Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 7



Gió lạnh thổi vào trên mặt làm da thịt buốt giá đến rát đau. Lệ Nam Khê quấn chặt áo choàng trên người, dậm dậm chân xuống đất cho đỡ lạnh. Lúc này nàng đã mang guốc gỗ vào, không đến mức dẫm phải nước tuyết dưới đất, nhưng gió lạnh như thế này cũng đã sớm khiến nàng có chút không chịu nổi.

Bọn nha hoàn Kim Trản đều khuyên Lệ Nam Khê nên vào xe ngồi để đỡ lạnh. Nhưng nàng quay lại nhìn xa phu đang nỗ lực sửa xe, lắc đầu: "Cứ để xa phu sửa xe đi, xe sửa xong nhanh thì chúng ta mới có thể hồi kinh sớm được."

Tuy nàng nói như vậy, nhưng lúc này gió và tuyết càng lớn hơn, để nàng đứng bên ngoài chịu lạnh, ai cũng không thể yên tâm được. Kim Trản muốn đi lại khuyên nhủ thêm, nhưng Thu Anh bên cạnh đã tinh mắt thấy điểm đen phía xa lúc này đang tiến lại ngày càng gần: "Biểu thiếu gia đã quay lại rồi!"

Nhớ đến bộ dáng kiên quyết dứt khoát của Trang Minh Dự trước khi đi, trong lòng mọi người đều mang theo một tia hy vọng. Trang Minh Dự vừa xuống ngựa, mọi người đều vây quanh hắn hỏi han. Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Trang Minh Dự nhìn Lệ Nam Khê cười cười: "Được rồi. Tư Tư, đi, ta mang muội đến phủ viện trong rừng kia tránh tuyết."

Hắn chỉ ngôi nhà lớn, gạch xanh ngói đỏ ở phía xa.

Lệ Nam Khê liền giục Kim Trản và Thu Anh đi theo. Nhưng Trang Minh Dự lại giơ tay ngăn cản nàng, khó xử nói: "Chủ nhân nhà này thích yên tĩnh. Tư tư, một mình muội đi thì được, còn những người khác chắc phải chờ ở chỗ này một lúc rồi."

Bọn Thu Anh xuất thân là con nhà nông, không phải lá ngọc cành vàng như Lệ Nam Khê, phơi một trận tuyết cũng không phải là vấn đề gì lớn. Không đợi Lệ Nam Khê nói, các nàng đã tươi cười: "Bọn nô tỳ ở đây giúp đỡ xa phu sửa xe là được rồi ạ."

Trang Minh Dự nhường ngựa cho Lệ Nam Khê ngồi, hắn vừa nắm dây cương, vừa hướng đến phủ viện kia mà đi.

"Không biết chủ nhân của nó là ai?" Lệ Nam Khê nắm thật chặt áo choàng trên người, nói: "Lát nữa phải cảm ơn hắn một tiếng mới được."

"Không cần như vậy đâu." Trang Minh Dự nhẹ giọng nói: "Người ta bây giờ không có ở đó. Nếu là bình thường có hắn, sợ là chúng ta cũng vào không được. May mà hôm nay ở đó chỉ có một quản sự, ta phải năn nỉ lắm hắn mới cho vào."

Nghĩ đến tình hình lúc nãy, Trang Minh Dự cũng toát mồ hôi. Hắn xin mãi mà tên thủ vệ giữ cửa không đồng ý. Cũng may là thân tín của Vệ Quốc công - đại quản sự Vạn Toàn cũng có ở đó, nghe âm thanh ồn ào ở cửa lớn nên mới đi ra xem.

Lúc Trang Minh Dự thấy Vạn Toàn, trong lòng cũng hơi lo lắng. Đây là người mà Ninh Bình hầu để lại cho Vệ Quốc công trước khi qua đời, đa mưu túc trí lại rất trung thành, hơn nữa… còn xấu tính y như chủ tử nhà hắn.

Lúc đầu nghe Trang Minh Dự nói muốn mượn chỗ để tránh tuyết, Vạn Toàn cũng không đồng ý. Nhưng sau khi nghe Trang Minh Dự nói thân thể biểu muội nhà mình không được tốt lắm, xe lại hỏng, thì hắn hơi do dự, mi mắt vẫn buông xuống nãy giờ lại nhấc lên một chút.

