Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 6



Lệ Nam Khê vốn nghĩ Trang Minh Dự sẽ dẫn nàng đi xem cái gì cao siêu thần bí lắm, không ngờ lại là một cái cây hoang mọc ở rìa điền trang.

Cây có trái màu đỏ, chỉ to hơn ngón tay một chút, ra quả thành từng chùm từng chùm treo lủng lẳng trên cành không lá, nhìn rất là đáng yêu.

"Muội đừng thấy nó nhỏ như vậy mà coi thường, ăn vào rất ngọt, rất ngon đấy." Trang Minh Dự cẩn thận hái xuống mấy chùm đưa cho Lệ Nam Khê: "Muội nếm thử xem."

Lệ Nam Khê hơi chần chừ: "Nếu là ăn ngon thật, sao lại có thể còn đến bây giờ?", phải sớm bị người ta hái hết rồi chứ.

Nói đến chuyện này, Trang Minh Dự hơi đắc ý, thuận tay rút quạt, định bày ra dáng vẻ phong lưu, nhưng khi thấy ánh mắt của Lệ Nam Khê, hắn lại ngượng ngùng cất quạt vào: "Lần trước đến đây, thấy thứ này không tệ, ta hỏi mọi người trong trang thì biết nó có thể ăn được. Ta liền nói cho bọn họ biết thời gian đại khái muội sẽ đến đây, nhờ họ để lại cho muội một ít."

Thê tử của Trương trang đầu bên cạnh cũng nói phụ họa: "Sáng sớm nay biểu thiếu gia đã hỏi bọn nô tỳ. Cây này đã cho quả lần thứ hai trong mùa, mấy ngày nữa vào đông có tuyết, sợ là sẽ hỏng hết. Hay là tiểu thư hái xuống hết đi ạ."

Bà là thê tử của Trương trang đầu, sống ở đây đã nhiều năm, những chuyện lớn nhỏ trong trang đều do vợ chồng hai người phụ trách. Nghe bà nói như vậy, Lệ Nam Khê gật đầu, Kim Trản liền đi tới hái trái cây xuống.

Trang Minh Dự ngăn Kim Trản lại, nói Lệ Nam Khê mở khăn tay ra, thân thủ nhanh nhẹn trèo lên hái từng chùm quả ném vào khăn tay của nàng.

Lúc Thu Anh rửa trái cây cho Lệ Nam Khê, Hồng quản sự lúc nãy đưa thiếu niên đi cũng trở về. Lệ Nam Khê thấy Trang Minh Dự đã đến bên giếng xem Thu Anh rửa trái cây mới đi cùng Hồng quản sự vào trong phòng, cũng gọi luôn Trương trang đầu đến, hỏi: "Đã tra ra được người kia vào đây bằng cách nào chưa?"

"Vị công tử kia nói," sau khi thấy thái độ của Lệ Nam Khê đối với thiếu niên, Hồng quản sự cũng không gọi người ta là phường trộm cắp gì nữa, đã sửa lại xưng hô cho lễ độ hơn: "Vì hắn thấy xung quanh không có người nên đi vào, đi loạn ở đây một lúc thì nhìn thấy trong phòng bếp có thức ăn nên mới vào ăn trộm."

Bởi vì Lệ Nam Khê cũng không làm gì quá đáng với thiếu niên nên hắn cũng cảm thấy hơi áy náy, liền kể tường tận tất cả mọi chuyện ra. Bây giờ Lệ Nam Khê hỏi tới, Hồng quản sự cũng tỉ mỉ nói lại cho nàng. Ngay cả thời gian hắn vào bằng cửa nào, đi con đường nào tới phòng bếp cũng nói ra kỹ càng.

Sau khi cân nhắc, Lệ Nam Khê hỏi Trương trang đầu: "Cửa kia là ai phụ trách trông coi?"

Diện tích của điền trang rất lớn, rất nhiều chỗ không có người trông coi, nhưng thiếu niên kia có thể dễ dàng đi vào tới phòng bếp mà không bị ai phát hiện cũng là điều không thể.

Mấu chốt là thủ vệ canh cửa.

