Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 9



Tuyết càng ngày càng lớn, rơi xuống đất cũng không tan thành nước nữa mà dần dần tụ lại với nhau. Lúc trước, vì xe hỏng nên phải trì hoãn khá lâu, bây giờ con đường bắt đầu trở nên khó đi hơn, tốc độ cũng chậm lại. Xa phu quất roi giục ngựa chạy đi, cố gắng quay trở về kinh thành trước khi trời tối.

Từ xa, có hai người đội mũ trúc, khoác áo tơi, cưỡi ngựa đi đến vẫy vẫy tay với đoàn xe của Lệ Nam Khê.

Trang Minh Dự nghi hoặc "Di" một tiếng, nhìn về phía bên kia.

Lệ Nam Khê vén màn lên nhìn ra ngoài, thấy hai bóng hình mơ hồ kia hơi quen quen.

Chưa đợi các nàng nhận ra, xa phu đã hô lên: "Là Lục thiếu gia và Thất thiếu gia!"

Lệ Nam Khê vui mừng khôn xiết, cũng không hạ màn xuống mà luôn nhìn về phía trước. Đợi hai thiếu niên đi đến gần, nàng vui vẻ hỏi: "Sao các ca ca lại tới đây?" Theo lý mà nói thì lúc này đang học mới đúng chứ.

Lệ Thất thiếu gia giũ tuyết trên mũ trúc đi, nghiêm trang nói: "Phu tử nói hôm nay tạm nghỉ học, về xem tuyết rơi nhiều như thế có làm sập nóc nhà hay không."

Lệ Nam Khê không nhịn được cười, rõ ràng là không tin.

"Là chúng ta xin nghỉ để đi đón muội." Lệ Lục thiếu gia biết lời nói dối của đệ đệ cũng chẳng có ai tin, giục ngựa đến đi song song với xe của Lệ Nam Khê, nói: "Hai ngày trước nghe nói là hôm nay muội sẽ về, chúng ta thấy tuyết rơi quá lớn nên liền xin phép nghỉ học. Nhưng không biết muội sẽ từ hướng nào trở về nên đành chạy loạn khắp thành. Cũng may là gặp được muội ở đây."

Lệ Nam Khê nhìn bộ dáng mệt mỏi phong trần của bọn họ, trong lòng rất cảm kích, cũng rất vui sướng, chân thành nói: "Cảm ơn Lục ca, Thất ca." Thanh âm của nữ hài mang chút khẩu âm vùng Giang Nam, ngọt ngào dịu dàng, rất dễ nghe.

Lệ Lục thiếu mỉm cười, Lệ Thất thiếu thì sờ đầu, cười hắc hắc.

Trang Minh Dự giục ngựa đi đến giữa mọi người, rầm rì nói: "À, bọn họ đến đón muội, muội liền cảm ơn. Biểu ca ta đây đi với muội một chuyến xa như vậy, nửa câu cảm ơn cũng không có."

Lệ Nam Khê cười nói: "Đương nhiên người muội muốn cảm ơn nhất chính là biểu ca rồi."

Trang Minh Dự đang giương lên bản mặt nghiêm túc, nghe xong lời nói của nàng cũng không thể làm bộ làm tịch nữa, khóe môi cong lên, hừ một tiếng: "Muội biết vậy thì tốt."

Sau khi tuyết rơi xuống, gió cũng càng thêm lạnh đến thấu xương. Lệ Nam Khê nói chuyện với bọn họ một lúc đã bị lạnh đến nỗi chóp mũi cũng đỏ lên. Một bông tuyết nhỏ rơi trên lông mi của nàng, lát sau đã nhanh chóng tan thành nước, chảy vào đôi mắt làm nàng khó chịu, đưa tay lên không ngừng dụi.

Lệ Lục thiếu gia vội vàng bảo Lệ Nam Khê quay vào trong xe ngồi, không được ra nữa. Thấy nàng đã yên vị trong xe, lúc này các thiếu niên mới yên tâm, nhanh chóng giục ngựa đi về phía trước.

Lúc hai vị thiếu gia đón được Lệ Nam Khê đã bảo gã sai vặt quay về Lệ gia thông báo.

