Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 11



Trận tuyết lớn này kéo dài khoảng năm ngày.

Mấy ngày tuyết rơi này làm thời tiết rất lạnh giá, cũng làm mặt đất lầy lội khó đi. Ngoài nhóm trẻ con thích thú ra ngoài chơi trò đắp người tuyết, còn lại ai cũng buồn chán, mong chờ tuyết ngừng lại để được nhìn thấy ánh mặt trời ấm áp kia.

Đến khi bầu trời trong xanh trở lại, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Sáng sớm nay, Trang thị đã sai nha hoàn đem chăn đệm ra phơi nắng, phân phó các nha hoàn dọn dẹp mọi ngóc ngách sân nhà, phòng khi tuyết rơi trở lại sẽ càng khó khăn hơn. Bà cũng sai hai người đến Hàn Lan uyển, nói với Nhị phu nhân một tiếng để lấy vài chậu than về.

Đây là thời điểm tuyết tan nên không khí so với lúc tuyết rơi còn lạnh giá hơn, nếu không dùng chậu than, chắc chắn sẽ không chịu nổi. Mặc dù thời tiết chỉ mới vào đông thôi, nhưng cảm giác lạnh lẽo của mùa đông đã rất mạnh mẽ.

Khi đã phân phó xong mọi việc, Trang thị liền trở về phòng. Không bao lâu sau, nha hoàn được sai đi Hàn Lan uyển cũng quay về, đem từng câu từng chữ mà Trịnh thị nói bẩm báo lại cho Trang thị nghe.

"Nhị phu nhân hỏi phu nhân là: "vài chậu than" có nghĩa là cần bao nhiêu chậu, bao nhiêu than ạ?"

"Nhị phu nhân nói, cần bao nhiêu, nhiều hay ít thì cũng phải ghi chép vào sổ sách, sơ sài một chút cũng không được. Bây giờ, số người của mỗi viện đều đã tính rõ ràng hết cả rồi, dựa theo số người mà phân chia chậu than, nếu phu nhân muốn có nhiều hơn một ít nhưng lại nói không rõ ràng, như vậy sẽ làm Nhị phu nhân khó xử, không biết là đưa qua nhiều hay ít mới thích hợp."

Trang thị nghe xong, suýt chút nữa là bẻ gãy cây bút lông Hồ Châu trong tay.

Người của tứ phòng vừa mới hồi kinh không lâu, uyển các đã nhiều năm không có ai ở, dĩ nhiên sẽ lạnh lẽo hơn những nơi khác. Hơn nữa, mới đến chưa tới mấy ngày, trời đã đổ tuyết, đã lạnh càng lạnh hơn. Còn nếu muốn so về số lượng người trong uyển, đương nhiên Huệ Lan uyển sẽ phải cần nhiều vật dụng sưởi ấm hơn những chỗ khác trong phủ.

Nhưng Trịnh thị lại cố tình làm khó chuyện này. Không cần nghĩ cũng biết nguyên nhân là do kết quả thi đấu Hoa Nghệ hôm qua.

Tuy rất tức giận, nhưng may là Trang thị vẫn nhớ rõ lời dặn dò của Tứ lão gia trước khi đi "Nói ít, nghĩ nhiều, bớt xúc động".

Bà giận, nhưng cũng không nói nhiều lời, chỉ nói với nha hoàn Phương Đào bên cạnh: "Các ngươi cầm bạc ra ngoài mua than về đi. Nếu lão phu nhân có hỏi thì nói phòng chúng ta thiếu, xin không được, chỉ có thể tự mình mua."

Phương Đào liền có chút khó xử. Làm như vậy thật sự là muốn đối đầu với Trang thị, vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ. Trang thị là người thẳng thắn, nhịn không cãi nhau đã khó làm được, huống gì bắt bà phải nhường nhịn luôn cái này.

Lúc này, rèm cửa đong đưa, Lệ Nam Khê bước vào phòng.

Trang thị liếc mắt nhìn nha hoàn Phương Linh phía sau Lệ Nam Khê nhịn không được nói: "Nhiều chuyện." Nhưng nhìn thấy lúm đồng tiền tươi như hoa của nữ nhi, bà cũng không xụ mặt được thêm nữa, liền nói với nàng: "Nó nói con đến, con liền đến à?"