Thiếu niên kia ôn tồn lễ độ, tuy rằng hắn rất đói, muốn đi tìm thức ăn, nhưng hiển nhiên cũng chẳng có kinh nghiệm trộm cắp gì. Người như vậy lại có thể lẻn được vào điền trang, chỉ có thể nói do thủ vệ quá bất cẩn.

Trương trang đầu nói: "Là Lý Bá Thức. Trước kia hắn là hộ vệ của điền trang, nhưng sau đó tay trái bị thương nên tiểu nhân điều hắn đi làm thủ vệ giữ cửa."

"Sao hắn lại bị thương?" Lệ Nam Khê hỏi. Mẫu thân đã nói hết cho nàng tình hình nhân sự trong điền trang, nhưng không có nói đến chuyện này.

Nhắc đến chuyện này, Trương trang đầu bỗng căng thẳng, hai hàng lông mày cũng nhíu lại, bình thường giọng nói to lớn vang dội bây giờ lại trầm thấp xuống, nói chuyện cũng câu được câu mất: "Say rượu rồi đánh nhau với người ta."

Lệ Nam Khê giải quyết xong chuyện của thiếu niên kia liền đi hái trái cây với Trang Minh Dự, bây giờ mới có thể nghỉ ngơi một chút, liền cầm ly trà lên uống. Sau khi nhấp một ngụm mới nói: "Nói cụ thể xem."

Trương trang đầu biết là giấu không được, đành kể hết chuyện Lý Bá Thức cãi nhau với người ta, sau đó uống rượu vào rồi say xỉn tìm người ta đánh nhau, tất cả đều nói ra hết.

Thật sự là nếu gia chủ để ý chuyện này, hắn có muốn giấu cũng giấu không được. Vì Lý Bá Thức kia sai hoàn toàn, không những là người khơi mào tranh chấp, mà sau đó còn đánh người ta tới mức bất tỉnh.

Lệ Nam Khê đặt chén trà lại trên bàn, hỏi Hồng quản sự: "Lý Bá Thức sau chuyện đó thì như thế nào?"

Hồng quản sự cúi đầu nói: "Không hối cải. Thường xuyên uống rượu rồi gây náo loạn."

Lệ Nam Khê liền cười.

Nàng nhìn Trương trang đầu: "Nếu ta nhớ không lầm thì mẫu thân đã giao cho ngươi quản lý tất cả mọi việc nhân sự ở trong trang này. Mẫu thân còn nói, ngươi đã theo bà nhiều năm, là người có thể tin tưởng nhất."

Trương trang đầu cúi đầu không nói, quỳ sụp xuống.

"Ngươi làm vậy là muốn như thế nào?" Lệ Nam Khê hơi nghiêng sang chỗ khác, nhìn chằm chằm hắn: "Nhưng ta cũng rất muốn biết, Lý Bá Thức đã như thế, sao ngươi lại có thể yên tâm mà cho hắn đi làm thủ vệ giữ cửa?"

"Hắn trên có mẹ già, dưới có con thơ, cuộc sống cả nhà đều phải dựa vào hắn, nếu hắn mất đi công việc này thì, thì…"

Dưới ánh mắt của Lệ Nam Khê, Trương quản sự càng nói càng chột dạ.

"Tốt thật. Vì không để hắn mất việc, ngươi cũng có thể đem an toàn của cả điền trang mà ném ra sau đầu." Lệ Nam Khê phân phó Hồng quản sự: "Phạt Trương trang đầu một tháng tiền lương. Đuổi Lý Bá Thức kia ra khỏi điền trang ngay bây giờ, không được quay trở về nữa."

Trương trang đầu sửa lại tư thế, ngồi quỳ trên hai chân, đôi tay nắm chặt góc áo.

Lệ Nam Khê nhìn hắn một cái, nhàn nhạt hỏi: "Không phục? Hối hận vì đã nói chuyện của vị công tử kia cho ta?" Lại hỏi: "Nhưng mà ngươi có chắc là nếu hôm nay ngươi không nói, thì Lý Bá Thức kia sẽ không bị đuổi đi, mà ngươi cũng không bị chất vấn như thế này?"