Tứ phu nhân Trang thị nhìn tuyết rơi, rất hối hận vì lúc trước đã không nghe lời tiểu nữ nhi. Bây giờ Lệ Nam Khê nửa đường bị như vậy, bà rất lo lắng. Đang lúc muốn sai người đi đón Lệ Nam Khê thì nghe được tin tức của nhóm sai vặt truyền về.

Tam phu nhân Triệu thị trấn an bà: "Du nhi tính tình ổn trọng, Lâm nhi tuy luôn cà lơ phất phơ, nhưng có huynh trưởng của nó ở đó, cũng có thể che chở cho Tư Tư. Muội đừng lo lắng." Du nhi và Lâm nhi trong miệng của bà chính là Lệ gia Thất, Lục thiếu gia.

Trang thị bị ngữ khí ghét bỏ Thất thiếu gia của Triệu thị chọc cười: "Lâm nhi tuy chưa đủ chín chắn, nhưng lại thông minh linh hoạt, Tam tẩu không nên lo lắng quá."

Trang thị cũng nghĩ, có hai đứa tôn tử, lại thêm Trang Minh Dự nữa, chắc Lệ Nam Khê cũng không đến nỗi khó khăn gì. Sau đó liền cùng Tam phu nhân và Tứ tiểu thư đi đến Hải Đường uyển.

Ba người đi hơi muộn, lúc tới nơi, Đại phu nhân, Nhị phu nhân và các tiểu thư cũng đã ở đó, đang cùng lão phu nhân nói chuyện.

Lão phu nhân cũng biết chuyện hai tôn tử đã đi đón Lệ Nam Khê, thấy Trang thị đến liền nói đến chuyện này. Vừa mới nói vài câu, lão phu nhân không khỏi thở dài: "Nếu sớm biết là sẽ có tuyết rơi, sáng sớm ta nay phải sai người đến điền trang đón." Cũng không nghĩ được là buổi tối hôm qua vẫn rất bình thường, ai ngờ sau một đêm bỗng dưng có tuyết rơi?

"Tư Tư đi xem xét đến bảy, tám cái điền trang, cũng không biết hôm nay nó sẽ trở về từ điền trang nào. Dù tổ mẫu có sai người đi đón, cũng sợ là không thể đón được." Tứ tiểu thư ngồi một bên, vội khuyên nhủ: "Ông trời muốn khóc là khóc, muốn cười là cười, không vui vẻ thì bỗng nhiên thả tuyết xuống, ai cũng không thể phòng bị được. Nhưng có biểu ca ở đó, còn có các đệ đệ cũng đi đón, tổ mẫu đừng lo lắng."

Lệ lão phu nhân bị lời nói của Tứ tiểu thư chọc cười.

Vừa lúc này, nha hoàn đem trà đến, Tứ tiểu thư liền tiến đến nhận chung trà cung kính mời lão phu nhân.

Lão phu nhân vui cười gật đầu, tiếp lấy ly trà uống cạn, sau đó nói với Cố ma ma đứng bên cạnh: "Hôm nay ta hơi khát, pha thêm một bình trà nữa đi."

Ngũ tiểu thư vốn đang ngồi một bên nhỏ giọng nói chuyện với Đại phu nhân, thấy thế liền đứng dậy: "Để con đi pha trà cho tổ mẫu."

Lão phu nhân còn chưa tỏ thái độ gì, Nhị phu nhân Trịnh thị đã xen vào: "Ngũ nhi lúc trước còn làm bể một cái ly phấn sứ của lão phu nhân, sợ là vẫn chưa thể quen thuộc với đồ vật bên Hải Đường uyển này. Cứ để tứ nhi làm sẽ tốt hơn."

Ngũ tiểu thư quay đầu lại nhìn Đại phu nhân, nhưng chỉ thấy Đại phu nhân ngồi im lặng ở đó cũng không có ý định giúp nàng, đành thất vọng ngồi lại trên ghế. Sau đó liếc nhìn Tứ tiểu thư, biểu tình rất không cam lòng.

Trịnh thị thấy Ngũ tiểu thư như vậy, khóe môi cong lên, nói với Lục tiểu thư ngồi bên cạnh: "Tứ nha đầu vừa tới kinh thành, chắc là cũng không biết được khẩu vị của lão phu nhân đâu. Con đến giúp muội muội đi."