"Lúc nãy đã muốn đến chỗ mẫu thân chơi, đi được nửa đường thì vừa vặn gặp phải Phương Linh ạ." Lệ Nam Khê cười trả lời, thấy vẻ mặt không vui của Trang thị, liền nhìn thoáng quá Phương Đào, ý hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Phương Đào thấy Trang thị không ngăn cản, cũng kể cho Lệ Nam Khê nghe chuyện vừa nãy. Sau khi nghe xong, nàng liền ngồi xuống cạnh Trang thị, ôm lấy cánh tay bà mà nói: "Nương, làm như vậy là hại nhiều hơn lợi. Nhị bá mẫu cũng đã có ý tốt hỏi ý người, nếu người làm ra hành động không thích hợp trước, chẳng phải người sai chính là người hay sao?"

Vừa rồi Trang thị đã hơi bực bội, chẳng qua là không có chỗ cho bà phát giận thôi. Bây giờ thấy Lệ Nam Khê an ủi, bà liền đem oán khi trong bụng xả ra, cuối cùng nói: "Nếu lần này nương bị bà ấy bắt chẹt nữa, không lẽ lại cứ cúi đầu nhường nhịn mãi? Chúng ta sẽ ở đây cho đến khi qua Tết, thời gian rất dài. Dù sao cũng phải cho lão phu nhân thấy lòng dạ hẹp hòi của bà ấy mới được."

Lúc nào cũng vậy. Bây giờ là lúc Trúc nhi tranh cao thấp với nhóm tỷ muội, làm sao có thể nhường nhịn mãi được! Lão phu nhân không thích người khác đến trước mặt bà khóc lóc kể lể, vậy thì bà sẽ dùng cách khác, phải làm cho lão phu nhân biết.

Lệ Nam Khê thấy bộ dáng cực kì tức giận của Trang thị, mỉm cười nói với bà: "Lúc mẫu thân tức giận, hãy nhớ đến phụ thân. Nhớ phụ thân càng nhiều thì tâm trạng mới tốt hơn được."

Trang thị liếc Lệ Nam Khê một cái: "Nhớ cái con người bảo thủ kia làm gì." Nhưng mà ngữ khí đã dịu dàng hơn.

Lệ Nam Khê thở dài, nói: "May mà lúc trước phụ thân cương quyết mang chúng ta đi Giang Nam, nếu không chắc cũng chịu không ít khổ."

Nghe được câu nói của nàng, Trang thị bỗng ngơ ngẩn.

Năm đó, Lệ Tứ lão gia kiên trì muốn mang theo bà và các con đi chính là vì không muốn cả gia đình phải ở kinh thành bị làm khó. Nghĩ đến chuyện này, cuối cùng thần sắc của Trang thị cũng hòa hoãn lại. Phu quân yêu thương bà, bà cũng phải quan tâm hắn một chút mới đúng. Thật vất vả mới hồi kinh, không thể làm cho mối quan hệ huynh đệ tỷ muội trong nhà khó xử được.

Lệ Nam Khê thấy thế, liền nói: "Nếu mẫu thân muốn làm cho tổ mẫu biết, cũng không cần phải dùng cách này. Lỡ khiến tổ mẫu không vui thì mất nhiều hơn được."

Trang thị cũng biết tính tình của mình không trầm ổn chín chắn bằng hai con gái, liền nói: "Bình thường con thông minh mưu mẹo lắm cơ mà. Nghĩ ra cách gì, nói nương nghe nào?"

Lệ Nam Khê gọi Phương Linh đến: "Ngươi đến viện của tổ mẫu, trò chuyện với bọn Hồng Mai, nhân tiện hỏi thăm số lượng than dùng mỗi ngày trong viện tổ mẫu, mấy chậu than, than nhiều hay ít. Nhớ rõ nên nói nhiều một chút, nhưng phải cẩn thận. Lúc các nàng hỏi vì sao ngươi lại nói đến chuyện này, ngươi hãy trả lời là than trong uyển chúng ta không đủ dùng, đi xin Nhị phu nhân thì bà nói muốn một con số cụ thể, chúng ta không biết xin bao nhiêu mới tốt, nên muốn so sánh theo số lượng than chỗ lão phu nhân mà xin."

Tuy Phương Linh nhìn thì rất ít nói, nhưng khi làm việc luôn có chủ ý của chính mình. Lệ Nam Khê biết nói với nàng như vậy là đủ rồi.

Quả nhiên, Phương Linh thoáng suy nghĩ một chút rồi vâng lệnh mà đi.

Lệ Nam Khê nhìn xung quanh, nói lên thắc mắc nãy giờ: "La ma ma đâu ạ?"

Nếu mẫu thân tức giận như vậy, bình thường đều có La ma ma ở bên khuyên nhủ, cũng không cần nàng phải ra tay. Nhưng mà lúc nãy Phương Linh lại trực tiếp đi tìm nàng.

