Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 10



"Cũng là Thất tiểu thư ạ?" Cố ma ma giật mình.

Lệ lão phu nhân cười nói: "Chứ còn ai vào đây nữa. Tiểu nha đầu này là người rất trọng tình trọng nghĩa, ai đối tốt với nó, nó sẽ tốt lại gấp trăm gấp ngàn lần. Tỷ tỷ che chở cho nó, nó liền nghĩ cách để tỷ tỷ thắng cuộc."

Cố ma ma than một tiếng, giương mắt nhìn lên, thấy thần sắc của lão phu nhân có chút ngơ ngẩn, không nhịn được mà hỏi: "Lão phu nhân, đây là người có suy nghĩ muốn chọn Thất tiểu thư ạ?"

Lệ lão phu nhân định gật đầu, nhưng sau đó cẩn thận suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu: "Trước tiên cứ quan sát Trúc nhi đã."

Bà thở dài thật sâu, bất đắc dĩ nói: "Tư Tư là lựa chọn tốt nhất, cũng thích hợp nhất. Chỉ tiếc là tuổi còn hơi nhỏ."

Ở bên ngoài, Nhị phu nhân Trịnh thị giữ Lục tiểu thư lại không được, đành trơ mắt nhìn nữ nhi chạy đi. Khi Lục tiểu thư đã chạy thật xa, hình bóng đã mơ mơ hồ hồ không rõ ràng nữa, Trịnh thị mới thấp giọng trách mắng tiểu nữ nhi: "Sao con lại không hiểu chuyện như vậy? Công sức tỷ tỷ mấy ngày nay, đều bị con làm hỏng hết!"

Nhân lúc Lệ Nam Khê mấy ngày nay không có ở nhà, Lục tiểu thư lúc nào cũng đến Hải Đường uyển, làm đủ thứ việc: trò chuyện với lão phu nhân, giúp Cố ma ma pha trà cho bà, thậm chí còn gọt trái cây cho bà ăn,… rất tận tâm tận lực, không nghĩ đến thì thôi, chứ nghĩ ra chuyện gì, nàng đều nỗ lực làm hết.

Thấy thái độ của lão phu nhân với đại nữ nhi càng ngày càng hiền hòa yêu thương, bà đã nghĩ chắc sẽ đạt được mục đích, ai ngờ hôm nay kết quả vẫn như vậy. Bảo sao Trịnh thị không tức giận cho được?

Nhìn qua, tuy rằng đây chỉ là kết quả thi đấu Hoa Nghệ đơn giản mà thôi, nhưng đâu ai có thể bảo đảm, kết quả này có liên quan đến địa vị của nhóm tôn nữ trong lòng lão phu nhân hay không?

Còn chưa nói, hoa của Lục tiểu thư hoàn chỉnh nhất, vậy mà kết quả lại bị bại bởi bình hoa rơi rụng của Tứ tiểu thư, điều này thật khiến cho người ta suy nghĩ lung tung.

Bát cô nương rất ủy khuất: "Nương, bình thường ngài và tỷ tỷ muốn làm chuyện gì cũng đâu có nói cho con biết, vậy mà bây giờ lại tức giận với con. Nương, con đã làm sai cái gì? Sao người lại mắng con?"

Hai người cả ngày lặng lẽ nói chuyện với nhau, nàng xen vào thì hai người lại không nói nữa. Suy cho cùng nàng đâu có biết chuyện gì, sao có thể phối hợp với tỷ tỷ và mẫu thân? Cái này thực sự là làm khó người ta mà.

Trịnh thị bị lời nói của tiểu nữ nhi làm nghẹn họng, không thể phản bác gì nữa, đành bực bội phất tay áo rời đi.

Cái này cũng không trách Trịnh thị được. Lúc trước, bà cũng không nghĩ tứ phòng sẽ đột nhiên trở về, nên cảm thấy trong cuộc cạnh tranh vô hình của đại phòng và nhị phòng, chắc chắn đại nữ nhi Kỳ nhi sẽ giành phần hơn.

Nhưng bây giờ tứ phòng đã quay về, tất cả mọi chuyện đương nhiên sẽ khác.

Có thể tạm thời không cần lo lắng về vóc dáng.

Kỳ nhi thật sự là rất cao, so với nữ tử bình thường còn cao hơn một cái đầu. Nhưng Vệ Quốc công kia rất oai hùng cao lớn, Kỳ nhi dù có cao như thế nào, thì đứng trước mặt hắn vẫn giống như chim nhỏ nép vào người thôi, cái này không quan trọng.