Lục cô nương vui vẻ đồng ý, đi ra khỏi phòng cùng với Tứ tiểu thư.

Trang thị thấy vậy thì cảm thấy bực bội khó chịu.

Có những lời nói vừa rồi của Trịnh thị, lát nữa nếu Tứ nha đầu pha trà đến không hợp ý của lão phu nhân thì là do nàng không để ý khẩu vị của lão phu nhân, nhưng nếu trà đó hợp ý lão phu nhân thì toàn bộ đều nhờ công lao của Lục tiểu thư.

Tam phu nhân Triệu thị thấy một chút phẫn nộ trên mặt Trang thị, vội vàng kéo bà lại cùng nhau trò chuyện.

Lệ lão phu nhân yên lặng nhìn thấu, âm thầm thở dài. Truyện Ngược

Bà biết đại nhi tử nhà mình thân thể không tốt, hơn nữa còn không có hứng thú với việc học, sợ là không thể làm trụ cột cho cả nhà nên cưới cho hắn một thê tử thật dịu hiền, thành thật. Còn nhị nhi tử thì rất có năng lực nên cưới cho hắn một thê tử khôn khéo, sắc sảo. Nhưng đáng tiếc, trưởng tức thì quá hiền lành chất phác, nhị nhi tức lại chỉ biết so đo tính toán khắc nghiệt. Đến nỗi phải khiến hai tiểu nhi tử còn lại…

Lệ lão phu nhân nhìn Tam phu nhân vào Tứ phu nhân đang nói chuyện thân mật với nhau, nhịn không được, cười lắc đầu.

Hai nhi tức đều không để trong lòng chuyện này.

Rất tốt.

Hậu bối trong nhà, tính tình phải giống hai nhi tức này mới tốt.

Gia đình mới đoàn kết, lớn mạnh được.

Trà còn chưa pha xong, một bà tử đã vội vàng chạy tới thưa: "Lão phu nhân, Thất tiểu thư đã trở về! Đang đi đến đây, muốn thỉnh an lão phu nhân đầu tiên."

Nghe xong lời này, Lệ lão phu nhân cũng không còn tâm trí để ý đến Tứ tiểu thư và Lục tiểu thư vừa mới bưng trà lên nữa, vội vàng nói: "Nhanh, đem thêm một chậu than đến đây, nhanh lên." Lại vội vàng sai Cố ma ma: "Ngươi xuống nói phòng bếp chuẩn bị một chút nước gừng ngọt cho Tư Tư uống để xua đuổi khí lạnh trong người."

Nhất thời, biểu cảm của mỗi người trong phòng đều khác nhau.

Lão phu nhân tuổi đã cao, nên trong Hải Đường uyển luôn luôn đặt một chậu than nóng. Các phu nhân tiểu thư mỗi lần đến đây, cởi áo choàng ra cũng còn cảm thấy hơi nóng, chóp mũi cũng rịn ra tầng mồ hồi. Nhưng lúc này lão phu nhân lại còn muốn đem lên một chậu than nữa, vì sợ Lệ Nam Khê lạnh.

Trang thị vội vàng nói: "Nó chỉ là trẻ con, sao có thể để lão phu nhân lo lắng như vậy được? Như vầy là tốt rồi, không cần phiền thêm nữa đâu ạ."

Trịnh thị liếc nhìn cảnh sắc ngoài cửa phòng, không tự nhiên mà cười. Đại phu nhân cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm sàn nhà.

Tam phu nhân cũng khuyên nhủ: "Trong phòng ấm áp như vậy là được rồi. Tư Tư từ bên ngoài trở về, chắc trong người đang rất lạnh. Nếu thân thể đang lạnh mà đột nhiên ấm áp lên thì cũng không có lợi, hay là cứ để như vậy đi ạ."

Lão phu nhân nghe vậy, lúc này mới đồng ý.

Lúc lão phu nhân đang bận rộn sai bảo nha hoàn trong Hải Đường uyển thì Lệ Nam Khê đã đi vào đến sân cùng với Lục, Thất thiếu gia.

