửa phòng khép lại lần nữa. Nhưng cũng không đóng quá chặt, đề phòng Lệ Nam Khê có điều gì bất trắc, hắn cũng có thể nhanh chóng chạy vào.

Lệ Nam Khê đứng ở cửa, cũng không đi tới, nhìn thiếu niên, gật đầu nói: "Ngươi ngồi đi."

Thiếu niên quay đầu đi, vẫn đứng thẳng như cũ.

Lệ Nam Khê tinh tế quan sát hắn.

Giống như lời nói của Hồng quản sự, quần áo của người này không tầm thường, đều được làm từ tơ lụa xa xỉ. Nhưng mà Lệ Nam Khê để ý nhất vẫn là cách nói năng và cử chỉ của hắn.

Ôn tồn lễ độ, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Mặc dù bị phát hiện là ăn trộm, vẫn nói chuyện không nhanh không chậm, cho thấy giáo dưỡng rất tốt.

Có lẽ thấy Lệ Nam Khê nhìn mình lâu quá, thiếu niên có chút xấu hổ. Cuối cùng không kiềm được mà làm một động tác không hợp quy củ, lấy tay áo quạt quạt lên mặt.

Chỉ một hành động như vậy nhưng lại khiến cho Lệ Nam Khê phát hiện ra một điều không bình thường nữa.

Áo trong của thiếu niên lại được làm từ lụa Vân Cẩm.

Thời tiết hiện nay đang trở lạnh, nhiều người sẽ mặc thêm một lớp áo trong để giữ ấm. Nhưng mà chỉ một tấm áo mặc ở bên trong lại dùng lụa Vân cẩm quý trọng như vậy.

Lệ Nam Khê trầm xuống, chắc chắn thân phận của người này không đơn giản.

Nàng suy nghĩ, liền lấy ra vài miếng bạc vụn để lên bàn: "Cái này cho ngươi. Ngươi đến nhà bên cạnh thuê một chiếc xe rồi đi đi. Nếu muốn trả bạc lại thì đến Bát Bảo trai đưa cho chưởng quầy là được."

Bát Bảo trai cũng là cửa hàng trên danh nghĩa của mẫu thân nàng.

Thân phận thiếu niên không tầm thường, sau này có thể dễ dàng tra được đây là điền trang nhà ai. Việc này là hắn sai trước, bạc này cũng không thể cho không hắn, dù sao cũng phải bắt hắn trả lại mới đúng.

Hiển nhiên, thiếu niên không nghĩ tới nàng sẽ tha cho hắn đơn giản như vậy, cũng không nghĩ nàng sẽ nói như vậy, ngạc nhiên nhìn nàng một cái, lại nhìn mấy miếng bạc vụn trên bàn, trong lòng bỗng sững sờ, đứng yên không nói một lúc.

Lệ Nam Khê tưởng hắn không nghe thấy, liền lặp lại một lần nữa.

Thiếu niên mở miệng, âm thanh khô khốc: "Sao ngươi lại giúp ta?"

Lệ Nam Khê cũng không thể nói thẳng ra là mình không muốn gặp phiền phức, muốn hắn đi càng nhanh càng tốt, cười nhạt nói: "Ta nghe quản sự nói ngươi cũng không phải là cố ý ăn trộm, chẳng qua là đói quá trộm một chút thức ăn mà thôi. Đã như vậy thì ngươi đi đi. Chỉ một lần này thôi. Lần sau làm như vậy nữa."

Câu phía trước là do nàng căn cứ lời nói vừa rồi của Hồng quản sự mà đoán. Đây là khả năng lớn nhất.

Thiếu niên chần chờ, cũng không giải thích, ngược lại còn hỏi: "Tại sao không thể mượn xe của các ngươi?"

Lệ Nam Khê dù cố kỵ thân phận của hắn, nhưng lúc này cũng nhịn không được mà giận dữ, tức quá hóa cười nói: "Ngươi trộm đồ của ta, còn muốn ta cung kính tiễn ngươi đi?"

Không nghĩ tới nàng sẽ tức giận, nhưng như vậy thiếu niên mới thấy bình thường hơn.

Hắn chậm rãi cầm lấy số bạc trên bàn. Sau đó như nhớ đến cái gì, lại lấy tay sờ sờ vào lồng ngực của mình.

