Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 8



Lệ Nam Khê cảm thấy vận khí của mình cũng không tệ, hoảng loạn chọn đại một con đường để chạy cũng có thể chạy về gian thư phòng lúc trước. Nhưng sau khi bước vào phòng, nàng mới nhớ ra là mình đã để quên chiếc ô ở chỗ vách tường trong rừng trúc kia rồi.

Nàng đang suy nghĩ có nên chạy tới lấy lại hay không. Dù sao trên mặt của cây dù còn có bút tích do chính nàng vẽ, bỏ đi rất đáng tiếc. Nhưng đi thì… lỡ đâu chạm mặt phải người trong phòng kia, sẽ rất xấu hổ.

Lệ Nam Khê đang suy nghĩ loạn xạ thì thấy Vạn Toàn đi đến.

Lúc nãy là hai người cùng đi dạo trong nội viện, sau đó Vạn Toàn có việc, nàng đã đồng ý là sẽ đứng ở đó đợi hắn, vậy mà bây giờ lại chạy về trước. Cảm thấy hơi áy náy nên liền đứng dậy xin lỗi hắn, cũng chưa thể nhắc đến chuyện cây dù.

"Lúc nãy ta đột nhiên có chuyện gấp, nên vội vàng rời đi, không đứng ở chỗ cũ chờ quản sự, thật sự xin lỗi."

Lúc nãy Vạn Toàn cũng ở trong căn phòng kia, chắc chắn biết hết mọi chuyện. Nàng vốn tưởng hắn sẽ nhắc lại chuyện lúc đó, nhưng bây giờ biểu cảm của hắn lại giống như hoàn toàn không biết gì, chỉ mỉm cười nói: "Tiểu thư đừng khách khí như vậy."

Lệ Nam Khê đột nhiên hiểu ra, nam tử đứng chỗ cửa sổ lúc nãy hẳn là thân phận không đơn giản. Dù Vạn Toàn dẫn nàng đi tới đó dạo, nhưng người kia, chuyện kia, thậm chí ngay cả cái sân kia cũng không thể nhắc tới nữa. Lệ Nam Khê ra quyết định, tuyệt đối không thể đi đến chỗ đó nữa, đang tính nhờ Vạn Toàn tìm chiếc ô kia giúp mình.

Vừa lúc này Trang Minh Dự đến. Hắn không thể đi vào nên Vạn Toàn đành đưa Lệ Nam Khê ra cửa.

Lúc sắp rời đi, Lệ Nam Khê liền nhắc đến chiếc ô. Vạn Toàn cười nói: "Nãy giờ tiểu nhân cũng chưa thấy cái ô đó. Nhưng tiểu thư yên tâm, nếu tìm thấy tiểu nhân nhất định sẽ cất đi. Sau này có dịp đương nhiên sẽ trả lại."

Lệ Nam Khê cũng biết, người ta đã cho nàng một chỗ để tránh tuyết, nếu cứ nhắc đi nhắc lại chuyện ô dù thì cũng không hay, nên nói: "Vì trên mặt của chiếc ô kia có nét vẽ của ta, cũng là chiếc ô ta dùng đã lâu, bỏ đi sẽ rất tiếc, nên đành làm phiền quản sự vậy."

Nếu là đồ của cô nương gia, trên đồ kia lại có bút tích của nàng thì rơi vào trong tay nam tử khác thì sẽ rất phiền phức.

Vạn Toàn cười nói: "Lệ tiểu thư cứ yên tâm. Tiểu nhân sẽ giữ gìn tốt chiếc ô đó."

Lệ Nam Khê hành lễ rồi nói cảm ơn với hắn, nhưng Vạn Toàn lại nghiêng người tránh đi.

"Xa phu nhà muội giỏi thật." Trang Minh Dự lật lật cây quạt trong tay, thấy Lệ Nam Khê đi đến liền vui vẻ nói: "Bánh xe kia hỏng nặng như thế, vậy mà hắn cũng có thể một mình sửa được, đúng là rất giỏi." Rồi quay đầu nhìn thấy Vạn Toàn đứng đó, hắn bỗng nhiên thu liễm hơn rất nhiều, cất quạt đi, gật đầu cười nói: "Chào Vạn quản sự."

Đợi hai người khách sáo vài câu xong, Lệ Nam Khê cảm ơn với Vạn Toàn một lần nữa rồi mới từ biệt, leo lên ngựa của Trang Minh Dự quay về xe.