Lần này Trang thị lại trả lời hơi qua loa: "Sáng sớm nay đã đến nhà của cữu cữu con rồi, chưa về."

Lệ Nam Khê hiểu rõ, còn chuyện gì ngoài mối hôn sự kia nữa, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Trong phòng, Trang thị kiểm tra sổ sách, còn Lệ Nam Khê đọc sách, hai mẹ con trò chuyện với nhau câu được câu mất. Một lúc sau, Phương Linh còn chưa quay về, Cố ma ma bên chỗ Lão phu nhân đã tới.

Cố ma ma tự mình dẫn người đem chậu than và than Ngân sương đến, sau khi thấy Trang thị thì cười nói: "Phu nhân nhà thông gia đã đến, đang chờ Tứ phu nhân và hai vị tiểu thư ạ. Tứ phu nhân nhanh chóng chuẩn bị một chút, cùng với các tiểu thư đến gặp khách đi ạ."

Trang thị và Lệ Nam Khê cũng không hiểu chuyện gì, vội vàng hỏi Cố ma ma. Hóa ra là do lúc sáng sớm Trang thị sai La ma ma đến phủ Trang thị lang bái phỏng. Bà có chuyện muốn nói với Trang phu nhân Tiểu Lương thị một chút, hỏi xem lúc nào có thời gian rảnh rỗi.

Trùng hợp là hôm nay Tiểu Lương thị cũng muốn đi đến chùa Sơn Minh dâng hương. Nghe La ma ma nói như vậy liền trực tiếp tới luôn Lệ phủ đón ba mẹ con Trang thị cùng đi.

Đến Lệ phủ thì đương nhiên phải gặp mặt lão phu nhân bái phỏng trước. Lão phu nhân vừa lúc biết được chuyện than củi, thêm chuyện đi chùa này, liền sai Cố ma ma đến bẩm báo một tiếng.

"Phu nhân thông gia nói, những gì cần thiết đã được chuẩn bị cả rồi, phu nhân và các tiểu thư chỉ cần mang một vài vật dụng tùy thân là được rồi." Cố ma ma cười nói.

Tình cảm của Trang thị và vị tẩu tẩu này từ trước đến nay đều rất thân thiết. Nghe như vậy, biết là Trang phu nhân cũng có ý tốt muốn cho bà ra ngoài giải sầu, vội cảm ơn Cố ma ma rồi sai nha hoàn thay một bộ váy áo khác cho Lệ Nam Khê, cũng cho người đi gọi Tứ tiểu thư trở về.

Lúc Tứ tiểu thư bước chân vào Huệ Lan uyển thì La ma ma cũng vừa vặn trở về. Nhất thời trong uyển ai ai cũng bận rộn chuẩn bị, khoảng chừng nửa canh giờ sau đã xong. Trang thị liền cùng hai vị tiểu thư đến Hải Đường uyển.

Chưa vào phòng đã nghe được những tiếng cười thanh thúy truyền đến.

Lệ Nam Khê và Tứ tiểu thư nhìn nhau một cái, sau đó cùng nhau bước vào. Đầu tiên là hành lễ vấn an lão phu nhân, rồi chuyển người lại trước mặt Tiểu Lương thị, đồng thanh gọi: "Chào cữu mẫu ạ."

Tiểu Lương thị lớn hơn Trang thị một tuổi, dung mạo không mỹ lệ hiền hòa bằng Trang thị mà có vẻ rất sắc sảo, mày rậm mắt to.

Trên mặt bà hiện lên ý cười hiền hòa, tự mình đứng dậy nâng hai tôn nữ dậy, mỗi bên nắm một tay nói: "Lâu không gặp, đã lớn như vậy rồi. Mấy ngày trước Minh Dự cũng đã nói với ta, nhưng cũng không nghĩ được lại thay đổi nhiều như vậy. Đặc biệt là Tư Tư này."

Tiểu Lương thị nhìn Lệ Nam Khê, nhịn không được thở dài: "Năm đó vẫn còn là tiểu nha đầu bụ bẫm, bây giờ đã trổ mã thành một tiểu cô nương xinh đẹp rồi."

Lệ Nam Khê cũng nhớ rõ lúc nhỏ, cữu mẫu hay ôm nàng gọi: "Tiểu mập mạp." Bây giờ đột nhiên được cữu mẫu khen, nàng bỗng hơi xấu hổ.

Thấy bộ dạng lúng túng đến nỗi nói không nói gì được của nàng, mọi người đều bật cười lên.