Vừa nhìn thấy Lệ Nam Khê, lão phu nhân liền đứng dậy, bước đến hai bước. Đợi Lệ Nam Khê đi đến trước mặt, lão phu nhân vội vàng cầm lấy tay nàng, nhíu mày nói: "Tay sao lại lạnh như thế này? Con lạnh cóng rồi phải không?"

Dứt lời, lại trông thấy chóp mũi hồng hồng của tôn nữ, lão phu nhân càng đau lòng: "Trời lạnh như vậy, đường cũng không dễ đi, vất vả cho con rồi."

"Tổ mẫu đừng lo lắng. Sáng sớm nay con đã có chuẩn bị tốt, không vất vả gì cả."

Lệ Nam Khê sợ lão phu nhân càng nói càng lo lắng, sau khi trấn an bà, lại kể những chuyện thú vị mà nàng nhìn thấy trong điền trang cho bà nghe. Người già thì luôn muốn nghe chuyện náo nhiệt bên ngoài, bèn kéo Lệ Nam Khê ngồi xuống gần bà.

Một lát sau, Cố ma ma bưng nước gừng ngọt đến, sau khi thấy Lệ Nam Khê đã uống hết, Lệ lão thái thái mới yên tâm.

Lệ Thất thiếu đứng một bên, ủy khuất nói: "Có Tư Tư, tổ mẫu cũng không nhớ đến chúng con nữa."

Lệ Lục thiếu ôn hòa hỏi Cố ma ma: "Còn nước gừng không?"

Cố ma ma liên tục gật đầu: "Có, có, đều chuẩn bị cho ba vị thiếu gia tiểu thư mà." Sau đó liền sai người đem lên cho mỗi người một chén.

Tam phu nhân cười mắng hai nhi tử: "Xem các con kìa, thân là nam nhi, còn lớn như vậy lại đi so bì với tiểu muội."

Lệ Thất thiếu ai oán kêu một tiếng "Nương", còn cố tình kéo dài âm cuối ra. Ngữ điệu như một tiểu cô nương đang làm nũng.

Nhất thời, mọi người đều bị hắn chọc cười.

Trang thị gọi Lệ Nam Khê lại, hỏi Trang Minh Dự đâu.

Lệ Nam Khê nói: "Lúc nãy biểu ca đưa con đến cổng nhà liền quay về rồi. Nói là sợ mợ sẽ lo lắng."

Ai cũng biết Trang phu nhân rất thương yêu Trang Minh Dự. Nghe hắn đã quay về rồi, lão phu nhân liền dặn dò Lục thiếu gia: "Khi nào trời đẹp, con đem chút trái cây đến tặng cho Trang phủ." Cái khác không nói, chỉ cần dựa vào công sức Trang Minh Dự che chở cho tôn nữ bà một đoạn đường dài, thì cũng đã nên cảm ơn hắn thật tốt.

Lệ Lục thiếu vội vàng vâng dạ.

Bát tiểu thư nãy giờ vẫn đang ăn trái cây, đột nhiên nói: "Mấy ngày trước tổ mẫu vẫn chưa quyết định xong thắng thua của trận thi đấu hoa nghệ kia, nói chờ Tư Tư quay về rồi quyết định luôn. Bây giờ Tư Tư về rồi, tổ mẫu, người nhanh nói kết quả đi ạ."

Nãy giờ mọi người đều đang vui mừng vì Lệ Nam Khê đã bình an trở về, cũng không suy nghĩ thêm chuyện gì khác. Bây giờ nghe Bát tiểu thư nhắc đến, tươi cười trên mặt lão phu nhân cũng phai nhạt đi một chút.

Trịnh thị hơi tức giận, trừng mắt nhìn Bát tiểu thư.

Bát tiểu thư ủy khuất chép miệng một cái.

- ---- Rõ ràng là mẫu thân đã dặn nàng là hôm nay nên nhắc tổ mẫu quyết định kết quả của cuộc thi hoa nghệ lúc trước, nếu không thì tuyết rơi xuống làm nước trong mấy cái bình đông lại thì hỏng mất bình quý. Hôm nay nàng đã nhắc rồi, sao mẫu thân lại tức giận chứ?

"Đem ba cái bình ấy lại đây." Nếu đã nhắc đến, lão phu nhân cũng không muốn kéo dài thêm nữa, sai người đem ba bình hoa của ba vị tiểu thư đến.