Nói về dung mạo… Kỳ nhi tuy rất xuất sắc, nhưng hai nữ nhi của tứ phòng cũng không kém, sao có thể so sánh được? Dù Tứ tiểu thư không đẹp bằng Thất tiểu thư, nhưng so với những tôn nữ khác trong nhà thì đã đẹp hơn gấp mấy lần rồi.

Nói về thân phận, Kỳ nhi và Tứ tiểu thư đều là đích nữ, phụ thân của hai người đều là con vợ cả. Nhưng khác nhau một chút là, Lệ Nhị lão gia bây giờ chỉ là tòng ngũ phẩm, còn Lệ Tứ lão gia đã giữ chức chánh ngũ phẩm rồi.

Nói đến chức quan, Nhị phu nhân không kiềm được mà thở dài.

Năm đó Lệ gia lão thái gia đã làm đến chức đại học sĩ, hai vị lão gia của tứ phòng và nhị phòng đều lựa chọn không làm quan ở kinh thành. Sau đó lão thái gia qua đời, các vị lão gia cũng cùng hồi kinh để chịu tang.

Lệ đại học sĩ đức cao vọng trọng, nổi danh thiên hạ. Sau ba năm tang kì, Lệ gia đặc biệt nhờ người giúp đỡ về vấn đề chức quan. Sau đó không lâu, Lệ gia nhận được tin tức, có hai chức vị phù hợp với hai vị lão gia, một là quan viên Lễ Bộ ngoại lang, hai là tri châu Giang Nam. Tuy cùng là chức ngũ phẩm, nhưng một cái là làm quan ở kinh thành, một cái phải đến Giang Nam xa xôi.

Dù không nói rõ, nhưng kết quả thì sáng như gương. Lúc trước hai vị lão gia ra ngoại thành làm quan, Tứ lão gia đến Tây Bắc, mà Nhị lão gia là đến Tây Nam, hiển nhiên chức vụ quan viên ngoại lang này là do đãi quán phương bắc muốn giúp đỡ Tứ lão gia mà có, mà chức vụ tri châu Giang Nam thì càng thích hợp với Lệ Nhị lão gia hơn.

Nhị lão gia thấy Tứ lão gia bỗng nhiên có thể làm quan trong kinh thành, trong lòng rất không thoải mái. Sau đó thêm sự xúi giục nhiều lần của Trịnh thị, cuối cùng cũng không muốn từ bỏ, tranh giành chức vụ quan viên ngoại lang kia. Bọn họ tranh chấp một thời gian, sau đó không biết Lệ Tứ lão gia nghĩ như thế nào, cuối cùng lại từ bỏ mà lựa chọn đến Giang Nam.

Lúc đầu, Trịnh thị vẫn luôn nghĩ lựa chọn của mình như vậy là đúng đắn. Nhưng sau đó thấy Lệ Tứ lão gia đã được thăng chức lên làm đồng tri, mà Nhị lão gia vẫn là quan ngoại lang như cũ, trong lòng liền bắt đầu không dễ chịu. Bây giờ lại nhìn thấy cách ăn mặc, trang điểm và cử chỉ của tứ phòng, cảm giác khó chịu này càng mãnh liệt hơn.

Giang Nam nổi tiếng là giàu có và đông đúc. Tuy nói làm quan ở trong kinh thành thì cao quý hơn, nhưng dù sao cũng không thể so sánh được với việc làm tri châu ở Giang Nam.

Nhớ đến hành động của mình năm đó, làm đủ mọi chuyện để khuyên nhủ phu quân lưu lại kinh thành thì Trịnh thị bỗng hối hận. Hiện tại nếu đem ra so sánh, nhị phòng của bà cũng không có ưu thế gì. Bà siết chặt khăn tay, bước nhanh về uyển các của mình, chuẩn bị viết cho Trọng gia nhị phu nhân một bức thư.

Nói đến Trọng nhị phu nhân, Trịnh thị cũng hơi yên tâm. Dù bà không quen biết lắm với đại phòng của Quốc công phủ, nhưng dù sao cũng có quan hệ thân thiết với Trọng nhị phu nhân, cũng coi là có một chút ưu thế.

Lúc Trịnh thị đang lo lắng cho việc hôn nhân của nữ nhi thì Trang thị cũng đi tìm Triệu thị, hỏi chuyện của phủ Vệ Quốc công.