"Trang thiếu gia nói, xe của biểu tiểu thư bị hỏng sao?" Vạn Toàn bình thản hỏi.

Trang Minh Dự trả lời: "Đúng vậy. Ta và Tư Tư đi đến mấy điền trang kiểm tra, lúc hồi kinh thì lại gặp phải tuyết. Xa phu nói một hai canh giờ là có thể sửa xong xe, sẽ không làm phiền quản sự lâu đâu."

Vạn Toàn cười ôn hòa: "Nếu là biểu muội của Trang đại thiếu gia, mà trong tên lại có chữ "Khê", có phải là tiểu thư nhà Lệ đại học sĩ không?"

Tuy chữ "Khê" và chữ "Tây" khác nhau, nhưng câu đoán mò của Vạn Toàn cũng đúng rồi. Trang Minh Dự không biết vì sao Vạn Toàn lại nhắc đến tổ phụ đã qua đời nhiều năm của Lệ Nam Khê, nhưng hắn biết Lệ đại học sĩ là người có tài học nổi danh thiên hạ, đức cao vọng trọng. Nếu bây giờ hắn đem tên lão tổ phụ ra dùng thì chắc cũng có chút hữu dụng. Vội vàng gật đầu liên tục: "Đúng vậy, biểu muội nhà ta đúng là nữ nhi của Lệ Tứ lão gia, mới từ Giang Nam hồi kinh không lâu."

"Thì ra là tiểu thư của nhà Lệ tri châu." Vạn Toàn cười sâu thêm một chút: "Nếu là chỉ tạm ở một hai canh giờ, ta nghĩ cũng không có vấn đề gì lớn."

Thủ vệ bên cạnh muốn nói lại thôi.

Vạn Toàn liếc hắn một cái, mỉm cười nói với Trang Minh Dự: "Hôm nay Quốc công cũng chưa đến đây. Tiểu nhân thì còn có rất nhiều việc phải làm, sau khi Lệ tiểu thư tới, cứ nói ngài ấy tự nhiên." Nói xong liền bước vào, cũng không quay đầu lại nói gì thêm.

Nhớ đến thái độ của Vạn Toàn, Trang Minh Dự liền nhắc nhở biểu muội: "Sau khi muội vào nhà cũng đừng nên hỏi danh tính chủ nhân của phủ viện này. Đây là nơi mà người đó bí mật mua, không có ai biết cả. Nếu không phải nghe cha ta nói thì ta cũng không biết được."

Lúc Trang Minh Dự nhắc tới chủ nhân của tòa nhà này, Lệ Nam Khê cũng hiểu là chuyện không tiện nói ra, liền nói: "Muội biết rồi, biểu ca yên tâm."

"Không phải là ta không muốn nói cho muội biết, mà là…" Trang Minh Dự suy nghĩ, rồi lắc đầu: "Thôi. Loại quan hệ này cũng không thể nói rõ trong chốc lát được. Cha ta và hắn cũng coi như quen biết, nhưng cũng không phải là quá thân thiết."

Cánh tay đang kéo áo choàng của Lệ Nam Khê hơi ngừng lại một chút, nhưng cũng không hỏi gì thêm. Cha của Trang Minh Dự - cữu cữu của nàng là Lễ Bộ thị lang, thân phận của vị chủ nhân này chắc chắn không đơn giản, nếu không thì cữu cữu cũng sẽ không đồng ý giúp đỡ, càng sẽ không giúp đối phương che giấu bí mật.

Đã đến cửa lớn của phủ viện, Trang Minh Dự đi tới gõ 3 tiếng. Cửa mở ra, có một thủ vệ cao lớn đang đứng ở đó. Trang Minh Dự chắp tay nói với hắn: "Vừa rồi Vạn quản sự đã đồng ý cho chúng ta vào đây để tránh tuyết."