Trương trang đầu không nghĩ sẽ bị nàng đoán trúng tâm tư dễ dàng như vậy, nhìn nàng một cái rồi nhanh chóng gục đầu xuống.

Lệ Nam Khê trong lòng hiểu rõ, tay vịn vào thành ghế, trầm giọng nói: "Bởi vì ngươi đã bẩm báo đúng sự thật, nên ta chỉ đuổi một mình Lý Bá Thức đi thôi. Nhưng nếu như ngươi giấu chuyện này đi, người bị đuổi cũng không phải là một Lý Bá Thức thôi đâu."

Mà thêm cả ngươi nữa.

Hồng quản sự đứng ở một bên, tiếp lời: "May mà bẩm báo mọi chuyện với tiểu thư. Chứ nếu vị công tử kia xảy ra chuyện ở chỗ chúng ta, chắc bồi thường tính mạng cả nhà cũng không đủ."

Trương trang đầu trong lòng nhảy dựng, điều chỉnh tư thế quỳ, cung kính hơn.

Lệ Nam Khê trầm ngâm một lúc: "Ta hỏi thật, ngươi và hắn có quan hệ gì?", sau lại nói thêm: "Đừng có nghĩ lừa được ta. Nếu ta muốn tra, đương nhiên có thể tra ra."

Trương quản sự không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy. Ngẫm lại thì với năng lực của Lệ gia hay của Trang thị thì đều có thể điều tra rõ ngọn ngành.

Hắn vốn nghĩ, mình chỉ là một quản sự nho nhỏ ở một điền trang thôi, gia chủ đâu rảnh để ý tới. Nhưng nếu người ta muốn để ý tới thì chắc chắn hắn sống cũng không dễ dàng.

Việc đã đến nước này, hắn đành phải cắn răng nói ra: " Anh vợ hắn và anh vợ tiểu nhân là đồng môn cùng chung một sư phụ."

Một lúc sau, cũng chưa nghe được tiểu thư nói gì.

Sống lưng hắn đổ một tầng mồ hôi lạnh, trầm ngâm một lát, dập đầu nói: "Sau này tiểu nhân cũng không dám nữa. Xin tiểu thư khai ân."

Trả lời hắn vẫn là tĩnh lặng và trầm mặc như cũ.

Trương trang đầu rối đến mức bụng cũng xoắn lại, dập đầu ba cái thật mạnh: "Lần sau sẽ không bao giờ xảy ra chuyện tương tự nữa. Nếu tái phạm, tiểu thư cứ đuổi tiểu nhân đi! Không, đuổi cả nhà tiểu nhân đi cũng được!"

Thấy lần này hắn nói thành khẩn hơn, sắc mặt Lệ Nam Khê mới hòa hoãn hơn một chút.

Nàng bảo Hồng quản sự nâng hắn dậy: "Sau này làm gì cũng phải cẩn thận một chút. Nghĩ cho kĩ ngươi đang làm gì, nhất định phải nhớ, tại sao ngươi có thể ở đây, làm quản sự trong điền trang này."

Dứt lời, nàng lại nói rõ ràng từng chữ: "Ở đây không thiếu người. Đặc biệt là người đáng tin cậy." Nếu ngươi làm không tốt thêm một lần nữa, rất nhiều người có thể thay thế vị trí của ngươi.

Trương trang đầu vâng dạ dồn dập.

Lúc hắn ra khỏi phòng thì thấy nương tử của mình đang đứng ở cạnh cửa.

Lúc trước Trương nương tử đi rửa trái cây với Thu Anh, rửa xong đi tới phòng mới biết là có chuyện, Trang Minh Dự liền ngăn cản, bảo tất cả mọi người đều chờ ở bên ngoài.

Vừa rồi Trương nương tử nghe loáng thoáng được mấy chữ "trộm" gì đó, thấy Trương trang đầu đi ra, lập tức hỏi: "Cái gì bị trộm thế?"

Trương trang đầu trừng mắt nhìn bà một cái: "Hai cân thịt heo." Rồi quay đầu đi mất, không nói thêm lời nào.

Trương nương tử thấy Trang Minh Dự và Thu Anh đã vào phòng hết, cũng đi vào theo.