Trong âm thanh lải nhải của Trang Minh Dự, Lệ Nam Khê lại nghĩ đến chuyện lúc nãy. Bây giờ đã không còn ở chỗ đó, nên nàng nói chuyện cũng thả lỏng hơn.

Sau khi kêu một tiếng: "Biểu ca", Lệ Nam Khê ôm hy vọng hỏi: "Chủ nhân của phủ viện đó hiện giờ không có ở đây sao?"

"Không có." Trang Minh Dự rất khẳng định: "Vạn quản sự đã nói là hắn không có ở đó thì chắc là vậy."

Lệ Nam Khê âm thầm thở phào.

Nhưng không để nàng hoàn toàn yên tâm, Trang Minh Dự lại nói thêm: "Nhưng mà, Vạn Toàn bình thường luôn đi theo chủ tử của hắn, hiếm khi thấy hắn bỏ chủ tử mà đến đây một mình như vậy."

Tâm trạng của Lệ Nam Khê còn chưa yên tâm hẳn, sau khi nghe xong lời này lại càng lo lắng hơn. Nam nhân kia quá chói mắt, thiên hạ này cũng không có nhiều người có thể có được khí chất mạnh mẽ như vậy. Hơn nữa, chủ nhân của phủ viện này cũng ít khi cho người lạ đi vào…

Lệ Nam Khê kiềm không được hỏi Trang Minh Dự: "Người kia có cao không?"

"Ai?", sau khi sửng sốt, Trang Minh Dự mới biết được là Lệ Nam Khê đang hỏi về chủ nhân của Vạn Toàn, lập tức không suy nghĩ mà nói: "Rất cao, cao hơn ta nữa."

Trang Minh Dự cũng rất cao. Nếu cao hơn Trang Minh Dự, như vậy…

Trong lòng Lệ Nam Khê đã có đáp án, ngay lập tức sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, rất đặc sắc.

Trang Minh Dự nói dông dài về vấn đề cao thấp một lúc cũng không nghe Lệ Nam Khê nói gì tiếp, liền nhìn lại nàng. Thấy nàng không biết đang suy nghĩ cái gì mà biểu cảm vừa đau khổ vừa bối rối, liền hỏi: "Tư Tư, muội sao vậy?"

"Không có gì." Lệ Nam Khê than nhẹ một tiếng: "Lúc nãy muội lỡ làm ra một chuyện không tốt nên hơi chột dạ."

Trang Minh Dự truy hỏi mãi chuyện không tốt là chuyện gì. Nhưng Lệ Nam Khê như bị á khẩu, như thế nào cũng không chịu nói.

Sau khi quay lại xe ngựa, Lệ Nam Khê cũng đã có quyết định. Nàng lấy một chiếc ly bạch ngọc và hoa khô mà chính mình làm ra. Sau đó cúi người hất lớp tuyết mỏng trên mặt đất ra, dùng cuốc nhỏ luôn mang theo trong xe đào lấy một ít đất lên bỏ vào chiếc ly bạch ngọc, cẩn thận cắm những cành hoa khô vào. Hoa khô trông rất bình thường, không đẹp đẽ quyến rũ giống như hoa tươi, nhưng Lệ Nam Khê vẫn đem những cành hoa cao thấp đan xen cắm vào.

Sau đó, nàng lấy một chiếc khăn lụa từ trong túi của mình ra, trong khăn lụa bọc những cành cỏ xanh mới vừa hái lúc nãy. Nàng cắm điểm xuyết cỏ xanh với hoa khô với nhau, nhìn lại một chút, sau đó vốc thêm một ít tuyết bỏ vào, nhẹ nhàng bỏ ở giữa lớp đất và gốc cây.

Trang Minh Dự ngơ ngẩn nhìn tác phẩm của Lệ Nam Khê, sau đó nhìn nàng chằm chằm, trong mắt nhiều thêm một chút ý nghĩ sâu xa: "Ta cũng không biết là tài cắm hoa của muội lại cao đến vậy."

Hắn đã xem qua rất nhiều lọ hoa được cắm đẹp mắt, nhưng đều là hoa tươi, còn dùng hoa khô cắm, lấy cỏ dại trang trí, đây là lần đầu tiên hắn thấy. Chẳng qua là từ vài nguyên liệu đơn giản như vậy, nàng đã có thể tạo ra một cảnh sắc thanh lệ khó có được. Nếu thay hoa khô bằng hoa tươi, chắc chắn sẽ càng rực rỡ hơn.

Nếu hắn nhớ không lầm, trong nhà có vài tiểu thư có tài Hoa Nghệ cực cao, nhưng cũng chưa từng nghe qua tên của biểu muội. Như hắn thấy bây giờ, rất rõ ràng, trình độ của Lệ Nam Khê so với những vị tiểu thư kia còn cao hơn một bậc.