Thủ vệ kia nhìn Lệ Nam Khê một cái, gật gật đầu, nghiêng mình thủ thế mời Lệ Nam Khê vào trong. Sau khi Lệ Nam Khê bước vào cửa lớn, Trang Minh Dự cũng nhấc chân theo sau, nhưng lại bị thủ vệ kia chặn lại.

"Vạn quản sự chỉ nói cho Lệ tiểu thư vào chứ không nói cho Trang thiếu gia vào." Thủ vệ nói chắc nịch.

Trang Minh Dự sửng sốt, năn nỉ mãi hắn cũng không đồng ý, cũng không chịu đi mời Vạn quản sự đến. Trang Minh Dự đành đứng đó giương mắt nhìn. Lệ Nam Khê không muốn hắn khó xử, bèn lập tức nói với Trang Minh Dự: "Biểu ca, thật ra cũng không cần thiết lắm đâu, chúng ta quay về đi." Nói xong, trong lúc thủ vệ kia còn đang ngạc nhiên, nàng đã bước nhanh ra cửa lớn, ngồi lên ngựa.

Nhưng lúc này Trang Minh Dự lại không chịu. Hắn bước nhanh đến đuổi theo ngựa, mạnh mẽ kéo dây cương lại, kéo Lệ Nam Khê xuống.

"Ta đến đây nhờ vả là để cho muội có một nơi tránh tuyết. Muội sống ở Giang Nam từ nhỏ, chắc chắn không thể chịu nổi thời tiết lạnh giá như thế này. Nếu trở về bị ốm, cô mẫu và dượng sẽ không tha cho ta đâu. Ta thân là nam tử hán, chút rét này có là gì. Muội vào đi, ta về xem xe ngựa. Chờ đến khi sửa xong ta sẽ đến đón muội về."

Lệ Nam Khê cúi đầu không nói.

Trang Minh Dự biết, mặc dù nhìn nàng dịu hiền ôn hòa như vậy, nhưng thật ra tính tình rất cố chấp, liền thấp giọng nói với nàng: "Chủ nhân chỗ này tuy tính tình… Nhưng cũng là người rất quang minh lỗi lạc. Muội cứ yên tâm."

Thấy Lệ Nam Khê cũng không đáp, hắn liền cất cao giọng: "Chẳng lẽ muội muốn công sức ta chạy đi chạy về, năn nỉ người ta đổ xuống sông xuống biển hết hay sao?" Lệ Nam Khê nhớ đến thái độ vừa rồi của thủ vệ liền biết, vì để cho nàng có một chỗ tránh tuyết, Trang Minh Dự đã phải mất nhiều công sức. Nghe xong câu cuối của hắn, nàng cũng biết nếu mình bị bệnh, người chịu khổ không ai khác chính là Trang Minh Dự, là những người thân của nàng. Lệ Nam Khê cuối cùng cũng gật đầu, xuống ngựa đi vào.

Thấy nàng đã vào trong, Trang Minh Dự mới thở phào nhẹ nhõm, cưỡi ngựa chậm rãi rời đi.

Lệ Nam Khê mới vừa bước vào, thủ vệ kia liền chỉ cho nàng căn phòng cách đó không xa. Biết đối phương muốn cho nàng tránh tuyết ở căn phòng đó, nàng cũng gật đầu cảm ơn.

Lúc này, sắc mặt của thủ vệ cũng không lạnh lẽo như lúc nói chuyện với Trang Minh nữa. Hắn sờ sờ cái ót, lặng lẽ cười nói: "Tiểu thư cứ tự nhiên." Sau đó im lặng đứng đi tới cửa lớn tiếp tục canh giữ.

Một đường đi vào, cũng không gặp được bất cứ người nào.

Đứng ngoài cửa, Lệ Nam Khê giũ tuyết đọng trên áo choàng ra, sau đó gấp trên tay, lúc này mới chậm rãi đi vào phòng.

Theo lý mà nói, đây chắc là phòng dùng cho khách ở, nhưng chắc là lâu ngày không có khách đến nên nó được sắp xếp lại giống như một thư phòng. Bên phía tay phải là một loạt các kệ sách cao đến trần nhà, trong kệ chất đầy sách. Trước cửa sổ là một cái bàn con, trên đó có đầy đủ bút, mực, giấy, nghiên mực, còn có hai bức tranh chưa kịp khô.