"Đây là, ta…"

Thiếu niên lẩm bẩm một lúc lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, lấy một chiếc khăn làm bằng gấm từ trong ngực ra, đưa tới trước mặt Lệ Nam Khê: "Cảm ơn ngươi. Sau này nếu gặp khó khăn thì hãy cầm nó đến tiền trang Hằng Thông. Ta sẽ nhờ ca ca giúp đỡ."

Lệ Nam Khê cũng không cầm lấy, thấy trong phương khăn gồ lên một chút thì liền biết trong đó tất nhiên là ngọc bội, ngọc bài hay thứ gì tương tự.

Nàng muốn sống tiêu dao tự tại, khó khăn thì tự mình đứng dậy, cần người khác giúp đỡ làm gì? Hơn nữa, lúc trước người này bị bắt bồi thường cũng không lấy đồ vật này ra thế chấp nên có thể thấy đồ vật này rất trân quý.

Bây giờ dù cho hắn có chịu đem đồ vật này bồi thường cho nàng, nàng cũng không thể nhận. Lai lịch của hắn không rõ, lại dám tùy tiện báo đáp lớn như vậy.

Ai biết được "Ca ca" kia của hắn tột cùng là người nào?!

Lệ Nam Khê thật sự không muốn dây dưa thêm nữa.

"Ngươi cất vào đi". Lệ Nam Khê nói: "Ta không cần sự giúp đỡ của ngươi." Dừng một chút, nàng cũng thấy lời nói của mình quá tuyệt tình, lỡ sau này nếu có gặp lại cũng khó xử, liền nói: "Chẳng qua là chuyện nhỏ mà thôi, đừng để ý."

Thiếu niên nắm chặt vật trong tay, rũ mắt không nói. Cuối cùng nhẹ giọng gật đầu: "Được. Ta sẽ nhớ kỹ ân này. Sau này có cơ hội sẽ báo đáp ngươi."

Dứt lời, hắn khom người thi lễ với nàng. Tư thái văn nhã khiêm tốn.

Lệ Nam Khê càng khẳng định xuất thân của hắn, vội vàng nghiêng người tránh đi nửa lễ còn lại.

Thiếu niên ra khỏi phòng, cũng không quay đầu lại.

Trương quản sự thấy hắn đi ra, lại quay qua nhìn Lệ Nam Khê.

Lệ Nam Khê hơi gật đầu, ý nói cứ để hắn đi, lại thấp giọng dặn dò quản sự: "Dẫn hắn rời đi bằng cửa sau."

Quản sự hiểu ý, chạy chậm đuổi theo thiếu niên, nói nhỏ với hắn vài câu.

Thiếu niên quay đầu lại nhìn Lệ Nam Khê một cái, sau đó cất bước đi sau quản sự.

Lệ Nam Khê nhẹ nhàng thở ra, nói chuyện với Trương quản sự và Quách ma ma: "Chuyện này không được nói cho ai biết. ngay cả biểu thiếu gia cũng không được."

Bọn họ đều là người đi theo Trang thị và Lệ Nam Khê đã nhiều năm, cũng biết chuyện này quan trọng, đương nhiên là nghiêm túc vâng dạ.

Lệ Nam Khê vừa quay lại sân trước đã thấy Trang Minh Dự nôn nóng đi qua đi lại dưới tàn cây ngô đồng. Bình thường hắn cà lơ phất phơ, nay mày kiếm cũng nhíu lại, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, hiển nhiên là đang nóng nảy.

Lệ Nam Khê thấy hắn nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn thấy nàng đứng ở bên này, không nhịn được cười, giương giọng gọi hắn một tiếng.

Nghe được giọng nói của Lệ Nam Khê, Trang Minh Dự đi chậm một chút rồi đột nhiên ngừng lại. Sau khi thấy nàng, mắt hắn sáng lên, bước nhanh lại: "Muội đi đâu vậy? Làm ta tìm mệt muốn chết."

Lệ Nam Khê nhớ lại bộ dáng loạn cào cào của hắn lúc nãy, bên môi vẫn mang theo ý cười: "Sau khi đi xe ngựa đường dài, cảm thấy hơi chùn chân nên muội đi tản bộ một lúc."

Trang Minh Dự thấy tâm tình vui vẻ của nàng, muốn tức giận trách mắng thêm cũng không được nữa, chỉ về phía xa xa kia, nói: "Huynh vừa mới phát hiện được một thứ tốt, muốn cho muội xem." Nói xong liền đi về phía trước.