Vừa rồi Lệ Nam Khê nói chuyện một hồi, giọng nói hơi khô khốc, ăn chút trái cây vừa vặn có thể nhuận hầu. Thấy quả này ngọt ngào tươi ngon, liền hỏi tên của nó.

Lúc nãy Trương nương tử biết Lệ Nam Khê đã tức giận với Trương trang đầu, bây giờ lòng cũng hơi kính sợ. Cũng nhớ tới bộ dáng lúc nãy của chồng, bà liền đứng thẳng lưng lên, cung kính nói: "Những quả này chẳng qua chỉ là mọc hoang, không có tên chính thức, bọn tiểu nhân đều gọi là "hồng quả"."

Lệ Nam Khê hơi gật đầu, sai Thu Anh đem những quả còn dư dọn dẹp xuống, uống thêm một chén trà nhỏ, sau đó liền đi ra ngoài xem xét.

Trang Minh Dự thỉnh thoảng đưa mắt nhìn nàng, cũng không nhanh không chậm đi phía sau.

Sau khi kiểm tra xong nơi này, hai người liền đi tới những điền trang tiếp theo. Bọn họ đi lúc nhanh lúc chậm, lúc kiểm tra xong tất cả điền trang thì đã là chuyện của ba ngày sau. Sáng sớm ngày thứ tư mới có thể quay về kinh thành.

Trên đường trở về, Lệ Nam Khê lẳng lặng nghĩ về đủ loại sự tình gặp được trong ba ngày nay, khóe môi giương lên.

Mấy cái điền trang này, ít nhiều đều tồn tại vấn đề. Nhưng vấn đề lớn nhất vẫn là quyền lực của quản sự và trang đầu quá lớn.

Ví dụ như cái điền trang đầu tiên kia.

Thật ra Hồng quản sự làm không tệ, nhưng Trương trang đầu thì khác. Hắn đã có thói quen đem tất cả quyền lực nắm trong tay, cảm thấy tôi tớ trong trang phải coi hắn là chủ. Lúc đó chẳng qua chỉ là đuổi một thủ vệ không có trách nhiệm đi thôi, cũng là nói có sách mách có chứng rõ ràng, nhưng Trương trang đầu lại không phục, thậm chí còn nói giúp cho thủ vệ kia.

Đi đến những điền trang khác, vấn đề này càng nghiêm trọng hơn. Quản sự và trang đầu cùng nhau dối gạt gia chủ, động tay động chân vào tiền lương của tôi tớ trong trang.

Những người này tùy tiện làm bậy như vậy cũng là do tứ phòng các nàng quanh năm ở Giang Nam, không thể quản lý được chuyện ở kinh thành xa xôi. Nhiều năm qua, Trang thị đều giao toàn quyền xử lý cho bọn họ, lâu dần, bọn họ liền cảm thấy mình mới là chủ nhân chân chính.

Lệ Nam Khê cân nhắc rõ ràng từng chuyện, sau khi trở về sẽ nói hết cho mẫu thân, xem người nào dùng được, người nào không dùng được, sau đó thay đổi lại tất cả nhân sự trong trang.

Đang suy nghĩ xuất thần, bỗng nhiên vách xe ngựa vang lên âm thanh. Lệ Nam Khê vén màn xe đi ra bên ngoài, không đợi Trang Minh Dự nói, nàng đã phát hiện ra.

"A? Tuyết rơi?" Lệ Nam Khê duỗi tay ra, hứng được vài bông tuyết nhỏ.

"Ừ." Trang Minh Dự cũng lấy quạt hứng một ít tuyết, nhìn những bông tuyết chậm rãi tan ra, hắn ngạc nhiên nói: "Sáng nay muội nói với ta muốn đi nhanh một chút, nói trời đã bắt đầu âm u, ta còn nghĩ là không cần vội. Không ngờ đi chưa được bao lâu đã…"

Ầm một tiếng vang lớn làm tay của Trang Minh Dự run lên, quạt cũng suýt rơi xuống. Hắn vội vàng xếp quạt lại cất đi, quay đầu lại thì thấy xe ngựa của Lệ Nam Khê lúc nãy còn đi song song với hắn đã bị tụt lại phía sau. Cẩn thận nhìn thêm một chút, a, xe ngựa nghiêng hẳn về một góc. Bánh xe sau bên phải, hình như bị lõm vào?