Trong phòng có chậu than. Nhưng hiển nhiên là chậu than này chỉ mới được đem tới nên trong phòng vẫn rất lạnh lẽo. Sau khi đánh giá sơ qua căn phòng, Lệ Nam Khê cũng không đi lại khắp nơi. Chỉ yên lặng nhìn những bức tranh chữ treo trên tường. Ngay cả hai bức vẽ trên bàn cũng không muốn để ý. Lúc Lệ Nam Khê đã ngồi đến phát chán thì có một người từ phía cổng vòm đi đến.

Người này tuổi trung niên, dáng người không cao không thấp, tóc lấm tấm hoa râm, sống lưng thẳng tắp. Bước chân hình như hơi bị thọt, sắc mặt nghiêm túc đoan chính, đôi mắt rất có thần. Hắn đi tới trước mặt Lệ Nam Khê, khom người hành lễ, hỏi: "Cô nương là Lệ Thất tiểu thư?"

Sau khi Lệ Nam Khê đứng dậy trả lời, hắn mới cười nói: "Tiểu nhân là quản gia ở đây, tên Vạn Toàn." Nói xong, liền trò chuyện thêm vài câu với Lệ Nam Khê.

Vạn Toàn hiển nhiên là người đã từng vào nam ra bắc. Rất hiểu biết về phong thổ vùng Giang Nam. Nói về quê nhà mình nên dần dần Lệ Nam Khê thả lỏng hơn, trò chuyện với hắn ngày càng vui vẻ. Sau khi hai người nói đến ẩm thực vùng Giang Nam, Vạn Toàn bỗng nhiên nói: "Phủ viện này được thiết kế cũng không tệ, tường xây rất cao, bình thường gió lạnh không thể thổi vào. Tiểu thư có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"

Lệ Nam Khê nhớ rất rõ lúc nãy Trang Minh Dự đã nói, Vạn quản sự bận trăm công nghìn việc, không có thời gian tiếp đãi bọn họ.

Vừa rồi, lúc hai người nói chuyện phiếm, nàng cũng hơi thắc mắc. Bây giờ Vạn Toàn lại muốn dẫn nàng đi tham quan nơi này, Lệ Nam Khê trong lòng nghi ngờ càng sâu, hơi chần chừ: "Ta ngồi ở chỗ này tránh tuyết một chút là được rồi, không thể làm phiền Vạn quản sự thêm nữa."

"Không phiền đâu." Vạn Toàn mỉm cười: "Tiểu nhân đúng là bận thật. Nhưng sau khi trò chuyện với tiểu thư, cảm thấy rất hợp ý nên muốn làm tròn lễ nghĩa của chủ nhà."

Đối phương đã nói như vậy, nếu Lệ Nam Khê không đồng ý thì có vẻ không nể mặt người ta cho lắm. Dù sao người ta cũng có ý tốt cho nàng đi vào để tránh tuyết. Nghĩ nghĩ, nàng liền nói cảm ơn rồi mời Vạn Toàn đi trước dẫn đường, sau đó mới chậm rãi đi theo, vào sâu trong nội viện.

Quả thật đúng như lời hắn nói, trong nội viện giống như gió không thể thổi vào, so với chỗ căn phòng ở ngoại viện lúc nãy thì ấm áp hơn nhiều. Lệ Nam Khê đi theo Vạn quản sự, đến trước một tiểu viện rất đẹp. Nói là đẹp, nhưng chẳng qua là đẹp hơn so với cái thư phòng lúc nãy thôi.

Tiền viện không có hoa cỏ hay cây cối gì cả. Nhưng từ căn phòng đẹp này đi thêm chút nữa lại một khu rừng trúc nhỏ, ở đó có một căn phòng năm gian to lớn.

Vạn Toàn bỗng dưng nói muốn đi xử lý công việc một lát, cúi người tạ lỗi một tiếng với Lệ Nam Khê, phiền nàng chờ hắn một chút. Lệ Nam Khê cười nói: "Vạn quản sự có công việc mà, không sao đâu."