"Đứa nhỏ này thật là thành thực." Lệ lão phu nhân nói: "Người ta nếu được khen, thì tốt xấu gì cũng thẹn thùng khiêm tốn vài câu. Còn nó được khen thì lại thẹn mà quên luôn cả nói." Nói xong, lại quay qua Lệ Nam Khê: "Còn không cảm ơn cữu mẫu con đi. Đặc biệt còn đi một chuyến tới đón các con nữa."

Tiểu Lương thị vội vàng nói không cần. Lệ Nam Khê và Tứ tiểu thư đã tiến đến hành lễ cảm ơn với cữu mẫu. Mọi người nán lại trò chuyện với lão phu nhân một lúc, sau đó lên xe ngựa đi đến chùa Sơn Minh.

Chùa Sơn Minh hương khói nghi ngút. Dù lúc trước tiền triều đã từng dời đô đến Ký Châu cũng không ảnh hưởng chút nào. Bây giờ kinh đô được đặt ở đây cũng vẫn như vậy, khách hành hương thập phương vẫn nườm nượp kéo đến không dứt.

Đến chân núi chùa Sơn Minh, có hai cách đi lên. Một là ngồi kiệu, hai là tự mình leo bộ lên mấy trăm bậc thang. Năm đó lúc còn ở kinh thành, Lệ Nam Khê hay ngồi kiệu mà lên. Thỉnh thoảng mẫu thân có hẹn với Tiểu Lương thị thì cũng như vậy. Vì thế bây giờ thấy bà ngừng xe đi xuống, Lệ Nam Khê cảm thấy thắc mắc.

"Cữu mẫu muốn leo bộ lên ạ?" Lệ Nam Khê cũng xuống xe, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi cao cao trước mặt.

Tiểu Lương thị gật đầu, nói với Trang thị cũng vừa mới đi đến: "Minh Dự tính tình không chín chắn lắm, nhiều lần đã làm ta hao tốn không ít tâm sức, dù sao cũng đến dâng hương bái phật thì nên thành tâm chút mới tốt."

Lúc nãy đi đường, Tiểu Lương thị và Trang thị ngồi chung một xe. Bây giờ Trang thị nghe những lời này, cũng biết được nỗi lo lắng của tiểu Lương thị.

Bà nắm lấy tay của tiểu Lương thị, nhỏ giọng nói: "Dự nhi là đứa rất có năng lực, nhất định có thể qua được kì thi này. Tẩu tẩu hãy yên tâm." Lúc nãy, Tiểu Lương thị không có nói về chuyện hôn sự của Trang Minh dự nên bây giờ bà cũng không nói tiếp. Vì bà cũng có vài chuyện gạt Tiểu Lương thị. Ví dụ như, chuyện bà muốn kết thân với phủ Quốc công. Nếu Tiểu Lương thị biết được, cũng không biết là tốt hay xấu.

Nghe xong lời của Trang thị, sắc mặt Tiểu Lương thị cũng hòa hoãn hơn: "Cũng mong là như vậy."

Trang thị dặn dò tứ tiểu thư và Lệ Nam Khê vài câu, sau đó bước lên từng bậc thang với tẩu tẩu. Tuyết chỉ mới vừa ngừng một đêm, những bậc thang dẫn lên núi vẫn còn đọng nhiều tuyết, chưa được quét sạch. Lệ Nam Khê và Tứ tiểu thư lo lắng cho an toàn của mẫu thân và cữu mẫu nên cũng không chịu ngồi kiệu, bước theo phía sau hai người.

Bởi vì mấy ngày trước có tuyết rơi, thời tiết lạnh giá nên khách hành hương hôm nay cũng không nhiều. Một đường bước vào chỉ thấy rải rác vài người. Đến cửa chùa đã có tăng nhân đứng đó, chào hỏi thân mật với khách hành hương.

Lúc trước Tiểu Lương thị đã sai người đến chùa thông báo một tiếng, nên lúc này tăng nhân liền dẫn mọi người tiến vào bên trong. Lúc đi ngang qua sân viện thanh u, Lệ Nam Khê bị tiểu viện trong rừng trúc hấp dẫn ánh mắt, nhìn thêm vài lần thì phát hiện ra viện đó hình như có thị vệ canh giữ, đứng nghiêm trang trước cổng.

Lệ Nam Khê vội vàng thu hồi ánh mắt. Lúc này mới thấy chỗ hai bên sườn của tiểu viện có bốn tăng nhân. Mỗi khi có người muốn tới gần tiểu viện kia đều bị bọn họ nhẹ nhàng mời đi chỗ khác.

Nàng liền biết có người rất quan trọng đang ở bên trong, vội vàng không nhìn nữa, nghiêm chỉnh đi phía sau mẫu thân.