Đã qua một thời gian nên hoa đã không còn tươi đẹp như lúc trước. Nhưng cũng không phải là hoàn toàn héo úa. Công bằng mà nói thì hoa của lục tiểu thư vẫn còn tươi nhất, không có lấy một cánh hoa tàn nào rơi xuống, cả bình hoa vẫn hoàn chỉnh như lúc ban đầu. Hoa của tứ tiểu thư và lục thiểu thư thì ít nhiều vẫn có khuyết điểm.

Lệ lão phu nhân lại nói: "Nếu cả ba bình hoa đều còn tươi thì vẫn giữ nguyên kết quả lúc trước đi, Tứ nha đầu thắng."

Nói xong, bà liền đem vòng ngọc màu tím đã chuẩn bị từ trước ra, tự tay đeo cho Tứ tiểu thư, hành động này làm cho mọi người không thể nói thêm được gì nữa. Ngũ tiểu thư đã chịu thua, nhưng Lục tiểu thư thì lại trừng mắt nhìn cổ tay của Tứ tiểu thư, trong mắt như muốn phát hỏa.

Trịnh thị cũng rất phẫn uất, lúc ra đến cửa bực bội răn dạy Bát tiểu thư một lúc.

Bát tiểu thư rất ủy khuất, không biết mình chọc giận mẫu thân ở chỗ nào, liền kéo tay của tỷ tỷ. Nhưng lại bị Lục tiểu thư hất ra.

"Nếu không phải muội nhiều chuyện, cứ muốn nhắc đến chuyện này, tổ mẫu sẽ thiên vị như vậy sao?" Lục tiểu thư rất tức giận, cũng không muốn để ý đến suy nghĩ của muội muội, nói: "Tư Tư đi một chuyến liền gặp khó khăn như vậy, tổ mẫu đang rất đau lòng vì nó, tất nhiên sẽ thiên vị cho tứ phòng. Muội thật ngốc, một hai phải nói vào lúc đó sao? Một phen khổ tâm của ta đều uổng phí rồi."

Lục tiểu thư càng nói, vành mắt càng đỏ, sợ không nhịn được mà khóc ra tiếng, liền vung tay chạy đi.

Nha hoàn thiếp thân của lão phu nhân Hạnh Mai nãy giờ vẫn luôn đứng phía dưới hành lang, đợi cho trong viện không còn ai nữa, nàng mới bước vào trong phòng, hầu hạ lão phu nhân ăn điểm tâm, lại nói chuyện vài câu với bà, kể hết chuyện lúc nãy cho bà nghe.

Đợi cho Hạnh Mai ra khỏi phòng, bên trong cũng chỉ còn lại hai người lão phu nhân và Cố ma ma.

Cố ma ma đang đem hương liệu bỏ vào lư hương sứ men xanh thì nghe được tiếng thở dài của lão phu nhân, sau đó hỏi bà: "Ngươi còn nhớ ngày đầu tiên Tư Tư về đây không?"

"Vẫn nhớ chứ ạ." Cố ma ma xoay người đi đến gần lão phu nhân,"Chỉ mới đây thôi mà."

Lệ lão phu nhân hơi gật đầu: "Lúc ấy, nha hoàn của tứ phòng chạy đến, nhắc nhở với nha hoàn trông giữ bình hoa bỏ mấy miếng thiết vào trong mấy cái bình, nếu không thời tiết rét lạnh sẽ làm đông cứng đến hỏng chai."

"Đúng là như vậy, nha hoàn kia còn nói với nô tỳ là do Tứ tiểu thư sai nàng tới. Hôm nay lão phu nhân cho Tứ tiểu thư thắng chính là vì lý do này ạ?"

Nghe bà nói vậy, Lệ lão phu nhân khẽ cười: "Vậy nên ta mới nói Tư Tư rất cơ trí thông minh, đến ngươi cũng bị mắc lừa. Cũng may là Hạnh Mai tinh ý mới phát hiện ra."

Rồi nói: "Hạnh Mai đã thấy rõ ràng, nha hoàn lúc đó đến đây không phải là người bên cạnh của Tứ nha đầu, mà chính là nha hoàn Thu Anh của Tư Tư."