Lệ Nam Khê không để ý lắm, cười cười: "Tất cả mọi người đều rất giỏi, muội cũng không muốn múa rìu qua mắt thợ đâu."

Thế nhân lấy cắm hoa là việc thanh nhã, nhưng lại bị những danh môn quý nữ lợi dụng để tranh cao thấp. Nàng không muốn cuốn vào những chuyện thị phi nên những cuộc trổ tài hoa nghệ đều chưa từng tham gia. Nếu có hứng cắm ra cũng chỉ để tặng cho phụ mẫu huynh tỷ xem. Người ngoài không biết, nên đương nhiên không thể nổi tiếng.

Lệ Nam Khê đưa cái ly bạch ngọc đến trước mặt Trang Minh Dự: "Huynh có thể giao cái này cho Vạn quản sự được không, nói là…". Google ngay 𝘵rang ( 𝘵ru𝗺𝘵ruyen﹒𝘃n )

Nàng nghẹn giọng: "Nói là lúc nãy ta đã quấy rầy, muốn tặng ly ngọc này để cảm ơn."

Trang Minh Dự thần sắc phức tạp, cẩn thận cầm lấy vật trong tay Lệ Nam Khê. Lúc hắn sắp đi, đột nhiên nhớ ra một chuyện, nghi ngờ hỏi: "Có phải muội làm sai cái gì ở chỗ đó hay không?"

Đến nỗi phải lấy tài Hoa Nghệ không dễ dàng bày ra của mình để bày tỏ lòng biết ơn?

Lệ Nam Khê đang chột dạ, nghe xong lời nói của Trang Minh Dự thì trong lòng run lên. Nàng không nghĩ Trang Minh Dự thoạt nhìn vô tâm vô phế lúc này lại thận trọng như vậy. Lệ Nam Khê cố gắng làm cho bản thân bình thường hơn, bình tĩnh nói: "Không có mà. Chẳng qua là muội chỉ muốn cảm ơn thôi."

Trang Minh Dự ngẫm lại, nghĩ nàng chỉ là một tiểu thư mềm yếu, lại dưới sự "trông coi" của Vạn Toàn thì có thể làm được gì? Là do hắn nghĩ nhiều rồi.

Trang Minh Dự cười ha ha, đi vài bước, nhưng vẫn không yên tâm, quay đầu lại nhìn cô nương đứng trong làn tuyết, lại chỉ vào vật trong tay: "Cái ly này…"

Lệ Nam Khê hiểu rõ lo lắng của hắn, mỉm cười nói: "Trên đường hồi kinh muội thấy thuận mắt nên mua. Cũng không phải thứ bình thường hay sử dụng."

Trang Minh Dự lúc này mới hoàn toàn yên tâm, nhẹ nhàng gật đầu, thúc ngựa đi.

Vạn Toàn quay lại căn phòng trong rừng trúc, sau khi phủi đi tuyết đọng trên người mới bước vào phòng. Sau khi bước vào đã thấy một chiếc ô được đặt ngay ngắn trên cái bàn gỗ hoa lê. Kiểu dáng chiếc ô rất bình thường, nhưng những hình vẽ thu lan và lục mai trên đó rất độc đáo.

Vạn Toàn cầm lấy chiếc ô, đi đến giàn hoa bên cạnh bàn. Trước bàn có một nam tử đang cầm bút luyện chữ. Dáng người hắn cao lớn, cán bút nho nhỏ ở trong bàn tay thon dài hữu lực nhìn rất khác biệt. Vạn Toàn nhìn những chữ trên giấy, thấy là lối chữ hành chứ không phải lối chữ thảo, có thể biết bây giờ tâm tình của vị này cũng không tệ, liền đem dù gác vào cạnh bàn: "Cái này là của Lệ Thất tiểu thư để quên."

Trọng Đình Xuyên liếc qua chiếc ô nho nhỏ xinh xắn, ngòi bút cũng không dừng lại: "Lúc nãy ngươi đã cầm nó đến đây."

Vạn Toàn hiểu rõ ý của Trọng Đình Xuyên. Lúc nãy đi tiễn Lệ Nam Khê, hắn vốn dĩ có thể đem đồ trả lại cho người ta. Nhưng hắn lại không làm như vậy.

"Gia. Phu nhân nói, nếu đã nhất định là Lệ gia thì đương nhiên phải là Lệ gia." Vạn Toàn thấp giọng nói.