Trang Minh Dự xoay người xuống ngựa, vội vàng chạy tới: "Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì?"

Lệ Nam Khê cũng ôm lò sưởi xuống xe.

"Bánh xe hỏng rồi." Xa phu xuống xe kiểm tra xong, nói: "Lúc trước vẫn luôn tốt mà. Không biết có phải bắt đầu hỏng từ lúc ở điền trang đi hay không."

Lời của hắn tương đối hàm súc, nhưng Lệ Nam Khê và Trang Minh Dự đều hiểu rõ.

Trước khi rời đi kinh thành, bọn họ đã kiểm tra cẩn thận xe từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, tất cả đều rất tốt. Nhưng bây giờ đột nhiên xảy ra tình trạng như thế này, dùng đầu gối cũng biết được có người động tay động chân vào, chắc là người nào ở cái điền trang cuối cùng kia đi.

Trang Minh Dự tức giận muốn giơ chân, bực bội nói: "Những người đó!" Liền xoay người định lên ngựa: "Ta quay lại tìm bọn họ!"

Lệ Nam Khê chạy nhanh lại, gọi hắn: "Nếu biểu ca quay lại đó thì có thể làm gì? Thời tiết xấu như vậy, chi bằng về kinh trước vẫn hơn. Hơn nữa, những người đó làm như thế này là muốn chúng ta mắc kẹt trên đường. Nếu bây giờ đi vòng lại, tuyết lớn hơn chắc chắn sẽ không về kinh được, như vậy là đúng ý của bọn họ rồi."

Trang Minh Dự nghiêm túc nghe Lệ Nam Khê nói, cuối cùng chỉ có thể ném roi ngựa xuống, thở dài hỏi xa phu: "Có thể sửa được không?"

"Được thì được." Xa phu ngẩng đầu lên nhìn trời: "Nhưng phải mất một, hai canh giờ mới xong."

Lúc này tuyết đã bắt đầu lớn, bông tuyết to hơn một chút, rơi xuống bàn tay lạnh lẽo, sau đó tan nhanh thành nước. Đứng dưới thời tiết lạnh như vậy một hai canh giờ, thật sự rất khó khăn. Huống chi bọn họ còn muốn quay về kinh thành càng sớm càng tốt, kéo ra một hai canh giờ cũng không phải đoạn thời gian ngắn.

Không nói những người khác,Lệ Nam Khê thân là tiểu thư được yêu thương từ nhỏ đến lớn, sao có thể chịu được thời tiết lạnh giá như vậy.

Trang Minh Dự nhìn về phía xa xa kia.

Xuyên qua rừng cây, có thể lờ mờ thấy được cách đó không xa có một tòa nhà gạch xanh ngói đỏ. Trong phạm vi mấy trăm dặm quanh đây, chỉ có một cái nhà này. Nhưng ngôi nhà ở trong rừng như vậy, không ai biết nó thuộc sở hữu của người nào.

Nhưng cũng thật khéo, bởi vì quan hệ của phụ thân, Trang Minh Dự vừa vặn biết được chủ nhân của dinh thự kia là ai. Nghiêm túc mà nói thì hắn và người kia cũng có chút quen biết. Nhưng hắn cũng không biết, dựa vào loại quen biết xa xăm này thì quản gia chỗ đó có đồng ý cho mọi người vào để tránh tuyết không.

Người này nổi danh là tính tình rất kém. Thuộc hạ của hắn, cũng cực kỳ khó nói.

Trang Minh Dự lưỡng lự, đi lại xung quanh vài vòng. Cuối cùng thấy Lệ Nam Khê đã lạnh đến nỗi mặt đỏ bừng, cuối cùng hạ quyết tâm, xoay người lên ngựa, nói với Lệ Nam Khê: "Muội chờ ở đây một lúc, ta sẽ về nhanh thôi."

Nói xong, không đợi nàng trả lời, hắn đã quất roi giục ngựa chạy đi.