Vạn toàn hành lễ, sau đó đi vào căn phòng năm gian kia.

Lệ Nam Khê đang đứng yên ở một chỗ thì tầm mắt bỗng bị hấp dẫn bởi bức tường trước mặt. Trên bức tường đó có một vạt màu xanh đậm. Nhờ vách tường cao lớn đã chắn đi gió lạnh nên dưới góc ngay đó có một bụi cỏ nhỏ đang đâm chồi xanh tươi, có vẻ yếu đuối mong manh, nhưng lại rất điềm đạm đáng yêu.

Lệ Nam Khê ngẩng đầu nhìn trời.

Tuyết càng ngày càng lớn. Sợ là không bao lâu nữa những cây cỏ này sẽ bị héo tàn.

Nàng nhìn chăm chú một lúc, cuối cùng đi đến, gác chiếc ô lên vách tường, cẩn thận nhổ những cây cỏ nhỏ đặt vào lòng bàn tay. Định bụng trở về xe sẽ kẹp vào trong sách để giữ khô. Lệ Nam Khê đang chăm chú nhìn những cây cỏ xinh xắn trong tay, đột nhiên có một giọng nam trầm thấp từ một nơi không xa nào đó truyền tới.

"Nhiều chuyện."

Giọng nói của người này thành thật chất phác, nhưng lại như ẩn giấu sắt đá, giống như âm thanh của nước dưới vực sâu, mặc dù chỉ là hai chữ ngắn ngủi nhưng rất dễ nghe.

Lệ Nam Khê không nhịn được nhìn theo hướng phát ra âm thanh, tầm mắt nhanh chóng bị hấp dẫn bởi một người đàn ông đang đứng bên cửa sổ trong phòng.

Dáng người của hắn rất cao. Đứng phía trước cửa sổ như vậy, ít nhất cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn. Nhưng lúc này nhìn qua chỉ thấy từ xương quai xanh trở xuống, khuôn mặt hoàn toàn bị che khuất sau vách tường, không thể nhìn ra.

Trời lạnh như vậy, còn có tuyết rơi, vậy mà hắn chỉ khoác một cái áo choàng lỏng lẻo ở trên người, loáng thoáng còn có thể thấy được vòng ngựa tráng kiện. Lúc cầm ly rượu ở trên bàn lên, ống tay áo còn thuận thế rơi xuống, lộ ra cánh tay rắn chắc hữu lực.

Dù chưa thấy mặt hắn, nhưng chỉ nhìn như vậy thôi cũng đủ thấy đây là một người đàn ông rất mạnh mẽ.

Thân hình rắn chắn, cao lớn, hữu lực.

Hai kiếp của Lệ Nam Khê chỉ mới nhìn thấy những quân tử văn sĩ nho nhã, chưa từng thấy được nam tử khác biệt như vậy, nên vô thức ngây dại chăm chú nhìn một lúc.

Một lúc sau, một bông tuyết rơi xuống chạm vào chóp mũi lạnh băng, nàng mới giật mình hoàn hồn lại. Lúc này mới nhận ra mình thế mà lại nhìn chằm chằm một nam tử lâu như vậy. Dựa vào phương hướng đứng thẳng của hắn, Lệ Nam Khê biết mặt hắn sẽ đối diện với phía bên này của nàng. Nhưng cũng không biết hắn có thấy được hành động thất thố vừa rồi của nàng hay không. Cảm thấy hơi xấu hổ, nàng vội vàng nhìn sang, hành lễ về hướng kia rồi cúi đầu xoay người đi.

Mới vừa đi được mười mấy bước, Lệ Nam Khê liền nghe được âm thanh từ hướng kia truyền đến.

Theo bản năng quay đầu lại nhìn, thì thấy chiếc mành phía trước cái cửa sổ kia đã bị người ta kéo lên. Mành trúc đong đưa mạnh mẽ, có thể thấy sức lực của người kia lớn đến chừng nào.

Lệ Nam Khê bỗng hiểu được, hắn đã phát hiện ra nàng. Nhớ lại hành động của chính mình, Lệ Nam Khê càng xấu hổ hơn, cũng không dám nhìn thêm nữa, liền xách váy chạy đi.