Một tiếng "Bang" nặng nề ngăn lại lời nói của hắn.

Trọng Đình Xuyên vỗ bút vào trên mặt bàn, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Vạn Toàn, lạnh lùng nói: "Trả về. Ngay lập tức."

Vạn Toàn cung kính: "Gia, lúc trước, người giúp Cửu gia ở điền trang kia cũng là Thất tiểu thư."

"Cũng là nàng?" Cái này ngoài dự đoán của Trọng Đình Xuyên.

Vạn Toàn đã đi theo hắn mười mấy năm, dù hắn chưa nói gì thêm, Vạn Toàn cũng biết được suy nghĩ của hắn: "Thất tiểu thư từ nhỏ đã đi theo Lệ Tứ lão gia đến sống ở Giang Nam, làm sao biết được Cửu gia là ai? Vì thế, chuyện giúp Cửu gia đương nhiên là xuất phát từ thiện tâm."

"Ừ." Trọng Đình Xuyên chỉ nói một chữ, chớp mắt lại nặng nề nói: "Cũng trả về đi."

Ngữ khí rất nặng, âm điệu lạnh lẽo.

Chân thật nghiêm túc.

Vạn Toàn liền biết được chuyện này cũng không thể nói thêm nữa. Đành thở dài một hơi, cầm chiếc ô giao cho thủ vệ, sai thủ vệ đem ra cửa xem có thể đuổi kịp xe ngựa của Lệ gia hay không.

Ai ngờ thủ vệ đi nhanh, quay về cũng nhanh. Hơn nữa trong tay còn cầm thêm một cái ly bạch ngọc.

Những bông hoa nho nhỏ trong chiếc ly này thật khiến người ta yêu thích đến không rời mắt được. Cũng không phải loại hoa gì quý giá, hơn nữa lại là hoa khô, đan xen với cỏ xanh và đất nâu nhìn rất sinh động. Trên đất có điểm vài vệt nước trong suốt, như vậy lúc nãy hẳn là có tuyết trên đó đi. Nhưng không biết là tuyết từ bầu trời rơi xuống hay tuyết từ tay người nhẹ nhàng bỏ vào?

Nhưng động lòng người nhất vẫn là những ngọn cỏ xanh kia.

Vạn Toàn lưỡng lự nhìn cái ly bạch ngọc. Cuối cùng vẫn thở dài, cẩn thận cầm lấy đem vào trong phòng, bẩm báo với Trọng Đình Xuyên. Trọng Đình Xuyên đang chăm chú luyện chữ, tay trái tùy ý chỉ vào sọt rác bên cạnh.

Sọt rác kia dùng để đựng đồ bỏ đi.

Ý của hắn rất rõ ràng.

Vạn Toàn trong lòng muốn khuyên, nhưng vừa mở miệng đã bị Trọng Đình Xuyên giơ tay ngăn lại. Hắn đành phải đi tới sọt rác, định ném xuống.

Ai ngờ ly bạch ngọc đang rơi xuống, vẫn chưa nằm ở trong sọt, ngược lại lúc sắp rơi vào sọt rác lại bị lấy đi.

Vạn Toàn ngẩng đầu nhìn đôi tay đột nhiên vươn đến của Trọng Đình Xuyên.

Trọng Đình Xuyên cũng không để ý tới ánh mắt của hắn.

Hắn nhanh chóng đứng dậy, đặt chiếc ly bạch ngọc vào trong lòng bàn tay. Lại nâng ngón tay thon dài khảy vào gốc cỏ nhỏ kia. Bởi vì mọc trái mùa nên nhành cỏ rất non mịn và yếu ớt. Nhưng cũng bởi vì quá yếu ớt non nớt nên có màu xanh lá mạ không giống với những cây cỏ khác. Nhỏ xinh, đáng yêu.

"Đây là cây gì?" Trọng Đình Xuyên nhàn nhạt hỏi.

Vạn Toàn khom người trả lời: "Gia, đây chỉ là cỏ dại bình thường thôi."

"Cỏ dại." Sau đó cũng không nghe rõ tiếng nói của Trọng Đình Xuyên nữa: "Thời tiết khắc nghiệt như vậy, hoa tươi đẹp đẽ không thể sống được mà nó lại có thể sinh trưởng tốt như vậy. Rất thú vị."

Nói xong, hắn vung tay lên, tùy ý ném cái ly bạch ngọc đi.

Trong không trung xẹt qua một vệt sáng. Ly ngọc liền vững vàng nằm trên bàn của hắn.

"Cứ để lại đi."