Hôm nay, hoa của Tứ tiểu thư rõ ràng là không tươi như của Lục tiểu thư, nhưng lão phu nhân vẫn kiên trì cho Tứ tiểu thư thắng cuộc, Trang thị liền hiểu ra, đại nữ nhi của mình chắc chắn đã lọt vào mắt của lão phu nhân. Lúc trước Trang thị cũng không hy vọng nhiều, nhưng hai ngày nay suy đi ngẫm lại, bà cũng hơi nôn nóng. Như nhìn thấy trước tương lai của Tứ tiểu thư, lại nghĩ đến nỗi băn khoăn của mình, bà cũng không thể ngồi im được nữa, vừa ra khỏi Hải Đường uyển liền đến hỏi Triệu thị.

Vốn dĩ hai người rất thân thiết, Triệu thị thấy thần sắc Trang thị rất nôn nóng, cũng không trêu ghẹo như ngày thường nữa, trực tiếp cùng Trang thị về Huệ Lan uyển.

Lệ Nam Khê đã đi đến phòng của tỷ tỷ chơi. Hai nữ nhi không có bên cạnh, Trang thị liền dẫn Trịnh thị tới phòng của bà. Sau khi đuổi hết nha hoàn ra ngoài, Trang thị mới hỏi ra vấn đề trong lòng.

"Quan hệ giữa Trọng đại phu nhân và quốc công gia như nước với lửa, tại sao lại còn muốn nhắc tới mối hôn sự này? Tự tìm một nhi tức hợp ý, san sẻ bớt tâm sự không tốt hơn sao?"

Năm đó, sau khi Ninh Bình hầu qua đời, thái độ bàng quan đứng nhìn của Lệ gia đã chọc giận Vệ Quốc công, chắc chắn hắn sẽ không thích người của Lệ gia. Nếu nói Trọng đại phu nhân vì muốn làm Vệ Quốc công khó chịu mà một hai phải bắt hắn cưới nữ nhi Lệ gia thì cũng không đáng. Hơn nữa, quan hệ giữa Lệ gia và Trọng gia đại phu nhân cũng không thân thiết gì, cưới một đứa nhi tức Lệ gia về, đối với bà cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Có hàng ngàn cách để làm Vệ Quốc công khó chịu, Trọng đại phu nhân cũng không cần thiết phải dùng cách này.

Trang thị hỏi Triệu thị, một là vì hai người rất thân thiết, Triệu thị sẽ không lừa bà, hai là những việc này Triệu thị biết rõ hơn so với bà. Tuy rằng chuyện hôn sự này có liên quan đến đại phòng, nhị phòng, tứ phòng, nhưng có vài chuyện lão phu nhân lại nói với Triệu thị nhiều hơn một chút. Vì thế, Trang thị biết, nếu đi trực tiếp hỏi thẳng lão phu nhân cũng chẳng có kết quả gì, chi bằng đi hỏi tam tẩu, có lẽ sẽ có thu hoạch.

Quả nhiên, sau khi nghe xong câu hỏi của bà, Triệu thị cũng không ngạc nhiên, còn cười khẽ.

Lúc này trong phòng chỉ có hai người, Triệu thị cũng không quanh co, dứt khoát nói: "Hình như là do ý của hoàng hậu nương nương. Nghe nói lúc lão hầu gia còn sống luôn thỉnh cầu hoàng hậu, muốn người thúc đẩy mối hôn sự này."

Hoàng hậu nương nương là cô mẫu của Vệ Quốc công, là tỷ đệ ruột thịt với lão hầu gia.

Trang thị liền hiểu ra. Nhưng nghĩ lại, thấy ngay cả hoàng hậu cũng tham gia vào mối hôn sự này thì bỗng nhiên hơi nóng ruột. Nếu gả nữ nhi đi, nó có phải sẽ chịu khổ hay không?

"Muội yên tâm đi." Triệu thị thấy Trang thị nhíu mày suy nghĩ, liền trấn an: "Muội không thường xuyên ở kinh thành, cũng không trách không hiểu được. Hiện tại trong kinh thành, ai cũng thèm khát mối hôn sự với Vệ Quốc công. Quý nữ kinh thành hơn một nửa muốn gả cho hắn cũng không có hi vọng. Nếu Tứ nha đầu có thể làm quốc công phu nhân, đó là phúc khí tu luyện mấy đời."

"Thật sao?" Trang thị nghe vậy thì mắt sáng lên, nghiêng người qua chìn chằm chằm Triệu thị, hỏi: "Vệ Quốc công kia thật sự tốt như vậy sao?"

"Không nói về phẩm tính của hắn." Triệu thị hiểu rõ, tính tình không tốt của Vệ Quốc công thì khắp kinh thành ai cũng biết, Lệ Tứ lão gia đương nhiên cũng có thể biết được, nên cũng không đề cập đến chuyện này: "Hai mươi mấy tuổi mà không có lấy một nha hoàn thông phòng, huống gì thị thiếp, lại còn phong độ, nhẹ nhàng, tuấn tú, lịch sự. Hơn nữa còn nghe nói tài sản hắn trải rộng khắp kinh thành, hơn ba mươi hai gian hàng, bốn mươi tám cửa hàng, điền trang ruộng tốt đếm không xuể, chỉ như vậy thôi cũng khiến người ta động tâm."

Mặc dù ở Giang Nam, Trang thị cũng gọi là giàu có bậc nhất, vậy mà vừa nghe được tài sản của Vệ Quốc công, bà cũng ngẩn người: "Lão hầu gia đúng là yêu thương quốc công gia thật."

Triệu thị vừa nghe liền hiểu được ý nghĩ của Trang thị, nhịn không được cười nói: "Sao Trọng đại phu nhân có thể để cho hắn đem tiền trong nhà đi mua những thứ đó chứ? Đó đều là chiến lợi phẩm sau khi thắng trận của hắn, còn có ban thưởng của bệ hạ nữa, hắn tích cóp mười mấy năm trời mua từng cái từng cái. Cũng nhờ ánh mắt của hắn tốt, chọn người đáng tin cậy để quản lý tài sản, vì thế mà càng ngày càng giàu có."

Nếu là người khác nói, thì Trang thị có lẽ còn cho rằng người ta nói quá, nhưng tam tẩu nhà mình đã nói vậy thì bà rất tin tưởng, không một chút nghi ngờ.

Học lực của Tam lão gia không tốt, sau khi thi tú tài xong cũng không thể tiến triển thêm nữa, đành bỏ việc học mà chuyển qua xử lý những công việc trong nhà. Vì thế, đối với việc kinh doanh, Lệ Tam lão gia có hiểu biết hơn so với người bình thường.

Sau khi nghe như vậy, Trang thị tuy rằng rất tán thưởng năng lực của Vệ Quốc công, nhưng trong lòng lại thêm sầu lo: "Người như vậy, chắc chắn chí hướng cũng không nhỏ. Làm Vệ Quốc công phu nhân, không biết có khổ cực không nữa?"

Đối với chuyện này, Triệu thị cũng không thể nói chắc chắn, không ai có thể đoán ra quốc công gia có suy nghĩ như thế nào đối với chuyện này. Nhưng bà cũng đã từng nghe Lệ Tam lão gia nói qua, lúc này cũng an ủi Trang thị: "Lão gia nhà ta đã nói, mối hôn sự này không tệ. Không nói những cái khác, chỉ cần nhìn vào chuyện hắn đối với Cửu gia - nhi tử thân sinh của đại phu nhân rất tốt, cho dù quan hệ của hắn với đại phu nhân vẫn luôn khắc nghiệt, cho thấy tính tình của người này cũng không quá tệ. Hơn nữa còn có rất nhiều người nguyện trung thành, sống chết đi theo hắn, hẳn nhiên là cũng có chỗ hơn người."

Nghe Tam lão gia nói như vậy, Trang thị cuối cùng cũng an lòng hơn.

Lệ Tam lão gia và Lệ Tứ lão gia là huynh đệ song sinh, cảm tình so với huynh đệ ruột thịt còn gắn bó hơn. Lệ Tam lão gia đối đãi với hai nữ nhi tứ phòng giống như nữ nhi ruột của mình, nếu không phải hiểu rõ, chắc chắn sẽ không dám nói như vậy.

Trang thị vừa mới quay lại kinh thành, việc đầu tiên là muốn ở nhà phụng dưỡng mẹ chồng, cũng chưa quay về thăm nhà mẹ đẻ và huynh trưởng Trang thị lang. Bây giờ nghe Triệu thị nói như vậy, trong lòng bà cũng kiên định hơn rất nhiều.

Tính tình của Vệ Quốc công lãnh đạm như vậy, không thể trong mong hắn sẽ chăm sóc đối đãi tỉ mỉ với thê tử. Nhưng nếu hai vợ chồng đối đãi nhau như khách, cũng không phải là chuyện rất tệ. Một khi đã như vậy, bà phải tính toán thật tốt, vì tương lai của đại nữ nhi mà tranh thủ cơ hội này.